Chương 149: Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương.
Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương
Hôm trước Võ Tăc Thiên tiếp kiến Võ Hậu Hành, chỉ thấy thân thể y cực kỳ suy yếu, lại không nghĩ rằng đã yếu tới mức này, trượt ngã một cái đã có thể đi đời nhà ma, trong lòng rất buồn nản, chỉ phân phó:
- Người đâu, đưa thi thể ra ngoài cung chuẩn bị hành trang, sớm đưa về Thái Nguyên quê nhà an táng đi!
Tiểu Thái giám vội vàng đưa thi thể của Võ Hậu Hành rời đi, lúc này, thấy cửa cung sẽ đóng lại, để thi thể trong cung là điều xấu, vội vàng chở ra ngoài. Tiểu Thái giám đem thi thể lên Huyền Vũ môn, cho cấm quân canh cổng mang ra ngoài.
Khi Võ Tắc Thiên biết chuyện xảy ra, tiến hành xử lý tốt hậu quả, Tạ Tiểu Man cố gắng bình tĩnh, nhưng lòng vẫn như con nai chạy loạn, nhìn trộm Dương Phàm, đã thấy sắc mặt hắn thản nhiên, nàng không khỏi âm thầm khâm phục:
" Người kia chắc mới sinh ra đã có tám lá gan, trước mặt Thái hậu cũng có thể thong dong như thế."
Từ năm chín tuổi Dương Phàm đã thấy cảnh giết người, mười ba tuổi đã theo sư huynh đi giết người, khi đó, hắn theo sư huynh mang binh vào núi bình định, binh lính phản bội chết trong tay hắn lên tới vài chục người. Ở Lạc Dương cũng đã từng tự tay giết vài kẻ thù, tố chất tâm lý của hắn đương nhiên không cần nói.
Tuy nói khí thế của Võ Tắc Thiên rất cường đại, nhưng từ nhỏ Dương Phàm ở chung với Cầu Nhiêm Khách, khí thế của hào kiệt một đời không phải người thường nào cũng có thể thừa nhận, Dương Phàm ở chung nhiều năm, sớm đã quen. Về mặt này, Tiểu Man thực sự không bằng hắn, từ nhỏ Tiểu Man được Tạ đại nương thu nhận và giúp đỡ, được bồi dưỡng để làm hộ vệ, chứ không phải thích khách.
Mặc dù nàng cũng đã từng giết người, nhưng là xuất phát từ ý chỉ của Võ Tắc Thiên, hoặc từ trên xuống, bà thống trị cả đế quốc, nàng luôn có một tâm lý làm theo lời bà ta là đương nhiên. Mà lúc này thì hoàn toàn ngược lại, người nàng vừa giết chính là cháu trai của người có quyền quyết hết sinh tử khắp thiên hạ, đương nhiên sợ hãi.
Đợi Võ Tắc Thiên hạ lệnh đưa thi thể ra ngoài cung, Tạ Tiểu Man mới thả lỏng được tâm tình căng thẳng.
Dương Phàm và Tạ Tiểu Man ra khỏi đại điện, liếc nhau một cái, không nói lời nào.
Giáp thành phía tây Cung thành diện tích không nhỏ, bên trong là thị vệ võ sĩ ở, chỗ ở của Tạ Tiểu Man là trong Giáp thành, hai người đi cùng nhau một đoạn, một lúc lâu sau không nói gì. Đi một lúc, nàng mới dừng chân, khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói với hắn:
- Cám ơn ngươi!
Hắn mỉm cười nói:
- Không cần cám ơn!
Tạ Tiểu Man mím môi, hơi hơi ngước mắt lên, tò mò hỏi:
- Việc này không phải là nhỏ. Vì sao ngươi đồng ý liên quan vào ?
- Giúp người, nhất địnhh phải có lý do sao?
Tạ Tiểu Man nói:
- Cũng giống như lđêm Thượng Nguyên đó cứu tiểu cô nương kia mà nói, đương nhiên ngươi không cần lý do, nhưng lúc này, ta lại không nhìn ra ngươi là một giang hồ du hiệp trọng nghĩa khí đấy?
Dương Phàm nói:
- Được rồi! Thật ra là vì... ta cảm thấy, nếu ngươi đền mạng cho một kẻ như thế thật rất không đáng!
Tạ Tiểu Man lặng lẽ chăm chú nhìn hắn hồi lâu, bờ môi dần kéo lên thành một nụ cười mỉm:
- Con người ngươi, thực ra còn chưa hỏng hẳn!
Dương Phàm nháy nháy mắt nói:
- Không nói ta là kẻ phóng đáng trêu hoa ghẹo nguyệt nữa hả?
Hai má Tiểu Man đỏ lên:
- Thực ra ta cũng biết ngươi không phải kẻ quá đáng như vậy.
Nàng cắn cắn môi, nói tiếp:
- Ngươi có ân với ta là một chuyện, còn chuyện này nữa ta cũng muốn nói, cung nga đều là những người khổ sở, cung thành này tựa như một cái lồng lớn, bị giam trong này, không biết vâng dạ thì sẽ không thấy được mặt trời nữa, nếu các nàng không hoàn toàn nghe lời sẽ càng khổ hơn. Hơn nữa, một khi thật sự gây ra bê bối gì, ngươi và các nàng đều sẽ bị giết đầu tiên.
Dương Phàm thấy nàng khá thật thà, không biết nên khóc hay nên cười, nàng nói xong, không kìm nổi hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi cho là...ta đang quyến rũ cung nga tú nữ?
Tạ Tiểu Man tròn to đôi mắt nhìn hắn, hỏi một cách rất kỳ quái:
- Chẳng lẽ ngươi cho là, ngươi hành động như thế, là còn có ý tứ gì khác sao?
Dương Phàm cực bất đắc dĩ, hỏi lại:
- Đại tỷ! Nàng...
- Ta lớn hơn ngươi sao?
- Muội tử, nàng...
- Cứ gọi ta là Tạ Đô Úy đi!
- Tạ Đô Úy, ta nói thật với nàng. Những cô nương kia thực ra cực kỳ nhạt nhẽo, khiến cho ta phát chán.
Tạ Tiểu Man khe khẽ thở dài:
- Lời thật khó nghe. Ngươi không nghe ta khuyên thì thôi. Dù sao ta cũng đã điều ngươi tới Võ Thành điện, sau này có ta giám sát, tin rằng ngươi có chơi cũng không ra hoa dạng gì. Ta có thể nói trước cho ngươi biết, điện Võ Thành là nơi Thiên Hậu làm việc, quy củ rất nhiều đấy.
Thấy nàng không tin lời mình, trong lòng Dương Phàm rất buồn bực.
Cung nga này thông minh hơn tất cả những người kia, trước mặt Tạ Tiểu Man, các nàng ai nấy đều như bé thỏ trắng yếu đuối hiền hòa, Tạ Tiểu Man sẽ không tin lời Dương Phàm. Hắn đành bất đắc dĩ thở dài:
- Tiểu Man cô nương, ta là ân nhân cứu mạng của cô...!
Tiểu Man nghiêm túc đáp:
- Ân tình của ngươi, Tiểu Man ghi nhớ trong lòng, có cơ hội, nhất định ta sẽ báo đáp! Nhưng, ta không thể vì ngươi có ân với ta, mà ngồi yên nhìn ngươi làm xằng làm bậy! Hơn nữa, ta làm như thế, đối với ngươi cũng chưa hẳn đã là không tốt!
Dương Phàm giang hai tay:
- Cô có biết cô khăng khăng như thế, căn bản là vì không chịu tin lời giải thích của ta, ta rất buồn bực!
Tạ Tiểu Man khẽ cười:
- Được rồi, ngươi cũng đừng giả bộ nữa! Dù sao, cũng không cho ngươi làm chuyện quá giới hạn!
Lúc này, một chiếc đèn lắc lư đi vòng qua góc điện, cầm đèn lồng chính là tiểu cung nga Võ Thành điện Thụ Tiểu Miêu. Nàng cầm đèn lồng, một thân cung trang, bước chân nhẹ nhàng như một con bướm hạnh phúc.
- Ai nha, ai đứng đây vậy? Dọa người ta giật mình!
Thụ Tiểu Miêu vội vàng đứng lại, vỗ vỗ ngực, nhìn rõ Dương Phàm và Tạ Tiểu Man đứng đó, không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Tạ Đô Úy! Dương Nhị ca! A, hai người...
Thụ Tiểu Miêu nhìn hai người, ánh mắt trở nên đầy ám muội.
Tạ Tiểu Man giải thích:
- Ta đang muốn quay về chỗ ở nghỉ. Hắn vừa mới đi cùng đường với ta.
- Ồ! Dạ dạ dạ, Tiểu Miêu hiểu, ha ha, cùng đường thôi, cùng đường thôi mà...
Thụ Tiểu Miêu cười híp mắt không ngừng gật đầu, Tạ Tiểu Man một bộ sợ nàng không tin mình, nàng cũng một bộ sợ Tiểu Man không tin thái độ của mình, Dương Phàm đứng một bên, hơi buồn cười.
- A, Tạ Đô úy, Dương nhị ca, ta còn phải quay về Võ Thành điện trực, cáo từ trước!
