Chương 346-350

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan 19-02-2024 14:30:20

Chương 346: Cho ngươi không thành Phật (1) Lai Tuấn Thần bất đắc dĩ nói: - Đã như vậy thì xin mời Tiết sư! Xin mời! Tiết Hoài Nghĩa đứng lên rời khỏi phòng, nhìn các đệ tử nói to: - Vừa rồi ta có thương lượng với hắn một chút. Tuy Thập Thất bị oan uổng nhưng dù sao trong người vẫn có tội danh. Nếu cứ để như vậy, chúng ta mang hắn đi sẽ bị hoài nghi, ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn. Chính vì vậy ta phải để gã gỡ bỏ tội danh này cho Thập Thất. Để Thập Thất đường đường chính chính rời khỏi Thẩm phán viện. Nếu các ngươi có nhớ thương hắn thì hãy cùng Vi sư đến thăm hắn một chút. Lai Tuấn Thần đứng bên cạnh Tiết Hoài Nghĩa đang gượng cười không nói lời nào chỉ lặng lẽ nhìn Vệ Toại Trung ra hiệu cho y. Vệ Toại Trung suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu được ý của Lai Tuấn Thần là gì. Tới khi đi cùng Tiết Hoài Nghĩa đến nửa đường mới hiểu ra, lập tức xoay người vội vàng bước đi. Tiết Hoài Nghĩa nói xong, Lai Tuấn Thần nhìn lão cười một cách hiền hòa, êm thấm nói: - Tiết sư, mời đi bên này! Một đám hòa thượng đi xung quanh Tiết Hoài Nghĩa đang diễu võ dương oai khiến cho Lai Tuấn Thần là vị chủ nhân nhưng lại giống như một vị khách. Họ cùng đi với Lai Tuấn Thần đến khu phòng giam. Lai Tuấn Thần bước đi nhưng không nói lời nào chỉ thỉnh thoảng quay sang Tiết Hoài Nghĩa giới thiệu sơ qua về Thẩm phán viện. Nhìn dáng vẻ của Tiết Hoài Nghĩa giống như quan khâm sai "Lục lâm" của triều đình vậy. Vệ Toại Trung nhanh chân chạy đến Tây mái hiên trước, vội vàng gọi người mở cửa lao. Những lần trước đến đây y không nhìn kỹ, lúc này quan sát khắp nơi thấy phòng giam cũng không tệ lắm, liền thở ra nhẹ nhõm. Sau đó, y sai một đám người đến quét gian phòng cho sạch sẽ, mở trói xiềng xích cho Dương Phàm. Bọn họ làm việc này một cách nhanh chóng, gọn nhẹ. Hiện giờ trên tường và trên mặt đất đều có vô số đinh nhỏ và các vòng thép, nó được sử dụng để đóng treo phạm nhân lên rồi dùng dây xích xích lại. Tay Dương Phàm vẫn còn bị trói lại nhưng so với bị treo vào trên cột thì thư thái hơn nhiều. Trong phạm vi có thể hoạt động được thậm chí còn có thể nghỉ ngơi, nhưng dù có xoay phương hướng nào thì phạm vi hoạt động cũng đều có giới hạn cả. Lúc này Vệ Toại Trung mới cho người cởi bỏ gân trâu trên người Dương Phàm xuống. Haitên quan coi ngục mang một bộ giường vào đặt trong phòng giam. Lúc này Lai Tuấn Thần đã dẫn Tiết Hoài Nghĩa vào đến sân. Nhìn đám lính cai ngục đang lục đục làm những chuyện đó mà Dương Phàm nhìn vào không hiểu gì cả.Mãi cho đến khi thấy Tiết Hoài Nghĩa cùng sư huynh đệ hòa thượng tiến vào, hắn mới bừng tỉnh ngộ. - Thập Thất! Các sư huynh đệ đồng loạt kêu lên, Lai Tuấn Thần ho khan một tiếng nhìn Tiết Hoài Nghĩa nói: - Tiết sư, Dương Phàm dù sao cũng là phạm nhân, không thể không khóa hắn lại. Tiết sư không nên đau lòng quá làm Tuấn Thần ta thật khó xử! Tiết Hoài Nghĩa định nói đã bị Lai Tuấn Thần chặn lại. Nghĩ một chút lão cũng không phản đối gì chỉ hừ lạnh một tiếng rồi tách chúng đệ tử ra đi đến trước mặt Dương Phàm lớn tiếng hỏi: - Thập Thất! Con nói cho Vi sư hay, con có tham gia mưu phản không? Dương Phàm lắc lắc đầu nói: - Đệ tử không có! Tiết Hoài Nghĩa vỗ bờ vai hắn lớn tiếng nói: - Tốt! Chỉ cần những lời này của con, Vi sư không cần lo lắng nữa! Ai dám vô duyên vô cớ ức hiếp người của chùa Bạch Mã ta, tên nào dám ... hả? Người nào làm chuyện này? Tiết Hoài Nghĩa đang nói nửa chừng chợt thấy sắc mặt Dương Phàm biểu lộ sự đau đớn không khỏi giật mình. Vệ Toại Trung đang đứng một bên trừng mắt nhìn Dương Phàm có vẻ đang uy hiếp nhưng hắn chẳng thèm để ý đến gã. có cơ hội này Dương Phàm làm sao có thể bỏ qua được. Nếu không nắm lấy nó thì hắn chết là cái chắc. Dương Phàm nói: - Sư phụ! Đệ tử bị trói ở cột trụ kia đã một ngày một đêm rồi. Dây thừng quá chặt khiến da thịt tay chân không thể nào cử động được. - Cái gì? Hoằng Lục vừa nghe nói vậy liền tiến lên