Chương 86-90

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan 19-02-2024 14:30:07

Chương 86: Trong màn mưa thu - Sách gì cơ? - Ngày xưa, khi Thiên Hậu còn là một chiêunghi ở trong cung, để đoạt ngôi vị Hoàng hậu, bà ta đã biên soạn ra "Liệt nữtruyện", "Thần quỹ", "Bách liêu tân giới", "Nhạc thư" rồi cho ban bố khắp trongthiên hạ nhằm tạo dựng thanh thế cho mình. Những cuốn sách này đều là do nhữngvăn nhân thân tín bên cạnh Võ Hậu biên soạn. Và Miêu Thần Khách chính là mộttrong số đó. Dương Phàm ngẩn người ra, hỏi: - Vậy thì sao? Vưu Đề lại nói: - Hai mươi năm trước, mọi việc của thiên tử từlớn đến nhỏ đều do Thiên Hậu đứng sau giật dây, đại quyền thiên hạ đều tậptrung hết về trong cung. Ngươi nói xem, Thiên Hậu phải xử lý bao nhiêu chuyệnquốc gia đại sự đó như thế nào? Dương Phàm đã hiểu ra đôi chút, nói: - Ý huynh là... Vưu Đề lại nói: - Hai mươi năm trước, Thiên Hậu đích thân chọnlựa một số những nhà học thức uyên bác, lại nhanh nhẹn, thức thời để vào TrungThư, Môn Hạ, cùng với Hàn Lâm Viện và nha môn trung khu triều đình và nhamôn,biên tu. Chức quan mà họ đảm nhiệm cao nhất cũng không tới ngũ, lục phẩm; nhưnghọ được phép không cần qua Nam Nha mà có thể trực tiếp theo Bắc Môn của hoàngcung, qua Huyền Vũ môn để vào trong cung cấm, bất cứ lúc nào cũng có thể gặpmặt Thiên Hậu. Họ không phải là Tể tướng, nhưng quyền lợi của Tể tướng lại bịbọn họ đoạt mất. Những người đó được gọi là "Bắc môn học sĩ". Dương Phàm nghe những lời Vưu Đề lại nói màngây ngẩn cả người. Hắn những tưởng có thể dễ dàng hạ thủ với Miêu Thần Khách,chẳng ngờ gã lại là một nhân vật có lai lịch còn ghê gớm hơn cả Khâu Thần Tích.Trong chốn quan trường ở Đại Đường này, mặc dù không có một Tể tướng như vậy,nhưng y rõ ràng đang từng bước từng bước trở thành một cánh tay đắc lực dọnđường cho Võ Tắc Thiên leo lên ngôi vị cao nhất trong thiên hạ. Người ta nói Thượng Quan Uyển Nhi là nội tướngở trong cung, Miêu Thần Khách rõ ràng chính là ẩn tướng của Đại Đường rồi. Nóinhư vậy thì hai người này địa vị thật ra là tương đương nhau. Thế nhưng nếu y được Võ Tắc Thiên tín nhiệmnhư vậy, quyền lực phải rất lớn, vậy thì vì sao lại phải mai danh ẩn tích, màtung tích của y lại chỉ có duy nhất Thượng Quan Uyển Nhi biết được? Khi Dương Phàm hỏi tới vấn đề này thì Vưu Đềlại nở nụ cười đầy vẻ "gian thương", nói: - Vấn đề mà tiểu huynh đệ đây hỏi can hệ đếnrất nhiều vấn đề khác, những lời ta có thể nói chỉ đến như vậy thôi, cho nên,nếu ngươi muốn biết nhiều hơn thì cần phải bỏ ra thêm một chút đỉnh nữa. Nói xong, lão liền giơ cái tay nải lên ra sứcnhét vào ngực áo mình. Dương Phàm cầm chiếc dù trong tay, một mìnhlặng bước trong cơn mưa. Cơn mưa phùn làm ướt vạt áo trước của hắn, hắn cũngkhông bận tâm tới. Bây giờ hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong dòng suy nghĩ vềnhững lời Vưu Hạo Dương vừa nói. Võ Tắc Thiên từng bước từng bước thực hiệntham vọng quyền lực của mình, cho tới ngày này hôm nay, không thể phủ nhận bàta là một thiên tài về thao lược. Nhưng bà ta lại ở trong cung cấm, trong quátrình soán ngôi đoạt vị cần phải có lực lượng hỗ trợ cực kì lớn từ bên ngoài đểphục vụ cho bà ta. Lực lượng đó chia làm văn võ nhị đồ, giống như âm dươnglưỡng đạo. Bên võ tất nhiên là nội vệ Mai Hoa, còn bênvăn, chính là Bắc môn học sĩ. Thành phần chủ chốt trong Bắc môn học sĩ gồmcó sáu người, ban đầu khi được Võ Tắc Thiên sử dụng, chức quan của họ cũngkhông cao, theo thứ tự lần lượt là Trứ Tác Lang Nguyên Vạn Khoảnh, tả sử PhạmLý Băng, Miêu Thần Khách và Lưu y chi, hữu sử Chu Tư Mậu và Hồ Sở Tân. MiêuThần Khách chính là một thành viên trong số đó, là một trong lục ẩn tướng phòtá Võ hậu thay thế Cao Tông thống trị Đại Đường . Hiện giờ, lục ẩn tướng đang ở đâu? Trứ Tác Lang Nguyên Vạn Khoảnh, ban đầu đảmnhiệm Thông Sự Xá Nhân. Thời Càn Phong, đại tướng Lý Tích chinh phạt TriềuTiên, Nguyên Vạn Khoảnh đảm nhiệm tổng quản ký thất Liêu Đông, từng phụng mệnhlàm hịch văn lên án công khai Triều Tiên, châm chọc người Cao Ly không hiểubinh pháp, không biết cố thủ địa thế hiểm yếu của Áp Lục giang. Cuối cùng người Cao Ly thấy hịch văn thì lậptức phái binh cố thủ Áp Lục giang. Quan quân Đại Đường nhiều lần không tấn côngđược, thương vong tổn thất nặng nề. Nguyên Vạn Khoảnh bởi vậy mà cũng bị lưuđày, sau đó được đại xá hồi kinh, gặp được Trứ Tác Lang, rồi được Võ Tắc Thiênlựa chọn, trở thành một trong sáu bắc môn học sĩ. Hiện tại gã đang là PhượngCác Thị lang, hay chính là Tể tướng đương triều. Tả sử Phạm Lý Băng, ban đầu là hộ Tào Thamquân của Chu vương phủ, sau thành bắc môn họcsĩ. Trong thời gian hai mươi năm, y đã nhiều lần đảm nhiệm những chức vụ nhưLoan đài, Thiên quan nhị Thị lang, rồi được thăng tiến lên làm Xuân quan Thượngthư ( Lễ Bộ Thượng thư ), cùng với Phượng Các loan đài Bình Chương Sự trở thànhTể tướng Đại Đường. Trước đó không lâu y đã bị Chu Hưng tố cáo là cấu kết vớiđảng phản loạn nên đã bị xử trảm đầu năm nay. Tả sử Lưu Y Chi, cũng là một Phượng Các Thịlang, cùng với Tam phẩm phượng các loan đài giữ chức vụ Tể tướng Đại Đường. Hainăm trước y bị Lai Tuấn Thần tố cáo là nhận đút lót của Quy Châu đô đốc Tôn VạnVinh, có tư tình với một tiểu thiếp xinh đẹp của phản tặc Từ Kính Nghiệp mộtđẹp thiếp nên đã được Võ hậu ban được chết. Hữu sử Chu Tư Mậu, sau khi được Võ hậu trọngdụng thì dời tới Lân đài, trở thành học sĩ của Sùng Văn quán. Năm trước bị TácNguyên Lễ buộc tội tư thông phản nghịch, bị giam vào ngục và nhận án tử hình. Hữu sử Hồ Sở Tân, năm trước cũng bị liên lụyvì tội phản nghịch như vậy nên cũng đã chết trong ngục. Võ Tắc Thiên một tay bồi dưỡng Lục Đại tâmphúc, hiện giờ ngoại trừ vị cư Tể tướng Nguyên Vạn Khoảnh, Miêu Thần Khách đãmai danh ẩn tích thì tất cả đều hoặc là vì khép tội phản loạn, hoặc là tư thôngphản loạn mà bị xử tử, phải chăng là Võ Tắc Thiên không biết nhìn người? Bà tựtay bồi dưỡng tâm phúc, khi đó bà ta chưa nắm quyền lực thực sự trong táy. Cònhiện giờ khi bà ta đã nắm trong tay quyền lực tuyệt đối toàn thiên hạ, bọn họtừng người từng người một lại có mưu đồ tạo phản? Dương Phàm không cần đoán cũng biết, đây làcái gọi là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát. Bắc môn lục học sĩ từ lúc Võ hậuvừa mới lên ngôi hoàng hậu đã được bà rất mực trọng dụng, bao nhiêu năm trờibọn họ nhất định đã nắm được rất nhiều những điều cơ mật mà Võ hậu không muốnđể cho người khác biết, và cách an toàn nhất để giữ bí mật đương nhiên chính làlàm cho bọn họ vĩnh viễn câm miệng. Vì thế, Võ hậu bắt đầu dọn dẹp chướng ngạicuối cùng trước khi xưng đế. Nhưng, vì sao Nguyên Vạn Khoảnh vẫn còn ung dungchễm chệ ngồi trên vị trí cao như vậy? Là Võ hậu còn chưa kịp xuống tay ư? VàMiêu Thần Khách vì sao lại đột nhiên biệt tích? Võ hậu nếu đã xuống tay thì đâucần phải giấu diếm tin tức về cái chết của hắn như vậy, kết cục của mấy ngườitrước đó cho thấy, nhất định bà ta sẽ gán cho họ một tội danh hợp lí. Dương Phàm thở dài một cái, hắn tựa như đangchím trong lớp lớp sương mù, hắn đang đi xuyên qua từng lớp từng lớp sương mùđó, từ thôn nhỏ Đào Nguyên đến thành Lạc Dương này. Hắn cứ đi xuyên qua một lớpsương mù thì lại có một lớp sương mù khác dày đặc hơn quấn lấy hắn, khiến chohắn cảm thấy mọi việc càng lúc càng cảm thấy mông lung mơ hồ hơn. Rốt cục thìđến khi nào mới có thể tìm ra chân tướng rõ ràng mọi việc? Mưa. mưa càng lúc càng lớn. Mưa thu miên miênkhông dứt. Gió cũng càng lúc càng mạnh, mưa bụi dày đặcnhư vồ lấy Dương Phàm, khiến cho hắn không thể không dừng bước mà chạy vào trúmưa dưới mái hiên của trong một cửa hàng hương liệu. Trên lầu, Tạ Tiểu Man đang nâng chén uống mộtmình. Đây là cửa hàng hương liệu của nàng, vì ahuynh của nàng