Thụ Tiểu Miêu nhấc váy thi lễ một cách xinh đẹp nhất với hai bọn họ, liền lách qua họ mà đi, Tạ Tiểu Man tinh tường nhận ra, khoảnh khắc khi nàng đi qua hai người, nhẹ nhẹ lè lưỡi.
Tạ Tiểu Man rất buồn bực, nhưng cũng không biết nên giải thích thế nào, khi nàng còn đang tức giận muốn rời đi, chợt nghe thấy một giọng nói nhỏ như muỗi kêu vang lên từ xa xa:
- Khó trách Tạ Đô úy dữ dằn với ta như thế, còn điều Nhị ca đến Võ Thành điện trông coi. Hóa ra là như vậy..
Thụ Tiểu Miêu nói một mình cũng không lớn, nhưng nhĩ lực của Tạ Tiểu Man và Dương Phàm đều vô cùng tốt, nên nghe rất rõ ràng.
Hóa ra là như vậy!
Hóa ra là sao?
Tạ Tiểu Man bỗng quay người, như muốn đuổi theo Tiểu Miêu giải thích, lại nghĩ đến, chuyện kiểu này chỉ có càng tô càng đen, chỉ có thể oán hận dậm chân một cái, bực mình đi lên, hai chân nàng dài, sản bước rất nhanh. Dương Phàm vội vàng đuổi theo, đi cạnh nàng.
Hai người cứ như vậy đi nửa ngày không nói một lời, Tiểu Man đột nhiên lườm hắn một cái, mắng:
- Ngươi cười cái gì!
Dương Phàm nói:
- Ta đâu có cười?
Nàng tức giận:
- Lông mi ánh mắt cái mũi cái miệng của ngươi đều đang cười, chẳng lẽ còn phải cười ra tiếng mới là cười?
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Ai đó cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác buồn bực vừa nãy của ta, ta muốn không cười cũng không được. Ha ha ha!
Dương Phàm cười to, hiên ngang đi tới trước mặt Tiểu Man.
- Ngươi!
Tiểu Man tức giận vô cùng, nhưng vừa nhấc mắt, chỉ thấy phía trước đã là Giáp thành, còn có mấy sĩ tốt lắc vai đi tới, chỉ sợ đuổi theo lại rước thêm mấy lời ong tiếng ve gì nữa, đành trơ mắt nhìn hắn thong thả vào cửa.
***
Võ Thành điện mà Dương Phàm trực là nơi sau khi Võ Tắc Thiên bãi triều, xử lý chính vụ, tiếp kiến đại thần thân tín.
Tòa cung điện này ở sân phía Tây, từ đại điện vào có ba cửa chính, bước vào là Quang Phạm môn, thứ hai là Càn Hóa môn, đi tiếp là Vũ Thành môn. Ở điện Đông còn có một cửa, gọi Đông Minh môn, điện tây có một cửa, tên Quảng Vận môn, ra ngoài Quảng Vận môn, qua Trường Nhạc môn, tiến vào Minh Phúc môn, chính là Trung thư tỉnh (nha môn Tể tướng)
Phía tây Trung thư tỉnh là Sử quán, phía nam Sử quán là Nội Y Cục, phía bắc có Thượng Thực trù. Phía bắc Trung thư tỉnh là Mệnh Phụ viện, bắc viện có Tu Thư viện. Vùng này có thể nói là trung tâm chính vụ hàng ngày của triều đình.
Dương Phàm từ điện Võ Thành thứ ba tiến vào trong sân Võ Thành môn để trực. Sáng sớm, hắn đến, đổi phiên, đã đến Võ Thành môn từ lâu, lúc này Võ hậu đang ở Minh Đường triệu kiến văn võ bá quan khai đại triều hội.
Mặt trời vừa lên vẩy sắc đỏ khắp mặt đất, cá thái giám cung nga bận rộn vẩy nước quét dọn vệ sinh, lúc này, một công tử vấn khăn mềm, mặc áo bào cổ tròn, mang đai lưng da thuộc chậm rãi đi tới.
- Bái kiến Thượng Quan Đãi Chiếu!
- Bái kiến Thượng Quan Đãi Chiếu!
Dọc đường cung nga nội thị nhìn thấy nàng đều thi lễ vấn an.
Thượng Quan Uyển Nhi là Đãi Chiếu, chức Đãi Chiếu bắt đầu từ đời Hán, tới đời Đường, chức năng của Đãi Chiếu đã khác đời Hán rất nhiều. Tại Hán triều, Đãi Chiếu cũng phải theo vào triều, bất cứ lúc nào cũng phải túc trực đợi lệnh Hoàng đế. Đến đời Đường, chức Đãi Chiếu là đợi ở Hàn Lâm Viện.
Thượng Quan Uyển Nhi thân là Đãi Chiếu, không cho phép cũng không phải vào triều, bình thường nàng sẽ đi theo Võ hậu tới Võ Thành điện, sửa sang sắp xếp phân loại lại đống công văn hồ sơ chưa xử lý xong, để lại cho Võ hậu những công văn cần bà ta tự mình phê duyệt, còn lại một phần chuyển cho các nha môn xem thử.
Thượng Quan Uyển Nhi thong thả đi đến trước Võ Thành điện, đang muốn cất bước lên điện, ánh mắt lướt qua một thị vệ, bước chân vốn đã đặt lên trước cánh cửa lại rụt lại, quay người, cẩn thận đánh giá Dương Phàm một lượt từ trên xuống dưới, hơi kinh ngạc nói:
- Ngươi là...
Dương Phàm cũng đang nhìn nàng. Nàng vừa đến, hắn đã chú ý. Tung tích của Miêu Thần Khách nằm trong tay nữ tử này, mục tiêu duy nhất của hắn ở trong cung là nữ nhân này, sao có thể không chú ý? Nhưng nghĩ trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận nàng, hiện nàng đang ở ngay trước mắt mình rồi, nhưng phải hỏi thế nào đây?
Ôi! Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương. Tố hồi tòng chi, đạo trở thả trường. Tố du tòng chi, uyển tại thủy nhất phương. (Lau Lách – Khổng Tử: Lau lách xanh tươi và rậm rạp,
Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.
Người mà đang nói hiện thời,
Ở vùng nước biếc cách vời một phương.
Ví ngược dòng tìm đường theo mãi,
Đường càng thêm trở ngại xa xôi.
Thuận dòng theo đến tận nơi,
Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong)
Tình cảnh lúc này, so với quân tử truy cầu yểu điệu thục nữ, cũng không dễ như thế!
Chương 150: Sự hiểu lầm tuyệt đẹp.
Dương Phàm tận lực suy nghĩ, không khỏi hơi thất thần, khi Thượng Quan Uyển Nhi hỏi chuyện, ánh mắt hắn vẫn còn mơ màng, cho tới khi nàng nói đến một nửa câu này, hắn mới tỉnh lại, vội vàng thi lễ:
- Thuộc hạ Dương Phàm, bái kiến Thượng Quan Đãi Chiếu!
Hắn thi lễ, vội vàng cuống quít mà quên mất đang ôm đại kích trong lòng, đại kích nhoáng lên một cái, ngả ra ngoài, Dương Phàm vội vàng bắt được. Thượng Quan Uyển Nhi hơi buồn cười, khóe miệng cong lên, vui vẻ hỏi:
- Được rồi, quả nhiên là ngươi, sao ngươi lại ở đây?
- Tại hạ vốn là vào Kim Ngô Vệ, làm Hỏa Trưởng, nhưng mới được ba ngày đã bị điều ra trận.
Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười nói:
- Rất tốt! Từ bây giờ, khi nào rảnh ta có thể lãnh giáo một chút công phu đá cầu của ngươi rồi.
Dương Phàm cười cười:
- Thuật đá cầu của Thượng Quan Đãi Chiếu thật cao minh, tại hạ cũng mong được lĩnh giáo!
Thượng Quan Uyển Nhi gật gật đầu, rảo bước vào trong điện, trong lòng hơi mơ hồ có cảm giác cổ quái, quay lại liếc Dương Phàm một cái, thấy thần thái hắn vẫn như thường, cũng không có dị trạng gì, nhưng cảm giác kỳ quái trong lòng mình vẫn không xóa đi được, nhưng lại không thể nói rõ ràng. Dương Phàm lòng trầm tư, ánh mắt có chút nguy hiểm, Thượng Quan Uyển Nhi đã cảm thấy, nhưng lại không đoán ra được vẻ mặt đó là có ý gì.
...
Võ hậu lâm triều nghe chính sự, phải tới giờ ngọ mới nghỉ, sau đó dùng cơm, sau đó đến điện Võ Thành, sau khi ngủ trưa sẽ tự mình tiếp kiến vài vị đại thần quan trọng bàn chuyện quân cơ, xử lý các loại tấu chương. Cho nên cả buổi sáng, Thượng Quan Uyển Nhi là chủ nhân của điện Võ Thành.
Thời gian sau đó, Dương Phàm vẫn đứng ở cửa, đôi mắt trông mong nhìn vào trong điện, đáng tiếc, nàng vẫn không quay ra. Mà cho dù nàng có ra, trừ khi đối phương chủ động bắt chuyện cùng hắn, hắn cũng không thể đến gần. Mắt thấy người duy nhất biết chuyện đang ở trước mắt, nhưng hắn cũng vô kế khả thi. Cảm giác này thực sự khó chịu.