xé áo của Dương Phàm ra, đúng là bị gân trâu trói chặt khiến cho da thịt bị nén lại làm sưng ỏ khắp một vùng. Vì gân trâu nghiến vào da thịt làm tổn thương vùng da nghiêm trọng. Lúc này miệng vết thương khá lớn, tuy không sâu nhưng lại lan rộng, khi nhìn sơ qua máu thịt trộn lẫn, rất đáng sợ. Một đám đồ đệ liền chửi ầm lên, Tiết Hoài Nghĩa hét to một tiếng át đi những âm thanh khác: - Con mẹ nó, không phải nói đối xử với đồ nhi ta rất tốtmà sao lại có chuyện này? - Chuyện này...Chuyện này.. Lai Tuấn Thần vô cùng xấu hổ, Vệ Toại Trung vội vàng lên tiếng nói: - Xin Tiết sư bớt giận, do Dương Phàm bị bắt vào Thẩm phán viện nhưng chưa từng bị dùng hình bao giờ. Điều này là thật, không tin Tiết sư có thể hỏi hắn và cũng có thể xem vết thương trên người hắn. Còn về phần vết thương kia, là do khi bắt hắn về đây sợ hắn giẫy dụa chạy trốn nến trói quá chặt mà tạo thành. Còn nữa, người trói hắn là tướng sĩ của Võ Lâm Vệ không quan hệ gì đến Ngự Sử đài cả... Vệ Toại Trung nói chuyện một cách khéo léo, biến nó thành chuyện không liên quan tới mình. Chuyện gã chưa dùng hình với Dương Phàm đúng là có thật nên khi kiểm tra không thể nào thấy được gì. Nhưng gã còn chưa nói xong, Dương Phàm liền cắt ngang lời gã, trầm giọng nói: - Sư phụ, hôm nay sợ là ngày cuối cùng đệ tử gặp sư phụ! Hắn vừa nói ra các hòa thượng liền kêu lên ầm ĩ, Hoằng Nhất ngạc nhiên nói: - Thập Thất, ngươi đang nói bậy bạ gì vậy? Chẳng phải ngươi nói mình không tham gia mưu phản sao? Dương Phàm nói: - Đại sư huynh, Thập Thất chưa từng tham giam mưu phản là thật! Nhưng Thập Thất sẽ chết tại Thẩm phán viện cũng là thật! Hắn nhấc tay lên tiếng dây xích sắc kêu lên sột soạt, chỉ vào Vệ Toại Trung nói: - Sáng nay kiểm tra tù nhân từng phòng, tên Chu Bân sát ngay phòng đệ bị đột tử. Chính tên này kiểm tra phạm nhân đã chạy vào phòng giam của đệ, nhìn đệ với ánh mắt đầy sát khí. Vệ Toại Trung vừa định lên tiếng giải thích nhưng Dương Phàm liền cướp lời nói: - Dương Phàm tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng loại người nào đệ tử cũng đã gặp qua. Ánh mắt hắn nhìn đệ tử đằng đằng sát khí là điều chắc chán không thể nhầm được! Vệ Toại Trung cười rộ lên luôn miệng nói: - Hoang đường! Thật sự hoang đường! Bản quan là người quản lý chế ngục này không lẽ ta phải nhìn phạm nhân bằng sắc mặt tốt sao? Ngươi nhìn những người bên cạnh ta ai cũng mặt mày hung hăng bặm trợn cả đó thôi! Dương Phàm, ngươi là phạm nhân không phải là bạn hữu của Vệ mỗ, không lẽ khi ta kiểm tra đến phòng giam của ngươi, mặt ta phải mỉm cười ân cần hay sao? Mấy tên hòa thượng ai cũng quay đầu nhìn về phía bọn người của Vệ Toại Trung, đúng là mặt bọn chúng giống như người khác đang nợ bọn chúng tám trăm xâu tiền . Còn tên Trương Lập Lôi thì giống một tên đồ tể, trên mặt dù không biểu lộ cảm xúc cũng đã đằng đằng sát khí rồi. Lai Tuấn Thần lắc đầu liên tục, than thở nói: - Tiết sư! Đồ đệ của người bị bệnh đa nghi quá nặng chắc là " Cửu cửu bất thân, mỗ mỗ bất ái". Hôm nay khi Tiết sư đến, nhìn hắn còn trông được hơn, còn bình thường thì...,thiệt! Vệ Toại Trung và Dương Phàm không thù không oán thì có lý do gì muốn giết hắn đâu? Tiết Hoài Nghĩa nhìn Dương Phàm lại nhìn Vệ Toại Trung rồi ngửa mặt lên trời cười, nhìn Dương Phàm nói: - Thập Thất, sư phụ thấy ngươi chắc do sợ hãi quá đó thôi, nên nói năng lung tung. Ngươi yên tâm, bình sinh không làm chuyện gì trái với lương tâm thì không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa. Lão cũng biết con bị oan uổng, nên sẽ rửa sạch tội danh này cho con. Sư phụ sẽ mang con ra khỏi nơi này, con hãy yên tâm đợi ở đây. Dương Phàm nóng nảy nói to: - Sư phụ! Tiết Hoài Nghĩa nói: - Được rồi được rồi! Lời của con, ta đã nghe thấy, tất cả sư huynh đệ của con cũng nghe thấy được, đến Trung thừa cùng các viên quan ngục tốt, chấp dịch tất cả đều nghe thấy được. Nếu hắn là nghi phạm mưu phản nói mình nhất định chết ở Ngự Sử đài rồi đúng là bị chết ở Ngự Sử đài. Hoằng Nhất, con hãy nói xem chuyện gì xảy ra? Hoằng Nhất