mà mở ra. Tất cả mọi sau này sinh hoạt của a huynh đềuđã được nàng chuẩn bị kĩ lưỡng, ngay cả việc tìm cho a huynh một nương tử tốtnàng cũng đã tìm rồi. Chỉ có điều cho tới giờ nàng vẫn chưa thể tìm được ahuynh của mình. Có thể giờ này a huynh đã không chịu nổi kiếp sống ăn xin vấtvả, và đã... nhưng Tiểu Man ngay lập tức loại bỏ suy nghĩ này, nàng tin chắcrằng a huynh của nàng vẫn còn sống. Nàng cả quyết như vậy, thay vì nói là tintưởng a huynh thì nói đúng hơn là nàng sợ phải đối mặt với nỗi sợ hãi từ tậntrong thâm tâm nàng. Người thân duy nhất bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại mộtmình nàng cô đơn với trời này, đất này, vậy thì tất cả những cố gắng của nàngcòn có ý nghĩa gì đây? Nàng vốn chỉ là một tiểu thị nữ của Công TônLan Chỉ, chăm lo cuộc sống hằng ngày cho tiểu thư, cùng tiểu thư luyện võ. Vốndĩ nàng chỉ định luyện tập để bảo vệ a huynh, không để a huynh bị người ta đánhcho tới mức hộc máu, bị người ta ức hiếp đến mức đầu rơi máu chảy. Nàng luyện tập hết sức chăm chỉ, còn chăm chỉhơn cả tiểu thư Công Tôn Lan Chỉ nữa. Nàng mau chóng tỏ ra là người có khả năngthiên phú về võ thuật. Trong một ngày mùa hè nắng chói chang, nàng tình cờ đượcTạ đại nương là sư muội của Bùi đại nương để mắt tới. Lúc đó, nàng đang luyệnvõ dưới ánh mặt trời, khắp người đầm đìa mồ hôi, mồ hôi làm ướt cả tóc, cả tránnàng. Tạ đại nương hỏi nàng có đồng ý theo mình haykhông, có thể nàng sẽ phải luyện công cực khổ hơn nhưng sẽ không phải làm thịnữ nữa, lại có thể nắm giữ trong tay rất nhiều của cải và quyền lực. Những điềunày vốn không phải những gì mà nữ nhi theo đuổi, nhưng Nữu Nữu đã không chút dodự mà nhận lời ngay, bởi nàng cảm thấy đó là những gì mà a huynh của nàng cần. Vì thế, nàng trở thành người của Mai Hoa nộivệ. Biểu hiện của nàng ngày một xuất sắc hơn, và nàng cũng nhận được cảm tìnhngày một nhiều hơn từ phía Tạ đại nương, được bà ta nhận làm nghĩa nữ, rồi đổitên thành Tạ Mộc Văn. Sau đó nàng lại vinh dự được Thiên Hậu ban cho một cáitên nữa: A Man. Nhưng đó không phải là những gì nàng cần, bởithứ nàng cần chính là a huynh, nàng muốn được nắm tay a huynh, một a huynh ướtnhư chuột lột chạy trong mưa trong kí ức của nàng. Tiểu Man ngồi dưới mái hiên ngắm mưa. Mưa bụimãi không dứt, hạt mưa rơi mỗi lúc một mau. Nàng uể oải ngắm nhìn từng giọtmưa, nhưng lại không thể nào nhìn rõ, bởi mưa rơi quá nhanh, còn nhanh hơn cảtốc độ xuất kiếm của nàng. Nàng nhìn ngắm chăm chú hồi lâu, có cảm giác dườngnhư tâm trí mình lâng lâng bất định như muốn bay lên trên bầu trời xám xịt mưabay kia. Vì thế, nàng liền cúi đầu xuống ngắm hết giọtmưa này đến giọt mưa khác rơi xuống tạo ra những gợn sóng trên những vũng nướcđọng, giống như những đóa hoa nở rồi tàn, tàn rồi lại nở. Nàng không để ý tớicó một người đang đứng trú mưa dưới mái hiên kia, chỉ chăm chú lắng nghe tiếngmưa rơi xuống mái hiên tạo ra những tiếng "lộp bộp" liên hồi. Nhìn trận mưa này, nghe những tiếng "lộpbộp"này, nàng chợt nhớ tới lúc cùng a huynh ngồi dưới tán cây chuối tiêu, mỗingười cầm một nửa chiếc bánh bao không nhân đã mục ra vì nước mưa. Ngày đó, haingười đã cùng nhau ngồi ăn bánh bao vui vẻ trong màn mưa... Dương Phàm cầm ô đứng dưới mái hiện đợi mưangớt, tiếng mưa rơi lộp bộp trên chiếc ô của hắn, từng dòng nước giỏ xuống mặtđất, tạo thành những bong bóng nước. Những bóng bóng nước ấy nổi lên, rồi lạivỡ ra, lại nổi lên, rồi lại vỡ ra, không biết từ đâu hiện ra, và cũng chẳngbiết đã biến mất đi nơi nào... Xa xa, bức tượng Phật cao vút trong"Thiên đường" đang lặng lẽ quan sát tình hình toàn thành. Phật gia nói: "Một hạt cát, một thế giới",không biết một bong bóng nước này có phải là một thế giới hay không. Nếu nócũng là một thế giới thì trong mắt của con người, sự sinh ra rồi mất đi của nóchỉ trong nháy mắt, không đáng để tâm tới. Nhưng trong thế giới của chính nó,liệu có phải đó đã là một khoảng thời gian rất dài, rất dài rồi hay không? Trong con mắt vĩnh hằng của Phật gia, thế giớicủa con người cũng đâu phải không có điểm kết thúc, ngắn cũng được, mà dài cũngtốt. Trong thế giới đó, con người được sinh ra chính là thế giới của người đó.Trong thế giới đó, một bên vai của con người gánh nỗi hận thù, một bên vai làđể gánh tình yêu, bất luận là yêu hay thù đều phải có kết quả. Đó chính là sứmệnh của con người. Nhìn đám bong bóng nước tan biến đi, hắn mơ hồ trông thấytrận đại hỏa hoạn năm đó ở sơn thôn, thấy được thi thể bị đốt trọi, thấy đầu Atỷ bay lên, thấy Sửu nha đầu mọc răng nanh, thấy gã hiệp sĩ của phủ đô đốc vớibộ ông râu quai nón cầm kiếm xông vào... Trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếngsấm, Dương Phàm thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía không trung xa xăm mờ mịt kia. "Tiếp cận Miêu Thần Khách thì không được, đànhphải bắt đầu từ chỗ Khâu Thần Tích thôi". Dương Phàm khẽ thở dài, âm thầm hạ quyết định. Mưa cũng nhỏ dần, hắn nắm chặt ô trong tay,bước ra khỏi mái hiên. Tiểu Man ngồi một mình trong lầu, nhìn làn mưabụi, cũng trông thấy cả người đang cầm ô bước đi trong mưa. Người này bước đitrầm lặng mà vững chãi như thể không hề lo rằng mưa có thể sẽ lớn hơn. Gió thốcvào làm vạt áo của hắn tung bay lên rồi lại rơi xuống. Dáng vẻ ấy hiện lên mộtvẻ cô đơn khó diễn tả bằng lời, đó cũng chính là tâm tư của Tiểu Man lúc này. Tiểu Man đưa tay chỉnh lại đầu tóc một chút,hàng lông mi dài cong tuyệt đẹp hiện ra. Chương 87: Hắc Sơn lão yêu Khi Dương Phàm trở lại phườngTu Văn, vì hôm nay là một ngày mưa nên trong phường chẳng có mấy bóng người qualại, ngay cả đến mấy tiệm ăn vặt cũng vắng tanh vắng ngắt. Chủ của mấy tiệm đóđã vào nhà trong nghỉ hết nhưng vẫn chưa cất biển hiệu đi, đợi sau khi mưa tạnhthì sẽ tiếp tục kinh doanh. Nhưng khi Dương Phàm về tới trước cửa nhà thìtrông thấy một chiếc xe với bốn con tuấn mã lặng yên đứng gặm bó cỏ được thắtbên cổ chúng. Phu xe ngồi trên xe, mình gã vận chiếc áo tơi, từng giọt nước mưađang rỏ ra từ chiếc áo ấy. Dương Phàm nhận ra đây là chính là gã phu xeXa Bả Thức của Thái Vân cô nương, bèn gật đầu với gã. Người kia vẫn ngồi lặngyên không hề nhúc nhích, trông xa chẳng khác nào một pho tượng. Dương Phàm cười cười, hắn biết người này vốntrầm mặc ít nói, và có lẽ cũng là do gã có chút kiêu ngạo nữa. Một người gã phuxe ngựa, cho dù là phu xe của một nhà quyền quý đi chăng nữa thì thực ra cũngkhông có tư cách gì để mà kiêu ngạo cả, ngược lại có rất nhiều người vốn dĩhoàn toàn có thể ngẩng cao đầu kiêu ngạo trước mặt người khác nhưng lại luônluôn giữ thái độ khiêm nhường, còn kẻ kiêu căng kia lại chính là bề tôi của họ,muốn thay chủ nhân mình tỏ ra kiêu căng tự phụ. Dương Phàm không bận tâm tới thái độ của gã màđẩy cửa bước vào, đi tới hành lang, hắn thu ô, giũ giũ cho bớt nước, đặt ô bêncửa rồi đẩy cửa bước vào. Thái Vân cô nương mình vận áo xanh đang ngồi trongphòng, nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra thì vội vàng chạy ra đón. - Bệnh của Nhị Lang đúng là đã tốt lên nhiềurồi. Trời mưa thế này ngươi còn muốn ra ngoài làm gì vậy? Rồi nàng lại cười hi hi nói: - Nhị Lang đã đi đâu vậy? Làm người ta đợimãi. Dương Phàm cười nói: - Tiểu đệ cũng không biết tỷ tỷ sẽ tới, ở nhàmột mình rảnh rỗi buồn chân buồn tay nên đi loanh quanh một lát cho khuây khỏa.Tỷ ấy, trời mưa lớn như vậy mà còn tới đây, hay là tớiđể cho đệ món gì ngonngon đúng không? Thái Vân hé miệng cười, nói: - Lần này nha, chẳng cần tỷ tỷ mang đồ ăn ngontới cho đệ rồi. Không lâu nữa Nhị Lang sẽ được ăn ngon mặc đẹp,thưởng thức tấtcả các sơn hào hải vị trên đời, lúc đó ngươi đâu còn đếm xỉa tới mấy món mà tỷtỷ mang tới nữa. Dương Phàm kinh ngạc nói: - Tỷ tỷ nói vậy là có ý gì? Tiểu đệ không phảiquan, lại