Chương 12: Tiểu cung nữ hầu quạt
Bóng người màu xanh nhạt cuốn tới như một cỗ xe gió, nghiền nát những hóa mẫu đơn diễm lệ phú quý tạo thành một trận mưa cánh hoa, khiến cho thân hình hắn cũng trở nên thoắt ẩn thoắt hiện. Khi hết đà, hắn lại lẩn xuống dưới những bụi hoa. Khi bảy tám thanh hoành đao đâm vào lùm hoa, thì ở bên dưới hắn đã kịp thối lui, nhanh nhạy như một con mãng xà linh hoạt, rồi lại xuất hiện ở bên ngoài vòng vây, cách đó ba trượng.
- A!
Những tiếng kêu thảm thiết dồn dập vang lên, đám thị vệ đứng hàng đầu ở nơi mà tên thích khách mới lộn nhào qua đồng loạt bật lên tiếng kêu đau đớn. Bọn họ, người thì bị đứt mất ngón trỏ, người thì bị thích khách cứa rách cổ tay, máu tươi ròng ròng chảy xuống, lẩn khuất xuống lùm hoa cùng với ngón tay bị chặt đứt. Người thì không còn nắm giữ nổi thanh hoành đao trong tay nữa, đao đã tuột khỏi tay rơi xuống, kế đến chỉ thấy một đường máu, hiện lên huyền ảo dưới ánh đèn.
Các cung nữ thất kinh hoảng hốt, những ngọn đèn trên tay giống như bị cuồng phong thổi lay, thoắt sáng thoắt tối phản chiếu gương mặt của Võ hậu. Bọn họ không dám bỏ chạy, cũng không thể bỏ chạy, chỉ có điều là bản năng khi hoảng sợ, khiến bọn họ không thể tự chủ mà có những hành động né tránh, chạy trốn. Vì thế khiến cho ánh đèn trở nên mơ hồ, chập chờn, mà ánh đèn tranh tối tranh sáng như thế, càng khiến cho bầu không khí trở nên nguy cấp kỳ bí khác thường.
- Tất cả đứng cho vững, giơ cao đèn lồng lên!
Tuy Thượng Quan Uyển Nhi không biết võ công, nhưng lòng can đảm thì không thua kém gì bậc nam nhi. Một tiếng hét của nàng, đã chế ngự được những cung nữ đang hoảng hốt sợ hãi kia, đoạn nàng tiến nhanh lên một bước, đỡ lấy Võ hậu, lúc này chân đã muốn đứng không vững.
Bàn tay của Võ Tắc Thiên đang run lên, những sợi tóc đen nhánh như mặc ngọc đang nhè nhẹ rung lên, mặt mày xanh tái mét. Không phải vì bà ta sợ hãi, mà vì bà ta đang nổi giận: nổi giận vì có người dám cả gan ám sát bà ta!
Thiên hạ Đại Đường ngày nay, lại có người dám ám sát bà ta, Thánh Mẫu Thần Hoàng Võ Thái hậu! Vừa mới nhận được tin báo Trương Tự Minh phản bội, lại có người dám đến ám sát bà ta!
Võ Tắc Thiên uy nghiêm quát:
- Trẫm muốn sống đấy! Trẫm muốn xem xem, trong thiên hạ này, kẻ nào dám to gan đến vậy!
Dư chấn của tiếng quát khiến những hạt chân châu tròn trặn trước trán bà ta cũng khe khẽ lay động.
Đúng vào lúc này, cái bóng người mới thối lui hồi nãy lại đột nhiên búng tới. Thừa lúc đám thị vệ hàng đầu đang đau đớn gục ngã, đám thị vệ phía sau đang chuẩn bị dâng lên, trận hình có chút hỗn loạn, hắn chớp lấy khoảnh khắc đó, đột nhiên bám sát mặt đất mà lướt tới.
Vào lúc này, thế gian còn chưa có "Địa thảng đao pháp", tuy các giáp sĩ đều có một thân tuyệt kỹ võ nghệ, nhưng lại không thích ứng được với cách đánh nằm rạp dưới đất như thế này. Cộng thêm bọn họ còn vướng giáp trụ trên người, rất khó khăn để có thể cúi được người xuống đến mức như vậy, động tác bị ngưng trệ, nên bị người nọ xông thẳng được tới, lao vào giữa vòng vây của các thị vệ.
Hành động của tên thích khách nọ hết sức quỷ dị, trái đâm một kiếm, phải đâm một kiếm, lướt qua lướt lại giống như một làn khói nhẹ. Sau khi liên tiếp đâm gục mấy người, đột nhiên hắn thả người như mũi tên, biến mình thành một mũi tên sắc nhọn vừa bay ra khỏi cánh cung, ào một chiêu kiếm, nhắm thẳng Võ hậu!
Thượng Quan Uyển Nhi bảo vệ Võ Tắc Thiên vội vã thối lui, cặp mắt tinh tường của nàng đã nhìn rõ tên thích khách đang lao tới. Hắn mặc quần áo màu xanh nhạt, mặt cũng được che lại bằng một chiếc khăn xanh, đây là loại khăn trùm đầu, chỉ chừa ra một khe hở chỗ hai con mắt. Ngoại trừ hai con mắt sáng rực như những vì sao lạnh lẽo trên trời ra, không thấy gì khác.
Dưới tấm khăn xanh, hai con mắt hắn hơi nheo lại. Thường thì khi người ta đánh ra một chiêu với ý đồ giết người, bất luận do căng thẳng, hay do hưng phấn, đều sẽ cảm thấy hồi hộp mà mở to mắt. Còn người này, xông vào giữa vòng vây của thị vệ để ám sát Thái hậu đương triều, nhưng mắt hắn lại hơi nheo lại.
Cái kiểu lạnh lùng, tự nhiên này giống như là của một tên đồ tể đã giết lợn cả đời, hắn cầm đao lên, chẳng qua cũng chỉ giống như làm việc thường ngày mà thôi, thọc một đao vào yết hầu của con lợn đang bị trói, dù có nhắm mắt hắn cũng làm được. Nhưng có một điểm không giống, giết lợn thì không có gì nguy hiểm, nhưng ám sát Võ hậu thì ngược lại, thế mà hắn đã gạt bỏ hoàn toàn sự sống chết của mình sang một bên rồi.
Điều duy nhất khiến Thượng Quan Uyển Nhi chú ý là ánh mắt lạnh lùng lóe sáng của tên thích khách, cùng với tấm khăn bịt mặt đang dán chặt vào mặt hắn vì gió, cũng như vạt áo tung bay của hắn. Còn về phần nhát kiếm chí mạng của hắn, thì nàng lại không để ý. Kiếm ở trong tay người, thứ nguy hiểm không phải là kiếm, mà là người cầm kiếm.
- Hộ giá! Hộ giá!
Thượng Quan Uyển Nhi kêu to một cách tuyệt vọng, cô nương luôn điềm đạm như một bông cúc này cuối cùng cũng đánh mất sự ung dung vốn có, bắt đầu bối rối.
Võ Tắc Thiên vội vàng thối lui, lui thêm ba bước, bà ta ngang nhiên đứng lại, không lùi thêm dù chỉ là nửa bước.
Đuôi váy của bà ta quá dài, quét đất ba trượng, lùi đến đây là đã tự dẵm phải váy của mình, còn lùi thêm nữa chắc chắn sẽ té ngã một cách thảm hại. Với địa vị của Võ hậu hiện nay, với lòng kiêu ngạo của Võ hậu hiện nay, thà bị chết vì một kiếm của người, còn hơn là ngã chổng bốn vó, để cho người đời chê cười!
Võ Tắc Thiên đứng lại, đứng rất vững vàng, thân như bàn thạch, thứ duy nhất còn lay động chính là hai cây trâm cài tóc của bà ta. Mắt bà ta cũng hơi nheo lại, tựa hồ như muốn nhìn cho rõ cái người đang muốn lấy mạng bà ta!
Võ hậu bị hành thích, các thị vệ cả trong tối và trong sáng đều nháo nháo nhảy ra nghênh địch. Người thì đang phi thân lao tới truy kích thích khách, người thì đang nén tiếng kêu rên đau đớn, có cung nữ thì sợ hãi quá vứt cả đèn đi, ngồi thụp xuống đất kêu thét, cũng có những cung nhân và hoạn quan đang lanh lảnh gọi người.
