Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, hoa mẫu đơn của Cẩm Tú viện yểu điệu khoe dáng ngoài sân viện, trên những cánh hoa còn dính sương mai, nở rộ đẹp đẽ, lộ ra nhuỵ hoa màu vàng óng ánh, hương thơm lan toả.
Tiểu cô nương trắng trẻo đáng yêu, đang cầm bình tưới nước cho những khóm hoa, gò má hồng hào xinh đẹp, nửa điểm không nhìn ra là hôm qua vừa mới bị bệnh.
Tưới hoa xong, Giang Diệu liền đi dùng đồ ăn sáng cùng với cả nhà.
Vừa vào đến nhà, liền nghe thấy tiếng cười sang sảng của Tam ca nhà mình. Giang Diệu lại gần hô một tiếng Tam ca, nàng thấy đuôi lông mày Tam ca cũng hàm hỉ, rạng rỡ, giống như ngày mai sẽ trở thành tân lang vậy.
Bất quá mới chỉ vừa được định thân thôi mà, Đại ca nàng tháng sau sẽ thành thân mà nàng còn không thấy hắn vui vẻ cao hứng như Tam ca.
Giang Thừa Ngạn thân thiết véo má muội muội bảo bối một cái.
Giang Diệu cười cười, nói:
"Tam ca nhìn xem, Diệu Diệu không phải đã khoẻ mạnh rồi sao, chỉ cần ngủ dậy một giấc là không sao hết."
Đối đầu với ánh mắt của cha mẹ cùng hai vị ca ca còn lại, Giang Diệu đi qua lần lượt ngọt ngào chào từng người.
Người một nhà cùng nhau dùng đồ ăn sáng xong, Giang Chính Mậu liền đi bộ Lại làm việc, ba huynh đệ thì đến Tung Sơn thư viện đọc sách, chỉ còn lại hai người Kiều Thị và Giang Diệu ở nhà.
Mấy ngày nay Kiều Thị cũng vội vàng, bận bịu cho việc thành thân của trưởng tử, cả ngày phải xử lý hàng đống chuyện rườm rà nên cũng không thể giống như ngày thường có thể quan tâm tỉ mỉ chu đáo đến nữ nhi.
Hôm qua nữ nhi đột nhiên mắc bệnh khiến tim gan Kiều Thị run rẩy không thôi, may mắn mà hôm sau nữ nhi liền tốt rồi, lúc này lo lắng trong lòng Kiều Thị cũng coi như là được thả xuống.
Vốn Giang Diệu nghĩ hôm nay phải nằm trên giường nhỏ dưỡng bệnh nhưng không ngờ nàng lại khỏi nhanh như vậy, mà buổi học này, nàng đã xin Tạ tiên sinh nghỉ, tất nhiên là hôm nay không cần phải đến lớp.
Đêm hôm qua nàng cũng đã gặp được Lục Lưu nên bi giờ cũng không cần xuất môn, nàng chỉ đi theo mẫu thân để giúp đỡ xử lý sổ sách, đồng thời cũng học hỏi thêm một chút.
Đừng nhìn Giang Diệu tuổi còn nhỏ, đời trước cũng không có kinh nghiệm việc bếp núc hay quản lý sổ sách, nhưng nàng xưa nay so với người ngoài thông tuệ hơn chút, đối với những con số cực kì là mẫn cảm, nàng có thể giúp Kiều Thị tính toán, đối chiếu các khoản nợ, khiến Kiều Thị giảm bớt không ít thời gian.
Chỉ là Kiều Thị lo lắng cho thân thể nữ nhi, liền nói:
"Được rồi, không cần phải vội. Sổ sách này chờ con khỏi hẳn, nương nhất định sẽ dạy con, hiện tại trở về viện nghỉ ngơi đi, nếu con không có chuyện gì làm thì luyện thêu một chút."
Các cô nương ở Đại Lương, thì việc thêu thùa may vá chính là môn học trọng yếu nhất trong tất cả những thứ trọng yếu, không quan tâm là huân quý thế gia hay là gia đình nghèo khó, đã là cô nương gia mà không thể làm được việc thêu thùa này, thì sẽ bị mọi người cười nhạo.
Kiều Thị chính là cái người không có năng khiếu thêu thùa, may mà phu quân không chê, nhưng Kiều Thị lại cố gắng bù đắp khuyết thiếu vào những chỗ khác, ví dụ như quản lý chi tiêu sổ sách, mấy năm qua nàng cũng đã luyện đến trình độ thượng thừa.
