Chương 71: Thiên đường có đường
Nói tới đây, Lưu quản sự khẽ thở dài, giọng lão có chút chua xót:
- Sau này, sợ rằng a lang cũng sẽ không quản nghiêm như vậy nữa.
Rồi lão phất tay nói:
-Ngươi đi đi, ngoan ngoãn đợi ở viện bên, không được đi lại lung tung.
-Vâng, vậy Lưu quản sự cứ lo việc của mình đi, tiểu nhân về đây.
Dương Phàm mỉm cười, cung kính xoay người bước đi.
-Chu Hưng?
Dương Phàm vừa đi vừa suy nghĩ về cái tên này. Hắn phân tích một chút, rồi tự lắc đầu, phủ định việc Chu Hưng có thể liên quan đến chuyện của mình.
Năm Vĩnh Thuần thứ hai, thời điểm xảy ra vụ huyết án Thiều Châu, Chu Hưng vẫn chỉ là Huyện lệnh địa khu phương Bắc, cho tới mấy năm trở lại đây, khi mà thế lực của Võ hậu càng ngày càng lớn, dần đần loại bỏ hoàng thất Lý Đường, sau khi nắm quyền thì bắt đầu trọng dụng bọn ác quan để gạt bỏ chướng ngại đoạt quyền bính của bà. Chu Hưng nhờ có tác phong xử lý án cực kỳ tàn bạo và vô tình nên rất được Võ hậu ưu ái,lúc bấy giờ gã mới một bước lên tiên, trở thành một vị đại quan trong Hình Bộ.
Vụ huyết án năm đó không thể có khả năng là có liên quan đến Chu Hưng, bởi bây giờ gã là hình bộ Thị lang, bất kể vì mục đích quan tâm thuộc hạ hay vì bất ngờ xảy ra một vụ trọng án thì việc gã đích thân tới hỏi thăm thuộc hạ cũng là điều hết sức bình thường.
Hắn đã nghe được tin, Thái Đông Thành giờ tuy là Tả Phụng Thần Vệ Trung Lang Tướng, tướng lĩnh hiển hách, nắm trong tay quyền lực lớn như vậy nhưng năm xưa gã cũng chỉ là một Lữ soái của Long Võ Vệ. Người này tám chín phần là người đã trực tiếp thi hành vụ huyết án Thiều Châu kia. Dương Minh Sanh thì đã bị trọng thương, lại xuất hiện ra mộtThái Đông Thành, nhưng Thái Đông Thành cũng là một con tốt. Còn thủ phạm thực sự đứng đằng sau vẫn chưa xuất hiện.
Xem ra, muốn y hiện thân thì trước hết phải loại bỏ được Thái Đông Thành và tứ đại kim cương dưới trướng của gã đã, chỉ có như vậy mới có thể khiến thủ lĩnh đứng sau tấm màn phải hiện thân!
Dương Phàm vừa đi vừa suy tư quay về sườn viện.
Ngày đó, Dương Minh Sanh thốt ra một cái tên: Hạ Lan Mẫn Chi.
Dương Phàm đã nghe ngóng qua, Hạ Lan Mẫn Chi này là cháu ngoại trai của Võ Tắc Thiên. Mẹ của y là tỷ tỷ của Võ Tắc Thiên, cũng đã từng được Cao Tông Lý Trị ân sủng, sắc phong làm Hàn Quốc phu nhân. Tỷ tỷ của y là Hạ Lan thị cũng đã từng được Lý Trị sủng hạnh và sắc phong làm Ngụy Quốc phu nhân.
Còn bản thân Hạ Lan Mẫn Chi thì sau khi Võ Tắc Thiên hạ lệnh đưa hai huynh trưởng đi lưu đày thì đã đổi thành họ Võ, gia nhập vào hàng võ sĩ phụ tá cho phụ thân của Võ Tắc Thiên, nhận sắc phong là Chu quốc công, có thể nói là vô cùng phú quý.
Nhưng mà sau đó Võ Tắc Thiên đã lấy Hạ Lan Mẫn để giảng hoà với ngoại tổ mẫu Dương thị. Y tham ô công khoản, kiếm lời bỏ vào túi tiền riêng, phế Thái Tử Lý Hiển ( trong quãng thời gian ông trị vì Võ Tắc Thiên đã lên nắm quyền một thời gian nên ông trở thành vị vua thứ 4 và thứ 6 của nhà Đường, niên hiệu Đường Trung Tông) đã định cho Thái tử phi Dương thị rất nhiều tội danh, bắt y phải đổi về họ cũ rồi sung quân tới Lĩnh Nam. Trên đường Hạ Lan Mẫn Chi đã lấy cương ngựa treo cổ tự tử mà chết. Đây là truyền kỳ về Hạ Lan Mẫn Chi khi còn sống.
Dương Phàm nghĩ không ra Hạ Lan Mẫn Chi này và thôn nhỏ Thiều Châu kia liên hệ gì với nhau.
Hạ Lan Mẫn Chi này nghe nói tính tình phóng đãng, phong lưu háo sắc, nhưng tướng mạo của y thì lại lại vô cùng nho nhã tuấn tú, bác học đa tài, lại có gia thế và thân phận hiển hách như thế, nên y có rất nhiều bằng hữu trong cả triều đình và dân gian. Những người này về sau cũng vì y mà không tránh khỏi liên lụy, lần lượt bị giáng chức hoặc bị sung quân.
Dương Phàm hoài nghi, thông Đào Nguyên đột ngột dựng lên rất có thể là dùng để bố trí cho đám quan viên vì Hạ Lan Mẫn Chi bị liên lụy giáng chức tới sinh sống ở đó.
Thôn này được xậy dựng một năm sau khi Hạ Lan Mẫn Chi tự sát, vụ huyết án tàn sát thôn lại xảy ra mười một năm về sau, điểm này cũng có phần rất kì lạ.
Nếu những người dân đột nhiên xuất hiện tiểu sơn thôn này là đám gia quyến của những quan viên chịu liên lụy trong chuyện của Hạ Lan Mẫn Chi kia, nếu triều đình cố ý diệt trừ họ thì đâu cần phải chờ đợi nhiều năm như vậy, càng không cần lấy cái cớ là trừ ôn dịch để che mắt thiên hạ.
Huống chi, khi xảy ra vụ huyết án Thiều Châu, Hạ Lan Mẫn Chi đã sớm trở thành một nắm tro bụi, triều đình và nhân dân đã quên đi con người này từ lâu rồi, sao hơn mười năm sau mới đột ngột hạ thủ với đám người đó như vậy? Từ những hành tung bí hiểm và khả năng che dấu tung tích của những kẻ nhúng tay vào vụ án đó thì không thể có khả năng là có liên quan tới triều đình.
Dương Minh Sanh là người trực tiếp thi hành huyết án Thiều Châu, từ câu nói mà lão đã buột miệng thốt ra kia có thể thấy rằng, huyết án tàn sát thôn chắc chắn có liên quan mật thiết tới Hạ Lan Mẫn Chi kia, điều này thì không còn gì phải nghi ngờ gì nữa. Thế nhưng vấn đề là: trong sơn thôn rốt cuộc có cái gì? Và "thôn dân" đó rốt cuộc có bí mật gì mà đến nỗi có người phải dùng tới tận thủ đoạn vô nhân tính để tàn sát toàn bộ một thôn trang như vậy?
Có lẽ, chỉ khi làm rõ được vấn đề này thì mới có thể tìm ra được hung thủ thực sự đang đứng sau tất cả mọi chuyện. Dương Phàm suy tư hồi lâu, xem ra chỉ còn cách lấy mạng người làm vật hy sinh để dụ cho thủ phạm phía sau tấm màn phải hiện thân mà thôi.
Tứ đại kim cương dưới trướng Thái Đông Thành thì đã có một kẻ đã chết, còn lại ba người, cho dù liên thủ lại cũng khó lòng phát huy được hết bản lĩnh. Dương Phàm định diệt trừ từng người một trong tứ đại cương , cuối cùng sẽ tiêu diệt nốt Thái Đông Thành. Đến lúc đó Dương Minh Sanh như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ nhất định sẽ phải cầu cứu hung thủ đích thực đang đứng phía sau tấm màn bí ẩn kia.
Linh đường xếp đặt đã ba ngày, tam đại mãnh tướng dưới trướng Thái Đông Thành cũng đã túc trực trước linh vị ba ngày, toàn bộ Dương phủ đã bài binh bố trận sẵn sàng bắt tặc cũng đã qua ba ngày. Người thì đã kiệt sức, ngựa cũng đã hết hơi, vậy mà tên thần bí thích khách vẫn không xuất hiện.