Thượng Quan Uyển Nhi kéo lấy Võ Tắc Thiên, thần sắc dường như có chút do dự, tựa hồ như vừa muốn chắn lên phía trước đỡ cho Võ hậu một kiếm, lại dường như không có đủ dũng khí. Trong mắt tất cả mọi người, lúc này chỉ có một tên một tên thích khách đó thôi, còn trong mắt tên thích khách, thì chỉ có một Võ Tắc Thiên mà thôi.
Kiếm quang như điện, từ khoảng cách mấy trượng, loáng cái đã tới!
Lúc nhát kiếm của tên thích khách đang đâm tới Võ hậu, một nhát ngang trời, giống như ánh sáng xẹt qua cắt ngang bầu không, cắt ngang khoảng cách. Có người thì mặt vàng như nghệ, có người thì kêu lên chói lói, có người thì phẫn nộ gầm lên mà lao tới, tất cả mọi người đều không để ý đến hai người, hai tiểu cung nữ.
Đó là hai tiểu cung nữ hầu quạt, hai tiểu cung nữ nhỏ bé thuộc Ty Trượng Ty. Bọn họ đều búi tóc hình xoắn ốc, gương mặt thanh tú như nhau, trước trán vẽ hình hoa mai, đều mặc áo tay hẹp màu đỏ, vai khoác rải lụa trắng, váy xanh chạm đất, bên hông váy phất phơ "miếng kết đồng tâm". (là một thứ đồ trang sức được kết bằng sợi dây nhỏ màu đỏ, rất công phu và đẹp mắt, thường được các cô gái thời xưa làm để tặng cho người thân yêu nhất – DG).
Dáng người khoan thái, duyên dáng yêu kiều, giống như hai cây dương liễu biết đi theo sau Võ hậu, cũng giống như hai đóa sen lay động, vẻ quyến rũ nhẹ nhàng như toát ra từ bên trong. Nhưng mà, không cần biết hai nàng ấy là dương liễu hay là hoa sen, có Võ hậu đứng đằng trước, nên không ai chú ý đến bọn họ cả.
Đứng phía trước bọn họ là Hoàng hậu Đại Đường, người coi hoàng thất Lý Đường như không hề tồn tại, người nắm giữ hào kiệt thiên hạ trong tay, người sáng chói rực rỡ như một vầng mặt trời mới mọc. Đi bên cạnh Thiên hậu là Thượng Quan Uyển Nhi, người nắm giữ Bắc môn học sỹ, được mệnh danh là Cân quắc Tể tướng, dung nhan yêu kiều, giống như một vầng trăng sáng!
Ai mà lại thèm để ý đến hai nha đầu hầu quạt nhỏ tuổi non nớt cơ chứ?
Bọn họ chỉ là hai tiểu cung nữ hầu quạt mà thôi.
Trong tay hai nàng, mỗi người cầm một cây "Chướng phiến" (quạt che), cán quạt chỉ to cỡ ngón tay, dài chừng trượng hai, bề mặt quạt được làm bằng lông chim trĩ ngũ sắc.
Khi Thiên hậu đi ra ngoài, thì dùng để che nắng che bụi cho Thiên hậu. Khi Thiên hậu lâm triều, thì bọn họ đứng phía sau làm đồ trang trí, giống như hai cây "Chướng phiến" vậy. Ngày lại qua ngày, mọi người đều dường như lãng quên mất sự tồn tại của hai nàng ấy.
Nhưng món đồ có ích, và món đồ dùng hàng ngày là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
Kiếm giấu mười năm, khi rút ra khỏi vỏ vẫn là thanh kiếm sắc có thể giết người. Một cây chổi, dù có được dùng hàng ngày thì nó cũng vẫn chỉ là một cây chổi. Khi mũi kiếm của tên thích khách ngưng tụ thành một điểm sáng, đâm thẳng tới yết hầu của Võ Tắc Thiên, thì hai cô gái, hai cây quạt luôn làm vật trang trí phía sau cho Võ Tắc Thiên đột nhiên cử động.
Thích khách như kiếm, kiếm tựa hàn quang, lao tới như sao xẹt, hai cây quạt cũng loáng chuyển động, dịch chuyển lên phía trước Võ hậu. Hai cây quạt bắt chéo qua, đón lấy đạo kiếm quang nọ.
Một tiếng uỳnh vang lên, hai cây quạt bị phá rách, lông vũ bay đầy trời. Cùng lúc này, một tiếng "cách" vang lên, ở vị trí mà mũi kiếm va chạm với thân quạt, bùng lên một ngọn lửa chói mắt.
Người áo xanh kia và thanh kiếm trong tay hắn mơ hồ quỷ mị, không ai bắt được, thế mà khi chỉ còn cách Võ Tắc Thiên có ba trượng, hắn lại bị hai cây quạt lông mỏng manh, tựa hồ không chịu nổi một đòn ngăn lại.
Lông vũ tung bay, những chiếc lông ngũ sắc bị ánh đèn phản chiếu biến thành mười màu, chợt lóe, chợt lóe trong không trung, hết sức đẹp mắt. Nhưng cảnh đẹp này lại ẩn chưa sát khí vô hạn.
Hai tiểu cung nữ khẽ lắc cánh tay, nghe "cách" một tiếng, từ hai tay chiếc cán đã không còn quạt lộ ra hai mũi kích dài hơn một tấc, hai chiếc cán quạt lập tức biến thành hai cây trường thương đáng sợ. Cổ tay hai nàng rung lên, hai mũi thương như con linh xà, đâm thẳng về phía tên thích khách.
Tên thích khách hoàn toàn bị bất ngờ, hắn không đời nào có thể ngờ rằng hộ vệ mạnh nhất của Võ Tắc Thiên lại là hai tiểu cung nữ hầu quạt này. Lúc này hắn mới để ý đến bộ dạng của hai tiểu cung nữ.
Hai tiểu cung nữ, một người mày liễu cong cong, mềm mại như cầu vồng.
Người còn lại sở hữu đôi mày kiếm, vừa đen vừa sáng, có phần anh tuấn hơn đại đa số nữ nhi.
Giữa hai đầu chân mày của hai tiểu cung nữ đều vẽ hình hoa mai năm cánh, ngụ ý người đẹp hơn hoa. Thế nhưng, cây thương trong tay các nàng ấy thì không đẹp chút nào, thương như linh xà thổ tín, không nhát nào là không nhắm vào những điểm yếu trên người thích khách, chỉ cần để trúng một nhất, thì tên thích khách tất sẽ phải chịu trận tại chỗ trong đêm nay. Thích khách không thể không từ bỏ mục tiêu Võ Tắc Thiên, chuyển sang quyết đấu với hai tiểu cung nữ.
Do vì đánh bất ngờ, nên thích khách bị mất đi ưu thế, rơi vào thế trống đỡ, đành phải thối lui từng bước. Những tiếng leng keng không ngớt vang lên, những đốm lửa lóe lên giữa màn đêm. Tất cả mọi người có mặt, đến tận lúc này mới phát hiện ra một điều: đến thời điểm này, đến khi phải giao đấu với hai tiểu cung nữ, thì binh khí của tên thích khách mới lần đầu tiên có sự va chạm với binh khí của đối thủ!
Còn trước đó, khi tên thích khách giao chiến cũng những người khác, binh khí của hắn chưa chạm vào binh khí của đối thủ thì đã biến chiêu thành đâm. Từ đầu đến cuối, binh khí của đám thị vệ đều chưa từng chạm vào kiếm của hắn qua.
Giao đấu năm hiệp, chỉ năm hiệp, tên thích khách đột nhiên búng người nhảy lên, nhắm về hướng những lùm hoa đã bị hắn giẫm nát lúc vào, thân hình thoắt một cái, lại thoắt một cái, đã xuất hiện ở phía ngoài cách đó mười trượng.