cũng đâu có nhặt được vàng bạc châu báu gì, lấy đâu ra sơn hào hải vịmà ăn ngon với chả mặc đẹp? Thái Vân cười một cách rất thần bí, nói: - Mấy thứ này, người ngoài tất nhiên là cầukhông được, nhưng Nhị Lang thì không như vậy. Có một vị quý nhân đang muốn tặngcho đệ cả một trời vinh hoa phú quý, hôm nay tỷ tỷ chính là phụng mệnh người đótới đón ngươi. Ngươi chỉ cần đi theo tỷ tỷ, trước mặt quý nhân đó gật đầu mộtcái thì quãng đời còn lại của ngươi hưởng không hết phú quý rồi.Chỉ sợ đến lúcđó Nhị Lang có được vinh hoa phú quý rồi sẽ quên mất người làm tỷ tỷ như tathôi. Lúc đó ấy à, ngươi chỉ cần cho ta một phần rất nhỏ rất nhỏ thôi là tacũng đã mãn nguyện lắm rồi. Khi nói, cặp mắt long lanh ngời sáng của nàngánh lên tia nhìn u oán như hờn dỗi, như trách móc Dương Phàm. Dương Phàm bịnhững lời này của Thái Vân làm cho sự hiếu kì đè nén bấy lâu bỗng bùng phátlên. Không thèm bận tâm tới vẻ u oán trong mắt nàng, hắn vui vẻ nói: - Tôn chủ nhân đồng ý gặp ta rồi ư? Thái Vân cô nương lườm hắn một cái, thở dài: - Nam nhân đó, đều là loại vong ânphụ nghĩa như vậy cả. Vừa nghe nói thấy được lợi một cái là ngay lập tức muốnruồng bỏ tỷ tỷ rồi. Đi thôi, tỷ tỷ đợi ngươi lâu như vậy, sợ là chủ nhân đã sớmkhông kiên nhẫn được nữa rồi. Chiếc xe kia nhìn từ bên ngoài thì chỉ là mộtchiếc rất bình thường và có thể bắt gặp ở bât cứ nơi nào ở thành Lạc Dương này.Nhưng khi bước vào bên trong thì mới biết chiếc xe này hoa lệ đến nhường nào.Kiểu hoa lệ đó không biểu hiện ở bên ngoài, không phải dùng tơ lụa lăng la bọcnệm ghế, cũng không dùng thảm Ba Tư hoa mỹ để trang trí bốn vách tường, các đồvật cũng không được làm bằng vàng hay bất kì một thứ đắt tiền nào mà sự xa hoavà tráng lệ của nó được thể hiện trong những chi tiết nhỏ nhất. Đây là loại xe gỗ thô đánh véc-ni, vách sơndầu, đồng trắng bọc ở các góc, với hình trang trí tùng trúc vô cùng trang nhã.Mỗi bộ phận lắp rắp với nhau đều khít, không có lấy một kẽ hở; xe đi rất êm,cho dù là chạy đường dài cũng hoàn toàn không khiến cho người ngồi trong xe cảmthấy mệt mỏi. Xe tốt, người kéo xe cũng rất thuần thục. Taynghề của Xa Bả Thức quả thực không thể chê vào đâu được, gã điều khiển chochiếc xe chạy gần như không lúc nào bị xóc. Dương Phàm nhìn ra cỗ xe này đã được tháo đirất nhiều đồ trang trí hoa lệ đắt tiền để khiến nó có trông vẻ bình thườngkhông có gì đặc biệt, bởi có rất nhiều chỗ lộ ra những dấu vết rất nhỏ cho thấychỗ đó đã từng được gắn thứ gì đó bên ngoài. Nhưng cũng chính bởi vậy nên diện tích bêntrong xe trở nên rộng hơn rất nhiều, chỗ vốn chỉ đủ một người ngồi thì giờ haingười cũng có thể ngồi được mà không cảm thấy chật chội. Vốn dĩ hai người vẫncó thể ngồi tách xa nhau một chút nhưng Thái Vân cô nương lại cố ý muốn dịchsát vào gần Dương Phàm, còn hắn thì làm bộ như không để ý. Cũng may, vị Thái Vân cô nương này tuy rằng cỏvẻ như chỉ muốn nhảy bổ vào ôm chầm lấy hắn nhưng lại có cái gì đó khiến nàngta phải giữ kẽ nên chỉ dám ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại trêu chọc hắn mộtchút. Dương Phàm không có phản ứng gì, nàng ta cũng không dám "tiến thêm mộtbước" để có hành động gì thái quá nhưng sắc mặt rõ ràng là không vui. Tấm rèm của cỗ xe từ từ buông xuống, DươngPhàm cảm thấy có chút gì đó không được thoải mái, định kéo rèm lên thì lại bịThái Vân cô nương ngăn lại. Dương Phàm mặc dù không nhìn được cảnh tượng bênngoài nhưng con đường này lại rất đỗi quen thuộc với hắn. Hắn cảm giác xe mỗimột lần xe quẹo vào hay đi thẳng đều đúng như trong suy tính trong đầu hắn. Nếuhắn đoán không nhầm thì cỗ xe này sau khi đi ra từ phường Tu Văn thì rẽ ngayvào phường Thượng Thiện. Xe đi một đoạn nữa thì bỗng nhiên dừng lại. Vịđại thúc đánh xe ở bên ngoài nói vài câu gì đó, đợi một lúc rồi chiếc xe lạitiếp tục lên đường. Bây giờ cỗ xe quẹo rất nhiều lần, Dương Phàm cảm thấy nhưxe vừa mới rẽ trái xong thì đã quẹo ngay sang phải, có vẻ như không phải đangđi trên đường lớn trên phố mà giống như là đã vào một phủ đệ nào đó. Cỗ xe tiếp tục rẽ đông rẽ tây thêm một hồi lâunữa, nếu như nó đã thực sự đi vào một phủ đệ nào đó thì có thể thấy phủ đệ nàyrộng lớn như thế nào. Lại qua một hồi nữa thì cỗ xe dừng lại hẳn, Cửa phía Đôngmở ra, đại thúc đánh xe mặt lạnh nọ đứng ở đầu xe, chân đã bước xuống đất, vẫnkhông nói câu nào. Thái Vân cô nương dường như đã quen với bộ dạng này của gãnên cũng không để thèm bận tâm tới, chỉ quay sang Dương Phàm thản nhiên nói: - Nhị Lang, mời xuống xe. Dương Phàm xoay người bước ra khỏi xe, khi hắnđặt chân trên mặt đất thì phát hiện ra chiếc xe đã đỗ dưới một trường đình cóhình dạng giống như một con dơi đang xòe cánh, với từng dãy hành lang vươn dài,hai bên những cột trụ sơn đỏ, ở giữa treo một dãy đèn loại dùng trong cungđình. Rõ ràng tòa dinh thự lộng lẫy xa hoa này thuộc sở hữu của một nhà cực kìquyền quý. Bên ngoài trời còn đang mưa. Chiếc xe dừng lạingay chỗ hành lang nên không cần phải bật ô lên nữa. Thái Vân cô nương cũngxuống xe, quay sang nói với Dương Phàm: - Nhị Lang, xin mời đi theo ta! Dương Phàm cũng không hỏi nhiều mà chỉ theochầm chậm theo sau bước nàng. Trên cả quãng đường là những dãy hành langngoằn nghoèo gấp khúc dẫn tới đình viện sâu hun hút vào phía trong, xung quanhcó hòn giả sơn, có suối chảy róc rách, phượng các loan lầu, có những bức phùđiêu vô cùng tinh xảo, đâu đâu cũng hiện lên vẻ xa hoa và tráng lệ. Hẳn là chủnhân giàu có của nó đã phải bỏ ra không ít tiền để xây dựng nên một hoa viênxinh đẹp lộng lẫy thế này. Đứng từ xa trông lại, những mái ngói cong cong caovút nổi bật trên nền bức tường sơn trắng và dãy cây cối xanh rì chung quanh,sơn thủy hữu tình, nên thơ mà đầy ý vị. Dương Phàm thấy cảnh tượng như vậy thì tronglòng không khỏi thầm kinh ngạc: "Lẽ nào đây là dinh thự của một vị vương hầu?" Vốn dĩ hắn cho rằng, bất luận là người chủnhân kia đang có mục đích gì nhưng tuyệt đối không phải muốn gây bất lợi chohắn, bởi vậy nên hắn vẫn hết sức thản nhiên. Nhưng đến lúc này thì hắn khôngthể không cảnh giác, bởi cho dù là đối phương không có mục đích gì, nhưng mộtquý nhân có thân phận cao quý đến mức này mà lại hao tổn biết bao tâm sức chỉđể tiếp cận với một phường đinh nho nhỏ như hắn, như vậy chẳng phải rất kì lạhay sao? Việc bất thường ắt có yêu ma ẩn giấu trong đó. Yêu ma xuất hiện rồi, mà hơn nữa lại là mộtHắc Sơn lão yêu! Dương Phàm đi theo vị Thái Vân cô nương kiabước vào, đi qua từng dãy hành lang gấp khúc, rồi lại đi qua những chỗ giếngtrời, qua tiếp những hậu viện, lòng vòng thêm hồi lâu nữa thì mới tới một tinhxá. Đi vào trong phòng, chỉ thấy những thứ như kỷ,án, thụ, quầy, đài giá, bình phong, được làm từ những vật liệu gỗ cao cấp nhấtnhư đàn, nam, trầm hương, thứ nào thứ nấy được chế tạo vô cùng tinh xảo, trangnhã. Tấm bình phong được làm từ cây tử đàn và chiếc giá bác cổ chạm rỗng chiacăn phòng làm mấy phần, tạo nên vẻ ngoắt nghéo sâu thẳm cho căn phòng. Dương Phàm chưa từng khu nhà nào cao cấp đếnnhư vậy, khi hắn ở Nam Dương, mặc dù sư phụ hắn cũng là thiếu chủ của một quốcgia nhưng Nam Dương dù sao cũng chỉ là một nước nhỏ, phòng xá bố trí hết sứctùy tiện, ngay cả nhà quyền quý cũng không ở trong những tòa dinh thự xa hoanhư Trung thổ Đại Đường. Hắn đi thẳng tới hành lang dẫn tới hậu trạch,nghe Thái Vân giới thiệu một lượt các gian phòng. Cho tới lúc này hắn vẫn khôngthể ngờ được rằng mình đã bước vào phòng ngủ của chủ nhân tịnh xá này. Bước quatấm bình phong, hai cột đèn hiện ra rõ ràng trước mắt, lúc này hắn mới cảm giáccó gì đó bất thường. Đó là hai cột đèn cao bằng nửa thân người,được trang trí bằng các hình hoa lá bằng đồng xanh, bên trên là những chú chimvới muôn hình vạn trạng, con thì đang nghiêng