Ở phía bên này, Lục Hành Chu đang nói chuyện yêu đương với tiểu cô nương, bỗng nhiên cảm giác có ai đó đang nhìn, hắn mới nghiêng đầu nhìn một chút, thấy phía đằng kia có một bóng dáng màu đỏ nhỏ nhắn, ánh mắt hơi ngưng lại, theo bản năng nhìn nhiều thêm mấy lần.
Lục Hành Chu không biết Giang Diệu có hay không nhìn thấy hắn cùng Tạ Nhân ở cùng một chỗ, hắn lo lắng nếu bị Giang Diệu nhìn thấy thì sẽ đem việc này nói với mẫu thân hắn. Thế nên Lục Hành Chu không dám ở lại lâu với Tạ Nhân, hắn tự mình đưa nàng về phủ, sau đó vội vã trở lại Tuyên Vương phủ, dự định về trước Giang Diệu để cảnh cáo Giang Diệu một tiếng.
Vậy mà Lục Hành Chu vừa bước vào cửa lớn Tuyên Vương phủ, thì đã sớm có người ở đây chờ hắn, người kia hướng về phía hắn hành lễ, nói:
"Đại công tử, Vương gia đang chờ ở tiền thính."
Lục Hành Chu nghiêng đầu liếc mắt nhìn nam tử ôn hoà bên cạnh, hắn biết đây là Lục Hà – thủ hạ thân tính nhất bên người của Tam thúc.
Nhìn Lục Hà giống như một thư sinh nho nhã, nhưng đây lại là người rất có thủ đoạn. Lục Hành Chu gật đầu, tuy rằng thanh danh Lục Lưu bất hảo, thế nhưng Lục Hành Chu đối với vị Tam thúc này của hắn là từ nhỏ đến lớn đều tôn trọng.
Hắn theo Lục Hà đi tới tiền thính, liền thấy nam nhân đang ngồi trên ghế chủ vị, trên người mặc một bộ áo lụa màu xanh sẫm, dáng vẻ lười biếng tựa vào thành ghế, trên tay nam nhân thì vuốt ve chén trà.
Dường như đã cầm rất lâu rồi, bởi vì không còn nhìn thấy hơi nóng từ chén trà bốc lên, hiển nhiên là chén trà này đã nguội lạnh.
Lục Hành Chu vội vàng tiến lên, hướng về Lục Lưu hành lễ:
"Chất nhi bái kiến Tam thúc. Không biết Tam thúc tìm chất nhi là vì chuyện gì?"
Ở trong ấn tượng của Lục Hành Chu, Tam
thúc chưa bao giờ chủ động tìm hắn nói cái gì.
Lục Lưu vỗ về miệng chén trà, lạnh nhạt hỏi:
"Nghe nói mấy ngày trước, ngươi chỉ trích Vương phi của Bản vương?"
Lục Hành Chu cũng không có bị bất ngờ, dù sao lấy tính tình của Giang Diệu, nếu bị ủy khuất thì nhất định sẽ cáo trạng với Tam thúc. Lục Hành Chu như thực chất trả lời:
"Tam thẩm thẩm làm không đúng. Hơn nữa tam thẩm thẩm không có nửa điểm tự giác của trưởng bối, càng ỷ vào thân phận của chính mình để ức hiếp vãn bối, chất nhi cho rằng loại hành vi như thế này có chút không thích hợp..."
"Không thích hợp..." Lục Lưu lẩm bẩm ghi nhớ ba chữ này, rồi lại giống như đang nghiền ngẫm, sau đó Lục Lưu nở nụ cười, bàn tay vỗ về, xoay xoay chén trà trên tay, đứng dậy nhìn Lục Hành Chu, nói:
"Xác thực là không thích hợp... Nếu như có chỗ không ổn thì nên chỉ rõ ra thì mới tốt..."