Dương Phàm đứng đó suy nghĩ miên man: khi nào thì nàng ra khỏi điện Võ Thành, tỷ như khi Võ hậu truyền chỉ, đợi tới khi nàng rời đi, ta sẽ tìm một cơ hội theo sau. Ha ha ha...
Không được! Nơi này là điện Võ Thành, phạm vi hoạt động của ta chỉ có trong ba cái sân này, nếu nàng đi ra ngoài, ta chỉ theo sau cũng lập tức sẽ bị phát hiện.
Ưm... nàng cũng phải đi giải quyết chứ? Nhà xí ở phía tây điện, trái phải là trị phòng và các chỗ ở, ban ngày bọn họ đều có công việc, không ai ở đó. Bên đó luôn trống không, ta có thể theo sau khống chế nàng, nàng chỉ là một cô nương, đe dọa cho sợ, nhất định sẽ phải ngoan ngoãn cung khai.
Khong được, ta cũng không kịp thay đổi trang phục. Nếu đánh cho hôn mê, trước điện chỉ có vài thị vệ, ai rời khỏi ai không, chỉ cần tra là biết, chửng lẽ sau khi hỏi cung xong còn muốn giết nàng hay sao?"
Dương Phàm đứng đó, còn đang ngơ ngẩn nghĩ một mình, bên tai bỗng nhiên có tiếng của một cô nương:
- Này! Ngươi làm gì đó?
- Hả?
Dương Phàm hồi lại tinh thần, chỉ thấy Thượng Quan Uyển Nhi đã bị hắn thầm tính kế trong lòng trăm ngàn lần đang đứng trước mặt mình, tò mò nhìn. Hắn hoảng sợ, ấp a ấp úng nói:
- Ta... Ta đang nghĩ..., Đãi Chiếu có chuyện gì?
Thượng Quan Uyển Nhi cong khóe miệng, nín cười nói:
- Ngươi theo ta đi sử quán một chuyến, đưa những hồ sơ này qua!
Đứng sau nàng là một tiểu thái giám, trong tay ôm một chồng hồ sơ dày cộm, còn cao hơn cằm, nghiêng nghiêng ngả ngả chì chực rơi. Dương Phàm vội vàng đáp ứng, tiếp nhận phần lớn hồ sơ từ trong tay tiểu thái giám kia.
Thượng Quan Uyển Nhi đi trước, Dương Phàm và tiểu thái giám kia đi sau, tuy hắn nhận lấy phần lớn hồ sơ nhưng đối với hắn cũng rất nhẹ nhàng, rảo bước đi rất thản nhiên, mà tiểu thái giám kia vốn từ đầu đã không được thoải mái, nhưng hiện giờ vẫn còn ôm khoảng mười cân trên tay, càng đi càng phải cố hết sức, đã tụt lại đằng sau.
Dương Phàm nhìn chăm chú vào bóng lưng uyển uyển của Thượng Quan Uyển Nhi, không kìm nổi suy nghĩ:
"Thật là khó giải quyết. nàng là người duy nhất biết tung tích Miêu Thần Khách, nhưng muốn hỏi ra tin tức từ nàng, ngoại trừ dùng sức mạnh sợ là cũng không còn cách nào. Trong trường hợp đó, sau khi dùng sức mạnh thì làm gì nữa? Giết nàng? Đừng nói ta không hạ thủ được, cho dù có được, xem xem thân phạn thế này mà gặp phải chuyện không may, ta còn có thể ra khỏi cửa cung sao?"
Hắn còn đang nghĩ, đột nhiên nàng quay người lại, cười dài nói:
- Ngươi đến cung...
Lần này nàng quay lại, phát hiện ra ánh mắt của hắn đang nhìn nàng chằm chằm, mà tầm mắt của hắn...
Nhìn một chút, nàng đã nhận ra, nếu nàng không xoay người, thì tầm mắt của hắn rơi đúng vào phần dưới eo của mình. Gò má non mỡ của nàng như bị bỏng, lập tức cảm thấy hơi giận.
Dương Phàm đang ôm đống hồ sơ trầm tư, đột nhiên Thượng Quan Uyển Nhi dừng lại, tránh va phải nàng, hắn vội dừng lại, chồng hồ sơ cao đến ngực trong lòng theo quán tính lao về đằng trước, "Rầm" một tiếng rơi đầy đất.
Hắn vội vàng ngồi xuống nhặt hồ sơ, sự khó chịu trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi cũng hơi giảm đi một chút, hung hăng lườm cái gáy của hắn, thấy tiểu thái giám kia cũng đã đuổi đến, bèn ngồi xuống nhặt giúp.
- Đi thôi!
Nhặt lên tập hồ sơ cuối cùng, vỗ vỗ lên đống hồ sơ cao ngất trong lòng Dương Phàm, nàng ngẩng đầu, quay người đi, như một con công cao ngạo.
Con công này đi trước, đi được một lúc, càng lúc càng không yên tâm, nàng không biết Dương Phàm có còn nhìn mình không, cũng không dám quay đầu lại. Trong ý thức có một đôi mắt đang chăm chú nhìn vào cặp mông của mình khiến cho nàng hơi khó chịu, còn có chút... không tự nhiên.
Khi tiểu thái giám đuổi lên, chợt phát hiện hình như Thượng Quan Đãi Chiếu đi hơi bị lắc.
Từ nhỏ Thượng Quan Uyển Nhi lớn lên trong cung, khi còn bé, nam nhân đã từng gặp cũng chỉ có thái giám, tới khi nàng được Võ hậu yêu quý, trở thành Đãi Chiếu bên cạnh bà ta, lại quản Hoằng Văn quán, là nơi của tài học chi sĩ khắp thiên hạ, phần lớn tiếp xúc chỉ có các học giả uyên thâm, rất ít sĩ tử trẻ tuổi, phần lớn là các lão nhân sáu mươi tuổi.
Mặc kệ là làm quen bao nhiêu năm, các quan viên, sĩ tử ai dám vô lễ với vị Thượng Quan Đãi Chiếu này? Cho nên nàng chưa từng gặp phải chuyện tương tự. Vị Thượng Quan Đãi Chiếu này, từ nhỏ đến lớn chỉ tiếp xúc với thi từ ca phú, điển tịch văn chương, từ sau khi đi theo Võ Tắc Thiên, lại tinh thông văn thư, quản lý chính vụ, duy chỉ có chuyện tình cảm nàng vẫn là một tờ giấy trắng.
Nữ tử từ trong dân gian đến hiểu rõ chuyện tình yêu nam nữ hơn một chút, nhưng ai dám giao lưu với nàng về chuyện này? Cho nên, sự từng trải của vị Thượng Quan Đãi Chiếu này còn kém hơn cả tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi.
Vì thế, cuộc sống trong thâm cung cũng dưỡng thành một nội trướng bày mưu nghĩ kế xử lý chinh vụ trong quan trường, khôn khéo giỏi giang, nhưng trên tình trường lại là một đứa trẻ con ngây thơ vô tri nhất, là một nữ nhân có chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc phát triển một cách không bình thường.
Nàng hoàn toàn không biết nên ứng phó thế nào với trường hợp thế này, nàng biết Võ hậu có nam sủng, là người bên cạnh Thiên Hậu, đôi khi việc an bài người thị tẩm cho Thiên Hậu cũng là do một tay nàng, nhưng không có nghĩa nàng hiểu được bao nhiêu chuyện tình yêu nam nữ.
Một tiểu cô nương chưa bao giờ trải qua, mặc dù biết hai vợ chồng ngủ chung giường sẽ phải làm gì, nhưng cũng không có nghĩa nàng có thể ung dung tự nhiên khi nằm trong lòng một nam nhân khác.
Nếu có nô bộ hạ nhân trong cung làm sai việc gì, nàng biết nên xử lý thế nào; phi tần trong cung có vấn đề, nàng cũng có thể xử trí phi thường thỏa đáng; bối cảnh của các đại thần trong triều không giống nhau, thế lực rắc rối phức tạp, cho dù quý như Thiên Hậu khi xử trí cũng phải xuy xét về các mối quan hệ, làm trợ thủ của Thiên Hậu, nàng cũng thành thạo xử lý những việc này. Nếu có người bất kính với nàng, đương nhiên nàng biết rõ nhất nên xử trí thế nào!
Nhưng...
Dương Phàm này đã bất kính với nàng sao?
Hẳn là coi như bất kính chứ nhỉ? Có lẽ chỉ là thất lễ chăng? Hắn cũng không làm gì, không nói gì, chỉ có thể coi như là...si mê đi?
Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ loạn, cũng không biết là muốn cho Dương Phàm một lý do mang tội, hay muốn biện hộ cho hắn vô tội. Bỗng nhiên nàng nhớ đến buổi sáng, khi mới thấy Dương Phàm, ánh mắt hắn có gì đó khác thường "Khó trách khi đó cảm thấy hắn có gì hơi không đúng mà..."
Đột nhiên nàng lại nghĩ đến cái ôm chắc chắn có lực kia của Dương Phàm trên sân cầu, lòng nàng lại càng loạn hơn, lòng bàn tay non mịm đã ướt đẫm mồ hôi. Trách hắn? Có vẻ không ổn. Trừng phạt hắn? Rất không có đạo lý. Nhưng cứ thản nhiên buông tha hắn như vậy lại có chút không cam lòng...
Tâm Uyển Nhi càng lúc càng loạn, bước chân cung đình luôn tao nhã cũng loạn dần, cuối cùng thành ra đi hơi bải.