Vừa giao đấu với nhau, tên thích khách đã phát hiện ra là võ công của hai thị nữ hầu quạt bên cạnh Võ hậu hết sức cao cường, hai người bọn họ cùng ra tay, hắn không có chút cơ hội thắng nào. Những giáp sỹ khác cũng đã kịp khép chặt vòng vây, nếu còn không chạy cho nhanh, nhất định hắn sẽ bị bắt lại, cho nên nhanh chóng lắc mình rời đi.
Nhưng, tốc độ của hắn dù nhanh, cũng không nhanh được hơn tốc độ của mũi tên. Trong khoảnh khắc hắn lắc mình lao đi, một tiểu cung nữ đã kịp ném theo cây trường thương trong tay nàng. Cây trường thương mảnh mai như thân dương liễu dường như biến thành một mũi tên khổng lồ, đuổi theo bóng hình như sương khói của tên thích khách, đâm xuyên qua bả vai hắn.
Tên thích khách "hự" lên một tiếng, dùng tay rút cây trường thương trên vai ra, ném trả lại phía sau, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện một cái thì đã biến mất.
Chương 13: Hai huynh đệ ngồi trên tường.
- Trẫm muốn sống đấy.
Võ hậu trầm giọng quát, tiểu cung nữ ném thương liền bay người phóng ra ngoài. Tốc độ nhanh không chậm kém thích khách, thân hình lóe lên hai cái, cô đã xuất hiện ở chỗ thích khách trúng thương. Trên dọc đường cô đã bắt lấy mãnh thương mà thích khách trở tay ném lại, nhanh nhẹn bay tới tiếp tục đuổi theo thích khách.
Một tiểu cung nữ khác vẫn lui về phía sau Võ hậu, ấn lên cán quạt ở tay một cái."Xoảng" một tiếng, mũi thương nhọn hoắt đã tra vào cán quạt. Sứ mạng của cô là bảo vệ an toàn của Võ hậu, nếu Võ hậu bị đâm, cho dù cửu tộc của thích khách bị diệt, cũng không thể làm nên chuyện gì. Cho nên hai thị vệ phụ trách hộ vệ Võ hậu trước giờ không cùng lúc rời khỏi Võ hậu.
Binh tào tham quân sự Ô Hữu Đạo đang trực đêm đó nghiêng ngả chạy tới, chưa tới một trượng liền "phịch phịch" một tiếng tê liệt quỳ xuống đất. Cái đầu nặng nề dập xuống, nơp nớp lo sợ nói:
- Thần hộ giá chậm! Thái hậu thứ tội!
Lúc này lông chim bay lượn đầy trời tung bay như tuyết trắng, xoay múa lên.
Võ Tắc Thiên không có liếc nhìn y, chỉ hỏi Thượng Quan Uyển Nhi:
- Tối nay nhất vệ nào trực cấm cung? Người nào thống quân?
Thượng Quan Uyển Nhi hạ thấp người nói:
- Vũ lâm hữu trung lang tướng Vương Như Phong!
- Toàn bộ quân tốt hữu vệ trực tối đày đi biên ải Doanh Châu. Từ Vương Như Phong trở xuống, toàn bộ tướng tá tống vào tù tra xét. Vũ lâm vệ đại tướng quân Tuyền Hiến Thành ngày mai ở điện Hàm Nguyên gặp trẫm! Chuyện này không được truyền ra ngoài, ai dám làm loạn cắt lưỡi, giết không tha!
Võ Tắc Thiên căn dặn xong, liền phẩy tay áo bỏ đi.
Võ công của thích khách rất cao minh, đặc biệt là thân pháp mơ hồ quỷ mị khiến người ta kinh hãi. Hơn nữa hoàng cung đại nội được cảnh giới nghiêm mật nhất ở trong cung, bởi vìhoàng cung đại nội chính là nơi ở của Đế hậu, là nơi duy nhất họ có thể bỏ mặt nạ thả lỏng nghĩ nơi. Ai mà bố trí trọng binh khắp nơi từng ngọn cây cọng cỏ trong nhà mình chứ.
Ngoài chặt trong lỏng, phòng ngự chủ yếu của hoàng cung bố trí ở bên ngoài.
Đế cung chín tầng lớp, cung điện cao chọc trời, nội ngoại cung tương trong vòng trăm trượng không có một gốc cây, cả ngọn cỏ nào. Người không phải chim, làm sao vượt qua khoảng cách hơn trăm trượng trống trải mà không bị người ta phát hiện chứ? Bao bọc bên ngoài hoàng thành ba bước một trạm năm bước một gác, đều là thị vệ đại nội tinh minh can luyện, thích khách làm sao có thể không chút tiếng động mà qua được?
Thích khách có thể ở trước mặt bà quát tháo không xem ai ra gì. Càng lạ là, y làm thế nào có thể xuất hiện trước mặt bà?
Giải thích duy nhất chỉ có một, trong cung có người tiếp ứng!
Giây khắc Võ Tắc Thiên gần như bị đâm, thì nghĩ tới vấn đề này: Tuy mấy vị chư vương Lý Đường đã chết hết, nhưng còn có người tâm tà thì chưa chết!
Lúc nãy thích khách đâm đến, trong mắt Uyển nhi đáng sợ nhất không phải là lưỡi kiếm, mà là người cầm kiếm. Có nghĩa là trong mắt Đế hậu đáng sợ nhất không phải là thích khách đó mà là người khống chế thích khách đó.
Võ hậu ngậm nụ cười lạnh, sát khí dần dần tràn đầy nhập vào chân mày cong dài.
Binh tào tham quân sự Ô Hữu Đạo quỳ trong "hoa tuyết" bay đầy trời, ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi cũng không có nhìn y, chỉ phất tay áo một cái, giống như đám mây trắng từ từ mà đi.
Hai tên giáp sĩ đi tới, cánh tay to nặng nề đặt lên vai y!
Thiên hậu giận dữ, một trận máu tươi tanh hôi sắp bắt đầu.
***
Thành Lạc Dương giống như bàn cờ lớn ngay ngắn chỉnh tề.
Lạc Thủy chính là đường ranh giới phân chia trong bàn cờ, chia thành Lạc Dương thành hai phần. Hai bên bờ sông đều là dọc ngang thẳng tắp, mỗi một đường phố chính là đường kẻ trên bàn cờ. Mỗi một phường chính là ô vuông trên bàn cờ. Người trong trong phường này chính là quân cờ trong bàn cờ này.
Cung thành và hoàng thành thuộc phía bắc Lạc Thủy. Phía bắc Lạc Thủy ngoại trừ hoàng cung còn có 28 phường, một chợ bắc. Phía nam Lạc Thủy lại có 81 phường và 1 chợ tây, 1 chợ nam. Đường lớn hẻm nhỏ tung hoành ở giữa 109 phường, giao thông tiện lợi. Ngoại trừ Lạc Thủy xuyên qua thành Lạc Dương, giữa phường thị cũng là sông ngòi đan xen, giao thông thủy bộ rất tiện lợi.
Thành Lạc Dương tuy nơi nơi là hình dạng một bàn cờ, nhưng bên trong tự có Càn Khôn. Trong này có tòa lầu "Thiên đường" cao nhất thiên hạ, tòa lầu "Minh đường" cao thứ hai thiên hạ. có thể ngồi ở đây mà thấy được hơn mười tượng phật thật lớn bé như ngón tay út được xây dựng bên trong " Thiên Đường " , cũng là tòa có tượng phật trong thành thị lớn nhất.
Nơi này có cực lớn, có đồ sộ, có hoa lệ, đương nhiên cũng có đẹp đẽ, tinh xảo và lung linh. Ví dụ như gốc cây cổ thụ quạ ngủ, cầu nhỏ nước chảy, còn có hộ gia. Nơi Dương Phàm ẩn thân chính là có cây có quạ, có cầu, có nước, còn có con người. Trên nước thậm chí còn có một guồng nước gần hồ nước tinh khiết có thể thưởng thức
Tiếng nước róc rách chảy xuôi dòng, guồng nước lật qua, phát ra âm thanh rầm rập, cứ nằm phục dưới bóng cây trên tường có thể nhìn tất cả người đi đường qua lại trêncác đường lớn ngỏ nhỏ, còn người khác đừng mơ nhìn thấy được hắn. Tiếng nước chảy đều đều rầm rập, ở đây nói chuyện thế nào cũng không sợ người ta nghe thấy.