mình rỉa lông, con thì đang ngửađầu hót, con lại đang cúi đầu mổ, mỗi con có một dáng vẻ khác nhau, vô cùngsống động và bắt mắt. Ngọn nến được cắm trên đầu những con chim bằng đồng xanhđó, ánh sáng chiếu rọi cả căn phòng, sáng rõ chẳng khác nào ban ngày. Một tấm bình phong ngăn căn phòng thành mộtchỗ ngủ, bàn trang điểm đặt ở một góc, các hộp nữ trang được xếp thành ba tầng,trong đó nổi bật nhất là những hộp châu báu màu tím. Chiếc gương đồng cao bằngthân người đặt ngay cạnh bàn trang điểm, lúc này đang phản chiếu hình ảnh củahắn. Dương Phàm cả kinh, vội vàng nhìn lại, phát hiện Thái Vân cô nương đã lặnglẽ lui ra. Một giọng nói già nua khẽ cười nói: - Tiểu lang quân, chàng đang lo sợ điều gìvậy? Giọng nói này có vẻ như được phát ra từ phíasau tấm bình phong, bình phong này đã che mất nửa giường, từ chỗ đứng của DươngPhàm lúc này, hắn không thể nhìn rõ được toàn bộ chiếc giường. Dương Phàmthoáng chút do dự, rồi liều mình tiến lên thì trông thấy một mỹ nhân đứng tuổiđang ườn mình trên giường, cười khanh khách nhìn hắn. Dương Phàm nhìn kĩ lại thì thấy người này đâuphải là một mỹ nhân đứng tuổi mà rõ ràng là một lão bà bà. Tuy tóc của bà ta đãđược nhuộm đen, thân thể cũng được chăm sóc vô cùng cẩn thận nhưng những nếpnhăn đã hằn sâu trên khuôn mặt kia thì son phấn nào có thể che giấu được, chỉlà do ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ của ngọn nến hắt vào tấm bình phong khiến cho nếunhìn thoáng qua thì bà ta như trẻ đi hai mươi tuổi vậy. Lão phụ nằm cho trên giường, tạo hình như mộtmỹ nhân đang ngủ, người chỉ khoác một lớp áo choàng mỏng mềm mại với ống tay áorộng, bên trong hình như không mặc gì. Dương Phàm vội vàng cúi đầu xuống khôngdám ngẩng lên, hơi chắp tay nói: - Tại hạ Dương Phàm bái kiến lão phu nhân,không biết lão phu nhân triệu kiến tiểu tử là có việc gì? Lão phu nhân đang tươi cười, nghe hắn gọi mộttiếng "Lão phu nhân" như vậy thì rất là không hài lòng, bà ta nhìn đánh giáDương Phàm một lượt, trông thấy dung mạo anh tuấn bất phàm của hắn, cơn tứcgiận của ả dường như cũng nguôi ngoai đi phần nào. Ả nở nụ cười quyến rũ, dịudàng nói: - Tiểu lang quân, bệnh tình đã đỡ hơn nhiềuchưa? Chương 88: Vị công chúa dẫnmối Nghe một lão phu nhân thốt ramột câu ỏn à ỏn ẻn như vậy, Dương Phàm nổi hết cả da gà. Hắn khom lưng một cáchđúng mực, tỏ ra không ngạo mạn mà cũng không luồn cúi, nói: - Nói vậy thì chính là lão phu nhân đây đã saiThái Vân cô nương tới thăm bệnh cho vãn bối, lại mời cả danh y tới khám và chữabệnh cho ta rồi. Vãn bối và lão phu nhân vốn không thân không thích, được lãophu nhân nâng đỡ như thế, tiểu tử thực là vô cùng cảm kích. Lão phụ che miệng khẽ cười nói: - Tiểu lang quân khách khí rồi, ngồi xuống nóichuyện đi. Đầu thời Đường, mặc dù ghế tựa của người Hồ ởTây Vực cũng đã được du nhập vào Trung Nguyên nhưng vẫn chưa thịnh hành, nhấtlà trong xã hội thượng lưu thì lại càng không được chấp nhận. Mặc dù lúc nàyảnh hưởng của Tây Vực tới Trung Thổ đã khá sâu sắc về các mặt ẩm thực, trangphục, văn hóa... Còn về phương diện xây dựng nhà cửa thì vẫn giữ nguyên theotập tục xây nhà cao cửa rộng của người Hán. Bản thân họ cũng biết trang phục và những dụngcụ hằng ngày của người Hồ tiện lợi và có tính thực dụng cao hơn. Bình thườngkhi ra đường họ cũng thích mặc trang phục của người Hồ, nhưng trong những dịpquan trọng thì vẫn ăn vận chỉnh tề nghiêm trang theo Hán phục. Nói cách khác,họ cho rằng Hồ phục rất tiện lợi, nhưng về kiểu dáng thì vẫn không thể sánhđược với Hán phục. Nếu đem so sánh ra thì Hán phục mới được xem là trang phụcchính, giống như chúng ta ngày nay, bình thường vẫn hay mặc quần bò áo phông,thậm chí cởi trần mặc quần sooc cũng chẳng có vấn đề gì, thế nhưng vào nhữngdịp quan trọng như tham dự hội nghị hay đi dự tiệc thì không thể không đóngcomle cà vạt được. Những dụng cụ gia đình cũng vậy, bọn họ tỏ rakhá bài xích ghế tựa của người Hồ mà vẫn giữ nguyên theo phong cách của ngườiHán. Bởi vậy nên những vật dụng trong gia đình thường đều rất thấp, bàn thấp,ghế thấp, giường thấp...cái gì cũng không cao. Bởi vậy nên bên cạnh Dương Phàm lúc này khôngcó một chiếc ghế tựa nào mà chỉ có một đệm cói được bọc gấm bên ngoài. Hắn vénvạt áo lên, quỳ xuống ngồi lên tấm đệm cói kia, cung kính nói: - Lão phu nhân cũng đừng khách khí như vậy,xin cứ gọi thẳng tên họ của vãn bối. Vãn bối trong nhà đứng hàng thứ thứ hai,lão phu nhân cứ gọi ta Dương Nhị là được. Lão phụ cười ha hả, nói: - Vậy bổn...lão phụ sẽ gọi ngươi là Nhị Lang.Chuyện của Nhị Lang lão phụ ta đã nghe nói rồi, nghe nói lúc ấy quản sự Dươngphủ đã ra giá một triệu tiền trọng thưởng nên Nhị Lang mới liều mình xông vàođám cháy cứu người, cũng bởi vậy nên mới bị thương. Không biết giờ đã hồi phụchay chưa, mau lại đây cho lão phụ xem nào. Vừa nói ả vừa ngồi dậy, dùng ánh mắt sắc nhưdao cau nhìn Dương Phàm. Chiếc áo mỏng tang làm cả thân thể của ả cứ lồlồ ra trước mắt, khi ngồi dậy thì lại càng rõ ràng hơn. Lão phụ này đã lớntuổi, lại sống an nhàn sung sướng như vậy nên cơ thể căng tràn đẫy đà hơn bìnhthường. Thế nên tuy khuôn mặt thì đầy những nếp nhăn nhưng nhìn thân thể của ảvẫn chỉ như một phu nhân đang ở tuổi tứ tuần. Dương Phàm nào dám đến gần, chỉ dám khấu đầunói: - Lão phu nhân, vết thương của vãn bối dĩnhiên đã khỏi hẳn. Lão phụ thấy hắn tỏ ra cung kính quá mức nhưvậy thì mày hơi nhăn lại, liền chậm rãi nằm xuống giường, lấy tay chống cằm, tỏvẻ lười biếng nói: - Chắc Nhị Lang chưa biết thân phận của lãophụ rồi, và hẳn là cũng không biết lão phụ vì sao lại mời chàng tới đây, đúngkhông? Dương Phàm nhìn sàn nhà sáng loáng tới mức cóthể coi gương được, nói: - Vâng! Thái Vân cô nương nói, lão phu nhân làmột vị trưởng bối Dương gia nên mới có lòng chiếu cố tới vãn bối như vậy. Vãnbối biết Thái Vân cô nương nói như vậy chỉ là cái cớ, vãn bối đang muốn thỉnhgiáo lão phu nhân, chẳng hay vì sao lão phu nhân lại có lòng chiếu cố tới vãnbối như thế? Lão phụ ha hả cười nói: - Nhị Lang, xem ra chàng đã hoàn toàn quên lãophụ rồi. Chàng ngẩng đầu lên nhìn cho kĩ lại xem, ta và chàng đã từng gặp nhaurồi đó. Dương Phàm nghe vậy, lúc này mới dám ngẩng đầulên, cẩn thận liếc mắt sang chỗ ả, lắc đầu nói: - Hình như Vãn bối chưa bao giờ gặp lão phunhân cả. Mắt lão phụ hiện lên một tia không hài lòng,lập tức lại nở nụ cười như tự giễu: - Ha hả, đúng rồi! Lúc ấy trước mặt chàng làhai đóa hoa xinh đẹp nhất Đại Đường, một người lộng lẫy yêu kiều như mẫu đơn,một người đoan trang quyến rũ như bách hợp, chàng đâu thể nhớ lão bà bà ta đâylà ai được chứ? Nhị Lang à, bên sông Lạc Thủy, chàng đã từng gặp ta một lần,còn nhớ hay không? - Bên sông Lạc Thủy? Nghe ả vừa nói vậy, Dương Phàm chợt nghĩ ngaytới một bóng hình xinh đẹp, mình vận áo đỏ, nàng tựa như một nàng tiên cá vớichiếc đuôi màu đỏ đang vui vẻ nô đùa trên dòng sông Lạc Thủy, vẻ kiều diễm ướtát ấy thực không gì sánh được. Sau đó, một bóng hình xinh đẹp khác mới dầndần hiện ra trong tâm trí hắn, thướt tha yểu điệu, phong tư ấy, thần thái ấy,mảnh mai như trăng, dịu dàng như nước, tựa như một đóa bách hợp thuần khiết ưunhã được sinh ra trong hình hài một mỹ nhân ngư vậy. Ái mộ những thứ xinh đẹp là bản năng vốn cócủa con người. Nhất là đối với một người đàn ông, lại đang ở tuổi thiếu niênthì một người khác phái xinh đẹp sẽ để lại ấn tượng khó phai trong lòng hắn.Cho nên khi lão phụ vừa nhắc tới bốn chữ " Bên sông Lạc Thủy" kia thì hắn lậptức nhớ ra một thiếu nữ mà vẻ đẹp của nàng mãnh liệt tới nỗi có thể khiến chongười ta như tan chảy ra trước vẻ đẹp ấy, và một thiếu nữ vô danh với vẻ đẹpdịu dàng như nước xuân, trong sáng tựa nước thu. Hắn còn mơ hồ nhớ lại bên cạnhhai đóa hoa xinh đẹp ấy, quả thật là