Trên phố có một thoại bản, tên "Thiên chú định" , là một chuyện du hiệp xưa, có vị du hiệp theo dõi một thần thâu, xông vào một trang viện, trùng hợp đúng lúc thiên kim tiểu thư kia đang tắm. Kết quả, du hiệp thành tình lang của vị thiên kim tiểu thư kia, còn thần thâu nọ bị đuổi giết chí tử. Khi sắp chết, thần thâu nghĩ trăm lần vẫn không biết được, cùng một tao ngộ, dựa vào cái gì mà đại ngỗ khác nhau một trời một vực? Có người một câu nói toạc cả thiên cơ "Ai bảo ngươi ngày thường là kẻ đầu trâu mặt ngựa?"
Hiện giờ Thượng Quan Uyển Nhi cũng chính là bộ dáng này, tư thế oai hùng và ngoại hình tuấn lãng của Dương Phàm trên sân bóng đã sớm để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng Uyển Nhi, mà cái ôm trên sân bóng đó của hắn lại càng khiến cho nàng nghĩ vẩn vơ suốt đêm đông, cho nên khi phát hiện hắn đang nhìn trộm mình, phản ứng đầu tiên của nàng là vừa thẹn vừa rối, tâm hoảng ý loạn. Nếu đổi lại là một người khác dám nhìn chằm chằm vào mông Thượng Quan Đại tiểu thư xem? Sớm móc hai tròng mắt của ngươi ra rồi!
Rốt cuộc cũng tới Sử quán, Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng thở phào một hơi. Cứ đi như thế, nàng lo mình sẽ bước loạn mà trượt chân.
Sử quán ở phía tây Trung thư tỉnh, hai cửa nha môn cách nhau không xa, nhưng sự náo nhiệt lại khác hẳn. Nha môn Trung thư tỉnh ra ra vào vào, dòng người kéo dài không dứt, còn trước cửa Sứ quán lại có thể giăng lưới bắt chim, một chút động tĩnh cũng không có.
Thượng Quan Uyển Nhi dừng bước chân, lòng vẫn loạn không thôi, càng muốn giữ bình tĩnh lại càng hít thở không thông, tâm hoảng ý loạn né tránh ánh mắt của Dương Phàm, ra lệnh:
- Các ngươi... đưa hồ sơ vào trong Thiên điện đi.
Chương 151: Mắng Quan phu tử.
Trong chính điện yên tĩnh có bảy tám vị học sĩ đang ngồi. Các vị học sĩ đó, già nhất đã gần bảy mươi, trẻ nhất cũng có một vị xem ra cũng chừng bốn sáu bốn bảy tuổi, trên điện bày hơn mười bàn, trước mỗi bàn có một cái bồ đoàn, trên đó có các văn phong tứ bào sách các loại, bên cạnh còn có một cái chum lớn, bên trong dựng rất nhiều quyển trục. Vào trong điện mùi mặc hương liền xộc đến.
Bảy tám vị học sĩ kia là phụ trách tu sử, chế cáo, tổng kết văn chương của các quan viên, công việc của bọn họ tương đối nhẹ, đại sự trong vài năn, viết lại cũng chỉ gần ngàn chữ, cho nên bình thường cũng không có việc gì, ngoại trừ viết chữ, vẽ tranh, ngẫu nhiên kiếm thêm chút bút phí cải thiện cuộc sống, thì cũng tập trung một chỗ cùng làm thơ làm phú, tự mình cười thưởng thức.
Lúc này, bọn họ đang xúm trước một cái bàn, rung đùi đắc ý ngâm nga, Thượng Quan Uyển Nhi vừa đến, vài tiểu nội thị hầu hạ trong điện thấy nàng, vội vàng tiến lên thi lễ:
- Bái kiến Thượng Quan Đãi Chiếu!
- A! Thượng Quan Đãi Chiếu đến đây!
Mấy vị văn sĩ kia thấy nàng tiến vào, đều chạy ra đón. Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ giọng, sắc mặt giãn ra, cười nói:
- Mấy vị học sĩ lại có tác phẩm tâm đắc nào sao?
Một vị học sĩ tầm năm mươi tuổi vuốt chòm râu cười ha ha:
- Thượng Quan Đãi Chiếu đến vừa lúc. Quan lão vừa mới viết được một bài thơ hay, đang muốn nhờ Thượng Quan Đãi Chiếu đánh giá một phen!
Quan lão chính là vị học sĩ lớn tuổi nhất, người này tên Quan Dật, năm nay đã sáu mươi bảy, vì nhiều kinh nghiệm nhất, nên vừa thấy Thượng Quan Uyển Nhi, cũng chỉ có ông ta là có thể lên mặt ngồi nguyên chứ không phải đứng lên đón. Nghe vị học sĩ kia thổi phồng, Quan Dật cười ha hả, dương dương tự đắc vừa muốn đi lấy bài thơ vừa viết, một vị học sĩ gần đó đã cầm lên.
Vị học sĩ này cầm bài thơ, nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Trương mỗ thay mặt Quan lão đọc một lần, nhờ Quan đại đánh giá!
Vị học sĩ này tên Trương Lượng, cũng là một học sĩ của Sử quán. Lúc này, cầm bài thơ, rung đùi đắc ý nói:
- - Tảo triều khai tử điện
Giai khí trục thanh thần
Bắc khuyết hoa tinh tại
Đông phương tự cảnh tân
Ảnh liên hương vụ hợp
Quang mị khánh vân tần
Điểu vũ phiêu sơ định
Long văn chiếu chuyển chân
Trực nghi quan bội nhập
Trưởng ái miện lưu thân
Diêu động tường vân lý
Triều triều ánh thị thần"
Trương Lượng đọc thơ xong, Quan Dật mỉm cười nói:
- Hôm nay lão phu dậy thật sớm, sáng sớm đã đến Sử quán. Từ xa nhìn thấy Thiên Hậu khai đại triều hội, quan lại đủ cấp lên điện, khí tượng trang nghiêm, nhất thời có cảm xúc, quay về ngồi thật lâu mới viết được bài thơ này. Thượng Quan Đãi Chiếu thấy bài thơ này thế nào?
Thượng Quan Uyển Nhi đáp:
- Bài thơ này của Quan lão lập ý cao xa, ý nhị mười phần, đã miêu tả được hết khí thế lâm triều...
Nàng mới nói được đến đây, Dương Phàm đứng ở cửa tiến vào, cao giọng hỏi:
- Thượng Quan Đãi Chiếu, mấy thứ kia đã cất cẩn thận, nếu không còn gì phân phó, tại hạ xin về trước.
Quan Dật khe khẽ vuốt chòm râu, hai mắt khép hờ, mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt cằm, đang nghe Thượng Quan Uyển Nhi thánh thót khen thơ như hát, đột nhiên bị người ta cắt lời, lập tức nhướn mày, mở mắt ra, không vui lườm hắn một cái.
- Ai nha! Ngươi là... Dương Phàm!
Một tiểu nội thị hầu hạ trong Sử quán thấy Dương Phàm nói chuyện, định thần nhìn lại, đột nhiên vui mừng reo lên. Vừa nói một câu mới nhận ra mình đã thất thố, vội vàng che miệng.
Tiểu thái giám này bình thường cũng thích đá cầu, ngày đó Dương Phàm thi đấu, y cũng từng đến xem, thần tượng vẫn in hằn trong tâm trí, nhìn một cái y đã nhận ra, không kìm nổi mà reo lên.
Không ngờ lúc đó, vị học sĩ trẻ tuổi nhất Lâm Hi Minh Lâm Học sĩ cũng nhịn không nổi nữa, reo lên:
- Ngươi nói gì, hắn là Dương Phàm hả? Là Dương Phàm ngày đó đá cầu ghi liên tiếp năm bàn, lịa cùng với Thái Bình công chúa lấy năm địch mười, trên sân cầu đánh bại Thổ Phiên?
Đá cầu quả nhiên là môn thể thao phổ biến nhất, được hoan nghênh nhất Đại Đường, có được sự ủng hộ vô số. Vị Lâm học sĩ này cũng là người mê đánh cầu, đá cầu, bình thường khi rỗi rãi cũng hẹn ba năm người bạn tri giao thi đấu, đá cầu hoặc đánh cầu tìm niềm vui, biết được cấm quân vệ sĩ trước mặt này là Dương Phàm mà bình thường mình vẫn hay nhắc đến, không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Quan phu tử thấy Lâm học sĩ có thái độ như thế đối với một thị vệ mới xuất hiện, lại không hài lòng, liền kéo dài giọng thản nhiên hỏi:
- Người thị vệ này là ai?
Trương Lượng đứng bên cạnh đáp:
- Chính là một thị vệ trong cung, nghe nói, hình như giỏi đánh cầu.
Quan phu tử "Ừ" một tiếng, khép mi mắt, tay trái giữ ống tay áo tay phải, cầm bút chấm đẫm mực, nhỏ lên giấy, khinh thường nói:
- Đánh cầu, chỉ là việc nhỏ. Đối với nước, với dân đều là vô ích, bất quá chỉ là một thứ đồ chơi nhỏ mua vui cho người ta. Cần phải ngạc nhiên như vậy sao?