chặn ngang bộ ngực nói: - Còn nói gì nữa, vậy là nhất định có người cố ý đối nghịch với chùa Bạch Mã chúng ta rồi! Tiết Hoài Nghĩa nhấc chân đá một cước chửi thô tục: - Tên đầu heo! Chương 346: Cho ngươi không thành Phật (2) Tiết Hoài Nghĩa chuyển hướng tức giận về phía Hoằng Lục hỏi: - Hoằng Lục, ngươi nói xem! Hoằng Lục lập tức thay đổi sắc mặt nói: - Nếu Thập Thất chết rồi vậy khẳng định có người muốn giết người bịt miệng! Trong Ngự sử đài chắc có đồng đảng của bọn mưu phản, Trung thừa đã nói sẽ chiếu cố Thập Thất. Nếu Thập Thất chết ở Ngự Sử đài thì hung thủ kia nhất định không phải là quan nhỏ rồi! Sư phụ à, người nên lập tức bẩm báo với Hoàng đế, ở Ngự Sử đài không đáng tin cậy, bên trong có cá lớn, cần phải điều tra! Phải bắt ngay! Tiết Hoài Nghĩa gật gật mỉm cười nói: - Đương nhiên rồi! Ta luôn vì Hoàng đế trung thành và tận tâm, một khi phát hiện ra chuyện này sao không điều tra được! Thập Thất nói tên hắn là họ Vệ đấy, ngươi nhớ kĩ họ tên hắn cho ta. Nếu Thập Thất xảy ra chuyện gì phải bắt hắn ngay. Sắc mặt Vệ Toại Trung không còn tự nhiên nữa, Tiết Hoài Nghĩa quay sang Lai Tuấn Thần nói có chút cứng nhắc: - Lão Lai à, ngươi xem thương thế trên người đồ nhi ta thế kia... Lai Tuấn Thần ho khan hai tiếng rồi nói: - Ta sẽ cho người băng bó lại! Tiết Hoài Nghĩa nói: - Được, ta sẽ không quấy rầy nữa, chúng ta đi! Tiết Hoài Nghĩa quay đầu lại liếc nhìn Dương Phàm một lần rồi quay đầu đi ra ngoài. Lai Tuấn Thần nhắm mắt theo sau đưa Tiết Hoài Nghĩa ra khỏi Thẩm phán viện. Khi đến trước cửa. Tiết Hoài Nghĩa đột nhiên dừng chân quay lại nhìn Lai Tuấn Thần, Lai Tuấn Thần liền vội vàng bước lên một bước hỏi: - Tiêt sư có gì dạy bảo? Tiết Hoài Nghĩa giơ tay lên đặt trên vai Lai Tuấn Thần kéo hắn vào phía ngực mình khiến cho hai người dựa sát vào nhau, Tiết Hoài Nghĩa nhìn Lai Tuấn Thần cười lạnh hai tiếng, hạ giọng nói: - Lão Lai, hai người chúng ta lúc trước đều là những tên lưu manh, đầu đường xó chợ, giống nhau cả thôi. cái điệu bộ làm xiếc của ngươi trong lòng ta cũng hiểu rất rõ. Lai Tuấn Thần vội vàng giẫy dụa nói: - Tiết sư, người lầm... Bàn tay to của Tiết Hoài Nghĩa càng kéo hắn sát hơn, rồi nói hết sức điềm nhiên: - Người sống nhờ khuôn mặt, cây sống nhờ lớp da, Tiết mỗ ta sống cũng nhờ da mặt này. Nếu Thập Thất đột nhiên chết trong Thẩm phán viện không rõ nguyên do, thì chính tay ngươi đã lột da mặt của Tiết mỗ. Nếu ngươi làm cho Tiết mỗ không còn mặt mũi thì da mặt còn cũng có ý nghĩa gì đâu! Đến lúc đó... Tiết Hoài Nghĩa vỗ hai cái thật mạnh vào vai Lai Tuấn Thần rồi buông vai hắn ra lớn tiếng nói: - Lão Lai à, ta cáo từ nha! Tiết Hoài Nghĩa nghênh ngang rời đi. Vừa đi lão vừa cười kiêu ngạo. Tiếng cười vang vọng vào tai của Lai Tuấn Thần khiến cho sắc mặt của y đỏ bừng bừng. Tiểu Man suy nghĩ cũng rất chu đáo, khi nàng nghe Nhất Trọc đạo nhân nói nàng không tiện lộ diện sợ người ta đàm tiếu, nên khi đến gần Thẩm phán viện liền ngừng lại, dắt ngựa đứng qua một bên đường đứng chờ nơi ngõ nhỏ. Nàng đứng đợi đến khi đoàn người trong Thẩm phán viện kia quay trở ra mới vội vàng chạy ra đón. Nhưng vừa thấy Tiết Hoài Nghĩa đi nhưng không dẫn theo Dương Phàm trong tâm tưởng liền có chút cuống cuồng lo âu. - Tiết sư! Tiết Hoài Nghĩa nhìn thấy nàng liền giơ tay ra hiệu ngừng lại. Một mình lão bước lên phía trước, kéo Tiểu Man qua một bên nhỏ giọng nói: - Tức phụ của đồ đệ à! Không phải ta không chịu giúp đỡ chỉ có điều Thập Thất bị gán tội mưu phản, trong khi đó Hoàng đế đã biết nên ta không thể mang hắn ra. Nếu không nói với Hoàng đế một câu có thể hắn sẽ bị bắt trở lại, lúc ấy ta không tiện ra mặt nữa rồi. sắc mặt Tiểu Man trắng nhợt, lo sợ không yên nói: - Sư phụ... Tiết Hoài Nghĩa nói: - Con yên tâm, hiện tại Thập Thất sẽ không có chuyện gì cả. Ta đã thu xếp mọi chuyện với Lai Tuấn Thần rồi, nhất định hắn không dám ra tay đâu. Tuy nhiên... Tiết Hoài Nghĩa đem những lời Dương Phàm nói ra kể lại với Tiểu Man, rồi nói: - Thập Thất là một người can đảm cẩn trọng, vô cùng bản lĩnh, những