có một lão phụ nhân. Dương Phàm khẽ "À" lên một tiếng, nói: - Đúng vậy, tiểu tử nhớ ra rồi, hôm đó bênsông Lạc Thủy đúng là đã từng gặp lão phu nhân. Lão phụ khẽ mỉm cười, nói: - Lão phu nhân? Ngươi có biết bổn cung rốtcuộc là ai không? Lão phụ đã tự xưng mình là bổn cung như vậyrồi, thân phận của ả lẽ nào còn chưa rõ ràng hay sao? Một nữ nhân tự xưng làbổn cung không phải thị nữ trong cung thì chỉ có thể là công chúa mà thôi.Dương Phàm nghĩ đến Thái Bình công chúa, lão phụ này đã ngồi chung giường vớinàng, vậy lẽ nào bà ta cũng là một công chúa ư? Dương Phàm không nhớ rõ nhiều về chuyện củahoàng gia. Hoàng tử hoàng nữ trong hoàng thất thực sự quá nhiều, ngoại trừ TháiBình công chúa thích gây chuyện long trời lở đất ra thì hắn cũng chẳng nhớ đượcbao người. Lão phụ kia dường như cũng biết hắn không thể biết thân phận củamình, bèn tự mình lên tiếng: - Bổn cung là con gái thứ mười tám của ĐạiĐường Cao Tổ Hoàng đế - Thiên Kim công chúa! Thiên Kim công chúa đã nói toạc thân phận củamình ra như vậy, Dương Phàm không thể nào giả bộ ngây ngốc được, đành cúi đầuhạ giọng cung kính nói: - Bái kiến Công chúa điện hạ! Thiên Kim Công chúa khẽ cười, khoát tay nói: - Chỗ thân quen cả, đâu cần phải đa lễ nhưvậy. Những lời phong tình này nếu là từ miệng mộtthiếu nữ xinh đẹp nói ra thì đúng là không đấng nam nhi nào không thể không cảmthấy rộn rạo khấp khởi trong lòng, chỉ tiếc là những lời ấy lại được thốt ra từmiệng một lão bà, Dương Phàm lạnh toát cả sống lưng, chỉ dám cúi gằm mặt khôngnói câu nào. Thiên Kim Công chúa lên tiếng: - Nhị Lang, ngươi có biết vì sao bổn cung lạilệnh cho thái vân thường xuyên lui tới thăm khám chăm sóc cho ngươi như vậykhông? Dương Phàm nói: - Tại hạ không biết! Thiên Kim Công chúa nói: - Thiếu niên này, trông thì thông minh mà saochẳng có mắt như vậy? Hôm đó Thái Bình muốn ngươi tới quý phủ của bà ta chuyêntâm tập luyện môn cưỡi ngựa đánh bóng, vì sao ngươi lại không đồng ý? Dương Phàm nói: - Nếu tại hạ đồng ý, tuy rằng trên danh nghĩasẽ trở thành môn hạ của Thái Bình công chúa nhưng thực tế thì chẳng qua cũngchỉ là một nô bộc của bà mà thôi. Cưỡi ngựa đánh bóng được công chủ sủng ái,đương nhiên là sẽ nhận được rất nhiều vinh hoa phú quý? Thế nhưng những vinhhoa phú quý ấy sẽ có thể kéo dài được bao lâu? Cho nên, tại hạ thà làm một báchtính bình thường, tự do tự tại trên phố chứ quyết không tới làm nô bộc cho nhàquyền quý. Thiên Kim Công chúa nói: - Sao ngươi biết khi vào phủ của Thái Bìnhcông chúa rồi thì sẽ phải làm nô bộc? Ngươi biết đó, đương kim triều đình rấtnhiều quan lớn, thậm chí cả đương triều Tể tướng cũng đều là nhờ được Thái Bìnhtiến cử mà được Thiên Hậu trọng dụng hay sao? Ngươi có thể lọt vào mắt của TháiBình như vây, sao không biết tận dụng cơ hội? Dương Phàm thản nhiên cười nói: - Đám quan viên đó là bậc đại tướng công thần,bản thân đã có tài định quốc an gia, công chúa tiến cử người hiền chỉ là giúptài năng của họ được Thiên Hậu biết đến mà thôi. Còn tại hạ chỉ là một gã vôdanh tiểu tốt không học vấn không nghề nghiệp, cho dù có đánh bóng hay hơn nữa,giỏi hơn nữa thì cũng có tiền đồ gì? Hai người cứ thế nói qua nói lại một hồi, cuốicùng vẫn chẳng có cách nào để tiếp tục đàm phán nữa, Thiên Kim công chúa đànhphải đi thẳng vào vấn đề. Vị Thiên Kim công chúa này là muội muội cùngcha khác mẹ của Lý Thế Dân, là con gái thứ mười tám trong mười chín người congái của Đại Đường khai quốc Hoàng đế Lý Uyên, là cô tổ mẫu của Thái Bình côngchúa, xét về vai vế thì còn là bề trên của Võ Tắc Thiên. Khi Võ Tắc Thiên tàn sát hoàng tộc Lý Đườngthì đám công chúa, người cực lực chống đối lại, người lại quay ra khúm núm lấylòng Võ hậu. Chỉ có vị Thiên Kim công chúa này là khác, để lấy lòng Võ hậu màbà ta đã không từ một thủ đoạn nào, cho dù là đê hèn hay xấu xa nhất. Mấy ngày trước Dương Phàm ở trên đường đãtrông thấy gã bán thuốc Phùng Tiểu Bảo kia, gã chính là "món hàng" mà Thiên Kimcông chúa dâng tặng lên cho Võ Tắc Thiên. Khi đó Phùng Tiểu Bảo còn là một kẻbiểu diễn tạp kĩ ở đầu đường, gã gian díu với một tỳ nữ trong quý phủ của ThiênKim công chúa. Tỳ nữ đó, không ai khác, chính là Thái Vân. Hai người tình nồng ý thắm, Thái Vân thậm chícòn đã lặng lẽ mang gã vào phủ công chúa để hai người sớm tối tay ấp vai kề,kết quả bị người ta phát hiện, đi tố giác với Thiên Kim công chúa, bị công chúabắt tại trận. Công chúa Thiên Kim vốn là muốn nghiêm trị hai kẻ này để răn đecho những người khác, nhưng vừa thấy Phùng Tiểu Bảo kia cường tráng anh tuấnnên trong lòng cũng động tà tâm. Kết quả, sau khi đi bắt gian thì công chúaThiên Kim lại biến chính kẻ gian dâm là Phùng Tiểu Bảo này trở thành gian tìnhcủa mình. Khi Võ Tắc Thiên bắt đầu gây sự với hoàng tộc Lý Đường, công chúaThiên Kim lo mình cũng bị Võ hậu thanh toán nên đã dùng một số tiền không nhỏmua chuộc một thị nữ bên cạnh Võ hậu để giúp bà ta thám thính tin tức của Võhậu. Võ hậu bề ngoài vu phong hoán vũ, mạnh mẽchẳng khác nào một đấng nam nhi, ấy vậy mà bên trong, bà cũng đang héo mòntrong nỗi cô đơn giống như bất cứ một người phụ nữ nào. Biết được điều này,công chúa Thiên Kim liền đem gã trai lơ Phùng Tiểu Bảo của mình dâng tặng choVõ hậu, nhờ công lao này mà ả đã được Võ Tắc Thiên rất mực ưu ái, trở thành tâmphúc của Võ Tắc Thiên. Mấy năm qua, đám Vương gia, công chúa trong hoàng tộc LýĐường hết người này đến người khác liên tiếp gặp tai họa, chỉ có duy nhất côngchúa Thiên Kim là vẫn an nhiên vô sự. Công chúa Thiên Kim cảm thấy dường như TháiBình công chúa rất có thiện cảm với Dương Phàm thì lập tức nảy sinh tâm kế,nghĩ ngay tới chuyện tiến cử "trai lơ" cho nàng ta. Trước đã dâng tặng cho VõTắc Thiên một gã trai lơ rồi, giờ lại tiếp tục tặng cho con gái bà ta là TháiBình công chúa nữa, lần lượt làm vui lòng hai mẹ con họ, có như vậy, ngôi vịcông chúa Thiên Kim của ả mới có thể an tâm ngồi vững được. Nếu so với rất nhiều vị công chúa phong lưuphóng đãng khác của Đại Đường thì Thái Bình công chúa này cũng được xem là đoanchính lắm rồi. Thái Bình công chúa 16 tuổi thành thân với Tiết Thiệu, hai ngườilàm vợ chồng7 năm, phu thê tình thâm, chưa từng để xảy ra tai tiếng gì. Nhưngnăm trước, Tiết Thiệu đã bị gán cho tội danh mưu phản mà đã bị hại chết. Năm trước khi Việt Vương Lý Trinh phản Võ, haica ca của Phò mã Tiết Thiệu cũng tham gia vào trong đó. Lý Trinh phản Võ thấtbại, hai ca ca của Tiết Thiệu là Tiết Đầu, Tiết Tự đều bị xử trảm, Tiết Thiệuvốn không tham dự vào việc này nhưng cũng bị tống giam vào ngục, may nhờ có thânphận là chồng của Thái Bình công chúa mà đã được Thái hậu khai ân, tha khôngchém đầu mà để hắn chết được toàn thây. Cuối cùng vị Phò mã này đã bị bỏ đói màchết ở trong ngục. Thái Bình công chúa hiện giờ đang ở thủ tiết,tâm tình hết sức buồn khổ. Công chúa Thiên Kim đã làm mối cho Thái hậu, giờ lạimưu tính muốn đem Dương Phàm làm món quà dâng lên cho con gái Võ hậu, tiến cửhắn trở thành người đàn ông của đóa hoa thành Lạc Dương, đồng thời cũng là vịCông chúa trong các Công chúa của đế quốc Đại Đường - Lý Lệnh Nguyệt. Chương 89: Nam nhi thânnhư tùng bách. Dương Phàm vẫn đứng ngâyngười ra, hắn vẫn luôn tự hỏi chủ nhân của Thái Vân cô nương là ai, và người đócó lòng quan tâm chiếu cố tới hắn như vậy là có mục đích gì. Nhưng cho dù sứctưởng tượng của hắn có phong phú tới đâu cũng không thể nào nghĩ được rằng bàta chính là muốn hắn trở thành "nhân tình" của Thái Bình công chúa Lý LệnhNguyệt. Lý Lệnh Nguyệt dung mạo như hoa, kiều diễm,say đắm lòng người. Cùng Tiết Thiệu bảy năm ân ái, nàng ta chưa bao giờ có hànhđộng không phải đạo làm vợ. Điều đó cho thấy từ trong tiềm thức, trong cốt tủynàng đã không phải là một người phụ nữ phóng đãng. Một