Lâm học sĩ nghe thấy sự mỉa mai trong giọng nói của lão, mặt đỏ bừng, chỉ có điều kinh nghiệm tư cách của Quan phu tử rất cao, y không dám phản bác.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi nhăn nhăn đôi mày thanh tú, vị Quan phu tử này luôn mắt cao hơn đầu, tuy nhiên, với thân phận của ông ta, so đo như thế với một thị vệ trong cung, không khỏi hơi nhỏ nhen...
Thượng Quan Uyển Nhi đang muốn tùy tiện chen vào vài câu, gạt bỏ đi bầu không khí không thoải mái này, Dương Phàm đã cười híp mắt lên tiếng
Thị vệ cấm quân tám đời không kéo nổi quan hệ với Sử quan nhàn tản, hắn chẳng lo đắc tội với Sử quan này, huống chi, hắn cũng chưa từng nghĩ đến làm lâu dài ở vị trí cấm quân này.
Thực ra lời này của Quan phu tử hắn cũng không quan tâm, cũng không phải do hắn tu dưỡng đạt đến cảnh giới không vui không giận, không đau không buồn, mà là vì cho tới giờ, hắn căn bản cũng không coi mình là một cấm quân thị vệ, không tự hòa mình vào triều đình, vào hoàn cảnh này.
Hiện giờ, hết thảy những gì hắn làm, mục đích chỉ là muốn tìm được Miêu Thần Khách, tiếp cận Khâu Thần Tích, sau khi đạt được mục đích hắn sẽ bay xa, nơi này, hết thảy đối với hắn, chỉ là một đoạn ký ức mà thôi. Làm gì có chuyện hắn lại để ý đến chuyện bị một học sĩ bị giam coi thường kỹ thuật đá cầu mà mình vốn tự hào.
Nhưng, hắn có thể không thèm để ý việc Quan phu tử hạ thấp mình, nhưng lại để ý đến cảm giác của Lâm học sĩ và tiểu nội thị chịu nhục kia.
"Bọn họ là vì tài nghệ của ta mà chịu nhục, sao ta có thể ngồi yên?"
Dương Phàm cất bước lên điện, cất tiếng lanh lảnh:
- Lời nói của vị lão tiên sinh này, mỗ không dám gật bừa. Đánh cầu tuy không phải đại đạo, nhưng cũng không phải vô ích cho nước cho dân. Nếu thật muốn nói đến tác dụng của nó, thì so với mấy thứ thi thơ ca phú mà lão tiên sinh vẽ loạn kia, còn tốt hơn vài phần!
Tay Quan phu tử nặng xuống, làm hỏng mất một bức tranh chữ, ông ta hầm hầm ngẩng đầu, nhìn Dương Phàm, dựng râu trừng mắt hỏi:
- Đứa nhỏ vô tri, ngươi nói cái gì? Ngươi nói thi từ ca phú này là nhỏ sao? Còn...còn không bằng cái thứ đồ chơi mua vui đá cầu và xiếc ảo thuật kia sao? Buồn cười, thật sự là buồn cười!
Quan Phu tử đã lớn tuổi, năm đó khi Lý Thế Dân mạnh mẽ thúc đẩy đá cầu ở Đại Đường, đề cao kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung toàn dân, ông ta cũng đã quá tuổi tập đá cầu, bởi vậy, đối với môn thể thao này luôn không cho là đúng, thậm chí còn có chút mâu thuẫn. Ông ta là bô lão Sử quán, cá học sĩ khác làm gì cũng phải nể ba phần, hiện giờ bị một tên lính đầu to giáo huấn như thế, làm sao nhịn được.
Dương Phàm nói:
- Ký Châu Hà Bắc, năm ngoái đại hạn, đông lại giá lạnh, hiện giờ đúng thời kỳ giáp hạt, rất nhiều lưu dân vào Kinh ăn xin, Phu tử viết một bài thơ, là cho họ quần áo đồ ăn được sao?
Quan phu tử ngẩn ra, thốt nhiên nói:
- Buồn cười! Điều này sao có thể, cái này...
Dương Phàm lại nói:
- Bốn trấn An Tây bị vây, trong triều ý kiến không đồng nhất, có người cho rằng An Tây là gân gà, tự nhiên hao phí mồ hôi nước mắt nhân dân làm gì, cứ bỏ đi không cần để ý, chuyên tâm kinh lược trong nước, đến nỗi An Tây mất đi, thật lâu không thể thu phục. Sao phu tử không làm một quyển sách phú khiến người Thổ Phiên ngoan ngoãn nhả ra tứ trấn, được chứ?
Sắc mặt Quan phu tử càng đỏ, tức giận đến phát run, luôn miệng nói:
- Nói bậy nói bạ! Nói bậy nói bạ! Thi từ ca phú là chuyện phong nhã, ngươi toàn nói đến binh khí chiến lược, không liên quan nhau. Ngươi thật là... Khụ khụ khụ.
Dương Phàm không đợi ông ta nói xong, cướp lời luông:
- Trên Thái Hành Sơn đạo tặc tung hoành, khi địa phương truy bắt thì trốn vào trong núi, địa phương không truy xét nữa lại tiếp tục làm hại. Dân chúng nơi đó chịu đủ hại này khổ không thể tả. Không bằng phu tử làm một bài thơ, lôi đầu chúng ra công lý chứ?
Ngón tay Quan phu tử phát run, mặt mày tím bầm, chỉ Dương Phàm:
- Ngươi...
Sắc mặt Dương Phàm trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Văn võ chi đạo là gốc rễ của trị quốc an bang. Thi văn chỉ là một trò chơi của văn đạo. Vừa không thể khởi công dựng một công trình thủy lợi, phát triển nông canh, khiến cho dân chúng cơm no áo ấm, cũng không thể khiến cho nước giàu binh mạnh đền đáp quốc gia, cứu cả thiên hạ, chỉ là một thứ để cho người ta dưỡng thân dưỡng tâm, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như thế?
Thi văn biểu hiện cho văn đạo, đánh cầu tượng trưng cho võ đạo. Đánh cầu có thể cường thân kiện thể, huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung, bình thường là trò tiêu khiến cho người ta vui vẻ, khi chiến tranh cũng có trọng dụng, so với thi văn của ông có kém gì? Nếu thật muốn tính toán ra, thì thi văn của ông đó, cũng chỉ có các sĩ tử ba năm, rung đùi đắc ý, tự đắc tự khen – đánh cầu của ta, vương công quý tộc, sĩ tử văn nhân, lê dân bách tính, tiểu thương tiểu phu, ai cũng có thể chơi. So được sao?
Thi văn của ông, vắt hết óc, nghiền ngẫm từng chữ một, dưỡng ra một đám người tứ chi không cần, ngũ cốc chẳng phân biệt được, đá cầu của ta có thể cường kiện khí lực, có thể huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung, bảo vệ quốc gia. So được sao? Cách Sử quán không xa là Trung thư tỉnh, bên trong đó, chư vị tướng công, trăm công ngàn việc, bận bịu vất vả với đại sự thiên hạ, có người nào là dựa vào thi văn vô dụng của ông?
- Ngươi.. ngươi...
Quan phu tử tức giận đến sa sầm hai mắt.
Dương Phàm không để ý đến ông ta nữa, cười hì hì thi lễ, nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Thượng Quan Đãi Chiếu, tại hạ còn có nhiệm vụ, nếu không có gì chỉ bảo, tại hạ quay về điện Võ Thành trực đây.
- Ngươi... đi đi!
Hai mắt Thượng Quan Uyển Nhi hơi sáng lên, nàng thực không nghĩ đến hắn có thể nói ra những lời như vậy, lại có được kiến thức như vậy, vốn tưởng trong đầu Dương Phàm không có nổi một vết mực (không được học hành). Dương Phàm mỉm cười vái chào, xoay người liền đi.
Đằng sau, Quan phu tử thấy hắn vừa đi, tức giận gọi đứng lại. Nhưng không ngờ vì ngồi đã lâu, hai chân huyết khí không lưu, đột nhiên đứng lên, chân tê tê, đầu thiếu máu, trước mắt tối sầm, lảo đảo ngã ra đằng sau, Trương Lương vội vàng đỡ lấy, hô to:
- Lão học sĩ, người làm sao vậy?
xChương 152: Trong lòng xao xuyến.
Người bình thường bị tức một chút thì không sao. Nhưng quan phu tử tuổi cao sức yếu, sức khỏe vốn rất kém nên bị thế liền ngất ngay tại chỗ. Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng lệnh cho tiểu nội thi đi mời ngự y. Tiểu nội thị tức giận lão già kia cố tình lên mặt, không coi ai ra gì nên trên đường còn cố tình chần chừ một chút.
Viên Ngự y dùng kim châm cứu Quan phu tử tỉnh dậy, sau khi hỏi han một lúc liền vuốt râu, rung đùi đắc ý:
- Lần này học sĩ bị ngất thật ra lại là chuyện may.
Đám học sĩ nghe thấy vậy thì kinh ngạc, vội vàng hỏi nguyên nhân.
Vị Ngự y liền nói:
- Do học sĩ đã cao tuổi, lại ngồi nhiều ít vận động khiến cho thận hư, máu huyết không thông. Nếu cứ như vậy thì không lâu nữa sẽ thành mối họa lớn. Chỉ cần hơi tức giận một chút sẽ ảnh hưởng tới tính mạng. Mà học sĩ không biết tới chuyện này, chẳng phải là nguy hiểm hay sao? Hôm nay mặc dù ngất đi, nhưng sau khi khám, lão phu phát hiện ra căn bệnh tiềm ẩn trên người học sĩ. Nếu điều dưỡng sớm thì đúng là nhân họa mà có phúc.