Lời nói này của Lục Lưu nghe vào tai thì vô cũng ôn hoà, nhưng ngay sau đó mâu sắc Lục Lưu lạnh lẽo, tay đang cầm chén trà liền giơ lên, mạnh mẽ ném về phía đầu của Lục Hành Chu.
Lục Lưu là người tập võ, lần này phẫn nộ, sức mạnh tự nhiên không cần phải nói, chén trà này "Cộp" một tiếng, đập vào thái dương của Lục Hành Chu rồi "choang" một tiếng rơi xuống đất vỡ tan, nhất thời máu liền ròng ròng chảy dọc xuống khuôn mặt trắng trẻo của Lục Hành Chu.
Thanh niên trẻ vốn luôn hiền lành lịch sự nhưng giờ khắc này sắc môi trắng bệch, vì bị dọa sợ mà chỉ biết đứng ngốc luôn ở nơi đấy.
Lục Lưu xoải bước tiến lên, giơ tay nắm lấy cổ áo Lục Hành Chu, đem người nhấc lên.
Lục Hành Chu vốn to cao, nhưng thân hình Lục Lưu so với hắn còn phải cao hơn gần nửa cái đầu, bị nhấc lên như thế, mũi chân Lục Hành Chu liền chới với chạm không tới mặt đất, gương mặt tuấn tú trắng xám, máu từ trên đầu Lục Hành Chu chảy xuống rơi vào mu bàn tay đang nổi gân xanh của Lục Lưu.
Lục Hành Chu mấp máy môi, sững sờ nói: "Tam... Tam thúc."
Hiển nhiên là hắn không nghĩ tới, Lục Lưu sẽ phản ứng kịch liệt như thế.
Trong phòng vẫn có mấy nha hoàn, giờ khắc này tất cả đều bị cảnh tượng trước mắt sợ đến rít gào. Người ngoài đều nói Tuyên Vương Lục Lưu là người giết người không chớp mắt, nhưng bọn họ ở trong phủ hầu hạ người, sợ hãi thì vẫn sợ hãi, nhưng cũng chưa bao giờ thấy dáng vẻ Vương gia nổi giận lôi đình như thế này, đại để là bọn họ chỉ thấy gương mặt Vương gia lạnh lùng mà thôi.
Hôm nay ra tay mạnh như vậy, đúng là khiến mọi người càng vững tin lòng dạ Vương gia độc ác không phải chỉ là lời đồn đại, ngay cả cháu ruột cũng không hề nhiều lời liền đập cho một trận.
(๑>◡<๑)
Mạnh thị vừa nghe tin Lục Lưu muốn đơn độc gặp nhi tử của mình, nàng đã cảm thấy được điều là lạ, lập tức vội vã chạy tới. Vậy mà mới vừa đi đến hành lang ngoài tiền tính, đã nghe thấy bên trong truyền đến một trận âm thanh tiếng đồ vật bị đập vỡ.
Mạnh thị giật mình một cái, nhanh chóng chạy vào trong, vào đến nơi đã thấy Lục Lưu đang túm cổ nhi tử của nàng nhấc lên cao, mà trên mặt nhi tử thì dính đầy máu tươi, dáng vẻ thời khắc này cực kì chật vật thống khổ.
Mạnh thị sợ đến nỗi suýt chút nữa thì ngất ngay tại chỗ, cũng không cố kị thường ngày luôn có thái độ sợ sệt đối với Lục Lưu, Mạnh thị vội vã tiến lên cầm lấy cánh tay Lục Lưu, nói:
"Thả Chu nhi của ta, ngươi làm sao có thể... Ngươi thả hắn ra!"
Mạnh thị đối với nhi tử Lục Hành Chu là cực kỳ thương yêu, thường ngày ngay cả một câu hà trách cũng đều không nỡ, chứ đừng nói là động thủ đánh người.
Mạnh thị khóc đến viền mắt đỏ chót, gào to:
"Lục Lưu, ngươi nhanh chóng đem nhi tử của ta thả ra!"