Không muốn nữ nhi giẫm lên vết xe đổ của mình, nên từ khi nữ nhi con nhỏ thì Kiều Thị đã mời tú nương tốt nhất về dạy thêu thùa cho nữ nhi, may mà ở khoản này nữ nhi lại có chút năng khiếu.
Giang Diệu bĩu môi, thầm nghĩ không phải là nàng đang giúp mẫu thân giải quyêt khó khăn sao? Có điều tâm tình nàng tốt nên cũng ngoan ngoãn đáp lại, trở về viện của mình làm mấy việc thêu thùa.
。・°°・(>-<)・°°・。
Trấn Quốc Công phủ bên này đang chuẩn bị cho con trưởng đích tôn cưới vợ thì Bình tân Hầu phủ bên kia, cũng khua chuông gõ mõ an bài việc Hoắc Tuyền xuất giá.
Hoắc Tuyền sau khi vào cung thì chính là quốc mẫu của Đại Lương, nên từ rất sớm thì trong cung đã phái tới rất nhiều ma ma chỉ dạy lễ nghi cho Hoắc Tuyền.
Hoắc Tuyền vốn xuất thân từ Hầu phủ, thuở nhỏ có giáo dưỡng tốt, mà hôn sự này đã sớm được định trước, chút quy củ phức tạp kia đã sớm được Hoắc Tuyền thuộc lòng.
Chỉ là cách ngày tháng đại hôn càng gần, vốn tính tình Hoắc Tuyền vô tư thẳng thắn nhưng cũng không nhịn được mà căng thẳng lên.
Ngày hôm đó có được rảnh rỗi, Hoắc Tuyền liền đưa thiếp mời đến Trấn Quốc Công phủ và Trần phủ.
Lúc Giang Diệu đến đây thì Trần Ngưng Chỉ của Trần phủ đã đến, hai tiểu cô nương chính là đang ở trong phòng nói chuyện.
Giang Diệu lại gần thì thấy mặt mày Trần Ngưng Chỉ ửng hồng nhiễm ý cười, nàng hiếu kỳ:
"Tuyền tỷ tỷ cùng Trần tỷ tỷ đang nói gì đấy?"
Kỳ thực không hỏi thì nàng cũng biết, có thể làm Trần Ngưng Chỉ hoạt bát đỏ mặt như vậy, đại để chính là chuyện hôn nhân đại sự của cô nương gia.
Quả thực, Trần Ngưng Chỉ nắm năm khăn trong tay, mây hồng răng đầy mặt nói:
"Xa biểu ca nói với tỷ, mấy ngày nữa muốn tới cửa cầu thân ..."
Xa biểu ca trong miệng Trần Ngưng Chỉ chính là thanh Mai Trúc mã Thái Thanh Xa. Trần Ngưng Chỉ từ nhỏ đã thích bám theo vị Xa biểu ca này của nàng.
Giang Diệu vừa nghe xong, nhất thời liền vui vẻ nói:
"Đây chính là chuyện tốt nha."
Trần Ngưng Chỉ gật đầu nhưng lại buồn lo, rầu rĩ nói:
"Nhưng tỷ sợ mẫu thân tỷ không đáp ứng."
Mẫu thân Thái thị luôn tự cảm thấy nữ nhi Trần Ngưng Chỉ của mình như hoa như ngọc, nên phải kết hợp với trưởng tử của gia đình thế gia thì mới xứng đôi.
Thái thị vốn là muốn gả nữ nhi vào gia đình thế gia, nhưng phu quân của Thái Thị – Trần Ngũ gia lại bình thường vô vi, tiền đồ lại không lớn, nên không có cách nào để Thái thị giao lưu với những gia đình quyền thế.
Mà theo như đời trước thì Giang Diệu biết từ xưa đến nay Trần Ngũ gia vẫn luôn kiên trì tác thành cho nữ nhi.
Giang Diệu nói:
"Trần tỷ tỷ yên tâm, Thái công tử từ nhỏ đã đối tốt với tỷ, lệnh tôn lại thương tỷ như vậy, nên chuyện đại sự cả đời của tỷ nhất định lệnh tôn sẽ giúp tỷ gả cho người mà tỷ thương"
Có được an ủi, Trần Ngưng Chỉ dễ chịu hơn nhiều.