người phụ nữ như vậy,một khi đã thật lòng thích ai thì sẽ dành trọn trái tim mình cho người đó, bấtkể là có thể cho người đó danh phận hay không. Giống như mẹ nàng là đương kim Võ hậu với TiếtHoài Nghĩa cũng vậy. Mặc dù bà ta đã gần như chạm tay được vào ngai vàng, vàviệc chỉ ân sủng duy nhất một người là không thể, thế nhưng tình cảm và sự sủngái của bà ta dành Tiết Hoài Nghĩa kia trước sau không thay đổi. Huống hồ là vịThái Bình công chúa kia thì càng chẳng cần phải nói, tuổi trẻ tình thâm trànđầy nhiệt huyết, nếu ai đó may mắn được nàng để mắt tới thì vinh hoa phú quýchắc chắn hưởng cả đời cũng không hết. Đặc biệt là Thái Bình công chúa không giốngvới mẹ nàng, hiện giờ nàng mới 24 tuổi, vẫn đang ở cái tuổi xuân xanh, cho dùnàng không có địa vị và quyền lực như bây giờ, chỉ cần dựa vào dung nhan hoanhường nguyệt thẹn kia của nàng thôi là đã đủ để vô số đàn ông trong thiên hạphải khao khát rồi. Lại thêm vào thân phận cao quý khó lòng với tới của nànghiện giờ, thử hỏi, người đàn ông nào có thể kháng cự được sự hấp dẫn như vậy? Cho nên, công chúa Thiên Kim nói ra sự thật vềmục đích của mình một cách rất thản nhiên mà không hề suy nghĩ xem liệu Dương Phàmcó thể sẽ cự tuyệt hay không. Tiền vàng, sắc đẹp, quyền bính, đưa tay ra mộtcái là có. Một người nguyện nhảy vào đám cháy để lấy mộttriệu tiền thưởng, lợi ích béo bở đã dâng đến tận mặt như vậy rồi, liệu hắn sẽtừ chối sao? Nhìn thần sắc kinh ngạc của Dương Phàm, côngchúa Thiên Kim chỉ nghĩ rằng hắn vui mừng quá đến mức ngây người, ả không khỏimỉm cười nói: - Nhị Lang không cần phải lo lắng, hôm đó TháiBình cũng rất chú ý tới ngươi đó. Bổn cung đã xem xét ngươi kĩ càng rồi, ha ha,nếu nhìn kĩ thì thần thái của ngươi cũng có vài phần giống Tiết Phò mã đó. Dungmạo mặc dù không thể nào giống nhau được hoàn toàn nhưng thần thái cũng có bảytám phần tương tự. Khó trách nha đầu Lệnh Nguyệt kia vừa thấy ngươi thì đã... Công chúa Thiên Kim bật cười một tiếng, lạinói: - Tuy nhiên, nếu như ngươi tới trước mặt TháiBình rồi thì không thể tự do phóng túng giống trên phố, cũng không thể có hànhvi thô tục vô lễ được. Bổn cung gọi ngươi lại đây là muốn dạy cho ngươi trướcmột chút quy củ phép tắc trong phủ quý nhân, đồng thời... Công chúa Thiên Kim liếc mắt sang Dương Phàmmột cái, trong mắt liền nảy sinh một tia xuân ý: - Tiểu lang quân chàng tuy rằng dung mạo tuấntú nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, cũng chắc vẫn chưa tới nhược quán (cách gọi thanhniên khoảng 20 tuổi), việc nam nữ e là cũng không có kinh nghiệm, nếu muốn đượcThái Bình thực sự yêu thích thì chỉ dựa vào dung mạo thì không đủ... Dứt lời, Công chúa Thiên Kim liền ngồi dịchqua một bên, ánh mắt đưa tình, giọng đầy ẩn ý, nói: - Nhị Lang đêm nay cũng đừng về nữa mà lại ởquý phủ của Bổn cung đi. Đợi khi ngươi có đủ bản lĩnh rồi qua được cửa ải củaBổn cung thì Bổn cung sẽ cho ngươi tới gặp Thái Bình. Ha ha, ngoại trừ phò mãra thì Thái Bình chưa từng ân ái với người đàn ông nào khác. Muốn mê hoặc đượcngười đàn bà như vậy thì chỉ có cách là phải chăm chỉ luyện tập mà thôi. Lúc đầu Dương Phàm nghe thấy những lời này củaả thì lập tức nghĩ ngay tới mỹ nhân ngư áo đỏ xinh đẹp như hoa kia, quả nhiêntrong đầu hắn cũng nảy sinh chút tà niệm. Nhưng đó chỉ là phản ứng rất bìnhthường của một người đàn ông đối với một người khác phái xinh đẹp mà thôi, hắnhoàn toàn không có ý định làm một gã trai lơ giống Liễu Quân Phan kia, như vậychẳng khác nào một món đồ chơi trên giường của một người phụ nữ quyền quý. Một bà lão lục tuần như công chúa Thiên Kimlại dùng thân thể để mời gọi một chàng thanh niên chưa tới hai mươi như hắn,chỉ cần nghĩ tới thôi Dương Phàm đã cảm thấy lợm giọng. Hắn giữ thẳng lưng,nghiêm nghị nói: - Công chúa đúng là có ý tốt chiếu cố tới ta,nhưng Dương Phàm ta làm người cũng có quy tắc của riêng mình. Đường đường lànam tử hán đại trượng phu, ta không bao giờ có ý định làm cái trò quỵ lụy dướigối đàn bà để cầu vinh hoa phú quý cả. Tâm ý lần này của Công chúa, xin thứ choDương Phàm không dám tiếp nhận. Cáo từ! Dương Phàm dứt lời, đứng dậy bước đi, nụ cườitrên môi công chúa Thiên Kim bỗng vụt tắt. Ả không bao giờ có thể ngờ rằng mộttên phường đinh cỏn con như Dương Phàm lại có chí khí đến như vậy. Vốn dĩ chỉcần gật đầu một cái là bao nhiêu vinh hoa quý sẽ dâng đến tận mặt hắn, vậymà...hắn lại tỏ ra không chút tiếc nuối mà cự tuyệt một lời đề nghị không thểhấp dẫn hơn như vậy. Điều này khiến cho ả nhất thời không kịp phản ứng, cho tớikhi Dương Phàm đã bước qua chỗ bình phong, công chúa Thiên Kim mới như sực tỉnhlại, tức giận quát: - Đứng lại! Dương Phàm bước chậm lại, khẽ quay người, dángvẻ không kiêu ngạo cũng không nhún nhường, nói: - Chẳng hay điện hạ còn có gì chỉ giáo? Công chúa Thiên Kim vừa kinh sợ vừa tức giậnngồi thụp xuống, trong lòng vội vàng cân nhắc, chợt như bừng tỉnh ra điều gìđó, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Lẽ ra khi nghe thấy một đề nghị hấp dẫn như vậythì hắn phải hoan hỉ chấp nhận ngay mới phải cả. Đừng nói một kẻ không tiếctính mạng nhảy vào biển lửa vì một triệu tiền thưởng như hắn, ngay cả đám vănnhân thi sĩ, tự cho mình là hậu duệ của thánh nhân, cứ mở mồm ra là giảng giảiđạo nghĩa kia, trong lòng thực ra cũng mơ còn chẳng được một tấc lên giời nhưthế. Dương Phàm này trẻ người non dạ, e ngại sự cách biệt quá lớn về tuổi tácnên mới không muốn lên giường với mình mà thôi. Công chúa Thiên Kim tự đưa ra giải thích choviệc Dương Phàm thẳng thừng từ chối lời đề nghị mà ả đưa ra. Thấy Thái Bìnhcông chúa có vẻ rất quan tâm tới tên tiểu tử này, bà ta muốn dẫn hắn hắn lêngiường, mục đích chính là để lấy lòng Thái Bình công chúa. Chỉ cần bỏ công radạy dỗ tên tiểu tử này một chút về cách đưa đẩy làm vui lòng đàn bà, rồi chohắn vài cơ hội trèo lên giường Thái Bình, tới lúc hai bên đã tình nồng ý thắmkhông thể dứt ra được rồi thì còn sợ gì Thái Bình sẽ không tiếp nhận tâm ý củamình! Nghĩ đến đây, công chúa Thiên Kim liền bấtchấp xấu hổ, nói: - Người thiếu niên này, thật chẳng biết tốtxấu gì cả! Nếu Bổn cung muốn đàn ông thì chỉ cần vung tay một cái thì đàn ôngtrong thiên hạ sẽ chen nhau xếp hàng dài rồi. Ta chẳng qua là có ý tốt muốn dạydỗ cho ngươi bản lĩnh làm vui lòng Thái Bình mà thôi. Ngươi lại chê Bổn cunggià, vậy thì...vậy thì gọi Thái Vân tới hầu hạ ngươi đi, ngươi cố gắng để ý mộtchút, học hỏi các kĩ năng trên giường. Đàn ông ấy, chỉ có dung mạo thôi thìkhông thể lấy lòng phụ nữ được đâu. Thực ra Thái Vân vẫn chưa đi xa mà đứng ngaysau tấm bình phong để chờ nhận lệnh, thấy công chúa Thiên Kim nói như vậy thìvừa mừng vừa lo, một thiếu niên dung mạo anh tuấn động lòng người như DươngPhàm dâng cho nàng thì chẳng khác nào mỡ để miệng mèo. Thái Vân này sinh ra đã có tính háo dâm, nếukhông trước kia nàng ta đâu có gian díu với một gã bán thuốc đầu đường nhưPhùng Tiểu Bảo. Chỉ có điều Dương Phàm lại là người mà công chúa Thiên Kim đãngắm tới từ trước nên nàng ta mới không dám "ăn vụng" của chủ mà thôi. Chẳngngờ quanh đi quang lại cuối cùng vẫn là mình được hưởng đầu tiên. Thái Vân đang vui như mở cờ trong bụng thìchợt nghe Dương Phàm cười lạnh một tiếng, nói: - Công chúa điện hạ nói rất đúng, nam nhi,không phải chỉ dựa vào vẻ bề ngoài là có thể chiếm được trái tim người phụ nữ. Nam nhi sống ởtrên đời, dung mạo chỉ là thứ yếu, cái quan trọng nhất chính là bản lĩnh và chíkhí. Đó cũng chính là phẩm cách của nam nhi đại trượng phu. - Mạnh Kha có nói: "Phú quý bất năng dâm, bầntiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất, (tạm dịch: không để tiền tài danh vọngcám dỗ làm lu lờ ý chí) đó mới là đại trượng phu chân chính." Dương Phàm ta tuychỉ là một gã thất