Trên đời này chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm, không có ngàn ngày đề phòng cướp, cách mai phục bắt trộm kiểu này căn bản không thể kéo dài được lâu, đừng nói đám võ hầu và phường đinh, ngay cả đến công nhân Hình Bộ và tuần bổ phủ Lạc Dương, ba ngày nay đều khóc than đến khản cả cổ rồi, cứ tiếp tục như vậy, chẳng cần đợi thích khách tới giết thì tất cả đều đã chết vì mệt mất rồi.
Thái Đông Thành và Dương Minh Sanh cũng biết tiếp tục như vậy không phải là cách, hai người bèn thương lượng với nhau một chút, cuối cùng thấy rằng không thể không khôi phục lại việc tuần tra ban đêm, tất cả mọi người sẽ thay phiên nhau canh gác và vẫn có lúc được nghỉ ngơi.
Đêm đó, đội của Dương Phàm là lớp đi tuần đầu tiên. Chiếu theo quy định ba đội luân phiên thì cứ bốn canh giờ sẽ đổi một lượt. Hay nói cách khác là Dương Phàm sẽ phải trực gác từ đêm khuya cho tới lúc bình minh, tổng cộng là tám giờ, sau đó sẽ được nghỉ tám giờ.
"Xuỵt, xuỵt xuỵt!"
Khi Dương Phàm đi qua một bụi cây thì Mã Kiều từ bên trong chui ra, trên đầu đội một chiếc mũ rơm, vẫy vẫy tay với hắn.
Dương Phàm đi qua, cười hì hì nói:
-Kiều ca, nấp gì mà kĩ thế.
Mã Kiều kéo hắn đến dưới tàng cây, giọng trách móc:
-Đệ ngốc thế! Việc gì phải bán mạng như vậy, cứ đi tới đi lui, lỡ may thích khách kia xông tới một kiếm giết chết, Phủ Lang trung lại phải đóng thêm một cỗ quan tài nữa đấy!
Dương Phàm tất nhiên hiểu rõ ý tốt của Mã Kiều, nhưng hắn không thể không đi tới đi lui. Người khác có thể biếng nhác nhưng hắn thì không. Hắn đang tìm tìm cơ hội hạ thủ, chỉ có điều, trong phủ canh gác rõ ràng nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều, muốn giết người thì dễ, nhưng làm thế nào để không để lộ dấu vết mới là khó.
Thấy Dương Phàm chỉ ngại ngùng cười, Mã Kiều trừng mắt nhìn hắn, nói:
-Ngươi ấy, cứ thật thà chân chất quá cơ!
Nói rồi Mã Kiều đưa tay vào ngực áo, lấy ra một vật đặt vào tay Dương Phàm.
Món đồ này cầm trên tay rất nặng, là một miếng sắt hình vòng cung. Dương Phàm ngạc nhiên hỏi:
-Đây là cái gì vậy?
Mã Kiều vừa cởi đai lưng, vừa nói:
-Đây là đáy nồi. Nồi nhà ta bị thủng, vốn định vá lại rồi dùng tiếp, nhưng sau khi mẫu thân ta nghe nói Dương phủ xảy ra chuyện thì vô cùng lo lắng, bèn đem chiếc nồi thủng kia đập thành hai nửa.
Dứt lời, Mã Kiều lại rút ra một khối miếng sắt từ sau hông, đưa cho Dương Phàm nói:
-À, ngươi để vào trước ngực một cái, sau lưng một cái, nếu thực sự... , nói không chừng sẽ có ích đó.
Dương Phàm vội vàng từ chối:
-Không được, nếu ta dùng rồi, vậy còn huynh thì sao? Đây là đại nương chuẩn bị cho huynh, huynh mau cầm lại đi.
Mã Kiều nói:
-Ai chà, ta núp trong này, ngươi còn lo cái gì nữa? Với lại huynh đệ trong nhà ta nhiều như thế, nếu thực sự ta xảy ra chuyện...cũng chả sao! Lát nữa ta sẽ tìm một chỗ bí mật hơn, khó bị phát hiện hơn, nằm trong đó đánh một giấc, thích khách gì cũng mặc, trời sập cũng chả dậy, còn có thể có chuyện gì với ta được sao?
Mã Kiều buộc lại dây lưng quần, quay lại vào bụi cây. Vẫn thấy không yên tâm, gã thò đầu ra dặn dò:
-Ngươi đừng cố chấp như vậy, làm biếng được thì cứ làm biếng đi, cho dù quản sự đến thì cùng lắm là cũng chỉ mắng mỏ mấy câu, chứ chả lẽ làm thịt cậu được à?
-Rồi, ta biết rồi.
Mặc dù không lấy đáy nồi làm tấm giáp nhưng trong lòng Dương Phàm vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp dễ chịu. Hắn ở ngay trước mặt Mã Kiều, nhét hai tấm đáy nồi vào trong áo rồi mới cáo từ rời đi.
Kỳ thật mang theo hai tấm "giáp sắt" này trong người cũng mang theo rắc rối không nhỏ, vậy nên sau khi rời xa khỏi tầm mắt của Mã Kiều, hắn bèn tới chỗ ban này gặp Tuyết Liên tiểu thư, nhìn trước ngó sau, chắc chắn rằng không có ai rồi mới lấy hai miếng đáy nồi ra nhét vào chỗ tiểu thư Tuyết Liên giấu dế.
-Ngươi, làm gì ở đây vậy?
Dương Phàm vội đá bay miếng đáy nồi vào trong bụi cỏ, định buộc lại đai lưng thì cách đó không xa truyền tới một giọng nói lạnh lung.
Dương Phàm trong lòng cả kinh, người này đi tới nhẹ nhàng tới mức hắn không phát hiện ra!
Dương Phàm chậm rãi xoay người, chỉ thấy một vóc dáng cao với cánh tay dài. Người này vận chiếc áo dáng dài cổ tròn, vấn đầu khăn phiêu, bên hông đeo một thanh Thiên Ngưu Đao, trong tay nắm chặt chuôi đao, tư thế vững vàng như núi. Người này đang đứng trên đường mòn nhìn về phía hắn. Bên cạnh là một cây lê, những trái quả lê vàng óng trĩu nặng uốn cong nhánh cây như sắp chạm tới vai gã.
"Thiên Ngưu Bị Thân Thẩm Gia Huy!"
Dương Phàm liếc mắt một cái liền nhận ngay ra gã.
Chương 72: Ao máu
Dương Phàm liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của gã..
-ồ, ta thấy ở đây chẳng có ai, định đi tiểu, đi tiểu ấy mà
Dương Phàm tỏ vẻ như đang rất ngại ngùng.
Có nhà xí không đi, lại định đi tiểu ngay trong hoa viên nhà người ta, bị bắt quả tang đương nhiên phải ngượng ngùng rồi, thái độ của Dương Phàm lúc này đúng là không chê vào đâu được. Đám thanh niên đường phố chẳng biết phép tắc quy củ gì, cứ tiểu tiện ngoài đường mãi thành thói quen, hành động này của hắn có thể coi là thường gặp.
Thẩm Gia Huy tỏ vẻ chán ngán cau mày, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, trầm giọng nói:
-Tỉnh táo chút đi, ba ngày rồi thích khách chưa tới, e là tối nay hắn sẽ xuất hiện. Nếu ngươi phát hiện ra thì phải lập tức thông báo ngay, nếu may mắn tóm được hắn thì tất sẽ có trọng thưởng!
Mắt Thẩm Gia Huy hơi đỏ, mấy ngày nay gã chưa được ngủ giấc nào yên ổn. Mấy ngày liên tiếp luôn ở trong trạng thái thấp thỏm đợi thích khách tới, kết quả là đến bóng cũng chả thấy đâu. Thực sự gã đã cảm thấy mỏi mệt chán nản lắm rồi, nếu không phải có sức mạnh của tình huynh đệ chống đỡ thì gã đã lăn ra ngủ từ lâu rồi.
-Dạ dạ dạ, Tướng gia yên tâm, ngài không thấy tiểu nhân vẫn đi đi đi lại tuần tra đó sao, tiểu nhân đâu dám biếng nhác ạ.
Thẩm Gia Huy "Ừm" một tiếng, xoay người định rời đi thì Dương Phàm bỗng hô lên:
-Á, kia là cái gì?
- Cái gì?
Thẩm Gia Huy giật mình quay đầu lại, đao đã rút ra khỏi vỏ trong tư thế sẵn sàng tấn công. Tiếng rút đao còn chưa dứt thì gã đã nhảy tới cạnh Dương Phàm, thân thủ quả nhiên cực kỳ nhanh nhẹn.
Dương Phàm chỉ tay vào bụi cỏ, tỏ vẻ cảnh giác, nói:
-Tướng gia, ngài xem chỗ kia là gì vậy?
Thẩm Gia Huy phóng tầm mắt nhìn qua, nghi hoặc nói:
-Chỗ nào? Phát hiện thấy gì rồi?...