Tối nay, Dương Phàm và Mã Kiều ra ngoài ăn trộm.
Mã Kiều là một phường đinh, thu nhập của phường đinh kỳ thực rất ít ỏi. Cho nên gã ban ngày giúp đỡ Võ Hầu duy trì trị an trong phường, tối lại lắc người một cái biến thành một tiểu tặc, trốn Võ Hầu trộm đồ trong phường. Gã trộm đồ cũng không phải là tham lam, không phải ngày nào cũng đi ăn trộm và cũng không trộm đồ vật đáng giá. Cho nên tuy án trộm liên tiếp nhưng Võ Hầu cũng không quan tâm,cùng lắm láng giềng chỉ là đứng ở cửa chửi mắng mấy tiếng rồi thôi.
Kéo Dương Phàm nhập bọn hoàn toàn là vì Mã Kiều tội nghiệp tiểu huynh đệ này. Thấy một mình hắn kiếm ăn ở Lạc Dương là không dễ dàng, chỉ dựa vào chút thu nhập phường đinh miễn cưỡng lắm chỉ đủ miếng cơm, chứ đừng nói dành dụm tiền cưới vợ, ngay cả ăn thịt uống rượu cũng khó khăn. Do đó có lòng dẫn tiểu huynh đệ này gia nhập nhằm kiếm vớt bên ngoài bù vào chi phí trong nhà.
Thế là một buổi tối hôm nọ Mã Kiều cắt nữa cân đầu heo, một bình rượu Lục Nghĩ, chạy tới nhà Dương Phàm làm công tác thuyết phục. Kỳ thực Mã Kiều rất thông thuộc phường này, thường một mình gây án hoàn toàn không cần giúp đỡ, đây chỉ là lòng tốt muốn giúp huynh đệ.
Thịnh tình khó có thể từ chối, Dương Phàm cảm thấy đối với chuyện này vừa lúc mình có thể thường xuyên ra ngoài lúc nửa đêm để thăm dò, cho nên liền nhận lời, đi làm lại nghề cũ, theo Mã Kiều bắt đầu làm tiểu tặc mà rất nhiều năm rồi hắn không làm nữa, đồ ăn trộm vẫn là đồ vặt vãnh không đáng giá.
Dương Phàm ngồi trên đầu tường đang đợi Mã Kiều trở về. Hắn ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn bầu trời sao, ánh mắt sáng như sao. Dưới ánh sáng của các vì sao, mũi của hắn thẳng tắp, đôi môi dầy dặn, thanh tú giống như con gái. Trong sắc đêm, diện mạo hắn hiện lên rõ ràng, gương mặt tuấn lãng rất khó bảo người ta tin đây lại là tiểu tặc.
- Tiểu Phàm, Tiểu Phàm!
Một bóng người lén lút từ trong tiểu viện chui ra, thò đầu nhìn xung quanh. Dương Phàm ngồi trên đầu tường đang trầm tư chợt bừng tỉnh, vẫy tay với gã, nhẹ giọng hô:
- Ta ở đây.
Mã Kiều rất nhanh chạy tới dưới tường, Tiểu Phàm giơ tay kéo gã lên đầu tường. Tường đó là đất vàng đắp thành, thời gian lâu, gió thổi mưa dầm đã mục nát, bị Mã Lục đạp mấy khối đất bung ra. Cũng may gần đây có con suối, nước suối ào ào, che âm thanh góc đất rơi xuống.
Mã Kiều ngồi ở trên đầu tường, liền khen ngợi nói:
- Tiểu Phàm, ngươi thật là tinh mắt, chọn được chỗ thật là bí ẩn, cả ta đi ra cũng tìm không được ngươi. Sẽ có một ngày ngươi sẽ trò giỏi hơn thầy đấy.
Tiểu Phàm cười khan nói:
- Làm một tiểu tặc trò giỏi hơn thầy à? Ta thấy hay là thôi đi.
Mã Lục hừ hừ hai tiếng, hỏi:
- Võ Hầu có tới chưa?
Tiểu Phàm nói:
- Bọn họ luôn tuần tra trên đường Thập Tự, ít khi tới trong hẻm tuần tra, không cần lo lắng. Ngươi trộm được những gì, nhanh lấy ra xem.
Trong ngực Mã Kiều căng phồng, gã ngồi vững trên đầu tường, từ trong ngực móc ra một cái đĩa rộng miệng, hai cái bình cắm cành liễu tươi, nói:
- Thật xúi quẩy, vốn tưởng rằng Hoàng viên ngoại này giàu có thế nào. Ai biết ông ta là chỉ có cái mã bên ngoài, ngoài bóng bẩy trong không bóng bẩy, nhìn xa xỉ màtrong nhà cũng không có vật gì đáng giá, chỉ lấy được mấy món đồ thế này.
Dương Phàm cười ha ha, nhét cái đĩa đó vào trong ngực, nói:
- Cái này thuộc về ta, cái bình thuộc về ngươi.
Mã Kiều nói:
- Được.
Gã đưa tay vào ngực lại móc ra hai món đồ, đưa lên trước mặt Dương Phàm, đắc ý nói:
- Ngươi xem đây là cái gì?
- Cái gì vậy?
Dương Phàm vưa giơ tay, từ trong tay gã đoạt lại. Tròn tròn, lớn hơn trứng vịt một chút, chạm vào tay có chút mềm, đặt lên mũi ngửi, bất giác vui vẻ nói:
- Quả cam!
Mã Kiều ngạc nhiên nói:
- A, ngươi cũng biết hàng đấy, không được ăn, trả lại cho ta.
Dương Phàm cười ha ha, ngăn cánh tay của Mã Kiều, tách mạnh quả cam ra, đưa một múi vào miệng trước. Múi cam nhiều nước, hơi có chút chua, vừa cắn nước tràn đầy miệng, lại cảm thấy chỉ vị thơm ngon. Mã Kiều mắt nhìn hắn, hỏi:
- Thế nào, ngon không?
Dương Phàm tách một nửa đưa vào tay Mã Kiều, Mã Kiều nhẹ nhàng tách ra tiếp, trước tiên đưa lên mũi ngửi một cái, vẻ mặt vui vẻ. Sau đó đem múi cam bỏ vào miệng, cẩn thận cắn một cái, chân mày giật lên một cái nói:
- Ngon, quả nhiên ngon!
Dương Phàm không đồng ý nói:
- Cam này còn chưa chín, có chút chua, ta không thích ăn, hai cái này cho ngươi đó.
Mã Kiều nói:
- Nếu ngươi không ăn thì nói sớm đi, sao lột ra rồi.
Vừa giận dỗi, vừa nhận lấy cam trong tay Dương Phàm.
Loại người nhí nhố như bọn họ, cơ hội ăn được quả cam không nhiều. Tuy sau này cam quýt có số lượng lớn trên thị trường nhưng giá cả vẫn hết sức đắt đỏ, vẫn không phải thứ bọn họ có thể mua được, hoặc là nói không nở bỏ tiền đi hưởng thụ loại xa xỉ phẩm này.
Lúc này cam quýt còn chưa có số lượng lớn trên thị trường, trong thành Lạc Dương có thể ăn được cam quýt là hoàng thất và quan viên, tiếp theo đó là thân sĩ và thương nhân có tiền, những tiểu dân như bọn họ không có lộc ăn loại quả này.
Dương Phàm cũng không phải không thích ăn cam, chỉ là hắn biết Mã Kiều tuy có chút tật xấu trộm vặt móc túi, nhưng là người chí hiếu. Quả cam mà gã để lại nhất định là muốn mang về hiếu kính mẹ. Lúc nãy cho gã nữa quả cam, gã cũng không nỡ ăn, tất nhiên cũng muốn hiếu kính mẫu thân. Cho nên mới kêu không thích ăn camđể Mã Kiều cũng có thể nếm thử mùi vị của quả cam.