Thượng Quan Uyển Nhi liền hỏi:
- Vậy Quan học sĩ nên làm như thế nào?
Viên Ngự y liền ói:
- Từ nay về sau, học sĩ phải tu thân dưỡng tính không để xảy ra tức giận quá lớn. Cũng không nên làm những chuyện vất vả. Lão phu kê cho học sĩ mấy thang thuốc về nhà uống để điều dưỡng. Một thời gian nữa sẽ lại khám để xem tình hình hồi phục thế nào.
Bệnh mà vị ngự y đó nói thật ra chính là chứng bệnh xuất hiện não. Có điều theo lý luận Đông y mà nói. Vị học sĩ Trương Lượng nghe nói Quan học sĩ bị bệnh nặng như vậy thì mừng thầm:"lão già này ỷ vào tuổi cao nên chuyện gì cũng dám làm. Ngay cả chuyện ngâm thơ làm phú, mọi người cũng còn phải theo ý của lão. Chức của lão cũng cao nhất, bổng lộc cũng nhiều nhất. Lần này, cuối cùng thì lão cũng phải cút."
Trương học sĩ vui mừng như vậy nhưng nét mặt lại tỏ ra kinh hãi:
- Bình tình của học sĩ có nghiêm trọng không? Ôi! Lâm học sĩ! Phiền ngài đi tìm một chiếc xe chờ ở ngoài cửa Minh Đức. Ta và mấy vị khác sẽ chăm sóc Quan học sĩ, và đưa Quan học sĩ ra.
Lâm Hi Minh ít tuổi nhất cho nên chuyện này phải do y làm. Vì vậy mà y không nói nhiều, nhanh chóng đi thu xếp xe. Thượng Quan Uyển Nhi để ý mấy vị học sĩ giúp Quan phu tử ra khỏi cung rồi mới trở lại điện Vũ Thành.
Khi Thượng Quan Uyển Nhi về tới trước điện Vũ Thành nhìn thấy Dương Phàm đang ưỡn ngực đứng ở đó thì trừng mắt với hắn một cái rồi nở cười, nói:
- Theo ta vào đây.
- Được!
Dương Phàm đi theo sau Thượng Quan Uyển Nhi vào bên trong. Thượng Quan Uyển Nhi di được mấy bước thì cảm giác dường như có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm khiến cho nàng cảm thấy trên lưng ngứa ngáy. Đột nhiên, Thượng Quan Uyển Nhi dừng bước, xoay người lại liếc Dương Phàm một cái mà sẵng giọng:
- Ngươi đi lên trước.
Thượng Quan Uyển Nhi vốn luôn tao nhã, ít khi có sự tức giận như vậy. Dương Phàm không hiểu làm sao cả, không biết tại sao mà Thượng Quan Uyển Nhi lại muốn hắn đi trước nhưng vẫn phải theo lời. Thượng Quan Uyển Nhi đi theo phía sau Dương Phàm quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn.
Cả hai người đi vào trong điện. Dương Phàm nhìn quanh rồi kinh hãi quay đầu lại. Thượng Quan Uyển Nhi cũng không để ý tới hắn mà bước tới cái giường La Hán ngồi xuống rồi trừng mắt nhìn hắn nói:
- Quan phu tử là người biên soạn của Sử quán, là học sĩ Hoằng văn quán. Ngươi chỉ là một tên tiểu thị vệ vậy mà dám to gan chống đối lão.
Dương Phàm nói:
- Cho dù lão có là tể tướng đương triều thì cũng chỉ khi nào ty chức có lỗi mới có thể trừng trị. Chẳng lẽ lão là quan to hơn ta rồi muốn làm gì thì làm? Cho dù lão có là quan trên của ty chức thì cũng không có cái lý như vậy. Tại sao ty chức lại không được biện bạch?
Thượng Quan Uyển Nhi sẵng giọng:
- Ngươi còn nói! Ngươi chỉ là một tên thị vệ nho nhỏ, cho dù có lý thì mắc tội với lão cũng không phải là chuyện tốt. Quan Phu tử đã cao tuổi, sức khỏe lại yếu, vì tức giận với ngươi mà vừa rồi được người đưa về nhà điều dưỡng. Nếu chẳng may lão làm sao thì chẳng phải ngươi gặp rắc rối lớn hay sao?
Dương Phàm bật cười, nói:
- Đãi Chiếu luôn miệng nói ty chức chống đói lão. Nhưng lúc ấy, Đãi Chiếu cũng có mặt ở đó, cũng biết một chút. Rõ ràng là lão làm nhục ty chức tước. Ty chức chỉ lý luận với lão vài câu, tại sao lại trở thành chống đối? Ty chức có dùng từ ngữ ô uế nào nói với vị lão phu tử đó không?
Vị lão phu tử đó ỷ mình cao tuổi thì có thể coi thường người khác. Người khác mà biện bạch một chút thì nói là chống đối sao? Nếu như thế, từ nay về sau việc xét chuyện thị phi trên thế gian cũng dễ dàng hơn. Ngươi có bao nhiêu tuổi, ta chỉ cần mời một vị lớn tuổi hơn ngươi rồi nói cái gì ngươi cũng không thể nào biện bạch đúng không?
Thượng Quan Uyển Nhi nghe vậy suýt phì cười, vội giơ tay che mặt rồi thở dài nói:
- Cho dù như thế nào thì ngươi cũng quá lỗ mãng. Nếu Quan phu tử mà thật sự bị bệnh thì với thân phận của ngươi, ai sẽ đứng ra nói chuyện cho ngươi?
Dương Phàm nghe giọng điệu thân thiết của nàng thì thuận miệng nói:
- Thế thì đành phải vậy! Lão dám nói tại hạ trước mặt Đãi chiếu như vậy thì làm sao mà tại hạ chịu được?
Dương Phàm thật sự rất khéo léo. Rõ ràng là hắn thấy vị Lâm học sĩ thích mình cùng với tiểu nội thị bị nhục mới ra mặt nhưng bây giờ lại nói thành Thượng Quan Uyển Nhi:
- Ngài xem! Chủ yếu là do ta để ý tới thể diện của ngài nên mới vậy.
Có điều, người nói vô tâm nhưng người nghe lại hữu ý. Lúc trước, những hành động liên tiếp của hắn khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi hiểu sai ý. Vì vậy mà khi câu nói đó vừa mới dứt, trống ngực Thượng Quan Uyển Nhi đã đập thình thịch. Nàng không tránh khỏi hoảng hốt:" Hắn...hắn không muốn ta bị coi thường nên mới bất chấp mọi chuyện mà cãi lại?"
Thượng Quan Uyển Nhi lớn như thế này nhưng vẫn chưa hề có một người đàn ông nào nói lời thổ lộ vì vậy mà bối rối khiến cho chân tay cảm thấy thừa thãi.
Nàng sợ Dương Phàm nhìn thấy nét mặt của mình vì vậy mà nhanh chóng cúi đầu, ho nhẹ một tiếng:
- Ta...ta chỉ nói tới cách xử sự của ngươi mà thôi. Chuyện lần này... Ngươi cũng không cần phải để ý. Nếu Quan Dật nóng quá mà sinh bệnh. Thái Tông hoàng đệ tự mình hạ chỉ vậy mà lão dám bỡn cợt. Ngươi biện bạch như vậy chính là giữ gìn thể diện cho Thái Tông hoàng đế, là người có lòng trung...nên không liên quan.
Thượng Quan Uyển Nhi nói xong câu đó thì cảm thấy hết hơi, vội vàng cầm lấy một bản tấu chương làm như xem rất chăm chú, đồng thời khoát tay nói với Dương Phàm:
- Được rồi! Ngươi đi làm việc đi.
Dương Phàm chắp tay thi lễ rồi xoay người đi ra khỏi cửa.
Bóng dáng của Dương Phàm mới khuất sau cửa, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn dõi theo hắn lập tức đưa tay lên ấn ngực rồi thở ra một hơi. Lấy lại bình tĩnh, nàng thầm lẩm bẩm:
- Có chuyện lớn nào ngươi chưa từng gặp. Tại sao có một tên thị vệ nhỏ lộ ý ái mộ đã làm cho ngươi như thế này?
Nói thì nói vậy nhưng lần đầu tiên được người ta thổ lộ tình yêu thật sự có cảm giác rất lạ, chẳng khác nào một viên đá ném xuống nước làm xuất hiện những gợn sóng, sao có thể bình yên một cách dễ dàng được.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi đó, tinh thần bối rối. Chợt nhớ năm đó vì phụ thân có tội mà nàng bị sung vào cung làm nô tỳ. Hiện giờ mặc dù được thái hậu yêu quý, trở thành một cận thần dưới một người trên vạn người nhưng nàng lại không được tự do lập gia đình. Nghĩ tới chuyện này, Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy chán nản.
Sau khi lặng người một lúc, Thượng Quan Uyển Nhi thở dài một tiếng rồi lẩm bẩm:
- Cho dù ngươi có được tự do thì chẳng lẽ có thể với một tên thị vệ trong cấm cung hay sao? Nghĩ cái gì? Yên tâm làm việc htooi.