Còn chưa dứt lời, Thẩm Gia Huy đã cảm thấy đan điền của gã buốt đau. Không hề nghĩ ngợi, gã lập tức vung khuỷu tay thúc về phía Dương Phàm. Mà Dương Phàm một đòn đã trúng lập tức nhẹ nhàng tránh ra, cú thúc của Thẩm Gia Huy chưa chạm được vào vạt áo hắn thì hắn đã bay ra ngoài hơn hai trượng.
Thẩm Gia Huy vừa cúi đầu thì trông thấy máu tươi đang tuôn ra xối xả từ bụng dưới, nhuộm đỏ cả áo bào của gã. Lúc chưa phát hiện ra thì còn có chút sức lực, chứ khi vừa trông thấy những vết thương trên người thì gã lập tức bủn rủn cả chân tay, cả người một chút khí lực cũng chẳng có. Gã ngẩng đầu, nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt đầy căm phẫn.
Bên hông Dương Phàm có dắt theo một thanh đao, đao thì vẫn đeo đằng trước, vậy mà chẳng biết từ lúc nào trong tay hắn đã cầm một thanh dao găm mà lưỡi dao còn đẫm máu, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Thẩm Gia Huy đã từng thẩm vấn hai tên thủ hạ đã từng giao đấu với thích khách của Dương lang trung, cũng đã từng kiểm định võ công của hai người đó, kết quả tất nhiên là gã toàn thắng. Bởi vậy nên gã cho rằng, nếu thích khách kia đấu với họ mà khó phân thắng bại thì thân thủ của thích khách đó cũng không phải thật sự cao cường.
Nhưng có một điều mà gã vẫn không thể lí giải được, đó là trong bốn huynh đệ, người đao pháp trầm tĩnh ổn định nhất, linh hoạt, sắc bén nhất, võ công inh nhất là Lưu Khuê, vì sao lại ngồi im bất động một chỗ để yên cho tên thích khách đó thoải mái hạ một đao chém đứt đầu như vậy.
Hiện giờ thì gã đã hiểu, nhưng đây cũng là lúc mà tính mạng của gã chẳng còn giữ được bao lâu nữa. Việc duy nhất gã muốn làm bây giờ chính là thông báo thân phận thực sự của tên thích khách cho huynh đệ của gã biết để tránh cho họ không phải rơi vào tình cảnh của mình lúc này.
- Thích khách là...
Thẩm Gia Huy hít một hơi thật sâu, gã hô to lên, hô tới lạc cả giọng.
Nhưng vừa mở miệng thì phát hiện ra tên tiểu tử đang đứng bên cột đèn cách đó hai trượng như tiểu tử chờ chủ nhân trở về, trong chớp mắt tiểu tử đó như quỷ mị đã đứng ngay trước mặt mình. Thẩm Gia Huy luôn tự hào về thân pháp linh hoạt của mình, bây giờ gã mới phát hiện ra, kẻ này còn nhanh hơn gã rất rất nhiều lần.
-Thích...!
Người đã hiện ra ngay trước mắt.
-Khách...!
Đoản đao thu lại, hoành đao rút ra. Thanh đao được nâng lên, tỏa ra thứ ánh sáng kim loại lấp lánh.
-Là...!
"Vút" một tiếng, một đầu người bay ra.
Khoảnh khắc khi đầu người bay lên, trong lòng Dương Phàm có cảm giác giống như bị ngọn lửa khủng khiếp thiêu đốt, tựa như một nỗi đau, trong nỗi đau ấy lại ẩn chứa sự thích thú khó có thể diễn tả bằng lời. Hắn mơ hồ trông thấy cảnh tỷ tỷ đang chạy trốn vào rừng sâu, sau đó là một dòng máu bỗng phụt lên, một cái đầu bay lên...
-Kẻ nào đang kêu đó, chuyện gì thế...gì...mau, người đâu...??
Giọng nói bực tức bỗng chuyển thành giọng nói đầy hoảng hốt, đám công nhân Hình Bộ vội vã chạy tới chỗ phát ra tiếng kêu.
Dương Phàm sớm đã cao chạy xa bay, trước khi đi hắn còn đâm thêm một đao vào chính vết thương ban nãy trên bụng Thẩm Gia Huy, khiến iệng vết thương đã bị loét ra hoàn toàn, khó có thể xác định được rõ là bị vật gì gây ra thương tích. Khi nhảy vào bụi cỏ, hắn cũng không quên mang theo hai miếng đáy nồi kia.
Vị trí từng nhành cây ngọn cỏ, từng đình từng các trong Dương phủ, hắn đều cố gắng ghi nhớ, việc đó đang phát huy tác dụng cực kì lớn trong lúc này. Hành động của Dương Phàm hết sức mau lẹ, hắn xuất quỷ nhập thần, trong nháy mắt đã không trông thấy bóng dáng hắn đâu.
Sau khi làm cho hậu trạch được một phen loạn xị bát nháo, Dương Phàm liền nhảy xuống "biểu diễn" màn bơi chó dưới hồ, mục đích của hắn là tẩy sạch dấu máu còn sót lại trên cây đao. Máu đã nhuốm đỏ một phần ao nhưng ngay lập tức đã bị hòa vào cùng với nước ao, tuyệt nhiên không thể phát hiện ra dấu vết gì nữa.
Dòng máu kẻ thù vẫn còn chảy vô tận, đầu kẻ thù vẫn còn chưa giết hết.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ khiến cho dòng nước ao này bị nhuốm thành một ao máu.
***
-Thích khách rốt cuộc là ai, sao hắn lại có thể tìm được người của ta một cách chính xác như thế?
Trong phòng ngủ Dương Minh Sanh, Thái Đông Thành không kìm nổi giận dữ, hỏi.
Thái Đông Thành từ một gã vô danh tiểu tốt, từng bước lên được tới cái chức Trung Lang Tướng. Gã là kẻ quyền cao chức trọng, không giận cũng toát ra vẻ uy nghiêm, giờ gã lại đang hừng hực lửa giận như vậy, có ai là không hoảng sợ? Nhưng bộ dạng tức giận ấy dường như chẳng ảnh hưởng chút nào tới Dương Minh Sanh. Giờ Dương Minh Sanh đã không nhìn thấy gì, mà cho dù có nhìn thấy thì lão cũng chẳng sợ hãi chút nào.
Thái Đông Thành cả người toát ra vẻ đằng đằng sát khí, gã xuất thân từ quân ngũ, nhờ chém giết đẫm máu trước trận hai quân mà có được công danh như bây giờ, còn Dương Minh Sang chỉ là một quan văn, lão thậm chí còn chưa tự mình giết người, nhưng lão có thể thét ra một tiếng "Trảm! Những kẻ bị chém đầu gần như không có ai là người buôn bán nhỏ hay thất phu trên phố.
Có rất nhiều quan viên đã bị Dương Minh Sanh phán trảm, trong đó có không ít kẻ cấp bậc cũng ngang hàng hoặc thậm chí còn cao hơn cả Thái Đông Thành. Ngay cả người trong hoàng tộc Lý Đường hay hoàng thân quốc thích, lão cũng đã từng phán trảm, phán giam, dùng hình tra hỏi...Thái Đông Thành kia đâu thể làm cho lão phải sợ được?
Dương Minh Sanh ngồi trên giường, cười lạnh nói:
-Kẻ này đã tìm được ta thì có thể thấy hắn đã bỏ ra biết bao tâm sức. Hắn bày ra trăm phương ngàn kế, nhất định là đã điều tra ta kĩ càng từ trước. Mà ông lại cho người "múa trống khua chiêng" rầm rộ huyênh hoang như thế, làm như thể sợ người ta không biết ông là Thiên Ngưu Bị Thân không bằng. Ông lo tang sự cho thủ hạ trong phủ của ta, mà lại tổ chức long trọng như thế, thử nghĩ xem, liệu hắn có biết tỏng ý đồ của ông hay không?
-Chẳng nghĩa lí gì cả! Hoàn toàn là nói bừa, nói bừa mà thôi!
Thái Đông Thành đi đi đi lại trong phòng, bước chân gã nặng như đeo đá. Mỗi bước gã giẫm xuống là sàn nhà lại phát ra một tiếng nặng nề "Thình thình!". Liên tiếp bị tổn thất mất hai viên đại tướng, lại là thủ hạ thân cận bậc nhất bên mình, có ai là không đau lòng cơ chứ? Bốn người này chẳng những là huynh đệ đã vào sinh ra tử cùng gã bao nhiêu năm, tình nghĩa như anh em ruột thịt, hơn nữa lại là bốn tướng lĩnh chủ chốt của Tả Phụng Thần Vệ mà gã nắm trong tay, là tứ đại tâm phúc mà gã hết mực tin cẩn.
Tâm phúc không phải cứ muốn là bồi dưỡng được, chỉ trung thành tận tụy thôi thì không đủ. Tùy tiện đề bạt một người lên, liệu có đáng tin tưởng bằng thủ hạ thân cận đã theo mình những hai mươi năm không?