Hoắc Tuyền nở nụ cười, nói:
"Diệu Diệu nhỏ tuổi nhất, chính mình còn chưa có định thân mà nói thật hay giống như đã lập gia đình."
Bị Hoắc Tuyền nói như thế, Giang Diệu có chút đỏ mặt. Nàng được cha mẹ và các ca ca sủng, mấy năm qua không buồn không lo, không ngờ thời gian lại nhanh như vậy, các tỷ muội thân thiết bên người nàng đều đã định thân kết hôn. Mà nàng... Nàng cũng sắp rồi.
Hoắc Tuyền thấy Giang Diệu đỏ mặt, cũng không tiếp tục trêu nàng, trong lòng chỉ ngóng trông việc hôn nhân của ca ca nàng và Giang Diệu có thể thuận thuận lợi lợi. Ca ca của nàng quá yêu thích Giang Diệu.
Hoắc Tuyền kéo tay hai người, nói:
"Hôm qua trong cung đưa tới phượng quan và phượng bào, muốn vào xem cùng ta không?"
Giang Diệu cùng Trần Ngưng Chỉ gật đầu, tiến vào phòng ngủ của Hoắc Tuyền xem phượng quan và phượng bào.
Trần Ngưng Chỉ không nhịn được kinh hô, tiến lại gần vươn tay sờ soạng, mở to hai mắt nói:
"Phượng quan này thật là khí thế nha."
Cô nương gia thành thân thì phượng quan, là tinh xảo hoa mỹ nhất, mà Hoắc Tuyền gả cho nam nhân tôn quý nhất Đại Lương thì phượng quan này tất nhiên cũng phải biểu lộ ra thân phận.
Phượng quan long phượng rực rỡ, trên phượng quan có chín con rồng và bốn con phượng, phía trên được gắn lông chim trả cùng ngọc bích, ngọc hoa và ngọc lục bảo, nhìn tinh xảo hoa lệ khiến người líu lưỡi.
Mà phượng bào màu đỏ tinh xảo vô song, được dùng tơ vàng thêu vô cùng sống động, đằng trước vạt áo được thêu tổng cộng chín mươi chín con Phượng Hoàng, mà làn váy sau lưng thì được thêu một con Phượng Hoàng to lớn rực rỡ nhất, nhìn hào hoa phú quý muốn chói loá cả mắt.
Ngay cả Giang Diệu xưa nay quen nhìn những xiêm y tinh xảo cũng phải tán thưởng.
"Đúng nha, thực sự khí thế."
Trần Ngưng Chỉ vẫn còn mê mẩn xem phượng quan và phượng bào, còn Giang Diệu sớm tỉnh táo lại, đánh giá một hồi Hoắc Tuyền, thấy trên mặt Hoắc Tuyền căn bản là không phải vui sướng vì lập gia đình.
Cũng đúng thôi, phượng quan và phượng bao tuy là hoa lệ khí thế, gả đến cũng là thiên tử của Đại Lương, mà nam nhân này trong lòng đã sớm có người khác, đổi lại là người khác thì cũng sẽ không vui vẻ nổi.
Chỉ là hôn sự này đối với Bình tân Hầu phủ mà nói thì là thiên đại vinh quang, quan hệ tới vinh nhục của toàn tộc. Hoắc Tuyền là cô nương thông tuệ thiện lương, vì người thân nên tự nhiên đồng ý chủ động đi vào toà thành lao tù kia, dùng năng lực cùng quyền lực của chính mình che chở cho người thân.
Giang Diệu rũ mắt xuống, nhất thời tâm tình hạ thấp, có chút không vui mừng nổi.
Ba tiểu cô nương gặp gỡ xong thì Trần Ngưng chỉ đi trước, Hoắc Tuyền giữ Giang Diệu ở lại nói chuyện tiếp một lúc. Hoắc Tuyền nhìn Giang Diệu yên tĩnh ngoan ngoãn, liếc mắt liền thấy như Giang Diệu hiểu thấu tâm sự của mình, Hoắc Tuyền nói:
"Làm sao vậy? Tỷ xuất giá Diệu Diệu không vui sao? Tỷ thành Hoàng hậu, sau này ai dám gây sự với muội, thì hãy tới tìm tỷ."
Hoắc Tuyền nghĩa khí, mà từ nhỏ lại như tỷ tỷ che chở cho Giang Diệu, tuy rằng Giang Diệu cũng không phải là người nhu nhược.