lời hắn nói ra ta nửa tin nửa ngờ. Nếu những gì hắn nói là thật, thì bên trong đã có ẩn tình gì rồi. Ta chỉ sợ tên Lai Tuấn Thần thêu dệt nhiều chứng cứ giả. Tới khi có quá nhiều bằng chứng nhất định hắn sẽ bị Hoàng đế giết chết, ta có muốn cứu cũng không thể nào cứu được. Nhưng ngươi không nên gấp, mau về nhà đợi tin tức của ta, ta đang tìm cách. Tiểu Man vội vàng chỉnh chu lại trang phục, thi lễ nói: - Đa tạ sư phụ! Tiết Hoài Nghĩa không mang được người ra cũng cảm thấy mất thể diện, vì vậy lão khoát tay áo quay đi sắc mặt liền trầm xuống, Tiểu Man thấy sắc mặt lão trong lòng chùn xuống thầm nghĩ " Nhìn thần sắc của Tiết hòa thượng như vậy thì tình hình còn nghiêm trọng gấp trăm lần người nói! Nếu ngay cả người cũng không có cách nào thì Lang quân phải chết sao?" Tiểu Man dắt ngựa đứng bên đường đưa mắt nhìn Tiết Hoài Nghĩa cùng với các hòa thượng lên ngựa rời đi xa. Tâm hồn nàng lúc này như đang treo tận trên không trung, những kế sách hầu như tiêu tan hết. Bỗng nhiên nàng cũng lên ngựa vội vã đi, vừa đi nàng vừa nghĩ " Cầu vị Bồ tát sống Tiết Hoài Nghĩa không được, vậy ta đi cầu các chư thần Phật khắp nơi, nhất định phải cứu cho được Lang quân ra!" Tiểu Man thấy mọi chuyện bây giờ rất gáp. Cũng rất may tuy Dương Phàm làm quan muộn nhưng kết giao với rất nhiều nhân vật lớn như Lương Vương Võ Tam Tư, Thái Bình Công chúa Lý Lệnh Nguyệt. Khi Dương Phàm thành thân được bọn họ xem trọng như vậy nhất định có quan hệ rất mật thiết."Mặc kệ có cầu xin được hay không, Tiểu Man ta nhất định phải thử qua mới biết được." Tiểu Man cũng rất tin tưởng Thượng Quan Đãi Chế nhất định sẽ tìm cách cứu được Lang quân, đáng tiếc Thượng Quan Uyển Nhi ở trong nội cung không thể nào gặp mặt được. Nhưng nàng cũng không thể ngồi chờ Uyển Nhi ra tay, càng không thể mang hết hi vọng đặt trên người Thượng Quan Uyển Nhi. Lúc này với nàng gặp miếu liền bái, gặp phật liền thắp hương cầu khấn, có bệnh cần vái tứ phương mà. Lúc nhỏ Tiểu Man được dạy theo tiêu chuẩn nữ thị vệ của cung đình, là người bảo vệ cho quyền lực của nhà vua, là người giữ gìn trật tự. Nàng muốn cứu Dương Phàm không tiếc hy sinh bản thân, nhưng từ đầu đến giờ nàng chưa từng có ý nghĩ phản kháng. Tất cả ý tưởng, ý nghĩ của nàng đều theo trật tự của Hoàng quyền để mà cứu Lang quân ra. Sự khác biệt về giáo dục, khác biệt về kinh nghiệm sống, khác biệt về cuộc sống hàng ngày thì ý tưởng của con người cũng sẽ hoàn toàn khác nhau. Nói như vậy nhiều năm qua, Tiểu Man là một người gìn giữ trật tự, như vậy Thiên Ái Nô lúc này ở đâu? Hiện Thiên Ái Nô đang chép kinh. Trụ trì Tịnh Tâm Am đang ở Thiện phòng thì phu nhân của Ti Lễ Khanh Bùi Tuyên Lễ chạy đến khóc lóc kể lễ với Định Tính sư thái, còn Tịnh Liên tiểu ni đang ngồi an tọa một bên, cổ tay nâng cao cầm bút viết nhưng tâm nàng không tập trung được liền cầm lấy kinh Kim Cương đọc. Nàng đã đọc qua cuốn kinh này tám mươi lần, lần này là lần thứ tám mươi mốt. Nàng vừa ghi chép kinh, vừa đọc thầm kinh dần dần có chút cảm giác khác thường. Nàng cảm thấy đã rõ ràng tính chất, năm điều không tồn tại " Vô ngã tương, vô nhân tương, vô chúng sinh tương, vô thọ giả tương, phật chính là ta, ta chính là phật!" Vậy thực tế nàng đã ngộ ra những điều về kinh phật. Nhạc phu nhân khóc lóc kể lễ nói: - Sư thái, phu quân ta chỉ sợ phải mang tội danh này. Bọn họ muốn hãm hại phu quân ta đã thêu dệt lên nhiều tội danh. Vừa rồi chúng lại bắt một người tên là Vũ Lâm Lang tướng Dương Phàm, nói là bị Đông quan Thượng Thư Lý Du Đạo mua chuộc, và phu quân ta là người ở giữa liên lạc. Trời ơiiiii, phu quân nhà ta có qua lại với người này bao giờ đâu! Tịnh Liên tiểu ni đang ghi chép trên giấy có chút đắc ý nói: - Cảm giác này chính là ngộ đạo, ta đúng thật có tuệ căn đấy. Hai chữ " Dương Phàm " vừa lọt vào tai, nàng lập tức dừng ngòi bút lại, nàng vừa viết xong ba chữ "Kinh kim cương" nhưng đã làm lem một dấu mực. Vừa mới ngộ đạo thành phật, hai mắt Tịnh Liên tiểu ni thoáng ánh trở nên lạnh lùng chắc là hóa thân thành Atula