Huống chi, năng lực không đủ, như vậy làm sao có thể thay gã tiếp quản đám kiêu binh Phụng Thần Vệ dũng mãnh này? Mười hai Thiên Ngưu Bị Thân, không biết bao nhiêu kẻ đã nhắm vào vị trí này rồi, một khi chiếc ghế này để trống thì đâu có phải gã muốn đề bạt ai là có thể đề bạt kẻ đó được.
Gã giống như một con sư tử bị vây khốn, hai mắt vằn lên những tia đỏ máu:
-Cho dù như vậy nhưng làm thế nào mà hung thủ lại có thể xác định được chính xác thân phận người của ta? Bọn họ đều mặc thường phục, vì sao kẻ đó lại có thể tìm được chính xác từng người mà không giết nhầm bất cứ một ai khác?
Thái Đông Thành bỗng dừng bước, quay đầu nhìn về phía Dương Minh Sanh, dường như như vừa tỉnh ngộ ra điều gì đó, nói:
-Không đúng! Quý phủ của ông nhất định có nội gián!
Dương Minh Sanh tức giận, nói:
-Ta trị gia rất nghiêm, kẻ hầu người hạ trong phủ ta đều có lai lịch rõ ràng, người làm việc ít nhất cũng đã theo ta hai, ba năm trời rồi, kẻ nào kẻ nấy trung thành tận tụy, không thể có chuyện nội gián được.
Thái Đông Thành ung dung nói:
-Trung thành? Tận tâm? Nếu lòng người đáng tin đến thế thì cả thôn Đào Nguyên ở Thiều Châu năm đó hơn một trăm người vì sao lại bị tuyệt sát không còn lấy một tên?
Dương Minh Sanh hỏi ngược lại:
-Ông không tin có sự trung thành, vậy ông cho rằng đám người Lưu Khuê, Thẩm Gia Huy kia, nếu thấy lợi trước mắt thì cũng sẽ bán đứng ông sao?
Thái Đông Thành trầm giọng:
-Nếu được lợi, có lí do gì mà họ lại không bán đứng ta?
Dương Minh Sanh cười ha hả:
-Đáng tiếc Lưu Khuê và Thẩm Gia Huy đã trở thành oan hồn rồi, nếu không, nghe được những lời này của ông, chẳng cần hung thủ phải ra tay chắc họ cũng đau lòng mà chết.
Thái Đông Thành mặt biến sắc, nói:
-Người trung thành tận tâm dĩ nhiên là có, nhưng thân là kẻ bề trên, nếu chỉ một mực tin tưởng vào lòng trung thành của thuộc hạ mà không có chút phòng bị nào thì đúng là ngu xuẩn!
Dương Minh Sanh khẽ gật đầu tán thưởng:
-Không sai! Những lời này của ông ta rất tán thành, tuy nhiên ta vẫn không tin có nội gián trong phủ ta. Mà trong phủ không phải đã điều đến rất nhiều công nhân Hình Bộ, tuần bộ phủ Lạc Dương hay sao, còn có cả đám võ hầu, phường đinh nữa, nếu có kẻ mật báo cho thích khách thì chắc chắn là từ đám người đó ra mà thôi.
Thái Đông Thành lắc đầu nói:
-Khả năng này! Công nhân Hình Bộ và phủ Lạc Dương là sau khi xảy ra vụ án mới được điều động tới, trước đó ai cũng không biết chắc chính mình sẽ bị phái tới. Đám phường đinh và võ hầu kia thì càng chẳng cần phải nói, vì nhân lực không đủ nên mới phải huy động đến chúng, mà ai được điều đến cũng là do phường chính và Bất Lương Soái tùy ý sắp xếp đó chứ.
Thích khách làm sao có thể gài người vào trong từ trước đó được? Còn đợi sau khi chúng vào phủ của ông rồi thì càng khó, người nọ giáp mặt người kia, gần như một tấc cũng không rời, cho dù có thời cơ rời đi thì trong khoảng thời gian ngắn như vậy, dù là bị uy hiếp hay mua chuộc thì cũng rất khó có khả năng họ bán mạng làm đồng bọn cho thích khách lắm.
Dương lang trung, trừ phi kẻ thù của ông lan tràn khắp thiên hạ, khiến cho Hình Bộ, phủ Lạc Dương và Phường chính, Bất Lương Soái phường Tu Văn hết thảy mọi người đều muốn liên kết lại để đối phó với ông. Cho nên, nếu có hiềm nghi, nhất định đến từ chính trong phủ của ông thôi.
Phân tích của Thái Đông Thành cực kì hợp lí, khiến cho niềm tin của Dương Minh Sanh không khỏi bị lung lay, lão trầm mặc một lát, hỏi:
-Vậy ông định làm thế nào?
Chương 73: Hai lớp
Thái Đông Thành hơi nheo mắt lại, trầm tư một lúc rồi nói:
- Đối với tên thích khách kia, cho tới hôm nay chúng ta không hề có lấy một chút manh mối. Có lẽ chúng ta có nội gián. Hiện tại, việc cần làm đó là chúng ta phải tính toán lôi cổ tên nội gian này ra trước. Ta định...
Thái Đông Thành nhỏ tiếng, xì xào bàn tán với Dương Minh Sanh một lúc. Dương Minh Sanh vuốt cằm nói:
- Được! Ta cũng muốn xem trong phủ của mình có kẻ nào ăn gan hùm mật gấu mà dám phản bội bản quan.
Y ngẩn đầu lên. Mặc dù mặt được quấn vải trắng, không nhìn thấy gì nhưng vẫn theo thói quan ngửa mặt lên "nhìn!" Thái Đông Thành rồi nói:
- Về chuyện thôn Đào Nguyên năm đó có người muốn trả thù. Chúng ta có nên nói với hắn một tiếng không?
Thái Đông Thành cười lạnh:
- Chuyện năm đó chúng ta làm gọn gàng như vậy mà vẫn để cho có một con cá lọt lưới. Chuyện này nếu để cho hắn biết được, không chừng lại thêm tội cho ta và ngươi. Hiện giờ, chúng ta bị con cá lọt lưới này quậy cho sứt đầu mẻ trán. Mà tính của vị chủ nhân kia ngươi còn không biết hay sao?
Người ngồi trên cao như hắn có để ý tới chuyện này không? Cuối cùng thì việc này chẳng phải do hai chúng ta giải quyết, lấy đâu liên lụy tới hắn?
Thái Đông Thành thở dài rồi quay sang nhìn Dương Minh Sanh lúc này người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ mà châm chọc:
- Ta vẫn cảm thấy khó hiểu, ngươi biến thành thế này thì sống thế nào? Nếu ngươi chết sớm một chút biến kẻ thù của chúng ta thành bằng hữu thì đúng là chuyện tốt.
Thái Đông Thành phất tay áo bỏ đi. Khi tới bên cạnh tấm bình phong, y đột nhiên đứng lại mà nói đầy ác độc:
- Thậm chí đối với người nhà của ngươi cũng là chuyện tốt. Dương Lang Trung! Làm người được như ngươi, từ xưa đến nay đúng là người số một. Thật sự khiến cho người ta khâm phục.
Nghe tiếng bước chân xa dần của y, Dương Minh Sanh nắm chặt tay lại một lúc rồi từ từ thả ra. Y lẩm bẩm với mình:
- Tại sao...ta bắt đầu hy vọng cái tên thích khách kia có thể thành công.
...
Cùng ngày, Thái Đông Thành trở về báo cáo với cấp trên.
Khi y quay lại có dẫn theo ba mươi tên lính. Người nào cũng mang theo cung tên.
Điều động binh lính, cho dù là vài người thì cũng không phải là chuyện nhỏ. Chắc chắn không thể có quân lệnh mà tự tiện điều khiển. Lấy thân phận quan binh đi điều động là chuyện tối kỵ. Bình thường, trong quân sẽ không chấp nhận. Vì nếu không thì quân đội đâu còn là quân đội nữa.
Hình Bộ, Đại Lý Tự và phủ Lạc Dương cũng không muốn điều động quân đội. Bởi làm thế có khác nào nói bọn họ không có năng lực hay sao.
Có điều, cái án ở phủ Dương Lang trung quá ầm ĩ. Đường đường là một Hình lang trung của Hình bộ bị người ta làm cho tàn phế. Tiếp theo đó Thiên Ngưu bị chết. Cái án này trước sau thì Thiên hậu cũng biết.
Để tránh sau này bị quan trên hỏi, Phụng Thần vệ mới cho phép Thái Đông Thành điều tạm ba mươi tên lính mang theo cung tên tới đó.