Mã Kiều chí hiếu, hiếu tới mức độ Dương Phàm không thể tưởng tượng nổi. Cha của Mã Kiều tên Mã Lạc, vì trong cái tên này có chữ "lạc" cho nên Mã Kiều trước giờ chưa bao giờ cười. Chính lúc nãy, gã muốn cười, thì hừ hừ hai tiếng tỏ ý cười. Tuy người khác nghe cổ quái, nhưng gã từ nhỏ dùng loại này thay cho tỏ ý vui mừng, làm tới mức rất tự nhiên.
Tục danh của cha tất nhiên là phải tránh, nhưng tránh tới mức như vậy thì không thể tưởng tượng được, Dương Phàm thấy mà chán ngán. Tuy vậy nhưng hắn cũng rất tôn trọng hành vi hiếu tâm như vậy. Thậm chí Mã Kiều còn có mẹ có thể hiếu kính, còn hắn thì sao?
Dương Phàm ngẩng đầu, vọng nhìn bầu trời thần bí, sâu kín phát ra một tiếng thở dài: Muốn nuôi dưỡng mà người thân không đợi! Có một sự tiếc nuối, là mãi mãi cũng không thể bù đắp được
Dương Phàm còn đang cảm khái bỗng nhiên phát hiện trong bầu trời xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị. Giữa các vì sao, có một đường bóng đen lưng mang trường kiếm, tay áo bồng bềnh, giống như con chim to giương cánh đang muốn xuyên qua bầu trời.
Chương 14: Thiên tiên nữ hạ phàm.
Nhìn thấy thân ảnh đó bay vút lên đi tới, hai mắt Dương Phàm hơi híp lại, . một đường tinh quang xuyên qua con ngươi bắn ra giống như một cặp tên nhọn vô hình nhìn chằm chằm bóng người bay như chim trong không trung.
Sau đó hắn giật mình một cái, vì hắn nhìn thấy "người chim" đó rơi xuống.
Chẳng lẽ ánh mắt của mình lại có thể hóa thành mũi tên vô hình?
Dương Phàm kinh ngạc trước công năng đặc dị của mình."Người chim" đó phịch rớt xuống lại đúngdưới tường sau lưng Mã Kiều.
Mã Kiều chỉ cảm thấy sau ót nổi gió, trong miệng theo bản băng làm động tác nuốt một cái, một nửa miếng cam vướng ở cổ họng của gã, Mã Kiều đánh ợ một cái, nghiêng đầu nhìn xem, nghi ngờ hỏi:
- Kỳ quái, hình như có thứ gì? Sao ta đột nhiên cảm thấy có một trận gió thổi qua?
Dương Phàm không trả lời, hắn đang nhìn chằm chằm mặt đất sau lưng Mã Kiều, hai tay ấn lên mặt tường, mười ngón ta giương ra như móng chim ưng, hai chân hơi cong vào trong, mu bàn chân của hai chân kẹp chắc mặt tường. Nếu không phải nhờ sự che lấp của quần áo, hơn nữa sắc đêm tối mờ, có lẽ người bên cạnh sẽ phát hiện cái mông của hắn đã hoàn toàn rời khỏi mặt tường rồi.
Cả người hắn mỗi một tấc bắp thịt đều căng ra, hắn bây giờ giống như con diều hâu móng vuốt sắc nhọn bám vào vách đá, ánh mắt nhìn như vô hại đang sắc bén nhìn chằm chằm con mồi của nó, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới.
Bóng người đó từ trên đất chậm rãi đứng lên. Thoạt nhìn y tuy từ trong không trung thoắt cái rơi xuống, nhưng lúc rơi vẫn có chuẩn bị, cho nên không có té gãy xương cốt.
Cả người Dương Phàm căng lên nhưng dưới che đậy của bào phục, thì vẻ khác thường duy nhất chỉ có gò má căng cứng và ánh mắt mở to của hắn. Nhưng biểu hiện như vậy thoạt nhìn chỉ là ngẩn người, giống như sợ đến ngây ra. Người đi đêm đó cũng chưa nhìn ra tình trạng đáng nghi gì ở hắn.
Mã Kiều vốn chỉ là tùy tiện quay đầu nhìn, vừa xoay lại, đột nhiên phát hiện sau lưng xuất hiện một đôi mắt trong suốt. Gã giật mình kinh hãi mạnh mẽ uốn cái cổ, chỉ nghe "rắc" một tiếng, thắt lưng và cổ của gã đã xoay góc độ lớn nhất, chỉ cần xoay chút nữa đứt rời rồi.
Người từ không trung rơi xuống cả người mặc áo xanh, áo xanh và bóng đêm hoàn mỹ dung hợp một chỗ, giống như nước hòa vào nước, thuần túy một màu, đến nỗi Mã Kiều trong lúc vội vã cả hình dáng của người đó cũng nhìn không rõ. Chỉ nhìn thấy một đôi mắt sáng ánh từ trong sắc đêm lững lờ thong dong hiện lên.
- Ôi ma...
Mã Kiều thét một tiếng chói tai, tóc gáy trên cổ cũng dựng lên. Nhưng gã tay trái cầm cái bình sứ cổ lớn tinh xảo giấu dưới bên sườn, tay còn lại nâng hai miếng cam, dù có hoảng hốt đến mấy cũng không ném cái bình, cũng không vứt cam, bản lĩnh này thật là làm người ta khen ngợi không ngừng.
Bóng người màu xanh này chính là thích khách đã lẻn vào điện Dao Trì hành thích Võ Tắc Thiên, trên vai người đó bị thương, mất rất nhiều máu, phía sau còn có tiểu cung nữ thị vệ bám riết theo truy giết, cuối cùng vì khí lực suy kiệt rơi xuống đất ngã sấp. Lúc này thích khách tuy có thể miễn cưỡng đứng dậy, nhưng trước mắt vẫn là một mảnh tối tăm.
Thích khách nhìn hai người ngồi ở đầu tường, liền sơ lược đoán ra thân phận của hai người này. Trong thành quy định cấm đi lại ban đêm, nửaa đêm canh ba du đãng ở ngoài, không phải gian cũng là tặc. Hai người này ngồi ở đầu tường, ngoài trừ tiểu tặc thì có thể là gì chứ? Huống hồ trong tay bọn họ đang cầm tang vật.
Thích khách không rảnh nhìn, chỉ là hừ lạnh một tiếng, giơ tay vừa bám tường thấp, nhảy lên trên, như mũi tên chạy đi. Tường thấp này là xây bằng gạch đất, gió thổi mưa dầm nhiều năm không tu sửa, chỉ cần nhẹ nhàng đụng một cái thì rớt xuống. Nhưng người này giống như con báo chạy như bay, mãi tới y hoàn toàn lẫn vào sắc đêm, nhẹ như đám khói nhưng lại không chạm rớt chút bụi đất nào.
Mã Kiều tiếp tục lắc cổ và eo về phía sau, trừng to đôi mắt bò nhìn bóng ma chợt lóe lên, phát ra một tiếng thét chói tay như phụ nữ:
- Có ma!
- Câm miệng!
Dương Phàm một tay bịt miệng của gã, thấp giọng nói:
- Ngươi muốn dẫn Võ Hầu đến cả sao?
Mã Kiều ê a chỉ phía sau lưng, Dương Phàm trầm giọng nói:
- Đó không phải là quỷ, là người!
Mã Kiều vừa nghe, lập tức im bặt. Nói ra, lá gan của Mã Kiều cũng đủ lớn, loại hư vô mờ mịt như quỷ, gã khá sợ hãi. Nhưng nếu là người, chưa thấy gã sợ ai.
Dương Phàm nhìn chằm chằm hướng người đó biến mất, nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta là tiểu tặc, người đó nhất định là đại tặc! Nhưng bất luận tặc lớn bao nhiêu, tóm lại vẫn là tặc, mọi người đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, có gì mà sợ?
Lúc Dương Phàm nói tới từ "sợ", giọng bỗng nhiên hơi dừng, tựa hồ nghe được tiếng động gì, nhưng hắn lập tức nói tiếp, Mã Kiều vẫn chưa phát hiện biến hóa tinh tế này.