Giang Diệu không giấu diếm, nói:
"Sang năm, Vệ Bảo Linh cũng tiến cung."
Hoắc Tuyền cười cười, ặc một tiếng, nói:
"Ta còn tưởng rằng là chuyện gì quan trọng đấy, không phải chỉ là một Vệ Bảo Linh thôi sao. Diệu Diệu, tỷ nói cho muội biết, từ xưa tới nay tỷ chưa từng thấy Hoàng đế có thể chuyên sủng một người, nếu như muốn nói có thì tỷ cũng chỉ nghe nói duy nhất có Đại Tề Cảnh đế và Trầm Hoàng hậu. Mà chúng ta là phu thê, chỉ cần tỷ có ở đó một ngày thì Vệ Bảo Linh này cũng chỉ có thể là thiếp, nhiều lắm thì là ái thiếp, ngày sau sẽ còn có nhiều mỹ nhân trẻ trung hơn tiến cung, liệu nàng ta còn được sủng ái bao nhiêu?? Tỷ chỉ cần an phận làm tốt chức vụ Hoàng hậu này, còn sợ nàng ta sẽ ngồi lên đầu tỷ được sao??"
Lời nói này đúng là khí thế của một Hoàng hậu Đại Lương.
Giang Diệu vui mừng cười cười, tuy rằng nàng và Vệ Bảo Linh tiếp xúc không sâu, nhưng cũng rõ ràng tính tình Vệ Bảo Linh như vậy sẽ được sủng mà kiêu, sớm muộn sẽ gieo gió gặt bão.
Rồi thời gian trôi qua, Cảnh Huệ đế sẽ tự nhận ra nữ nhân nào mới là đáng giá quý trọng nhất.
Giang Diệu nói:
"Vậy thì là được. Diệu Diệu liền thật vui vẻ nhìn Tuyền tỷ tỷ xuất giá."
Hoắc Tuyền hỏi:
"Trấn Quốc Công phủ cũng nhận được thiếp mời chứ?"
Giang Diệu đáp:
"Nhận được, nên ngày ấy muội cũng sẽ tiến cung, nhìn tỷ phong quang xuất giá, không khí vui mừng."
Nàng có chút khâm phục Tuyền tỷ tỷ, tỷ ấy so với nàng lớn hơn một tuổi thôi, mà đã có dũng khí cùng quyết đoán như vậy.
Hoắc Tuyền cười đến hài lòng, nói: "Tháng sau, rượu mừng của Đại ca muội, tỷ là không có cách nào uống, có điều ——"
Nàng nhìn tiểu cô nương trước mắt yểu điệu, ý vị thâm trường nói:
"Chờ Diệu Diệu xuất giá, tỷ nhất định sẽ đến uống rượu mừng của muội."
Nói đến đây, Hoắc Tuyền có chút hưng phấn, chỉ là ngày ấy nàng hỏi qua Giang Diệu, nghe muội ấy trả lời chỉ coi ca ca của nàng xem như huynh trưởng, nàng cho là tiểu cô nương đầu óc chậm chạp, vào lúc này các tiểu cô nương tuổi xấp xỉ bên cạnh đều lần lượt từng người đều đã định thân kết hôn, Giang Diệu ngu ngốc đến mấy, cũng nên có chút hiểu rõ rồi.
Hoắc Tuyền do dự một chút, hỏi:
"Diệu Diệu, muội cùng tỷ nói một chút, muội đến cùng... Đến cùng có thích đại ca của tỷ hay không?"
Nếu là vào lúc này Giang Diệu gật đầu, nàng cũng có thể an tâm mà xuất giá.
Giang Diệu sững sờ, chuyện này nàng cũng muốn nói ra, không ngờ lại bị tỷ ấy hỏi trước. Đúng lúc như vậy, Giang Diệu không do dự, nói thẳng:
"Tuyền tỷ tỷ, muội... Muội và Hoắc đại ca, không ý đó."
Hoắc Tuyền đúng là có chút bối rối, nụ cười cứng đờ, ngay lập tức lại cười mà nói:
"Nơi này không ai, muội cùng ta từ nhỏ đến lớn là bạn tốt, không cần thẹn thùng."
Giang Diệu nói:
"Tuyền tỷ tỷ, muội không thẹn thùng. Nói thật, trước đây xác thực muội cảm thấy Hoắc đại ca rất tốt, cũng nghĩ tới, ngày sau nếu gả cho hắn thì cũng được. Nhưng hiện tại, muội đã hiểu được, muội đối với Hoắc đại ca không có tình cảm nam nữ nên muội muốn gả cho một người mà muội yêu thích. ."