Nghe nói vì chuyện này, phủ Lạc Dương cũng chịu rất nhiều áp lực. Tuy nhiên cả một cái thành lớn như vậy cũng không có nhiều binh lính. Vì vậy mà Lạc Dương úy Đường Tung tự mình tới, đồng thời dẫn theo ba mươi người, đều là những vũ hầu và phương đinh.
Đường Tung dẫn theo những người đó và gia đinh của Dương phủ cùng với phường đinh chia ra thành từng cặp, cứ một cũ kèm với một mới mà tuần tra, tăng cường cảnh giới cho Dương phủ.
Khi đám phường đinh được đưa tới Dương phủ, Dương Phàm thấy mặc dù bọn chúng được cố tình tách ra nhưng nét mặt lúc nào cũng ác liệt. Ánh mắt của Dương Phàm trở nên trầm tư. Bọn họ không hề châu đầu ghé tai, cũng không cười cười nói nói với nhau, thật đúng là phương đinh và vũ hầu tinh nhuệ a.
Lúc này, Mã Kiều vỗ một tên phương đinh đang bước về phía mình mà cao hứng nói:
- Có thêm nhiều người như vậy, chúng ta cũng an toàn hơn.
Dương Phàm nhìn đám phương đinh và vũ hầu mới tơi đầu có bước đi vững chắc thì cười nhẹ:
- Đúng vậy. Lần này...thật sự an toàn hơn.
Buổi chiều, trong phủ của Dương Minh Sanh, vũ hầu và phương đinh qua lại liên tục. Mặc dù nhiều người nhưng tất cả đều giữ sự im lặng, chỉ có những tiếng bước chân, ngoài ra không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác. Cảnh tượng nghiêm túc như vậy chẳng khác nào một cái quân doanh.
Trong một cái đình ngũ giác, trước mặt Hoàng Kỳ Lân có một cái bàn đá, trên đó đặt một bầu rượu và một con gà béo. Con gà chừng năm cân đã bị y gặm hơn một nửa.
Hoàng Kỳ Lân có thân mình tròn trịa. Mặc dù mập mạp nhưng lại không mang tới cho người ta cái cảm giác quá béo. Trong số bốn huynh đệ "Đồng Tường Thiết Bích" thì người này có tuổi nhỏ nhất. Nhưng vì dáng người mập mạp nên mới nhìn còn lớn tuổi hơn mấy vị huynh đệ của y.
Ngồi bên trái của y là Vương Vũ Lược - Người của Hình Bộ trước đây bị Dương Phàm đánh bại. Phía bên phải là Hoa Tiểu Tiễn bảo vệ Dương phủ. Dương Phàm và một tên phường đinh mới tới đứng thẳng.
Hoàng Kỳ Lân phun ra một cái xương gà, quệt mỡ lên quần áo rồi cười lạnh:
- Lần này chúng ta điều binh tới đây. Ta muốn xem cái tên thích khách kia có nhanh hơn cung tiễn được hay không.
Từ sau khi thoát chết, Hoa Tiểu Tiễn vẫn còn hoảng sợ nên không khỏi lo lắng:
- Hoàng Kỳ Lân! Tên thích khách kia không thấy bóng dáng thì làm sao mà đám cung tiễn có thể đối phó được hắn?
Hoàng Kỳ Lân hừ một tiếng:
- Đừng có thổi hắn lên như vậy. Hoàng mỗ từng thấy những cao thủ lợi hại nhưng không một ai nhanh hơn được cung tiễn. Ngươi có nghe thấy có cao thủ nào đánh đâu thắng đó trên chiến trường hay chưa?
Vương Vũ Lược của hình bộ nghe thấy vậy liền lên tiếng:
- Hoàng bị thân! Nếu Trung Lang tướng thỉnh được chỉ điều quân tới tại sao không lấy thêm nỏ. Chẳng phải nỏ có uy lực lớn hơn cung tiễn hay sao?
Hoàng Kỳ Lân cười cười liếc mắt nhìn y rồi nói:
- Ngươi chưa ở trong quân nên không hiểu được.
Vương Vũ Lược đỏ mặt lên rồi chắp tay nói:
- Xin Hoàng bị thân chỉ giáo.
Hoàng Kỳ Lân vất một cái xương gà xuống rồi quệt mồm nói:
- So với cung thì nỏ có tầm bắn xa và lực sát thương lớn hơn. Nhưng có chỗ nỏ không bằng được cung. Có câu nói rằng, năm tiễn một nỏ. Thật ra, một cung tiễn thủ có thể bắn ra được năm mũi thì nỏ mới bắn được một phát.
Chúng ta không thể điều nhiều lính tới đây. Trong phủ lại có nhiều cây cỏ, lầu các. Chỉ cần một mũi tên không trúng thì tên thích khách kia có thể biến mất. Dùng nỏ làm sao mà bắt được y? Mà kích thước của nỏ cũng to hơn, binh sĩ khênh tới cũng bất tiện.
Hoàng Kỳ Lân cầm một miếng thịt gà nói:
- Chưa nói, nếu bắn thì lực sát thương chưa chắc đã kém nỏ. Danh tướng Đại Đường chúng ta là Tiết Nhân Quý khi đó làm đại tổng quản từng dẫn quân tới Tây Vực, còn được hoàng đế Cao Tông thưởng yến để tiễn.
Trong buổi tiệc, hoàng đế Cao Tông nói với Tiết tướng quân:"nghe tiếng, tướng quân nổi tiếng bắn giỏi đã lâu. Một mũi tên có thể xuyên qua bảy lớp giáp. Hôm nay ngươi có thể thử một mũi cho trẫm xem hay không?"
Khi đó ta đứng rất gần với giáo trường nên nghe được loáng thoáng. Tiết tướng quân nghe xong ý chỉ liền sai người cầm bảo cung của mình tới, sau đó dùng một mũi tên bắn xuyên qua năm lớp giáp. Hoàng đế Cao Tông thấy thế quá sợ hãi, sai người lấy bộ Thiết khải bảo giáp ở trong cung để Tiết tướng quân thay, sợ ngài bị tên bắn lén mà chết trận. Hắc! Áo giáp bình thường còn không thể ngăn cản được thì nói gì tới mấy tên trộm. Bằng này cung tiễn đủ đối phó với y rồi. Chỉ cần bị trúng một mũi tên thì đừng mong thoát được.
Hoa Tiểu Tiễn và Vương Vũ Lược nghe thấy Hoàng Kỳ Lân nói vậy thì vô cùng thán phục.
Theo quy định của nhà Đường thì binh lính được mặc giáp phải chiếm tới sáu phần. Nhưng giới hạn trong năng lực sản xuất và hoàn cảnh mà chiến trường cần. Hơn nữa, có sự khắc chế của cung nỏ, nên tránh để kỵ binh xung đột chính diện làm tổn thất của cải. Việc sử dụng kỵ binh gần như biến mất hoàn toàn , nên giáp trụ lúc đó chủ yếu là giáp da, bố giáp. Còn người mặc giáp trụ cũng không có nhiều.
Với sự deo dai của da, thì một đao chưa chắc đã có thể đâm thủng. Hơn nữa, nếu xếp chúng lại còn có tác dụng giảm lực. Nhưng cung nhà Đường có thể xuyên thủng qua năm lớp thì uy lực của nó thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Dương Phàm nghe họ nói chuyện mà cười lạnh.
Hiện tại, hắn đã hoàn toàn hiểu được ý của đối phương.
Điều cung thủ tới đây đúng là có mục đích tăng phòng ngự, lợi dụng cung tên để sát thương thích khách. Nhưng với ba mươi tên phường đinh và võ hầu kia...
Dương Phàm nhìn tên phường đinh tới từ phường Sùng Chính đứng đối diện. Người này tên là Đoạn Vị Phong. Hai chân y khép lại đứng thẳng như một cây thương. Đôi mắt nhìn về phía trước một cách cảnh giác và đầy nghiêm túc.
Dương Phàm không khỏi thở dài. Thái Đông Thành nên tìm một đám binh lính bình thường tới đây chứ không nên điều nhiều tinh binh thế này. Một tên binh sĩ mỗi cử động đã tạo thành thói quen, làm sao giả mạo được đám phương đinh.
Hiển nhiên, Lưu Khuê và Thẩm Gia Huy bị chết khó hiểu khiến cho bọn họ đã nghi ngờ trong Dương phủ có thích khách. Vì vậy mà bọn họ mới điều tới đây ba mươi tên cung tiễn thủ để tăng tác dụng uy hiếp.
Bọn họ lại cho đám lính giả dạng thành phương đinh. Nếu thích khách có trở trong phủ thì ba mươi tên lính này có thể bắt được.
Dương Phàm thầm cảnh giác. Nếu không thể làm từng bước một thì phải tốc chiến tốc thắng.