Mạnh thị là một vị phụ nhân luôn kiêu ngạo hung hăng, giờ khắc này đối mặt với vẻ mặt doạ người của Lục Lưu thì cũng là kinh hồn bạt vía, nàng thấy Lục Lưu xuống tay độc ác, không biết nhi tử đã đắc tội hắn khi nào, nhưng đến cùng hiểu rõ bản tính hắn, Mạnh thị liền buông tay ra, quỳ xuốnh trên mặt đất, dập đầu liên tục hướng về phía Lục Lưu:
"... cầu Vương gia thả nhi tử của ta ra, hắn là cháu ruột của ngài, mà đại ca của ngài cũng chỉ có duy nhất một nhi tử là hắn. ."
Mạnh thị biết, Lục Lưu đối với người khác có thể không có tình người, nhưng đối với thứ huynh vẫn có mấy phần tôn kính. Trước mắt nàng nói ra Lục Thầm, chính là hi vọng Lục Lưu có thể nể mặt Lục Thầm mà thả nhi tử của nàng ra.
Lục Lưu nhìn Lục Hành Chu trước mặt, âm thanh rét lạnh nói:
"Lục Hành Chu, thê tử của Lục Lưu ta, còn chưa tới phiên ngươi đến chỉ trích. Đừng nói là nàng không làm sai chuyện gì, cho dù nàng có thật sự sai đi chăng nữa, thì cũng có Bản vương ta che chở cho nàng, ai dám nói nàng nửa câu, Bản vương liền cho kẻ đó biết thế nào là sống không bằng chết. Ngươi không ưa, thì ngay lập tức cút khỏi phủ cho Bản vương!"
Nói xong, Lục Lưu liền dùng sức ném Lục Hành Chu ra ngoài.
"Sầm" một tiếng, nam tử mười tám tuổi cao lớn, liền bị ném thẳng tắp ra ngoài, cả người đập vào trên cánh cửa của tiền thính.
Giang Diệu vừa đi đến ngoài cửa, đã nhìn thấy một nam tử mặc trường bào màu trắng, máu me đầy mặt, bị ném trực tiếp vào cánh cửa, sau đó nhanh chóng rơi lướt xuống, nằm trên mặt đất.
Giang Diệu giật mình, thấy Mạnh thị khóc sướt mướt chạy tới bên cạnh đem người ôm vào ngực, lúc này nàng mới phản ứng được —— thanh niên trẻ bị đánh này chính là Lục Hành Chu!
Hôm nay, vì Tiết Kim Nguyệt mang thai nên thân thể không khỏe, mấy người liền trở về quý phủ của mình từ rất sớm. Giang Diệu vừa vào cửa lớn, liền có nha hoàn ở Ngọc Bàn viện vội vội vàng vàng chạy tới phía nàng, nói là xảy ra vấn đề rồi, Vương gia đang phát hoả rất lớn.
Giang Diệu khi nào thấy qua dáng vẻ Lục Lưu phát hỏa?
Nàng từ phòng vội vàng đi tới, nhìn chén trà vỡ nát trên mặt đất, phía trên những mảnh vụn còn có vết máu đỏ sẫm, thêm nữa là Lục Hành Chu máu me đầy mặt, đây đúng là cảnh tượng cực kì doạ người.
Ngay cả bọn nha hoàn đi theo phía sau Giang Diệu, cũng sợ đến nỗi không dám di chuyển.
Mạnh thị ôm Lục Hành Chu khóc sướt mướt, nào có nửa phần dáng vẻ châu hoàn quý liễu như bình thường.
Bước chân Giang Diệu dừng một chút, nhìn cách đó không ra, sắc mặt lạnh lẽo của nam nhân cùng hơi thở đầy mùi sát khí, nàng cũng cảm thấy Lục Lưu như thế có chút xa lạ.
Danh tiếng hắn xấu, nàng đã nghe qua, nhưng từ xưa đến nay nàng luôn nhìn thấy hắn rất tốt.