phu đường phố, nhưng nếu phải khom lưng uốn gối hầu hạ đànbà thì cho dù ngày ngày được ôm mỹ nhân, quyền lực trong tay, phú quý khắpngười thì cũng chẳng có gì vui vẻ. Ta không thèm làm cái loại bã thuốc như vậy! Nói năng hùng hồn như vậy xong, Dương Phàm lậptức ngang nhiên phất ao ra đi, bỏ lại công chúa Thiên Kim ở phía sau, mặt trắngbệch ra vì tức giận. Từ "Bã thuốc" này bắt nguồn từ một một truyệncười trên phố, truyện kể rằng có một vị đế vương nọ một hôm thấy hoàng hậu vàchúng phi tần đầy vẻ u sầu, da dẻ cũng không tốt, bèn truyền ngự y tới. Ngự yliền kê đơn: "Thanh niên trai tráng tám tên." Mấy ngày sau, Hoàng đế đi tuầnhồi cung, thấy chúng phi tần ai nấy mặt mũi hồng hào rạng rỡ thì mừng lắm. Lạithấy tám gã thanh niên bủng beo gầy gò lần lượt tiến ra, kinh sợ hỏi: - Các ngươi là ai? Ngự y trả lời: - Bã thuốc! Truyện cười dân gian này được người ta truyềnlưu rất rộng, ngay cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu cũng biết đến. Côngchúa Thiên Kim đương nhiên cũng đã nghe truyện cười này, giờ bị Dương Phàm lấyra để châm biếm thì nỗi tức giận đang kìm nén bấy lâu bỗng phun trào. Thái Vân cô nương thấy tình hình như vậy, bấtgiác có chút hoảng sợ, nghe tiếng bước chân của Dương Phàm đã xa dần, nàng mớiliều mình bước vào phòng ngủ của công chúa. Công chúa Thiên Kim đang ngồi ởtrên giường, ngực đập liên hồi, mặt tím tái đi vì giận. Thái Vân cô nương kinhhãi thốt lên: - Công chúa? Mắt của Công chúa Thiên Kim đột nhiên xẹt quatia hung dữ, ả trầm giọng nói: - Đi, giết chết hắn cho ta! Thái Vân sững người, do dự đáp: - Công chúa, vô cớ giết người, e là... Công chúa Thiên Kim cười lạnh một tiếng, nói: - Sao lại là vô cớ? Tiểu tặc này đêm hôm lẻnvào phủ đệ của Bổn cung ăn cắp, bị gia đinh quý phủ đánh giết tại chỗ, có gì màkhông thể! Đi mau! Thái Vân run lên bần bật, vội vàng "Vâng" mộttiếng rồi xoay người vội vã chạy ra sắp xếp mọi việc. Lúc Dương Phàm ra khỏi phòng ngủ của công chúaThiên Kim thì trời đã tối. Đèn từ khắp các dãy hành lang, trong các căn phòngđều đã được thắp lên. Dương Phàm vốn định tìm một gã nô bộc trong phủ công chúađể dẫn hắn ra ngoài nhưng ở đây không một bóng người, cảnh tượng vắng vẻ đến lạkì. Việc đám công chúa trong Hoàng thất nuôi trailơ trong nhà thì không ai không biết, bởi họ thường hay dẫn những gã nhân tìnhcủa mình đi du ngoạn săn bắn, nên chuyện này cũng chẳng có gì là bí mật nữa.Thế nhưng ở trong nhà thì cũng phải giữ thể diện một chút, ví dụ như công chúaThiên Kim đã con cháu đầy đàn rồi nên đâu thể phóng đãng một cách công khaiđược? Bởi thế nên cần có nhiều kẻ hầu người hạ đứng ngoài để đánh tiếng. Sắc trời mỗi lúc một tối, nếu còn chậm trễ thìcổng phường sẽ đóng mất, Dương Phàm thấy bốn bề vắng lặng bèn tự mình bước dọctheo dãy hành lang. Vì mưa triền miên mãi không dứt nên sắc trờicứ âm u như vậy, lại đã sắp về đêm nên cảnh vật càng có vẻ tĩnh mịch u ám hơn.Mây đen đã hạ gần như chạm xuống tận mái nhà, mưa giăng trắng xóa khắp hai bênhành lang. Bên một dãy hành lang có một hồ nước. Trên mặthồ có một cây cầu chín nhịp dẫn tới một tòa tiểu lâu ba tầng tinh xảo, thanhlịch. Từ phía tiểu lâu đó nhìn qua, nước mưa táp vào lá sen rồi rớt xuống mặthồ, khiến cho những cánh hoa lắc lư theo gió. Những bong bóng nước tự sinh rarồi lại tự tan biến đi... Cửa sổ trên tầng cao nhất của tiểu lâu nàyđang mở rộng cánh. Một vị trung niên văn sĩ áo bào trắng như tuyết ngồi đốidiện cửa sổ, trước mặt y bày một cây đàn cổ. Bài trí trong căn phòng hết sứcđơn giản, từng chiếc cột đỡ, từng chiếc kỷ, chiếc bàn đều phảng phất nét cổđiển ưu nhã. Bức tường trắng như tuyết treo đầy những bức văn thơ. Cách đó không xa là một lò sưởi đang cháy,than vẫn còn đỏ rực trong lò. Khi lửa trong đã lò cháy lớn, nước trong chiếcbình có quai với hình dáng cổ điển đã sôi sùng sục. Bên lò có đặt một tấm tràngkỉ, bên trên bày biện các dùng cụ pha chế trà, các loại trà với đủ sắc đủhương. Một thiếu nữ mình vận bộ y phục màu lá sen xanh nhạt đang ngồi trêntràng kỉ pha trà. Vị thiếu nữ này, chính là Thiên Ái Nô. Chương 90: Cô gái đội "Thiểnlộ" Thời này, những người uốngtrà vẫn còn rất ít, ngoại trừ người Thục ra thì chỉ có các đại đức cao tăng vàsố rất ít những gia đình nhà cao cửa rộng là có tục uống trà. Trà ở thời này khiđem pha chế phải bỏ thêm các loại gia vị như hành lá, gừng, hồ tiêu, đại táo,bạc hà và đã có trà đạo. Thiên Ái Nô tráng bình, rửa một lượt các dụng cụ phachế, bỏ trà vào, tráng qua một lần nước sôi rồi bỏ thêm các loại hương liệukia, động tác của nàng vô cùng tự nhiên, tao nhã, tạo cảm giác đẹp mà thoáttục. Nàng nhấc bình trà lên rót ra các chén, haitay nâng một chiếc chén sứ nhỏ, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt vị công tử mặc áobào trắng kia. Nàng thoáng liếc mắt ra ngoài, chợt trông thấy Dương Phàm đangtừ hành lang đi tới, bỗng "A!" lên một tiếng, bàn tay khẽ run lên,nước trà trong chén cũng tràn ra khiến cho ngón tay bị bỏng một chút. - Sao lại bất cẩn như vậy? Vị văn sĩ áo bào trắng đang thả hồn trong trậnmưa thu đầy ý vị này, gã thản nhiên nhìn ngắm mái hiên của lầu đình đang phơimình trong làn mưa bụi mênh mông, ngón tay đặt trên đàn khẽ giật như muốn tấulên một khúc nhạc, bỗng nghe thấy Thiên Ái Nô "A" lên một tiếng thì liền thulại ánh mắt, quay sang nàng, dùng một giọng nói hết sức ân cần để hỏi. - Là do nô tỳ bất cẩn. Công tử à, vị thiếuniên đang đứng ngoài hành lang kia là ai vậy? Xem cách ăn mặc của hắn thì có vẻkhông phải là người của phủ công chúa. Thiên Ái Nô nhẹ nhàng lên tiếng giải thích,rồi vội vàng chuyển chủ đề. Văn sĩ áo bào trắng liếc qua hành lang một cái,thản nhiên nói: - Đó là người mà công chúa Thiên Kim đã ngắmtới, xem ra bà ta là muốn hiến trai lơ cho Võ Mị, được hưởng sung sướng rồi. Khi Công tử áo bào trắng nhắc đến công chúaThiên Kim thì vẻ mặt rất thản nhiên, khi nhắc tới đương triều Thiên Hậu cũngchẳng chút kiêng dè mà gọi thẳng tên bà ta ra. Trong lời nói của gã có thể nhậnra gã cực kì khinh thường những bọn trai lơ chuyên đi dụ dỗ đàn bà. Dù chỉ làmột câu nói rất nhẹ nhàng nhưng ngữ khí và thái độ khinh bỉ đó đều được biểu lộra hết, toát ra một vẻ cao ngạo đầy trịch thượng. Xa xa, một tòa kiến trúc cực kì đồ sộ đangđứng sừng sững giữa bầu trời đêm mênh mông thăm thẳm, đó chính là "Thiênđường". Trong "Thiên đường" có một bức tượng Phật khổng lồ đang lặng lẽquan sát mọi động tĩnh của thành Lạc Dương, ánh mắt hiền lành, vẻ mặt hết sứcđiềm tĩnh như không màng chút sự đời. Đó là bởi trong đôi mắt ấy, vạn vật đềubình đẳng hay là bởi đối với bức tượng thì mọi vật đều quá đỗi nhỏ bé, căn bảnkhông đáng để nó phải biến đổi sắc mặt? Công tử áo bào trắng khi nhìn ngoài cửa sổ bấtkể là nhắc tới công chúa Thiên Kim hay Võ Tắc Thiên tới thì mặt gã vẫn khôngbiến sắc, vẫn tỏ thái độ tự nhiên, bình thản như bức tượng Phật lớn trong ThiênĐường kia. Thần thái của gã cứ bình thản như thế, không kính ngưỡng cũng chẳngchán ghét, dường như trên đời này căn bản chẳng có gì đáng để khiến cho gã phảibiến đổi sắc mặt cả. Kỳ thật vị công tử áo bào trắng này dung mạothường thường không có gì đặc biệt, lông mày bình thường, mắt bình thường, ngũquan bình thường, nhưng bất luận là đầu tóc, lông mày của gã, hay chòm râu dướihàm kia đều khiến cho người ta có cảm giác đứng đắn chỉnh tề không dính chútbụi trần, thậm chí một chi tiết rất nhỏ như cái cổ áo cũng được gã chăm chút vôcùng tỉ mỉ. Vì thế, tướng mạo thường thường không có gìđặc biệt này lại toát ra một khí chất dễ gần, ôn nhu mà thanh cao như ngọc. - Trai lơ? Của Công chúa Thiên Kim ư? Thiên Ái Nô cảm thấy có chút khó tin, trên mặthơi lộ ra thần sắc kinh ngạc. Công tử cười áo trắng nhạt một tiếng, nói: - Đó chỉ là