Thượng Quan Uyển Nhi thu tinh thần lại nhìn xuống đống tấu chương. Vừa mới nhìn xuống, Thượng Quan Uyển Nhi thốt lên một tiếng rồi mặt đỏ bừng.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi một mình trong điện lúc thì vui lúc thì buồn. Mãi một lúc lâu, nàng mới có thể bình tĩnh lại. Sau khi xử lý xong mấy bản tấu chương, nhìn giờ thì cũng tới lúc Thiên Hậu bãi triều liền buôn tấu chương đi ra cửa. Còn chưa tới cửa, Thượng Quan Uyển Nhi liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Thái Bình công chúa. Nàng lập tức bước nhanh hơn.
Xét về mặt tình cảm thì Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi mang hai loại phong cách. Tính cách của Thượng Quan Uyển Nhi thì hướng nội, hàm súc. Chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể làm cho lòng nàng gợn sóng. Mà nàng giữ nó trong lòng không bao giờ biểu hiện khiến cho dấu vết của nó càng in sâu.
Còn Thái Bình công chúa tình tính hình háo phóng có chút phong thái của nam nhi. Yêu, hận, vui buồn nàng đều thể hiện rõ, không hề có lấy một chút xấu hổ.
Ngày đó trong hộ Nguyên Đăng, nàng và Dương Phàm đứng ngắm cảnh, nhất thời nổi hứng hôn hắn một cái. Nếu là thiếu nữ khác, khi gặp lại hắn chắc chắn sẽ ngại ngùng. Nhưng Thái Bình công chúa lại hồn nhiên như quên mất chuyện này, giống như hôm đó là do nàng xúc động trước cảnh nên mới như vậy.
Hôm nay, Thái Bình công chúa vào cung.
Nàng ước lượng lúc này, mẫu hậu đã bãi triều liền nhanh chóng đi tới điện Vũ Thành. Sau khi bước vào sân, hỏi tên lính mới biết mẫu hậu còn chưa tới, vì vậy mà nàng thong thả đi vào trong khoảng sân thứ ba. Chưa tới cửa điện, nàng liền thấy Dương Phàm đang đứng đó. Thái Bình công chúa lập tức đi tới.
- Bái kiến công chúa điện hạ.
Hai hàng vệ sĩ lập tức khom người thi lễ với Thái Bình công chúa. Thái Bình công chúa chắp tay sau đít, nghiêng đầu cười cười nhìn Dương Phàm. Mãi cho tới khi Dương Phàm ngây người, nàng mới cười hỏi:
- Ngươi làm thế nào mà được điều tới điện Vũ Thành? Ta nhớ ngươi phải tới chỗ khác cơ mà?
Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Làm sao mà điện hạ biết ty chức tới đâu làm nhiệm vụ? Ty chức nhớ chưa từng nói với điện hạ.
- À! Ta...vô tình nghe người ta nói tới.
Thái Bình công chúa biết mình lỡ miệng liền khoát tay, nói lảng sang chuyện khác:
- Làm ở điện Vũ Thành có vất vả không?
Dương Phàm nói;
- Rất tốt! Thật ra ngoại trừ việc ở đây có nhiều quy tác ra thì cũng không tệ lắm.
Thái Bình công chúa gật đầu nói:
- Ừm! Ngươi thay phiên như thế nào nói cho ta nghe. Hôm nào nhân lúc ngươi không trực, bổn cung tới đây cũng ngươi phân rõ thắng bại. Bổn cung vẫn chưa phục lắm.
Dương Phàm cười nói:
- Công chúa có lệnh, Dương Phàm sẽ tuân theo. Nhưng thuật đá cầu của công chúa và thượng quan Đái Chiếu phải nói là khiến cho Dương Phàm hết sức bội phục.
- A?
Thái Bình nghe nói vậy thì hứng trí, mỉm cười nói:
- Trong đại nội này từ tước tới nay thuật đá câu của bổn cung và Uyển nhi là cao nhất. Có điều hai chúng ta vẫn chưa đọ xem ai cao ai thấp. Ngươi là một cao thủ hãy thử nói xem bổn cung và Uyển nhi ai đá cầu giỏi hơn?
Chương 153: Người con gái khác biệt.
Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới bước ra cửa thì thấy Thái Bình công chúa đáng đứng đối diện với Dương Phàm mà cười rất tươi. Do Dương Phàm quay lưng lại cho nên nàng không thể nhìn thấy được nét mặt của hắn. Tuy nhiên Thượng Quan Uyển Nhi cũng có thể tưởng tượng được bất cứ người nào đứng trước mặt một người con gái xinh xắn như vậy cũng phải cười rất tươi.
Không biết vì sao mà Thượng Quan Uyển Nhi có cảm giác hơi khó chịu.
Dương Phàm đứng quay lưng về phía Thượng Quan Uyển Nhi mà nói:
- Ngày đó tại hạ đá cầu ở đại nội đã có cảm giác kỹ thuật đá cầu của công chúa điện hạ rất cao. Thời gian tại hạ tiếp xúc với đá cầu mặc dù ngắn nhưng cũng đã được chứng kiến rất nhiều cao thủ đá cầu. Đối với những cao thủ đó thì công chúa điện hạ có thể coi...
Thái Bình công chúa đứng quay về phía đại điện cho nên có thể thấy được Thượng Quan Uyển Nhi đi ra. Một tia sáng như chợt lóe lên trong mắt nàng, đồng thời cũng nở nụ cười hơi đắc ý. Nàng và Thượng Quan Uyển Nhi đều biết đá cầu, có điều cả hai chưa bao giờ xác định ai cao ai thấp. Cho tới nay, cả hai đều nổi danh. Nhưng bây giờ, Dương Phàm được công nhận là cao thủ đá cầu số một. Nếu Dương Phàm nói rằng nàng đá cầu tốt hơn Uyển Nhi thì chắc chắn là như vậy.
Nàng tự tin kỹ thuật đá cầu của mình không hề kém Thượng Quan Uyển Nhi. Hơn nữa, nàng hỏi như vậy, cho dù Dương Phàm có thế nào cũng phải thừa nhận rằng kỹ thuật của Thái Bình công chúa cao hơn. Mà đúng lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi lại đứng sau lưng Dương Phàm, tới khi hắn phát hiện ra thì mọi chuyện lại càng trở nên thú vị.
Ai ngờ Dương Phàm vô cùng thông minh. Thượng Quan Uyển Nhi đi ra cũng không che giấu bước chân của mình. Huống chi, nàng không biết võ công nên cũng không thể che giấu được Dương Phàm. Dương Phàm nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, lại nhìn thấy ánh mắt nghịch ngợm đắc ý của Thái Bình công chúa thì làm sao mà không biết Thượng Quan Uyển Nhi đi ra.
Sắc mặt của Dương Phàm vẫn thản nhiên, nói tiếp:
- Trong số những cao thủ đá cầu mà ta biết thì công chúa điện hạ có thể coi...đứng thứ hai.
- Cái gì?
Thái Bình công chúa cứng người, nhìn Dương Phàm xem mình có nghe nhầm không rồi hỏi lại;
- Thứ hai?
- Đúng vậy.
Sắc mặt Thái Bình công chúa trở nên nghiêm nghị, lên tiếng:
- Vậy số một là ai?
Dương Phàm nói:
- Theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ thì trong đại nội, bàn về thuật đá cầu có công chúa điện hạ, Thượng Quan Đãi Chiếu và Tạ Đô úy là cao nhất. Tạ Đô úy chiến đấu dũng mãnh, gần như không ai có thể chắn được. Công chúa ở giữa trận, chỉ huy toàn cục có thể công cũng có thể thủ. Còn Thượng quan Đãi chiếu tiến lên có thể làm tướng, lui về có thể làm soái. Vì vậy mà tại hạ nghĩ trong số ba người, Thượng Quan đãi chiếu có thuật đá cầu cao nhất.
Thượng Quan Uyển Nhi nghe thấy Dương Phàm nói vậy thì cảm giác khó chịu trong lòng tan biến hết đồng thời còn mỉm cười.
Sắc mặt Dương Phàm vẫn hết sức bình tĩnh, thầm thở phào một cái:" Nguy hiểm quá! Suýt nữa thì ta bị vị công chúa này trêu đùa. Ta đang muốn tìm chỗ của tên Miêu thần khách kia, còn phải nhờ Thượng Quan Uyển Nhi. Nếu mà mắc tội với cô ấy thì lấy đâu ra cơ hội. Ta không ôm đùi cô ấy chẳng lẽ đi ôm đùi ngươi?"
Thái Bình công chúa hừ một tiếng, tỏ ý không phục:
- Nghe ngươi nói cũng có chút đạo lý... Có điều, nếu chỉ một mình ngươi nói thì cũng không chính xác.
Dương Phàm cười nói:
- Cái này đâu phải chỉ là lời nói của một mình tại hạ. Nếu nói tới công chúa điện hạ thì chỗ mạnh nhất không chỉ có thuật đá cầu mà đánh cầu cũng rất cao. Không chỉ nói là đứng đầu trong giới nữ nhân mà so với nhiều cao thủ trong cám quân, công chúa chỉ có hơn chứ không hề kém. Cho nên nếu luận về kĩ thuật đánh cầu thì thiết nghĩ trong số nữ giới, công chúa điện hạ đứng đầu.