Chương 74: Tam Xóa khẩu
Dương Phàm vừa suy tư vừa nhìn về phía đám cây trước mặt. Nơi này có một tên cung tiễn thủ, đấy là chỗ mà Dương Phàm có thể nhìn thấy. Nhưng vấn đề ở đây là đối phương đã hoài nghi thích khách hoặc có đồng đảng của thích khách ở đây. Hơn nữa, bọn chúng còn tăng cường để ọi người giám sát lẫn nhau, như vậy đám cung tiễn thủ cũng không để cho họ biết hết được.
Trang viên của Dương gia mặc dù rộng nhưng với phạm vi tấn công của cung tiễn thủ, ba mươi người cũng không phải phân tán ra nhiều. Mỗi chỗ ít nhất cũng có tới hai người. Hoàng Kỳ Lân ngồi đó uống rượu ăn thịt, rõ ràng lấy mình ra để làm mồi nhử. Như vậy, thậm chí có khả năng ở đây còn có tên cung tiễn thủ thứ ba.
Dương Phàm suy nghĩ một lúc rồi nhìn ngọn núi đối diện cười nói:
- Đoàn huynh! Tiểu đệ đi tiểu một chút.
- Từ từ! Ta cũng đi.
Đoạn Vị Phong thấy vậy liền vội chạy theo. Nhưng Dương Phàm vẫn chưa đi ngay vào nhà vệ mình mà vòng ra sau một đám cây cối. Xung quanh ngôi đình nhỏ có ba mặt toàn là cây cối, còn một mặt có một con đường rải đá vụn. Hắn đi ra một phía, bắt đầu tháo dây lưng.
Hoa Tiểu Tiễn quay đầu lại mắng:
- Ngươi định làm gì?
Dương Phàm quay đầu lại nói:
- Tiểu tiện một chút.
Hoa Tiểu Tiễn nổi giận:
- Ngươi coi đây là vườn rau của nhà ngươi? Không biết nhà xí ở đâu hay sao mà ngươi định bậy ra đó?
Dương Phàm bị y mắng, ngượng ngùng kéo quần đi ra.
Hoa Tiểu Tiễn quay đầu lại nói với Hoàng Kỳ Lân:
- Trong phủ không nên sử dụng những người như thế này. Chúng chỉ là một đám vô dụng. Mấy cái thằng nhà quê này không biết phép tắc gì hết.
Hoàng Kỳ Lân mỉm cười nói:
- Nhiều tai nhiều mắt cũng tốt. Trừ khi tên thích khách kia có thuật ẩn thân. Nếu không bọn họ cũng có chút tác dụng.
Dương Phàm đi về phía nhà xí. Tên phường đinh Đoạn Vị Phong đuổi kịp, Dương Phàm liền quay đầu lại cười nói:
- Đoàn huynh cũng muốn đi tiểu hay sao?
Đoạn Vị Phong vẫn cười cười như trước:
- Như thế có thể bảo vệ lẫn nhau. Tên thích khách kia chẳng biết mò tới lúc nào.
Vào trong nhà xí, Dương Phàm giả bộ đi ngoài, đồng thời nhanh chóng suy nghĩ. Vừa rồi khi hắn đi vào bụi hoa đó không hề có người. Tên cung tiễn thủ mà hắn nhìn thấy nấp phía bên phái ngôi đình, ở đó có tầm quan sát rất rộng, có thể quan tâm được ba hướng. Nếu như có tên cung tiễn thủ thứ hai, không có ở bên trái vậy thì chỉ có khả năng ở trong bụi cây sau ngôi đình.
Cái hướng này cũng không thể dò xét được. Hiện tại bọn họ đã nghi ngờ người bên trong. Nếu chọn không đúng cách để cho họ đuổi hết võ hầu và phường đinh ra ngoài, hoặc là đưa Dương Minh sanh tới chỗ khác sẽ làm cho hắn khó khăn hơn.
Hiện nay chỉ có một cách duy nhất đó là tốc chiến tốc thắng. Nhưng làm vậy có thể lôi ra được vị người chủ thực sự đứng sau họ ra hay không? Chỉ có tạo áp lực mới có thể khiến cho thủ phạm đứng sau xuất hiện.
Dương Phàm chợt nghĩ tới lời mà Thiên Ái Nô đã nói với mình:" Gặp chuyện cần phải nghĩ mới làm. Có một số việc không phải cứ đao kiếm là có thể giải quyết mà cần phải động não, không chừng có thể giải quyết được sự việc một cách dễ dàng.
Dương Phàm thở dài. Chuyện bây giờ động não có thể giải quyết được không?
Phải dẫn rắn ra khỏi hang...
Dẫn rắn ra khỏi hang?
Dương Phàm thầm quyết định để lại một mình Dương Minh Sanh là đủ rồi còn giải quyết đám người Thái Đông Thành trước. Chỉ còn lại một mình Dương Minh Sanh, y sẽ chủ động cầu cứu vị chủ đứng sau. Hoặc là...
Đang suy nghĩ thì tiến của Đoàn Vị Phong từ bên ngoài vọng vào:
- Dương Phàm! Ngươi có làm sao không?
- Không sao!
Dương Phàm cười hì hì bước ra ngoài, đồng thời xoa bụng nói:
- Đoàn huynh không làm một chút sao?
Đoàn Vị Phong liếc mắt nhìn hắn một cái rồi xoay người bỏ đi. Dương Phàm cười hì hì đi theo sau lưng, tuy nhiên ánh mắt lại tập trung về phía cây đao đeo trên lưng của gã. Cây đao của Đoàn Vị Phong cũng là cương đao giống như của hắn.
Khi hai người quay lại ngôi đình, trước mặt của Hoàng Kỳ Lân chỉ còn lại một đống xương gà. Y ợ một cái rồi đứng dậy nói:
- Mỗ cũng phải đi tiểu tiện một chút.
Hoa tiểu Tiễn và Vương Vũ Lược cũng đứng dậy nói:
- Ta cũng đi.
"Cơ hội tốt!"
Dương Phàm không thể bỏ qua một cơ hội tốt như thế. Nhìn thấy chỗ đứng của bọn họ thay đổi, mặc dù chỉ trong khoảng khắc nhưng cũng đủ giúp hắn nắm chắc. Dương Phàm đột nhiên thốt lên kinh hãi, đồng thời vung chưởng vỗ vào gáy của Đoạn Vị Phong, đồng thời vọt người về phía trước.
Đoạn Vị Phong lên tiếng đáp lại rồi lăn ra đất. Hoàng Kỳ Lân ngẩng đầu lên thì thấy Dương Phàm đánh cho Đoạn Vị Phong hôn mê. Y mới chỉ kịp kinh ngạc thì thấy hắn lao về phía mình mà kinh hãi vội vàng rút đao.
Y vừa mới rút đao ra, Dương Phàm đã lượt tới. Thanh đao trong tay hắn dồn hết sức xẻ thẳng vào ngực của Hoàng Kỳ Lân. Cổ tay hắn khẽ rung nhẹ xoay ngược một cái. Năm ngón tay như năm cái móc chộp thẳng về phía họng Vương Vũ Lược.
Tốc chiến tốc thắng!
Nếu như bị bại lộ, Dương Phàm cũng không lo lắng. Cái thân phận phường đinh là do hắn chọn để tìm kiếm kẻ thù. Nếu đã biết được tung tích của kẻ địch thì cũng chẳng sao. Tất nhiên nếu có cái thân phận này để ngụy trang, sẽ giúp cho hắn rất nhiều. Vì vậy mà hắn cũng không muốn bại lộ.
Vương Vũ Lược hét lên một tiếng mà ngã ra đất. Cũng lúc đó, Hoàng Kỳ Lân xoay đao, khuỷu tay trái húc về phía sau, xoay người. Mấy động tác đó được y thực hiện một cách lưu loát, và rất nhanh. Mặc dù mập nhưng tốc độ của Hoàng Kỳ Lân lại rất nhanh. Y di chuyển liên tiếp vừa công vừa thủ. Trong thoáng cái đã thay đổi mấy cái tư thế.
Nhưng khi y lùi tới bên cạnh cái lan can thì sức lực đã hết. Bụng của y cũng trúng một đao khiến cho thân hình xiêu vẹo, ruột lòi cả xuống đất. Mặc dù không nhìn thấy máu tươi nhưng y biết cái thứ màu đen đang chảy ra kia chính là máu của mình.
"Vù!"
Một mũi tên từ phía sau đình bay vào. Hướng này quả nhiên là có cung thủ ẩn nấp. Tên cung thủ đó mạc dù phản ứng nhanh nhưng trong đình, Dương Phàm di chuyển sát với Hoàng Kỳ Lân, dùng tay đánh nát cổ họng của Vương Vũ Lược sau đó xoay người cực nhanh.
Mà trong ngôi đình, Hoàng Kỳ Lân đứng dựa vào lan can, Vương Vũ Lược và Hoa Tiểu Tiễn cũng đứng chẳng khác gì những tấm bình phong chắn các hướng có cung tiễn thủ mai phục. Tên cung thủ đó phản ứng rất nhanh, tìm ra khe hở giữa mấy người mà bắn một mũi tên nhưng không ngờ lại không trúng Dương Phàm.