Một nam nhân lạnh băng như thế, mới đầu ở trước mặt nàng còn tỏ vẻ trưởng bối, nhưng từ sau khi thành thân, có lúc hắn lại ấu trĩ như hài tử.
Lâu dần, nàng tự nhiên cảm thấy hắn là một nam nhân ôn hoà dễ nói chuyện.
Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, giờ khắc này Giang Diệu vẫn không biết gì cả, nàng tiến vào trong, Mạnh thị liền nhìn thấy nàng.
Mạnh thị khóc đến nỗi nước mắt, nước mũi tùm lum, hướng về phía Giang Diệu, nói:
"Vương phi, van cầu người cứu Chu nhi, Vương gia... đây là muốn mạng của Chu nhi."
Giang Diệu liếc mắt nhìn Mạnh thị, rồi chậm rãi đi tới bên cạnh Lục Lưu, thấy hắn mặt mày lạnh lẽo, vẻ mặt như vậy, trong ngày thường nàng căn bản không có cơ hội nhìn thấy.
Bọn nha hoàn trong phòng, nhìn Vương phi nhỏ nhắn yêu kiều như thế, lại nghĩ đến vừa nãy Vương Gia nổi giận đùng đùng, bọn họ chỉ cảm thấy giờ khắc này vẻ mặt Vương gia rất đáng sợ, nhìn cái cánh tay rắn chắc kia, chỉ cần nhẹ nhàng gập lại liền có thể đem vòng eo tinh tế như liễu của Vương phi bẻ gẫy.
Đại công tử cao to như thế, ở trước mặt Vương gia cũng không có sức chống đỡ, vậy tiểu Vương phi này chỉ cần một ngón tay của Vương gia cũng có thể nhấc lên như nhấc một con gà.
Giang Diệu cúi đầu, nhìn trên tay cùng ống tay áo Lục Lưu có dính máu, nàng không có nửa phần do dự, liền vươn tay nắm lấy tay hắn, giọng nói nhỏ nhẹ:
"Lục Lưu, chúng ta trở về viện đi."
Lục Lưu tuy rằng không lên tiếng, nhưng tùy ý để Giang Diệu nắm tay hắn rồi cùng nàng đi ra khỏi tiền thính.
Lục Hành Chu nằm tựa vào cửa, ngước mắt nhìn hai người này một chút, sau đó thấy bọn họ đi rồi, mới quay về phía Mạnh thị đang khóc sướt mướt, nói:
"Nương... Nhi tử không có chuyện gì."
Mạnh thị ôm đầu Lục Hành Chu, kêu khóc nói:
"Con là đang tạo nghiệt gì, sao lại đi trêu trọc vị Diêm Vương sống này."
(๑>◡<๑)
Ngọc Bàn viện.
Bọn nha hoàn mỗi người đều cúi đầu yên lặng làm việc của mình, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Bảo Cân bưng chậu rửa đi tới sau tấm bình phong, thấy Vương phi đang giúp Vương gia cởi ngoại bào.
Giang Diệu nhìn Bảo Cân một chút, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
"Đặt đấy được rồi, em đi ra ngoài trước đi."
Bảo Cân lo lắng gật đầu, lúc này mới lui ra.
Giang Diệu đem áo choàng dính máu trên người Lục Lưu cởi ra, lấy khăn ướt được đặt trong chậu rửa, rồi nàng nắm lấy tay Lục Lưu, cúi đầu giúp hắn lau, hỏi:
"Chàng có thể nói cùng thiếp một chút, hôm nay đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Đem tay của nam nhân lau khô ráo, hai tay Giang Diệu mới nâng bàn tay của Lục Lưu lên miệng thơm một cái, tiện đà ngước mặt đối đầu với ánh mắt của nam nhân, nói:
"... còn cáu kỉnh sao?"
Lục Lưu đưa tay rút ra, lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của thê tử trước mặt, lúc này cánh tay dài của hắn mới vươn ra, đem người ôm vào trong lồng ngực.