rồi. Chương 347: Yêu tinh Lầu phòng treo lụa đỏ, với một cái hành lang dài uốn lượn. Những cơn gió nhè nhẹ thổi tới khiến cho cảnh vật mới nhìn tưởng như thơ như họa. Đi vào phủ đệ của Lương Vương, bước qua sân là thư phòng. Trong thư phòng có đặt mấy chỗ ngồi, mấy cái kệ bày đồ cổ chia gian phòng ra thành các khu vực công năng khác nhau. Bên trong chính đường sáng sủa tao nhã, cái bình phong che chắn cửa ra vào khiến có cảm giác như không gian sâu thẳm. Võ Tam Tư mặc một bộ quần áo thường phục bằng vải gấm, trên đầu không đội mũ, chỉ vấn một cái khăn hững hờ, đứng ở giữa một cái giá đồ cổ. Y đang dùng khăn mặt nhỏ bằng vải bông, thong thả mà lau sạch mấy cái bình bằng sứ tinh xảo. Cái bình có miệng nhỏ cổ dài, mỏng như cánh ve, khẽ gõ vào phát ra âm thanh êm tai như ngọc, tất nhiên là một món đồ quý được sưu tầm. Quang lộc thừa Tống Chi Tốn đứng ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng khẽ giọng bình phẩm vài câu, làm cho Võ Tam Tư vui sướng mà cười một tiếng. Lúc này chợt có tiếng bước chân bình bịch từ xa đi đến. Viên quản sự của Vương phủ với nét mặt lo âu xuất hiện tại cửa, Võ Tam Tư cầm cái bình sứ cẩn thận để lại trên kệ, quay đầu nhìn y. Viên quản sự của Vương phủ khom người nói: - Vương gia, Vợ của Võ Lâm vệ Tả Lang tướng Dương Phàm, cầu kiến Vương gia! - Vợ của Dương Phàm? Võ Tam Tư nghe xong hơi hơi nhíu mày lại, chắp hai tay, thong thả bước đi vài bước trong phòngrồi đứng lại, lắc lắc đầu nói: - Nói là Bản Vương mắc bệnh, không gặp người ngoài. - Vâng! Viên quản sự trả lời một tiếng, xoay người mà đi. Một tia sáng lóe lên trong mắt rồi Tống Chi Tôn cúi đầu cân nhắc một lát, đứng phía sau Võ Tam Tư chắp tay nói: - Vương gia, thê tử của Dương Phàm tới thăm hỏi, chắc là muốn cầu xin Vương gia cứu chồng nàng a! Võ Tam Tư hơi khẽ chau mày, đem cái khăn tay để lên trên bàn nhỏ, trầm giọng nói: - Bản Vương biết!, cho nên không thể gặp nàng. Đây là đại án mưu phản, Hoàng Đế rất quan tâm. Lần này nước chảy xiết như vậy có thể tùy tiện mà nhảy xuống sao? Tống Chi Tôn là tâm phúc của Võ Tam Tư, là một trong số ít những người biết Dương Phàm từng dâng cho Võ Tam Tư gian tế của Đột Quyết là Diệp An. Nhờ đó mà Võ Tam Tư có thể lật đổ Võ Thừa Tự, trở thành một nhân vật có thế lực nhất đại diện cho Võ gia. Nhờ có Diệp An cho nên Dương Phàm đối với y có công rất lớn. Nhưng Tống Chi Tôn đương nhiên không thể nói thẳng ra chuyện này, khiến Võ Tam Tư mất mặt, cho nên chỉ khéo léo mà nói: - Vương gia đối với Dương Phàm vẫn luôn một mực ưu ái. Bây giờ Dương Phàm gặp nạn, Vương gia chẳng quan tâm tới. Cái chuyện này lan truyền ra ngoài, sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Vương gia. Võ Tam Tư không thể quên việc Dương Phàm lấy Diệp An làm lễ ra mắt, đối với đại sự của hắn lập nhiều công lao. Nhưng tội danh mưu phản này, y thật sự không muốn dính vào. Cái chuyện này chỉ có mấy người tâm phúc biết, ngay cả không ra tay, cũng không gây trở ngại tới mình, cho nên y vẫn lắc đầu, không nói gì. Tống Chi Tôn khẽ mỉm cười nói: - Hạ quan biết Vương gia đang lo lắng cái gì. Thật ra Vương gia có cái để lo lắng. Việc này Vương gia có giúp cũng không phải giúp Dương Phàm thì cũng là giúp chính người. - Hả? Sắc mặt Võ Tam Tư hơi biến đổi, nói: - Bản Vương chưa hiểu ngươi có kế sách gì, làm sao lại là giúp cho chính bản Vương? Ngươi nói thử xem. Tống Chi Tốn: - Vương gia không muốn dính vào việc này, nên có gặp Lai Tuấn Thần, Vương gia có thể không cần phải nói như thế cũng đủ hiểu. Vương gia chỉ cần tỏ ý cho hắn một chút, cho hắn biết Vương gia đối với Dương Phàm rất quan tâm, như vậy hắn có làm gì cũng phải nể sợ một chút. Sau nay nếu chứng minh là Dương Phàm trong sạch, thì đó chính là công lao của Vương gia. Nếu Dương Phàm không thể xóa sạch tội danh, Vương gia cũng coi như có tình có nghĩa, sẽ không bị người ta đàm tiếu. Điểm này còn chưa coi là trọng yếu, quan trọng nhất là, trong nhóm của Tể tướng ngoài một Lý Chiêu Đức hiện giờ đang cố gắng hết sức ra, từ sáu hộ xuống dưới rất