mưu tính của công chúa Thiên Kimmà thôi, bà ta muốn đem vị thiếu niên này hiến cho Thái Bình công chúa. Kỳ lạthật, gã thiếu niên này có điểm gì đặc biệt mà bà ta lại có thể chắc chắn sẽnhận được sự ưu ái của Thái Bình công chúa như vậy? Dương Phàm đang đi trong dãy hành lang mà haibên đang rì rào tiếng mưa. Tuổi hắn vẫn chưa tới nhược quán (cách gọi thanhniên khoảng 20 tuổi), vóc người cao to, khuôn mặt tuấn tú, nét mặt hiện lên vẻgì đó như của một nữ nhân phong tình lắng đọng lại theo năm tháng, rất dễ rungđộng lòng người. Khí chất nam nhi, cũng cần phải có thời gian và sự tôi luyệntrong chính bản thân mới có thể thể hiện ra ngoài được. Dương Phàm tuổi trẻ tựa như một cành trúc mọctrong mưa, một cây tùng nhỏ sống trên vách đá. Đối với một người đã nhìn thấumọi nhân tình thế thái trên đời, lại luôn đặt tầm mắt cao quá đỉnh đầu như gãthì hắn lại càng tỏ ra non nớt và chẳng có gì đặc biệt đáng để chú ý cả. Vị công tử áo trắng khẽ lầm bầm một câu, lạibình thản cười nói: - Nhưng xem ra vị thiếu niên này đã cự tuyệtlời đề nghị của bà ta rồi, nếu không giờ này hắn đang phải ra sức "học hỏi"trên giường của bà ta kia... Vị công tử áo trắng nói tới đây thì bỗng dừnglại, như thể gã sợ rằng nếu còn tiếp tục nói thì sẽ làm ô uế bản thân. Thiên Ái Nô nghe đến đó, hai hàng lông mày độtnhiên nhíu lại, bất giác cảm thấy vui mừng. Đôi mắt sáng trong của nàng vừaliếc qua chợt trông thấy một một cảnh tượng rất kỳ lạ. Căn tiểu lâu ba tầng này là tòa kiến trúc caonhất trong phủ công chúa, đứng từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn được rõ rànghết thảy mọi việc đang diễn ra trong đình viện. Lúc này nàng trông thấy đám thịvệ phủ công chúa đang vội vã bước nhanh tới, rồi dừng lại đằng sau hòn giả sơn,trong tay kẻ nào kẻ nấy đều đang cầm một lưỡi dao sắc bén. Một tỳ nữ áo xanhhình như đang dặn dò gì đó với bọn họ, sau đó bọn họ liền chạy tới chỗ hànhlang, tiếp tục nghe ngóng động tĩnh... Khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Ái Nô thoáng chútcăng thẳng, thất thanh nói: - Bọn họ muốn giết người sao? Công tử áo trắng hướng tầm mắt ra phía ngoài,thản nhiên nói: - Thẹn quá hóa giận, lại lo người ta sẽ tiếtlộ chuyện này ra ngoài, giết người bịt miệng có gì kì lạ đâu? Thiên Ái Nô đang ngồi quỳ bỗng đứng phắt dậy,lại nhìn vị công tử vẫn đang ngồi rất bình thản trước mặt thì đôi chân nàngdường như lại bị một hòn núi lớn đè xuống, không cách nào nhấc lên được, đànhbất đắc dĩ ngồi thụp xuống. Nàng vô cùng lo lắng trông về phía cửa sổ, đám thịvệ cầm đao này đã tới cuối hành lang, đang tăng tốc truy đuổi. Thiên Ái Nô càng thêm hoảng loạn, tiểu tửDương Phàm kia chỉ là một phường đinh, nếu chỉ là ẩu đả trên phố thì còn có thểnhờ vào thân thủ linh hoạt mà chống đỡ một lúc, chứ làm sao có thể đối chọi lạiđược với võ sĩ của phủ công chúa? Thiên Ái Nô nhìn sang vị công tử áo trắng,lấy hết dũng khí nói: - Công tử, xin hãy cứu hắn một mạng! Công tử áo trắng ngồi rất ngay ngắn, cốt cáchtựa như một vị thần tiên vô ưu vô lo, thản nhiên nói: - sSinh linh thế gian, có sinh có tử, ngươicứu được tất cả sao? Thiên Ái Nô cắn chặt răng, đáp: - Nhưng...nhưng hắn thì khác! Đỉnh lông mày của vị công tử áo trắng khẽnhướng lên, hỏi: - Hắn ta có gì khác? Thiên Ái Nô đáp: - Hắn... đã cứu tính mạng của a Nô! Vị công tử thoáng lộ ra thần sắc kinh ngạc,lên tiếng: - Ồ! Vị thiếu niên này... chính là người đãcứu ngươi một mạng ư? Thiên Ái Nô cúi đầu đáp: - Vâng! Công tử áo trắng không nói gì, chỉ nhẹ nhàngnâng chén trà lên. Thiên Ái Nô cắn chặt răng, nói: - Công tử đã từng nói, có ân thì phải báo! Chén trà sứ trắng trong tay công tử áo trắngvừa mới chạm môi, liền ngừng lại trong không trung, lúc sau, gã mới lên tiếng: - Đi đi. Thiên Ái Nô mừng rỡ, khấu đầu nói: - Vâng! Lúc này đám thị vệ đã đuổi càng lúc càng gần,Thiên Ái Nô thấy tình hình cấp bách như vậy thì không dám thong dong xuống lầumà nhảy ngay xuống theo lối cửa sổ, lúc nhảy xuống tay nàng dường như đã nắmđược vật gì, thân thủ mau lẹ như một con chim yến, thoắt cái đã đứng trên câycầu chín nhịp trên hồ, đặt chân trên thành cầu rồi bước đi như bay về phíatrước đuổi theo đám thị vệ kia. - Đứng lại, kẻ trộm to gan, dám lẻn vào phủcông chúa trộm đồ! Truy binh còn chưa đuổi tới Dương Phàm đã ngheđược tiếng bước chân, vừa quay đầu lại liền trông thấy mười mấy võ sĩ tay xáchđao đuổi tới, chưa kịp lên tiếng đã nghe bọn chúng hét lớn, hắn biết ngay đâylà mưu kế của công chúa Thiên Kim, bà ta thẹn quá thành giận muốn giết ngườidiệt khẩu đây mà. "Làm sao bây giờ? Không đánh trả thì sẽ bỏmạng, còn nếu ra tay thì việc ta biết võ công sẽ bị bại lộ. Nếu như là lúc bìnhthường, để bại lộ có võ công cao cường cũng chẳng có vấn đề gì, thế nhưng còncó nhiều nhân vật thân thủ bất phàm vẫn còn chưa lộ diện. Lúc đó khi ở phủDương lang trung ta đã từng trúng một nhát kiếm, nếu để lộ ra là biết võ côngthì thân phận cũng sẽ bị bại lộ, muốn ở lại ở kinh thành tiếp tục điều tra hungthủ, e là sẽ muôn trùng khó khăn." Những ý nghĩ này Dương Phàm vội vàng cất nhắctrong đầu, chẳng cần suy nghĩ nhiều hắn cũng biết bất luận như thế nào nhấtđịnh cũng phải trả đòn rồi. Dương Phàm dưới chân khẽ dùng sức, còn chưa kịpxuất chiêu thì một bóng người màu xanh nhạt bất ngờ xuất hiện, cùng với đó làgiọng nữ một trầm thấp uy nghiêm: - Dừng tay! Tất cả lui ra! Dương Phàm bỗng ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gáimặc áo xanh đang đứng trên một hòn giả sơn, mình vận một bộ y phục với ống tayáo ngắn, cánh tay có thêu hình một cành mai nhỏ, chiếc eo nhỏ nhắn duyên dáng,có lẽ nàng vẫn còn rất trẻ. Nàng đội một chiếc mũ"Thiển lộ", tấm màn phía trướcbuông xuống chỉ chỉ để lộ ra chiếc cằm kiên nghị, vì cách ăn mặc như vậy nênkhó có thể đoán ra tuổi thực của nàng. Đám thị vệ phủ công chúa nhận ra cô nương nàynên vừa trông thấy nàng xuất hiện liền kinh ngạc dừng bước, một kẻ có vẻ là thủlĩnh trong số đó, cung kính nói: - Cô nương, chúng ta phụng... Thiên Ái Nô ngắt lời: - Ta biết rồi! Các ngươi lui hết đi! Chỗ côngchúa đã có công tử nhà chúng ta lo liệu rồi! Vị công tử mà nàng nói tới hẳn là người rất cóvai vế trong phủ công chúa Thiên Kim. Bọn thị vệ đưa mắt nhìn nhau, thoáng chútdo dự rồi tự khắc thu binh khí, nhất loạt lui về. Thiên Ái Nô rất giỏi giả giọng, lúc này nàngđã đổi giọng nói nên Dương Phàm không nhận ra nàng là ai. Thiên Ái Nô thấy hắnđang kinh ngạc tò mò nhìn đánh giá mình, sợ bị bại lộ thân phận nên vừa thấybọn thị vệ đã lui hết thì nàng cũng lập tức bay người nhảy lên. Loáng một cái,bóng áo xanh của nàng đã mất hút trong bụi hoa. Dương Phàm vẫn đứng ở nguyên tại chỗ, chỉ thấybóng áo xanh đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện như thủy triều, còn hắn thì đã bị bỏ lạimột bên, dường như việc sống chết của hắn hoàn toàn không phải do hắn làm chủvậy. "Vị cô nương đầu đội "thiển lộ" kia là ai?" Dương Phàm cẩn thận ngẫm nghĩ một lát về giọngnói của cô nương kia, thanh âm trầm thấp cương nghị đó, hắn chưa bao giờ nghethấy. Trong lòng Dương Phàm cảm thấy có gì đó rất khả nghi, nhưng nơi này khôngthể ở lại lâu nên hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa mà lập tức lui bước chạy rangoài. Thiên Ái Nô trở lại tiểu lâu, tháo chiếc mũ"Thiển lộ" xuống treo lên tường, quỳ xuống khấu đầu với vị công tử áo trắng,nói: - Đa tạ công tử chấp thuận! Công tử áo trắng tay đang nâng tách trà, nghenói vậy thì cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: - Chỉ duy nhất lần này thôi đó, không có lầnsau đâu! Thiên Ái Nô đáp: - Vâng! Công tử áo trắng đặt chén trà xuống, nhìn lànmưa bụi mờ mịt bên ngoài, tự nói một mình: - Vào thu rồi, Thẩm Mộc cũng sắp tới Lạc Dươngkinh thành rồi... .