Thái Bình công chúa nghe thấy vậy thì bậtời:
- Coi như ngươi nói vậy đúng là không mắc tội với ai.
Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi cũng lên tiếng cười nói:
- Công chúa điện hạ tới rồi.
Mặc dù sau này Thượng Quan Uyển Nhi là phạm quan nhưng hôm nay nàng lại là người tâm phúc bên cạnh Thái hậu, có quyền cao hơn Thái Bình công chúa rất nhiều. Cũng như Vũ Tam Ân và Vũ Thừa Tự đều lấy hết khả năng để nịnh bợ Tiết Hoài Nghĩa. Mặc dù Thái Bình công chúa không có việc gì cầu Thượng Quan Uyển Nhi nhưng hai người vẫn xưng khuê danh, cùng ngồi cùng ăn. Chẳng qua ở giữa đám đông, Thượng Quan Uyển Nhi cũng vẫn chú ý thân phận mà dùng lễ công chủ bái kiến.
Thái Bình công chúa cười nói:
- Bổn cung tới đây gặp mẫu thân.
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Lúc này, Thiên hậu chắc đã bãi triều, có điều vẫn chưa về tới điện Vũ Thành. Mời công chúa vào điện ngồi trước...
Vừa mới nói xong, từ xa có tiểu thái giám hô lớn:
- Thiên Hậu giá đáo...
Thượng Quan Uyển Nhi thốt lên một tiếng rồi nói:
- Thiên Hậu tới rồi. Chúng ta mau mau tiếp giá.
Nói xong, nàng liền vén váy bước ra ngoài.
Thái Bình công chúa liếc nhìn Dương Phàm một cái, có vẻ không vui:
- Tiểu hoạt đầu! Bây giờ chịu sự quản lý của cô ấy nên không dám đắc tội đúng không? Hừ! Không biết là ai đưa ngươi vào cung. Thượng Quan không chọc được thì Thái Bình lại sợ hay sao?
...
Trong vườn đào, bên cạnh đài quan sát có một đám người đang đá cầu.
Trong số những người đó có nữ có nam. Nam chủ yếu là thị vệ và thái giám được nghỉ còn nữ thì là cung nga và tú nữ.
Trong số đám người đó thì nổi bật nhất chính là ba người Dương Phàm, Thượng Quan Uyển Nhi và Thái Bình công chúa.
Bọn họ ở đây chẳng khác nào những đóa hoa, còn những người khác là những chiếc lá tô điểm thêm.
Những làn gió nhẹ lan tới mang theo hương vị của mùa xuân...
Vào lúc này, bọn họ chủ yếu thể hiện kỹ năng khống chế đối với quả cầu. Mọi người đứng thành vòng tròn sử dụng đủ mọi loại kỹ thuật để tâng cầu. Cho tới khi người nào không giữ nổi nữa thì sẽ truyền bóng cho người bên cạnh.
Vào lúc này, Dương Phàm, Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Lệnh Nguyệt đang thể hiện hết sức bắt mắt. Bóng ở trong chân họ cực lâu. Cả ba người cùng thi triển kỹ năng khiến cho quả cầu được tung hứng đủ kiểu làm cho người ta hoa cả mắt, thi thoảng lại vang lên những âm thanh khen ngợi.
- Lợi hại thật! Cũng là quả cầu đó mà sao tới chân Nhị Lang lại có thể đá đẹp được như vậy? Tiểu Man! Ngươi nhìn xem! Cú tâng cầu kia thật hay.
Cao Oánh nắm chặt đôi tay, đứng bên cạnh sân nhìn Dương Phàm chằm chằm. Nét mặt của nàng như ngây như dại. Tạ Tiểu Man nghe nàng gọi, bất đắc dĩ quay lại nhìn.
Tiểu Man mới từ trong trận lui ra nên nét mặt vẫn còn ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi. Nàng đã đá được rất lâu, cùng với Dương Phàm cả nửa ngày nhưng không chiếm được lợi thế. Cho tới khi Thượng Quan Uyển Nhi và Thái Bình công chúa dắt tay nhau tới, nàng liền thuận thế lui ra.
Khi đá cầu, trang phục của Dương Phàm so với lúc bình thường thêm một chút nghiêm túc và phóng khoáng. Tiểu Man cũng phải thừa nhận phong thái của hắn rất đáng được chú ý, nhất là động tác đá cầu thì lại càng hấp dẫn.
Tiểu Man liếc mắt nhìn Cao Oanh thấy nàng nhìn Dương Phàm chằm chằm liền lo lắng nói:
- Tiểu Oánh! Ngươi thích hắn phải không?
- Đúng vậy! Ta cảm thấy rất hắn rất tuấn tú và đáng yêu. A! Trái cầu kia quá tuyệt.
Tiểu Man lập tức lo lắng nói:
- Tiểu Oánh! Chuyện chung thân là chuyện lớn, cần phải cẩn trọng. Ta cảm thấy người này tính tình phong lưu, không phải là một vị phu quân có thể phó thác cả đời. Ngươi không thấy hắn lúc nào cũng liếc mắt đưa tình với những tiểu cung nga hay sao?
Cao Oánh ngẩn người, quay đầu lại nhìn nàng rồi bật cười:
- Ngươi nói cái gì vậy? Ta nói thích hắn là thích... Ngươi thích một cái gì đó thì cứ phải thích hắn hay sao? Mà...hắn đâu có phải cỏ cây mà không có người quấn quýt lấy hắn?
Nàng nhìn tiểu Man rồi từ từ nét mặt trở nên cổ quái:
- A!... Ta nghe tiểu Miêu nói thì dường như ngươi rất thích hắn có đúng không?
Da mặt của tiểu Man trở nên đỏ rực, vội vàng nói:
- Ngươi nói bậy cái gì vậy? Tại sao ta lại để ý tới hắn?
Cao Oánh hoài nghi hỏi lại:
- Có thật không?
Tiểu Man lên tiếng khẳng định:
- Hoàn toàn không có. Trong thành Nhạc Dương này chưa có một người đàn ông nào lọt được vào mắt của bổn cô nương.
Cao Oánh cười khúc khích:
- Không có thì tốt rồi. Ha! Ngươi ngươi vừa nói...
Cao Oánh đưa tay nhéo cằm, nheo mắt nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Ta thật sự muốn biến hắn thành người đàn ông của mình.
Tiểu Man vội vàng nói:
- Nam nhân sợ sai đường, nữ nhân sợ nhầm người. Cho dù thế nào thì nếu nhân phẩm không tốt là không thể được.
Cao Oánh cười nói:
- Tiểu Man! Ngươi tại sao lại có thành kiến với hắn lớn như vậy? Ta chưa thấy hắn lả lơi ong bướm. Mà gần đây, suốt ngày hắn làm nhiệm vụ ở điện Vũ Thành, làm gì có cơ hội mà chọc ghẹo nữ nhân?
Tiểu Man trầm ngâm nói:
- Cái...này...thật ra không phải...
Cao Oánh cười nói:
- Vậy thì thôi. Hắn... A...
Cao Oánh đang cười nói, quay đầu lại nhìn trận đấu thì thấy nó đã dừng.
Dương Phàm đi ra khỏi sân muốn nghỉ một lát. Cùng đi với hắn còn có Thượng Quan Đãi chiếu. Cả hai người đi tới tảng đá bên cạnh sân. Dương Phàm cầm lấy một cái bồ đoàn, dùng tay áo phủi phủi rồi nho nhã làm một động tác mời.
Thượng Quan đãi chiếu thản nhiên cầm lấy rồi ngồi xuống. Dương Phàm cũng nhặt một cái bồ đoàn rồi ngồi bên. Cả hai người cười cười nói nói với nhau. Ngoại trừ Thái Bình công chúa ra thì Thượng Quan Đãi chiếu có khi nào tươi cười với người khác như vậy? Chưa nói đối phương còn là một người đàn ông có địa vị kém nàng tới cả vạn dặm. Cảnh tượng này khiến cho Cao Oánh phải ngây người.
Tạ Mộc Văn thấy vậy thì lẩm bẩm:
- Ta tưởng hắn không trêu hoa ghẹo nguyệt, không ngờ mục tiêu lại cao đến vậy. Hắn lại dám thịt cả Thượng Quan đãi chiếu.
Cao Oánh trở nên ủ rũ:
- Hóa ra hắn thích Thượng Quan đãi chiếu. Cái này đúng là thảm. Nếu hắn thích người khác thì ta còn có cơ hội. Nhưng là Thượng Quan đãi chiếu thì ai mà dám tới tranh.
Tạ Mộc Văn ngạc nhiên nói:
- Không phải đâu.! Vừa rồi ngươi còn nói không muốn gả cho hắn cơ mà.
Cao Oánh lên tiếng:
- Đó là vì hắn không có ý thích ta.
Tạ Mộc Văn liền nói:
- Đấy là sự may mắn của ngươi. Hừ! Ta thấy hắn ăn trong bát nhưng lại đi nhìn trong nồi.
Cao Oánh nói một cách bất đắc dĩ:
- Người không phong lưu thì đúng là uổng phí. Hiện tại phong lưu, sau này về với ngươi sẽ trở thành một người thú vị, hiểu cách dỗ dành ngươi. Chẳng lẽ ngươi thích cái loại nhà nho nghèo khô khan hay sao?
Tạ Mộc Văn nghe thấy vậy thì không biết nói gì nữa.