nhiều nha môn, cũng có rất nhiều quan viên bị bắt. Lai Tuấn Thần như chó điên cùng đường cắn loạn, văn võ trong triều lòng người bàng hoàng. Đây chính là cơ hội để Vương gia thu phục lòng người. Yến Chiêu Vương bỏ ngàn vàng ra mua xương ngựa, Vương gia không thể không ra tay cứu Dương Phàm? Nếu Vương gia ra mặt sơ sơ có ý hỏi thăm một cái, mặc kệ có thể bảo vệ được Dương Phàm hay không, chỉ cần tỏ thái độ, chuyện này đối với những vị quan khác mà nói trong lúc đang gấp rút muốn tìm một bóng cây đại thụ để che mưa che gió, thì chính là thời điểm để bọn hắn có thể sẵn sàng xin đến góp sức cho minh chủ! Võ Tam Tư hiểu ra, khẽ gật đầu một cái. Tống Chi Tốn nói: - Vương gia nên đi đến Ngự Sử Đài một chuyến. Thậm chí còn phải gióng trống khua chiêng mà đi, để tất cả mọi người đều biết Vương gia đi đến Ngự Sử Đài. Khi đếnNgự Sử Đài rồi, Vương gia cũng không cần nói thẳng bảo vệ Dương Phàm, mà nói..., Lai Tuấn Thần là người thông minh, chỉ cần đánh tiếng là hắn tự nhiên sẽ hiểu được. Từ lúc đó, nếu Dương Phàm không sao, thì chính là công của Vương gia. Nếu Dương Phàm có chuyện thì Vương gia có gì liên quan? Võ Tam Tư mỉm cười, mở mắt nói: - Bản Vương hiểu, đã cầm phải cầm cho chặt, mà bỏ xuống thì nhẹ nhàng! Ừ, không tệ, có nên bảo người quay lại gặp thê tử Dương Phàm, nói cho nàng biết một tiếng? Tống Chi Tốn nói: - Cái này cũng không nhất thiết, hành động này của Vương gia là để người trong thiên hạ xem. Tạ thị có biết hay không thì làm được gì? Nếu Dương Phàm có thể ra tù, biết Vương gia tới , vậy hắn phải ghi nhận cái tình của Vương gia. Nếu như hắn chết rồi, ân tình này còn có lợi ích gì đâu? Võ Tam Tư cười ha ha, chỉ vào Tống Chi Tốn nói: - Ngươi nha, ngươi nha, đúng là một cái đầu quỷ! Võ Tam Tư tươi cười, xoay người nhìn ra phía ngoài quát: - Người đâu, hầu Vương gia thay quần áo! Chuẩn bị cả bộ nghi thức thân Vương. Bản Vương muốn đi Ngự Sử Đài! Mấy ngày mưa liền, làm suy nghĩ của người ta rối loạn. Nghe tiếng nước mưa tí tách, khiến cho con người ta buồn ngủ. Trong hai ngày qua, Thái Bình công chúa vì chuyện của Dương Phàm mà cố sức vạch mưu tính kế, cũng thật mệt mỏi, cho nên sau giấc ngủ trưa tới giờ này mới dậy. Trong khuê phòng của nàng được trang trí một cách thanh nhã cầu kỳ, tráng lệ. Cái bàn dài, bàn nhỏ, chăn màn gối thêu kia đều tinh xảo đẹp đẽ. Bên trên cái lư hương, phảng phất mùi thơm của Thần Thanh Tâm. Thái Bình công chúa đứng dậy, mặc áo ngủ lụa để lộ hai chân trần xinh đẹp thanh tú. Nàng dẫm lên tấm thảm nhung trắng như tuyết, mà đi đến bên bàn trang điểm rồi ngồi xuống. Nàng hơi vén vạt áo, uốn người ngồi xuống. Cái eo nhỏ nhắn gập lại làm cặp mông tròn vểnh lên lộ hết ra khiến cho vóc dáng càng thêm thướt tha hơn. Hiện ra trong gương đồng là một gương mặt quyến rũ, áo xuân rộng thùng thình, vai áo lệch để lộ hai cái gò bồng đào mềm mại cao ngất, ở giữa một đường khe rãnh mê người. Nước da sáng trắng như phấn kia cộng thêm với những đường cong mê người khiến cho nàng thêm vẻ tao nhã thướt tha, chín chắn. Hai tỳ nữ nghe thấy tiếng động liền đi vào, chải tóc, chuẩn bị trâm cài trang điểm cho nàng. Trong gương, vẻ mặt của nàng hồng nhuận. Thái Bình khẽ mở môi anh đào nói: -Có tin tức gì không? Một nha hoàn đáp" - Bên viện Thẩm Phán đưa tin tức tới, Tiết Hoài Nghĩa chạy vào trong đó đại náo một trận... Tiểu nha đầu mồm miệng linh hoạt, sống động như thật mô tả lại sự việc Tiết Hoài Nghĩa đại náo viện Thẩm Phán từ đầu đến cuối, cứ như nàng ta ở ngay tại hiện trường vậy. Nàng nói không sót một chữ, tất cả chi tiết đều rõ như lòng bàn tay. Thái Bình công chúa mỉm cười một cái khiến cho trong gương xuất hiện một bộ mặt tươi cười làm điên đảo chúng sinh: - Tốt, Tiết hòa thượng này làm náo loạn ít nhất có thể tạm thời bảo vệ hắn không phải lo. Ừ, đem giấy tờ đất còn dư lại cho hắn đi, nhiều nữa thì tăng thêm một trăm mẫu đất nữa, nói là hắn làm việc chăm chỉ, cho nên Bản cung rất vui vẻ. Bảo hắn tiếp tục trông chừng che chở, tới mai Bản cung sẽ có tặng phẩm ban cho! - Vâng! Nha