Mã Kiều thất kinh hơi định hồn lại, đang vội tay chân luống cuống nhét cái bình cổ to vào trong ngực. Lúc nãy gã thiếu chút nữa lỡ tay ném cái bình đi, đó là vì gã bị kinh sợ tới hồn bay phách lạc rồi, hoàn toàn không động đậy được.
Thật sự là quá nguy hiểm, cái bình này ít nhất có thể đổi thịt heo cho mẹ ăn mấy ngày, không thể đụng bể. Mã Kiều nhét chiếc bình vào trong ngực, kinh hồ bạt vía nói:
- Chỗ này không nên ở lâu, hay là chúng ta đi thôi!
Hai người tay chân luống cuống, vừa định nhảy xuống dưới tường lại nghe trong bầu trời đêm lại truyền đến một hồi âm thanh kỳ quái. Dường như mãnh vải trên cờ đang trong gió phát ra âm thanh phần phật, giống như con quạ tối về dang rộng cánh chui vào ổ trên cây ở nóc nhà mà bọn chúng xây.
Mã Kiều lại xoay cổ bị trật kịch liệt xoay về phía sau lần nữa, không kìm được lại một tiếng kinh hãi:
- Phi tiên rơi à?
Kỳ thật lá gan của Mã Kiều cũng không coi là nhỏ, chỉ là vì Lạc Dương cấm đi đêm, buổi tối ra ngoài vốn ngay cả bóng người cũng không thấy. Tối nay không những liên tiếp xuất hiện bóng người, mà mỗi lần xuất hiện đều là phong cách như vậy, không ngờ ai cũng không đi trên đất, Mã Kiều chưa gặp qua điều này, đương nhiên kinh hãi.
Trong bầu trời đêm lại xuất hiện bóng người, chỉ liếc nhìn Dương Phàm liền biết là nữ nhân, giống như thiên tiênnữ Đại Phàm, tóc mai như mây, dài bồng bềnh, dáng người uyển chuyển, phiêu dật mềm mại và bay trong mây. Phi thiên tiên nữ như mây như tiên vô cùng hấp dẫn ly kỳ.
Duy nhất không giống là trong tay cô không phải ôm tỳ bà, mà là một thanh trường thương, mũi thương nhỏ nhọn như tơ, dưới ánh sao nhàn nhạt lóe lên một đường ánh sáng tuy rất nhỏ nhưng chói mắt.
Dương Phàm ngửa đầu nhìn lên bầu trời, theo bản năng hơi nhep mắt. Thích khách lúc nãy giống như chim trúng tên từ trên trời rớt xuống, tiên nữ này có thể cũng rớt xuống không?
Tiên nữ đáp xuống, không phải rớt xuống mà là bay đáp xuống.
Trong bóng đêm đầy sao sáng, hình dáng của vị tiểu tiên nữ này tuy nhìn không rõ lắm, nhưng có thể mơ hờ nhìn ra mặt mày ngũ quan của cô vô cùng mỹ lệ.
Dáng người vô cùng yểu điệu, tay áo hẹp, áo ngắn và ngực cao, eo nhỏ váy dài, cộng thêm khăn lụa màu trắng vòng trên vai, làm cô duyên dáng yêu kiều, giống như tiêu tử hạ phàm. Chỉ là một cây trường thương được cô nắm ngược sau lưng toát lên phong thái hiên ngang trong nhu có cương.
Dương Phàm và Mã Kiều đều chưa có vào cung nên chưa từng thấy cung nữ ăn mặc hoa lệ như vậy, thấy hình tượng này của cô, lại kết hợp tư thái bay xuống lúc nãy, quả thật đã coi cô là tiên tử trên trời rồi.
Tiên tử lên tiếng rồi, tiếng nói trong trẻo ngọt ngào không nằm ngoài dự đóan, đồng thời lại có vị uy nghiêm của loại ở chỗ cao nhìn xuống:
- Hai người các ngươi có từng thấy một tên tặc tử che mặt chạy hướng về này không?
Mã Kiều thấy tiểu mỹ nhân yểu điệu này xinh đẹp can đảm thì không chút ý sợ hãi, hai mắt gian tà chằm chằm nhìn lên người tiểu tiên tử đó, miễng lưỡi trơn tru hỏi:
- Tiểu nương tử là tiên tử trên trời hạ phàm bắt yêu, hay là thiếu phủ của kinh huyện xử án bắt trộm?
Còn chưa dứt lời, trên vai gã hơi nặng, mũi thương sáng tuyết đã kề lên vai của gã, tiểu tiên nữ điềm nhiên nói:
- Là ta đang hỏi ngươi, không phải ngươi đang hỏi ta. Nói mau! Người chạy hướng nào?
Mã Kiều ngửi được mùi máu tươi trên thân thương truyền đến, lúc này mới biết đại cô nương bách mị thiên kiều này lại là kẻ thật sự dám giết người. Gã lập tức thức thời ngậm miệng, rắm cũng không dám thả.
Dương Phàm nói:
- Cô nương, cô tin không, chỉ cần ta hô một tiếng, thì có thể người cả Võ Hầu Phô đều đến cả đấy!
Tiểu cung nữ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi tin không, chỉ cần ta hô một tiếng, Võ Hầu được ngươi gọi đến sẽ chém đầu của ngươi!
Dương Phàm nghiêng đầu nhìn kỹ hơn một chút. Trước tiên hắn chú ý tới lông mày của tiểu tiên nữ này vừa đen vừa sáng, ngũ quan của cô rõ ràng tư nhu thanh mỹ đường cong nhu mỹ. Chính vì hai đường chân mày này toát lên vẻ anh khí bừng bừng. Giữa chân mày cô còn có một đóa hoa mai xinh đẹp, làm người ta vừa thấy cảm thấy kinh sợ diễm lệ.
Hắn chỉ nhìn lướt qua, trên mặt cô, trong lòng nảy sinh ra một cảm giác: hơi có yêu khí, không thấy tư thái kiều mị nữa.
Dương Phàm nghi ngờ hỏi:
- Cô nương cô... là người trong quan phủ?
Dương Phàm đối với quan phủ có một loại chống đối bản năng. Nhưng tiểu tiên nữ này không hề thấy kỳ lạ đối với sự đề phòng trong mắt bọn họ Nhìn cách ăn mặc của hai người này, còn cái ngực căng phòng, rõ ràng chính là hai tiểu tặc đi đêm, bọn họ thấy người trong quan phủ sinh lòng dè chừng, đó là chuyện đương nhiên.
Tiểu tiên nữ hừ một tiếng nói:
- Người đi đêm đó bị ta truy đuổi, có thể là ẩn núp hành tung. Các ngươi lại ở chỗ này ăn trộm, chắc chắn nhìn thấy được y, mau nói, y chạy hướng nào? Bản quan bắt là giang dương đại đạo, không rảnh quan tâm đám tiểu tặc trộm chó trộm gà như ngươi!
Dương Phàm nói:
- Hai tiểu tặc chúng tôi làm gì có bản lĩnh giúp cô bắt đại tặc. Cô nương ở đây chỉ lãng phí thêm chút thời gian thôi, tên trộm đó, cô muốn đuổi cũng đuổi không kịp.
- Ngươi!
Tiểu tiên nữ dựng hàng lông mày kiếm lên nổi giận, Mã Kiều khẩn trương chỉ điểm nói:
- Chúng tôi lúc nãy nhìn thấy một người đi đêm, chạy dọc theo bức tường này.
Tiểu tiên nữ cười lạnh nói:
- Làm sao ta biết ngươi không phải đang gạt ta?
Miệng nói vậy nhưng thân hình vẫn là phi thân xẹt theo hướng đó, thích khách đó bị thương, chỗ bay lên chắc chắn có vết máu lưu lại. Tiểu tiên nữ ngửi mùi, biết Mã Kiều không có nói dối, thả người nhảy một cái liền nhảy lên tường đất, men theo chỗ người đó mất tích trước đó chạy như bay.
Mã Kiều nhìn về hướng tiểu tiên nữ biến mất, ngỡ ngàng nói:
- Tiểu Phàm, ngươi nói tiểu nương tử xinh đẹp đó thật sự là quan sao? Làm quan sao không bắt chúng ta nhỉ?