Dương Phàm vung tay giết chết Hoàng Kỳ Lân và Vương Vũ Lược xong liền xông vào trong bụi hoa. Ngay lập tức một tiếng hét thảm vang lên. Dương Phàm lại vọt vào bụi hoa khác, lập tức vang lên tiếng hét thảm thiết. Cung thủ bị người ta áp sát thì chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
Hoa Tiểu Tiễn đứng ở đó run rẩy không biết phải làm thế nào. Tất cả mọi chuyện diễn ra quá đột ngột. Y không thể ngờ được thích khách ở trong phủ lại ở ngay bên cạnh mình. Mà đó lại là một cái người nhìn vô cùng giản dị và trung thực.
- Nhanh...
Hoa Tiểu Tiễn mới thốt lên được một chữ "nhanh..." Còn chưa dứt thì y đã trợn mắt lên. Lúc này, Dương Phàm đứng thẳng dậy, trong tay cầm một cây cung lớn.
Cây cung đó được chế tạo theo đúng tiêu chuẩn của cung đời Đường. Nó có chiều dài hơn một mét sáu, không thấp hơn Dương Phàm nhiều lắm.
Dây cung rung lên với một tốc độ cực kỳ nhanh khiến ắt thường không thể theo kịp. Dưới ánh sáng của ngọn đèn trong đình, người ta chỉ thấy loáng thoáng ở vị trí dây cung có một chút sáng trắng.
Hoa Tiểu Tiễn từ từ cúi đầu nhìn thấy một mũi tên cắm trúng vị trí tim của mình. Đầu mũi tên có ba cạnh móc vào trái tim khiến áu từ tim của y theo mấy cái rãnh sâu trên thân tên chảy ra ngoài.
Hoa Tiểu Tiễn ngơ ngác ngẩng đầu. Đôi môi của y hơi mấp máy một chút rồi đầu gối mềm nhũn mà quỵ xuống. Dương Phàm bước tới, nhặt cây đao đeo bên hông của y rồi cầm cây đao dính máu của mình mà nhét vào tay đối phương.
Hoa Tiểu Tiễn ngồi đó. Ánh mắt của y như vẫn còn đang cử động nhưng dưới ánh đèn, người ta nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt đó hoàn toàn không còn sức sống.
Tiếng người từ bốn phía lập tức vọng tới. Một đám người từ bốn phương tám hướng chạy tới chỗ này. Dương Phàm lập tức nhảy vào hòn núi bên cạnh. Gần như cùng một lúc, đám người đầu tiên đã chạy tới.
Bọn họ thấy dưới ánh ngọn phong đăng nhẹ nhàng lay động trong gió, Hoàng Kỳ Phong ngã ngửa trên lan can, chỗ bụng thấp thoáng nhìn thấy máu. Còn Vương Vũ Lược nằm nghiêng trên đất không nhúc nhích.
Hoa Tiểu Tiễn thì kinh ngạc ngồi trước bàn đá dường như sợ tới mức choáng váng mà không thấy mọi người chạy tới. Nhưng nếu nhìn kỹ nơi tim của y, tất cả đều cảm thấy ớn lạnh. Một mũi tên nhọn xuyên sâu vào thân thể của y. Người y hơi ngả về phía trước. Y không ngã xuống là do có mũi tên kia chống đỡ.
Tất cả không một ai dám lên tiếng. Bọn họ lẳng lặng đốt đèn đốt đuốc. Bất ngờ một tiếng nổ vang lên. Trong số những người tới đây thì Ngô Thiếu Đông là người có địa vị cao nhất.
Ngô Thiếu Đông nhìn hơi gầy nhưng đôi mày kiếm lại khiến cho y thêm phần anh hùng. Y từ từ đi về phía Hoàng Kỳ Lân, định đưa tay đỡ rồi chợt thu tay lại. Y hít một hơi thật sâu, sau đó quay người, hỏi to:
- Vừa rồi ai là người tới đầu tiên?
Chương 75: Nổi gió
Một tên phường đinh đứng bên cạnh Mã Kiều liền lên tiếng. Y đứng thẳng người ra dáng một tên binh lính nhưng có điều lúc này chẳng ai để ý.
- Ngô bị thân! Chúng ta chạy tới trước.
- Ngươi nói xem nhìn thấy gì?
- Cái này... Lúc chúng ta từ phía sau bụi cây chạy ra thì Mã Kiều đi trước cho nên...
Tên phường đinh đó hơi hổ thẹn cúi đầu:
- Ty chức nhìn thấy...những gì mà ngài đã thấy.
Ngô Thiếu Đông nhìn Mã Kiều với ánh mắt sắc như dao.
Sắc mặt Mã Kiêu trắng bệch, run rẩy. Dường như cảnh tượng đầy máu khiến cho y sợ hãi. Vì vậy mà y vẫn chưa hề bình tĩnh lại. Y nhìn Ngô Thiếu Đông mà đôi mắt ngơ ngác dường như không nhìn thấy gì cả.
Ngô Thiếu Đông liền lên tiếng mắng:
- Nhát như chuột! Nói.
- A!
Mã Kiều giật mình vội vàng lên tiếng:
- Ta không biết. Tiểu nhân không thấy gì cả. Không phải! Tiểu nhân thấy...thật ra không thấy.
Ngô Thiếu Đông giận dữ vọt tới trước mặt, mà chộp lấy cổ áo, nhấc Mã Kiều lên. Y rít giọng:
- Nói! Cuối cùng thì ngươi thấy cái gì?
Mã Kiều hoàn toàn tỉnh táo lại rồi rụt cổ nhình quanh như một con chim cút vẫn còn đang run rẩy:
- Tiểu nhân...dường như nhìn thấy...nhìn thấy một cái bóng đen nhảy vào bụi cây kia rồi biến mất. Sau đó, nhìn thấy toàn bộ người trong đình chết hết nên tiểu nhân...tiểu nhân không biết mình có hoa mắt hay không...
Ngô Thiếu Đông nhìn y một lúc rồi oán hận buông tay. Lúc này, có người tới thăm dò hai người bị hôn mê rồi kêu lên:
- Ngô bị thân! Hai người này vẫn còn sống, chỉ bị đánh ngất.
Ngô Thiếu Đông vung tay lên quát:
- Cứu họ tỉnh lại.
...
Trong một căn phòng, Dương Minh Sanh ngồi ở vị trí chủ nhân còn Thái Đông Thanh và Ngô Thiếu Đông ngồi ở hai bên. Dương Phàm và Đoạn Vị Phong thì đứng trước mặt họ.
Thái Đông Thành lên tiếng với giọng hết sức ôn hòa:
- Không phải sợ. Các ngươi thuật lại tình hình lúc đó xem thế nào.
Dương Phàm làm như chưa gặp phải trường hợp như vậy cho nên có phần sợ hãi. Hắn lên tiếng:
- Tướng quân! Tiểu nhân không thấy gì cả. Lúc ấy, tiểu nhân chỉ thấy sau đầu có gió rồi ngay lập tức tối sầm mắt lại. Tới khi tiểu nhân tỉnh lại thì...đã ở đây.
Thái Đông Thành không nói gì nhìn về phía Đoạn Vị Phong, Đoạn Vị Phong đỏ mặt, lên tiếng:
- Tiểu nhân cũng giống như vậy. Lúc ấy chỉ nghe thấy hắn hét lên một tiếng thì tiểu nhân như lộn về phía trước rồi gáy bị nện một cái mà ngất xỉu. Tới khi tiểu nhân tỉnh lại...
Đoạn Vị Phong đỏ mặt. Sắc mặt của Thái Đông Thành tối sầm lại. Y từ từ đứng dậy, chắp hai tay sau lưng mà bước thỏng thả một lúc rồi mới phất tay, ý bảo người đưa Đoạn Vị Phong và Dương Phàm ra ngoài.
- Thiếu Đông!
Ngô Thiếu Đông đứng dậy, ôm quyền nói:
- Có ty chức.
Thái Đông Thành trầm ngâm rồi nói:
- Hiện tại, ngươi không được rời khỏi ta.
Ngô Thiếu Đông biết lang tướng lo cho sự an toàn của mình, trong lòng cảm thấy ấm áp liền vội vàng đáp:
- Ty chức tuân lệnh.
Thái Đông Thành quay sang Dương Minh Sanh, ánh mắt đầy lửa giận:
- Dương Lang trung! Vì ngươi mà mỗ mất ba viên đại tướng.
Dương Minh Sanh cất tiếng cười âm trầm:
- Chuyện này có liên quan gì tới ta? Thái lang tướng! Chuyện năm đó, ta và ngươi đều có phần.