Cánh tay vững vàng cố định tại vòng eo của Giang Diệu khiến nàng không thể động đậy, lực đạo này lại lớn, dường như muốn đem nàng bẻ gẫy.
Giang Diệu biết trong lòng Lục Lưu còn đang tức giận nên nàng cũng nhân nhượng hắn, hai tay nàng vươn ra tấm lưng rộng rãi của hắn, rồi nhẹ nhàng vuốt ve, nói:
"Vừa nãy... Còn rất đáng sợ, sao giờ không chịu nói gì. Có điều, khi còn bé thiếp cũng đã từng nhìn thấy cha nổi nóng. Tính tình Tam ca nghịch ngợm, thường xuyên gây chuyện, cứ ba ngày là lại trêu trọc cha bực mình. Chàng còn chưa từng thấy cha tức giận đâu, hai mắt đỏ bừng như muốn ăn thịt người ta, rồi cha chỉ cần giương roi mây trong tay lên cũng đã khiến Tam ca sợ đến nỗi chân mềm nhũn... sau đó chàng đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì?? Vậy mà nương lại không hề sợ cha, đi tới che chở trước mặt Tam ca, còn đem roi mây trong tay cha đoạt lấy. . Nương vừa giận thì cha liền giống như con hổ giấy, lập tức yên tĩnh lại..."
"... Khi đó thiếp liền rõ ràng, nhìn cha thì lợi hại, kỳ thực nương mới là người lợi hại nhất. Nương có thể bò lên đầu con hổ mà vuốt râu, đúng là nhiều bản lĩnh nha!"
Lục Lưu lúc này mới nói:
"Nói nhiều như vậy, nàng không nghĩ ta sẽ không nghe lời nàng sao?"
Bị vạch trần, Giang Diệu lúng túng cười cười, sau đó nàng nhìn mặt Lục Lưu, thấy vẻ mặt của hắn đã nhu hòa hơn, trong con ngươi đều mang theo một chút ý cười, nàng liền cười khanh khách xoa bóp gò má của hắn, giả vờ ung dung nhưng lại nhỏ giọng chờ mong hỏi:
"Vậy chàng có nghe hay không hả?"
Lục Lưu cúi đầu ngậm lấy môi nàng, hôn một lúc, sau đó mới ngoan ngoãn nói:
"... Nghe."
Giang Diệu lúc này mới thoả mãn, nâng gò má của hắn hôn một cái, làm như khen thưởng. Nàng vuốt ve mặt hắn:
"Vậy chàng nói thiếp nghe là hôm nay có chuyện gì xảy ra?"
Lục Lưu tự nhiên không dối gạt tiểu thê tử, hắn đem sự tình từ đầu đến cuối kể hết cho nàng nghe.
Giang Diệu không hề nghĩ đến, Lục Lưu phát hoả lớn như vậy, dĩ nhiên là bởi vì lần trước Lục Hành Chu chỉ trích nàng.
Giang Diệu có chút run sợ, có điều nói thực sự thì trong lòng vẫn rất cảm động. Nam nhân này lại lưu tâm nàng như vậy, người khác nói nàng nửa câu, hắn liền muốn bày ra tư thế xử lý người ta.
Phàm là người từ Trấn Quốc Công phủ đi ra, đều sẽ có một thói hư tật xấu, đó là cực kỳ bao che khuyết điểm cho người của mình. Giang Diệu cũng vậy, cho dù Lục Lưu đem Lục Hành Chu đánh cho bị thương, thì trong lòng của nàng chính là kiên định lập trường đứng ở bên Lục Lưu.
Giang Diệu thậm chí còn nghĩ, nếu tiếp tục như vậy, sau này Lục Lưu mà muốn giết người hay phóng hoả thì chính nàng còn là người giúp hắn lấy dao, rồi đưa mồi lửa cho hắn đốt... chuyện này có vẻ như không tốt lắm... ( ̄∇ ̄)