hoàn đáp lời một tiếng, nâng mái tóc dài đen nhánh của nàng lên. Thái Bình công chúa ngồi bất động ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: - Từ Hữu Công hồi kinh rồi sao? Nha hoàn nói: - Từ Hữu Công trở về buổi sáng, đầu tiên phái người đến nói là đi giao nhận bản án, sau sẽ tới quý phủ kính thăm. Thái Bình công chúa cắn cắn bờ môi kiều diễm ướt át đỏ mọng, rồi nhẹ nhàng hừ một tiếng. Từ Hữu Công giờ ở Ngự Sử Đài giữ chức Tùy tùng Ngự Sử, là thuộc hạ của Lai Tuấn Thần. Tuy nhiên, người này với Lai Tuấn Thần còn kém vài cấp, có bản lĩnh khiêu chiến với Lai Tuấn Thần. Thái Bình công chúa vội vàng gọi hắn hồi kinh, có việc đại sự phải cần tới hắn. người này là do nàng tích cực tiến cử hiền tàinên đối với hắn có ơn tri ngộ. Nên nếu Thái Bình có việc giao phó, chỉ cần không vi phạm kỷ cương phép nước, hắn tất nhiên là nhận lời giúp đấy. Tuy nhiên, người này tính tình nghiêm túc, ngay thẳng. Tuy là chịu đại ân của Thái Bình, nhưng cũng không phải một mực theo đuôi Thái Bình, nói gì nghe đấy. Thái Bình kêu hắn xếp lại vụ án tử kia, lập tức trở về cung, nhưng hắn rốt cuộc là đợi cho vụ án bên kia kết thúc xong rồi mới trở về. Hắn có thể trở về nhanh như vậy, xem ra tốc độ phá án bên kia nhanh hơn, bất quá chuyện đầu tiên hắn xử lý sau khi hồi kinh lại là đi giao nhận vụ án phức tạp kia khiến cho Thái Bình khó tránh khỏi không hài lòng. Chỉ có điều tính tình của người này là như vậy, công là công tư là tư, việc công nhất định phải đặt trên việc tư. Thái Bình cũng đã biết tính cách của hắn mà tính toán, nếu không thì nhỡ việc rồi. Tuy rằng bên trong Thái Bình có liên hệ với Dương Phàm, nhưng nàng là một người lạnh lùng trầm tĩnh, có chút giống Võ Tắc Thiên lúc còn trẻ tuổi. Càng vào thời khắc quan trọng lại càng bình tĩnh lý trí đáng sợ. Dương Phàm ngồi tù, nàng không có vội vã cứu người, càng không hề mất bình tĩnh. Vừa nghe tội danh mưu phản, hơn nữa Hoàng Đế đã biết, nàng liền hiểu rõ, nếu cửa của Hoàng Đế không qua được, dù là ai cũng đừng mơ tưởng có thể cứu được Dương Phàm ra. Cho nên, chuyện đầu tiên Thái Bình công chúa làm chính là không tiếc số tiền lớn, bảo vệ tính mạng Dương Phàm! Có tiền có thể sai qủy khiến ma! Những người đó tụ tập bên cạnh Lai Tuấn Thần là vì cái gì? Còn không phải là vì lợi sao? Không thể khiến bọn hắn phản bội, chỉ là bởi vì lợi thế không đủ. Chỉ cần có nhiều tiền, loại người như thế chắc chắn không từ chối! Chuyện thứ hai Thái Bình công chúa làm chính là muốn cầm chắc tội danh mưu phản của Dương Phàm. Nàng muốn biết rõ Dương Phàm có thật sự tham gia mưu phản hay không, Lai Tuấn Thần rốt cuộc có được chứng cớ gì, để gán những tội danh nào cho Dương Phàm. Buộc vào trên người Dương Phàm không phải là xích chân, hay thừng trói bằng gân trâu mà là muốn gán tội danh này để đẩy hắn vào chỗ chết. Chuyện này, bây giờ nàng cũng đã biết rồi. Tiếp theo, nên vì Dương Phàm mà rửa sạch tội danh. Chuyện rắc rối nhất chính là bước này. Nàng nhất định phải cẩn thận mà hành động, bày mưu tính kế. Một khi việc sắp thành còn hỏng, thì tiểu oan gia kia chẳng sống được nữa. Gương mặt Thái Bình công chúa in bóng trong gương kia kiều diễm quyến rũ, đang yên lặng suy nghĩ. Nội quản sự phủ công chúa Chu Mẫn rón ra rón rén đi tới bên cạnh nàng rồi thì thấp giọng nói: - Công chúa, Tạ thị - vợ của của Võ Lâm Tả Lang Tướng Dương Phàm cầu kiến! - Ừ! Thái Bình đã tỉnh ra, nghe được hai chữ "chính thê" trong lòng cảm thấy khó chịu. Tạ Tiểu Man gặp nàng làm cái gì, không cần nghĩ cũng biết. Gương mặt của Thái Bình công chúa phát lạnh, nói: - Không gặp! Chu Mẫn đáp lời một tiếng, đang muốn lui ra, Thái Bình bỗng gọi nàng trở lại. Suy nghĩ một chút, gương mặt kiều diễm quyến rũ trong gương kia hơi hơi lộ ra một tia gian xảo và vẻ mặt đắc ý. Thái Bình công chúa thản nhiên nói: - Ngươi nói cho nàng biết, khẩn cầu không đúng chỗ rồi, không phải bản Cung không nghĩ đến chuyện giúp đỡ, mà thực sự Dương Phàm tội ác rành rành, bất cứ kẻ nào cũng không cứu được hắn. Bảo nàng sớm đi về