Thái Đông Thành phất tay bỏ đi, đồng thời chửi vọng lại:
- Thứ rác rưởi như này còn sống làm gì cho chật đất?
Dương Minh Sanh nghe thấy vậy thì từ từ ngửa mặt. Y như đang ngửi ngửi cái gì đó trong không khí mà nói:
- Ta nói ta sống không có tích sự? Ta muốn biết hắn là ai? Ta muốn biết cuối cùng các ngươi có thể giết được hắn hay là để cho hắn giết các ngươi. Ta nhất định sẽ biết. Nhất định biết.
...
Thái Đông Thành ra khỏi phòng ngủ của Dương Minh Sanh liền nói với Ngô Thiếu Đông:
- Chúng ta cứ để cho người khác nắm mũi dắt đi như vậy không phải là thượng sách. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Sáng ngày mai chúng ta sẽ rút người về.
Ngô Thiếu Đông lên tiếng:
- Lang tướng! Vậy chúng ta không báo thù cho các huynh đệ?
Thái Đông Thành nói:
- Phải báo. Nhưng không phải ở đây mà ở địa bàn của chúng ta.
Y lạnh lùng quay sang nhìn phòng ngủ của Duong Minh Sanh mà cười lạnh:
- Tên thích khách đó biết ta là kẻ thủ của hắn thì hắn sẽ bỏ qua hay soa? Do ta quá coi thường cho nên mới bị trúng kế của hắn. Ta định lấy Dương Minh Sanh làm mồi nhử, ai ngờ ta lại là mục tiêu của tên thích khác đó. Như thế ta ở đây làm gì? Ta muốn xem trong khu vực quân doanh, hắn có dám tới hay không.
Bầu không khí của phủ Dương lang trung trở nên hết sức khẩn trương.
Hai lần trước, thích khách chỉ giết những nhân vật quan trọng. Đám võ hầu phường đinh mạc dù không yên nhưng cũng không quá sợ hãi. Tuy nhiên lần này thích khách ra tay giết không chỉ có tướng lĩnh mà còn có cả người của Hình bộ, hộ viện Dương gia. Vì vậy mà ai cũng cảm thấy lo lắng.
Không một ai biết hung thủ thế nào, không biết động cơ của đối phương. Bất chấp Dương phủ canh gác chặt chẽ như vậy mà hắn vẫn ra vào như chỗ không người. Vì vậy mà mọi người nhìn Ngô Thiếu Đông giống như nhìn một người chết.
Có điều, đêm nay mọi người có thể yên tâm hơn một chút. Bởi vì trong đêm nay đã chết mấy người, tên thích khách kia giống như một thanh thần kiếm không thấy máu không vào vỏ. Hôm nay hắn đã uống no máu tươi nên cũng đã vào bao nghỉ ngơi.
Tuy nhiên kiếm vẫn chưa chui vào vỏ.
Dương Phàm và Đoạn Vị Phong được người đánh cho hôn mê, mặc dù không chết nhưng đầu đau như búa bổ vì vậy mà nhiệm vụ tuần tra đành phải giao cho hai người khác.
Đoạn Vị Phong mới tới cho nên được bố trí ở chỗ khác. Mã Kiều đưa Dương Phàm trở lại phòng, cho hắn uống chút nước, nhìn hắn ngủ rồi mới đi tuần tra tiếp.
Tới canh bốn, tiếng nói mê của Dương Phàm đột nhiên biến mất. Hắn lén lút ngồi dậy.
Từ trước tới nay thói quen của hắn đúng là sau khi hành động xong liền biến mất. Nhưng lần này, hắn quyết định thay đổi.
Dương Minh Sanh đã nghi ngờ có khả năng bên trong có người cấu kết với thích khác cho nên hoàn cảnh của hắn càng lúc càng khó. Đồng thời, ám sát thành công khiến cho sự canh gác càng thêm nghiêm cẩn. Chuyện đánh lén coi như không thành. Nếu để cho đối phương thay đổi chỗ ở thì lại càng thêm khó khăn vì vậy ra tay lúc này, một là bất ngờ, hai là do tình thế bức bách.
Bên cạnh cửa có một cái cây sào, bên trong có bộ quần áo màu xanh, còn có cả khăn trùm đầu cùng với đoản đao, đoản kiếm, giầy. Sau khi thay đổi trang phục, Dương Phàm liền đeo thêm một cái mặt nạ quỷ khiến cho hắn biến thành một người khác.
Lần này, hắn quyết định đánh trực diện.
Dương Phàm nằm trên mái cong giống như một con thú.
Hắn nằm trên mái ngói gần một canh giờ.
Xung quanh có rất nhiều bóng người và bóng đèn. Mặc dù đêm nay thích khác đã tới, theo lẽ thường thì tối nay bình an vô sự. Nhưng do việc dụ địch không có hiệu quả, nên sự canh phòng càng thêm nghiêm khắc.
Vốn chuyện này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Dương Phàm. Hắn cũng không dự định có thể bất ngờ giết kẻ địch. Tối nay hắn phải giết người. Dương Phàm từ từ rút đoản kiếm. Trên thân kiếm lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
Dương Phàm đang chuẩn bị nhảy xuống thì đột nhiên có hai tên phường đinh cầm đuốc xuất hiện. Hắn lại nằm ép xuống bởi vì trong hai người đó có một là Mã Kiều.
May mắn bọn họ không ở đó lâu lắm mà nhanh chóng di chuyển. Dương Phàm biết Mã Kiều còn mạnh canh giờ nữa mới được nghỉ. Mà gã đi một vòng cũng phải mất ba nén hương.
Dương Phàm lẳng lặng chờ đợi tới khi Mã Kiều đi xa, lại có hai tên phường đinh khác xuất hiện. Dương Phàm lập tức dậm chân một cái nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Một tổ tuần tra có hai người. Trạm gác cố định cũng có hai người. Trong bụi cây còn có nhiều cung thủ ẩn nấp. Tuy nhiên Dương Phàm nấp trên mái ngói được một canh giờ, bọn họ làm sao mà ngồi yên mãi được? Vì vậy mà vị trí của họ, Dương Phàm đều nắm rõ.
Dương Phàm muốn ra tay với cung thủ trước. Uy hiếp lớn nhất đối với hắn chắc chắn là cung thủ, bởi tốc độ của tên rất nhanh, lại đang ban đêm nên hắn khó tránh.
Hai người đi tuần đi tới, Dương Phàm đột nhiên rơi xuống đất, vượt qua hai tên phường đinh rồi như một bóng ma lao về phía một tên cung thủ.
Cung thủ bị áp sát thì chỉ biết để cho người ta giết. Dương Phàm không hề chần chừ vung thanh kiếm sắc, rồi đạp lên xác của tên cung thủ đó mà vọt về phía một tên khác. Khi hắn lướt qua hai gã tuần tra liền vỗ nhanh vào cổ họng của họ khiến cho cả hai ngã ra đất.
- Có thích khách.
Hai tên phường đinh đứng gác lập tức kêu to, đồng thời rút đao ra khỏi vỏ. Dương Phàm giết xong hai tên cung thủ lập tức tấn công họ.
- Giỏi cho tên giặc. Còn dám tới đây. Để xem ngươi chạy đi đâu?
Ngô Thiếu Đông vốn đang nằm ngủ nghe ấy tiếng lập tức vọt ra cửa thì nhìn thấy Dương Phàm mặc trang phục và bịt mặt màu xanh. Hai mắt của gã trở nên đỏ ngầu, rút đao nhảy ra.
Tiếng đao rít gió vang lên. Ngô Thiếu Đông lao tới, ngay lập tức bổ xuống mười đao. Quanh người Dương Phàm lập tức xuất hiện những điểm sáng. Có thể nói thế công của Ngô Thiếu Đông vô cùng hung hãn.
Dương Phàm bị hai tên thị vệ cùng với một tên Thiên Ngưu bị thân liên thủ đánh nhưng vẫn hết sức thoải mái. Đoản kiếm của hắn lướt nhanh nhơ chớp khiến ột tên thị vệ văng ra ngoài. Dương Phàm hạ thấp người xuống, đoản kiếm lướt trên cây đảo của một tên thị vệ khác đồng thời lao đi. Cây đao trong giầy đã xuất hiện trong tay mà đâm thẳng về phía cổ họng Ngô Thiếu Đông.
- Giết!
Một ánh đao sáng lóe lên. Một đòn kia của Dương Phàm có thể lấy mạng Ngô Thiếu Đông nhưng cánh tay của mình cũng bị chém đứt. Hắn liền thu đao, xoay người né tránh. Đồng thời, hắn chuyển kiếm đâm ngược lại khiến ột tên thị vệ kêu to rồi ngã ngửa ra đất mà chết.
Dương Phàm vừa mới chạm chân xuống đất thì lập tức có hai cây đao rít gió bổ tới.