Đời này được như thế, nàng đã không còn gì phải tiếc nuối.
Từ trong miệng tiểu cô nương nói trắng ra như vậy thực sự là không dễ dàng. Có điều, điều này cũng khiến Hoắc Tuyền hiểu rõ —— Giang Diệu thật sự không thích ca ca của nàng. Hoắc Tuyền có chút nóng nảy, oán trách tiểu cô nương chính là quá thành thật, nói cái gì cũng quá thẳng thắn phũ phàng, một phen lựa lời cũng đều không có. Cũng không biết là Giang Diệu quá trực tiếp hay vẫn là quá ngốc, lúc trước cân nhắc qua ca ca của nàng, sau này lại không muốn, lời này vừa nghe không phải là khiến người ta cho rằng muội ấy là hoa hoa cô nương sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại, muội ấy chưa bao giờ biểu thị qua cái gì, cũng chưa từng đơn độc cùng ca ca của nàng ở chung, hết thảy đều rất bảo vệ bản thân.
Không có ai quy định, chỉ cần một nam tử yêu thích một cô nương thì cô nương đó nhất định phải gả cho nam tử kia.
Hoắc Tuyền hiểu rõ tính tình Giang Diệu, nhìn mảnh mai, nhưng làm việc không thích dây dưa dài dòng, chuyện quyết định, xưa nay sẽ không dao động.
Nàng mím môi, hỏi:
"Diệu Diệu, thật sự... Thật sự không được sao?"
Bản thân nàng cũng là cô nương gia, rõ ràng hiểu rõ tâm tình muốn gả cho nam tử mình thích. Đời này nàng không có cách nào toại nguyện, đã rất khó chịu, không đạo lý gì mà bắt Giang Diệu cũng đồng thời khó chịu như nàng.
Giang Diệu gật đầu, cũng không cách nào nhìn thẳng ánh mắt Hoắc Tuyền. Tuy nói nàng và Hoắc Nghiễn không có bất kỳ danh phận gì nhưng tình hình hôm nay làm cho nàng cảm giác mình như là thê tử phản bội.
Hoắc Nghiễn và Phùng Ngọc Tuyền không giống nhau, nếu là Phùng Ngọc Tuyền thì nàng sẽ không chút nào có cảm giác hổ thẹn, nhưng Hoắc Nghiễn... Giang Diệu lông mày nhíu nhíu, nói:
"Tuyền tỷ tỷ..."
Viền mắt Hoắc Tuyền nóng lên, nói:
"Diệu Diệu, trong lòng tỷ có chút khó chịu."
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói:
"... Là tỷ không đúng, lúc trước vẫn đem muội đẩy về hướng ca ca, kiên quyết muốn hai ngươi thành một đôi, là tỷ quá sốt ruột. Diệu Diệu, muội bây giờ có thể đi về trước không? Chuyện này tỷ sẽ tìm một cơ hội cùng nói với ca ca một chút. Thế nhưng tỷ hi vọng... Hi vọng muội có thể tìm thời gian chính mồm nói cùng ca ca của tỷ. Hắn... Hắn là người ngốc, nếu không phải chính mồm muội nói, sợ là hắn sẽ lừa mình dối người."
Giang Diệu gật đầu, nói:
"Muội biết rồi, muội hiểu rồi."
Hoắc Tuyền gật gật đầu, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói:
"Vậy tỷ không tiễn muội."
••••
Nghe thấy tiểu cô nương trong lòng mình đến đây rồi, Hoắc Nghiễn cố ý thay đổi một thân áo choàng rồi vội vội vàng vàng chạy tới.
Đứng bên ngoài nghĩ ngợi tìm một lý do gì để đi vào. Hắn cười khúc khích đứng bên ngoài hồi lâu, không ngờ tới lại nghe được lời nói này.
Hoắc Nghiễn ngây ngốc đứng đó, nụ cười trên mặt chợt cứng, đến khi nghe được động tĩnh của tiểu cô nương đứng dậy, mới phản ứng lại được, hắn chật vật, chạy trối chết.
Giang Diệu ra khỏi Bình tân Hầu phủ, lên xe ngựa, chóp mũi mới đau xót, sau đó nàng cúi đầu nhìn hoa văn trên làn váy mình, thật lâu cũng không lên tiếng.