Dương Phàm nhìn về hướng guồng nước lộc cộc đó thật lâu, thấp giọng nói:
- Chỉ sợ... đúng thật sự là quan. Không bắt chúng ta, chỉ là cô ta không rảnh bận tâm tiểu tặc như chúng ta mà thôi.
Mã Kiều nói:
- Thật sự là quan! Quan của nha môn nào mà ăn mặc như thế chứ? Ta không làm phường đinh nữa mà đến nha môn làm việc cho cô ta, cho dù làm tôi tới bung trà dâng nước cũng được!
Chương 15: Phía trước có ngọn núi
Dương Phàm chăm chú nhìn về phía tiểu cung nữ biến mất hình bóng, cũng không đáp lại lời khiêu khích của Mã Kiều.
Mã Kiều không biết vì sao, nhưng ít nhiều gã biết một số chuyện bí ẩn của triều đình.
Gã biết trong thâm cung bên cạnh Võ Tắc Thiên có một nhóm lực lượng thần bí, gọi là Mai Hoa Nội Vệ, giúp Võ Tắc Thiên tạo ra chứng cứ tru sát tông thất Lý Đường và loại bỏ một số lực lượng phản đối mà không thể công khai xử phạt trừng trị. Nội vệ này có năng lực cực lớn.
Dương Phàm chỉ từ trong công văn phía quan lại xem được một số ghi chép có liên quan về Mai Hoa Nội Vệ đôi câu vài lời, nên cũng biết trang phục cách ăn mặc, chức trách của bọn họ. Nhưng lúc nãy vừa thấy thấy bông hoa mai ở giữa chân mày của tiểu tiên nữ đó, không biết vì sao hắn nghĩ tới tổ chức thần bí này.
Lúc này lần lượt hai cái bóng người từ đầu tường lóe qua và hai tiếng " Ma" của Mã Kiều đã kinh động Võ Hầu đi tuần ra ban đêm, có người kêu to:
- Ai nửa đêm ra đường?
Xa xa có một ngọn đèn dầu loe lóe đi tới. Dương Phàm và Mã Kiều vừa thấy không rảnh nói nhiều, lập tức giống như chim thú tản ra đi.
Hai người từ lâu đã quen đi lại trong phường này, một cọng cây ngọn cỏ, miếng ngói miếng gạch đều rõ như lòng bàn tay. Hai người đi một mạch, đặc biệt tránh né đường lớn, chỉ chốc lát thì thoát khỏi Võ Hầu, chạy tới chỗ gần hai người ở, giơ tay ra đưa cho nhau, lần lượt phân chia tang vật rồi lách vào trong sân nhà mình.
Mã Kiều nhanh chóng đi vào sân nhà mình, đứng nghiêm người, lén lút thập thò nhìn xung quanh, từ trong ngực móc ra một món đồ. Món đồ này hơi tròn mềm mềm, run rẩy mở ra, hình như là chiếc áo yếm bằng lụa.
Mã Kiều sờ vào, hít sâu ngửi một cái, lẩm bẩm:
- Thật là thơm! Nương tử Hoàng gia đã là phụ nữ hơn ba mươi tuổi rồi mà còn mặc áo yếm đẹp như vậy, hì!
Mã Kiều nhét áo yếm của phụ nữ vào trong ngực, rón rén đi trên đất, vừa đẩy cửa, mẹ của gã quả nhiên để cửa cho gã. Mã Kiều lách người vào cửa, cài chốt, trong khe hở cửa lộ ra đường ánh sáng.
Lúc đèn nhà Mã Kiều sáng lên, trong con hẻm nhỏ Dương Phàm ở quỷ dị lóe ra một bóng người. Người đó đứng yên chốc lát, quan sát động tĩnh xung quanh một chút, thấy trên con phố chữ thập lặng im không chút tiếng động, liền bay vút qua, đi vào một một con hẻm khác.
Bóng người này nhanh thần kỳ, hơn nữa cực kỳ thông thuộc địa hình trong phường. Trong mỗi con hẻm trên phố y thoắt ẩn thoắt hiện rất nhanh thì về tới chỗ đầu tường lúc nãy Mã Kiều và Dương Phàm ngồi. Y cúi đầu ngửi vết máu ở đầu tường, sau đó thì giống như tìm kiếm gì đó, bắt đầu lục lọi xung quanh.
Một lát sau, người này xuất hiện bên cái guồng nước, cúi đầu nhìn xuống đất, lẩm bẩm nói:
- Thật khôn ngoan! Không ngờ đi rồi mà còn quay lại, ẩn thân dưới nước. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, nếu mất quá nhiều máu nằm hôn mê ở đây, cứ như vậy chờ tới trời sáng, vẫn không tránh khỏi bị người ta bắt.
Ánh sáng của các ngôi sao nhàn nhạt chiếu lên mặt của người này, chính làDương Phàm lúc nãy vừa rời khỏi. Dưới chân hắn đang lẳng lặng một bóng đen nằm sấp. Nửa thân người của bóng đen đã bò ra dòng suối, nhưng hai chẫn vẫn ngâm trong nước, nhìn quần áo ăn mặc rõ ràng chính là thích khách lúc nãy. Y đã hôn mê, không động đậy.
Dương Phàm cúi đầu nhìn người đó, ánh mắt lóe sáng, dường như có chút do dự nhưng khi nhìn dáng vẻ người đó hôn mê, giống tình cảnh như năm đó mình bị người ta đá rơi xuống nước. Dương Phàm lặng lẽ bỏ đi nữa, cuối cùng hắn thở dài một hơi, khom lưng xuống, ôm người đi đêm ngâm trong dòng suối đó lên.
Vừa ôm người vừa vào lòng, Dương Phàm liền kinh sợ "a" một tiếng, tựa hồ có phát hiện, nhưng động tác của hắn cũng không dừng, chỉ là hơi khựng lại một chút. Một người sống to lớn nặng trên dưới 110kg liền được hắn ôm vào lòng mà động tác của hắn vẫn nhanh nhẹn vô cùng, vừa nhảy qua tường đất cao nửa người, nhanh chóng lẫn vào trong bóng đêm.
***
Mở then cửa, đốt đèn.
Ngọn đèn sáng lên tràn ngập cả căn phòng, chiếu lên người đó nằm thẳng trên giường.
Dương Phàm một tay che ngọn nến trước mặt, cầm ngọn nến từ từ đi tới bên cạnh người bịt mặt mà hắn cứu về. Ngồi xổm xuống, đặt ngọn đèn lên bàn, cẩn thận dò xét "y".
Ngọn đèn lu mờ, người trên giường người ướt sũng, quần áo ẩm ướtđường cong cơ thể lộ ra không sót chỗ nào trước mắt hắn. Quả nhiên là một nữ nhân, lúc nãy khi hắn vừa bắt đầu ôm người ta, thì phát hiện sự khác thường rồi, nhưng phải đến lúc này mới có thể nhìn rõ ràng được bộ dạng thật người đó.
Áo lụa mỏng manh sau khi ướt đẫm đã dán chặt lên cơ thể của người đi đêm hoàn toàn không giấu được những nơi nhấp nhô, cặp đùi tròn tròn, thon dài, rắn chắc, no đủ hiện ra dưới con mắt của hắn. Quần áo ướt đẫm dán lên người, cả chỗ chiếc quần cũng bị ướt sũng mỏng manh.
Ánh mắt của Dương Phàm nhanh chóng từ chỗ đó lướt qua, bao gồm đường cong bộ ngực hơi nhỏ của nữ thích khách. Cơ thể của nữ thích khách quả thật rất đẹp, đối với một thiếu niên mà nói, đặc biệt càng thêm hấp dẫn. Nhưng hắn không hề dùng ánh mắt khinh nhờn đối với cơ thể của cô gái nhỏ này.
Hắn nhìn mảnh khăn che mặt ướt đẫm dính chặt trên mặt thiếu nữ, hơi chau mày, hắn liền nâng cổ cô lên, cởi bỏ khăn che mặt cho cô. Khăn trùm đầu tháo xuống, lộ ra mái đen tóc tú lệ buộc thành đuôi ngựa. Hắn đặt cô nằm ngửa, dưới ánh đèn nhìn hình dáng cô đoán chừng cô gái mười lăm mười sáu tuổi.
Thiếu nữ này có dung mạo thanh tú, có vẻ đẹp trong sáng của việt nữ Giang Nam. Lúc này cô vẫn đang hôn mê, lông mày thanh tú trong hôn mê hơi chau lại, có cảm giác của một chút quật cường, nhưng gò má tái nhợt lại toát lên sự yếu đuối.
Ánh mắt của Dương Phàm chỉ chần chừ trên mặt cô chốc lát, liền chuyển tới bả vai cô. Ở đó thủng một lỗ, lúc này đã không có máu chảy ra, chỗ áo bị thủng ẩn hiện làn da trắng mượt, ở đó có một vết thương.
Dương Phàm nhíu mày đi tới góc phòng mở một cái tủ bể nứt ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp tới bên cạnh thiếu nữ, Mở nắp hộp, từ trong hộp lấy ra một cái kéo, nhẹ nhàng đặt lên quần áo chỗ vết thương của cô rồi cắt xuống.
Y phục ẩm ướt che đi bộ ngực lung linh, thiếu nữ tuy nhỏ tuổi nhưng thân hình đã có nét nữ nhân. Dương Phàm khắc chế bản năng của con mắt, sau khi cắt y phục gần chỗ vết thương của cô, từ trong hộp lấy ra một cuộn băng vải trắng bằng phẳng, dùng con dao nhỏ cắt ra một đường "xoẹt xoẹt" xé ra một đoạn dài.
Cứ như vậy xé ra năm miếng băng vải, từ trong hộp lấy ra một cái hồ lô nhỏ, dùng miệng cắn mở nút hồ lô, một bàn tay đặt dưới người nữ thích khách, nâng cô hơi nghiêng người lên.
Nữ thích khách trong hôn mê tựa hồ cảm nhận được đau đớn, khẽ rên rỉ. Dương Phàm nhanh chóng mở miệng hồ lôrắc bột thuốc màu vàng vào chỗ vết thương mơ hồ máu thịt lẫn vào nhau ở trên vai nàng, Sau đó đặt hồ lô xuống, nhẹ nhàng quấn băng vải trắng đã chuẩn bị xong.
Sau đó Dương Phàm lại đặt nữ thích khách nằm úp xuống, cũng đắp thuốc lên chỗ vết thương cho cô. Nữ thích khác bị mũi thương đâm xuyên qua bả vai, cũng may chưa đâm vào phế phủ, kịp thời chữa trị nên không nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng vẫn làm tổn thương gân mạch, có ảnh hưởng võ nghệ của cô không, bây giờ khó nói trước được.
Dương Phàm thoa thuốc, quấn băng vải xong, sau đó lại cầm băng vải thứ hai lên, lúc hắn quấn tới băng vải thứ ba thì trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Hắn tuy giữ lễ quân tử, không nhìn cơ thể nữ nhân hiện ra lồ lộ đó, nhưng lý trí là một chuyện, bản năng lại là một chuyện khác.
Hắn là thiếu niên huyết khí phương cương. Lúc thì nâng cái eo nhỏ nhắn của thiếu nữ, lúc thì nâng sau gáy mền mại bóng bẩy của thiếu nữ, lúc thì băng vết thương, làm sao mà tránh cho được. Mà thỏ ngọc lung linh hình dáng và đường cong tuyệt mỹ dù không muốn cũng đập vào mắt, cơ thể của hắn theo bản năng đã bắt đầu có phản ứng.
- Ưư...
Giãy giụa lại một hồi, nữ thích khác rên rỉ một tiếng tỉnh dậy.
Đôi lông mi nữ thích khách khẽ động, ánh đèn lọt vào làm cô giật mình kinh hãi, cô giơ tay theo bản năng cầm lấy kiếm!
Dương Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lập tức cứng ngắc.
- Ngươi là ai?
Ánh mắt của nữ thích khách đang mơ màng, nhanh chóng sáng lên tỉnh táo, sắc bén nhìn Dương Phàm.
- Ta... là... người... cứu cô!
Nữ thích khách nhanh chóng quét qua tình hình trong phòng, tin tưởng đây không phải là quan nha, lại hỏi:
- Đây là nhà của ngươi?
Trên mặt Dương Phàm xuất hiện một chút thần khí khó chịu và ngại ngùng:
- Như thế này... nói chuyện sẽ mất sức!.. cô nương... xin buông tay ra trước!
- Hả?
Nữ thích khách hơi sửng sốt, mắt nhìn xuống dưới, lúc này mới phát hiện thứ mà cô đang nắm cứng ngắc lại càng cứng, lại không phải chuôi kiếm của cô, vị trí cô nắm lại là dưới đũng quần của nam nhân. Hai gò má của nữ thích khách đang tái nhợt, nàng kêu "á" một tiếng kinh người rồi đỏ ửng cả mặtlên . Tay nhỏ của cô giống như bị bọ cạp cắn nhanh chóng run lên, mạnh mẽ buông ra.
Dương Phàm thở phào một cái thật dài, bởi vấn đề góc độ "súng" của hắn gần như bị cú nắm mạnh của nữ thích khách bẻ cong thành 90 độ. Còn may "chất lượng của "súng" rất tốt, chỉ vừa buông lỏng tay nó kéo thẳng tắp. Dương Phàm khom người xuống, thẹn thùng nói:
- Tại hạ thật sự không có tà niệm, chỉ là lúc xé áo băng vết thương, khó tránh được...
- Đừng nói nữa!
Nữ thích khách cụp mắt xuống, đỏ ửng cả mặt, dùng giọng điệu bực bội để che giấu sự xấu hổ của mình, rồi rất nhanh chuyển đề tài nói:
- Trả kiếm cho ta!
- Hả, được!
Dương Phàm đứng bật dậy, chạy tới bên cạnh bàn lấy trường kiếm lại.
Nữ thích kháchcầm kiếm ở tay, tinh thần thoải mái rất nhiều, tựa như kiếm là vật bảo đảm an toàn lớn nhất của cô.
Cô thở dài, vẻ đỏ ửng trên mặt dần dần mất đi, ngẩng lên nhìn kỹ Dương Phàm, tựa hồ có phát hiện, đột nhiên nói:
- Ngươi là tiểu... tiểu... mà ta gặp lúc nãy.
Dương Phàm cười nói:
- Là ta.
Trong mắt nữ thích khách lóe lên một chút hồ nghi, hỏi:
- Tại sao ngươi cứu ta?
Dương Phàm ngẩn ra, hỏi ngược lại:
- Tại sao? Cứu người... cũng cần lý do sao?
Nữ thích khách nhìn chằm chằm hắn nói:
- Cách ăn mặc này của ta, trên vai còn bị thương, ngươi nên nhìn ra ta không phải người bình thường, ngươi là tên trộm đấy, không sợ ta gây phiền phức cho ngươi sao?
Nữ thích khách hỏi như vậy, cũng không phải cô không có tình người. Vụ án cô gây ra, thật sự là không tầm thường chút nào. Có lẽ một người sẽ ra tay giúp đỡ một người gặp nạn sắp chết nằm phủ phục bên đường, nhưng đối với một người xúc phạm vương pháp, hắn còn dám khẳng khái tương trợ sao, càng huống hồ người ra tay giúp đỡ là một tiểu tặc. Cô hỏi Dương Phàm lý do cứu cô, đồng thời cũng không dám ở đây thêm một khắc nào nữa.
Dương Phàm do dự một chút, cũng không trả lời.
Trong mắt cô nương mơ hồ hiện lên một đường sát khí, lạnh lùng nói:
- Nói!
Dương Phàm ho hai tiếng giống như thiếu niên giữa phố bình thường bị người ta nói ra bí mật trong lòng, ngượng ngùng nói:
- Đây là phường Tu Văn, dưới gốc cây Du lớn, ngõ Tây tam khúc đường Thập Tự phường Tu Văn của chúng ta có một hộ gia đình họ Tiêu, Tiêu gia có con trai tên Thiên Nguyệt...
Nữ thích khách nghe tới đây thì vẻ mặt mờ mọt, kinh ngạc nói:
- Vấn đề này thì có liên quan gì với ta?