sắp xếp chuyện hậu sự cho Dương Phàm đi! Chương 348: Chỉ vì một người (1) Trong Thẩm Phán viện, Lai Tuấn Thần âm trầm ngồi ở đó. Vệ Toại Trung đứng trang nghiêm một bên, thỉnh thoảng liếc trộm y một cái, sợ hãi không dám nói một câu. Qua hồi lâu, Lai Tuấn Thần mới thở dài, mở miệng nói: - Ngươi đi làm việc đi thôi! Vệ Toại Trung như trút được gánh nặng, vội vàng đáp: - Ty chức tuân mệnh! Mới vừa đi ra hai bước, gã chợt đứng lại, do dự nói: - Trung Thừa, này chuyện kia... Lai Tuấn Thần nói: - Tiết Hoài Nghĩa là một người lỗ mãng, đã quen thói hống hách, đối với mọi người đều như vậy, ngay cả đương kim Tể tướng Lý Chiêu Đức cũng đã từng bị hắn đánh. Hắn tới cửa bắt nạt lại thất bại quay về, chúng ta coi như không mất mặt. Nhưng Lương Vương ra mặt, ngược lại có chút ngoài dự tính của ta. Thật sự không hiểu Dương Phàm này rốt cuộc là làm cái quái gì, mà có thể khiến hai người kia ra mặt vì hắn! Vệ Toại Trung lúng ta lúng túng mà không nói nên lời. Lai Tuấn Thần cắn chặt răng cười một tiếng, lại nói: - Vượt quá dự liệu của bản quan a, cục xương này quả thật khó gặm! Tuy nhiên... cứ như vậy gặm tiếp mới càng thích thú! Sắc mặt của Vệ Toại Trung hơi thay đổi , liền vội vàng hỏi: - Trung Thừa có chủ ý? Lai Tuấn Thần trừng mắt nhìn hắn, nói: - Có chủ ý cái rắm ấy! Chẳng lẽ ta có thể liều lĩnh đi đánh vào mặt Tiết Hoài Nghĩa và Võ Tam Tư? - Ách... Lai Tuấn Thần thở dài, nói: - Tạm thời cho hắn sống thêm một thời gian đi. Với tội danh của hắn, Hoàng Đế hạ chỉ xử trảm, ta xem ai sẽ tới cứu hắn! Lai Tuấn Thần dứt lời, lại liếc qua Vệ Toại Trung một cái nói: - Lý Du nói lão khốn kiếp kia còn chưa chịu cung khai sao? Ngươi thêm chút sức mạnh, bức bách hắn phải cung khai ra miệng, nhưng nhất định phải phù hợp với khẩu cung của Bùi Tuyên Lễ. Nhớ là phải kín kẽ không chút sơ hở. Chúng ta tung gián điệp ra khắp nơi dựa theo bản khẩu cung. Theo đó cung cấp lại các căn cứ thích hợp chính xác. Toàn bộ những chứng cớ này phải che trời phủ đất, đan xen vòng vòng. Vệ Toại Trung vội vàng đáp: - Vâng! Lai Tuấn Thần lại nói: - Ngươi thẩm tra lại Dương Phàm. Thử hỏi hắn, những cửa hàng kia rốt cuộc là ai đưa cho hắn? Phải biết rõ thân phận của đối phương. Lai Tuấn Thần cười lạnh nói: - Tặng lễ cho người, ắt có điều nhờ vả. Ta tin chắc rằng người đưa hậu kễ kia cho Dương Phàm nhất định muốn cầu cạnh hắn. Muốn nhờ vả giao phó công việc tất nhiên là không thể để lộ ra ngoài. Đưa hậu lễ đến cho một Lang Tướng, tin tưởng người kia không có bối cảnh gì cao. Một khi hỏi ra được thì sẽ lần đến đồng đảng. Chứng cớ mưu phản của Dương Phàm lại càng xác thực rồi! - Vâng! Việc này ty chức sẽ đi làm ngay! Vệ Toại Trung đáp lời một tiếng, vội vàng lui ra ngoài. Giữa hai tòa công sở chỉ có một lối đi có tường bao hai bên, rộng vừa đủ một người đi qua, Trương Lập khập khiễng đâm đầu mà đi đụng phải Vệ Toại Trung. Trước nay, gương mặt của Trương Lập luôn không tỏ thái độ gì, không ngờ lại mỉm cười: - Vệ Ngự Sử! Vệ Toại Trung dừng bước chân lại nói: - Ồ là Trương Tạp Đoan a, mấy ngày hôm nay trong nha môn hơi loạn, bên trong ngục có thể phải giám sát chặt chẽ một chút, không thể để xảy ra sơ xuất. Ta sẽ sắp đặt lại trinh sát tuần tra và phòng ngự một chút. Qua nửa canh giờ nữa thì ngươi đến phòng của ta một chuyến. - Được, một chốc nữa, ty chức sẽ tới! Trương Lập đáp lời, tay áo nhấc lên, Vệ Toại Trung đưa tay lên tiếp, dường như tay áo của hai người chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, một quyển sách gì đó đã vào trong tay áo của Vệ Toại Trung. Âm thanh của Trương Lập đột nhiên giảm thấp xuống một chút: - Chủ nhân kia thấy rất hài lòng, thêm cho ngươi một trăm mẫu đất tốt nhất để tỏ lòng biết ơn. Vệ Toại Trung nghe xong, trên mặt liền lộ ra một nụ cười, nói: - Ừ, người này làm việc, cũng hào phóng. Rốt cuộc hắn là ai? Ta cũng có một chút tò mò trong lòng. Trương Lập nói: - Vệ Ngự Sử, ta chỉ là người chịu trách nhiệm ở giữa chuyển lời, lần lượt thư từ, không biết người này, mà nếu có biết cũng không thể nói. Đây chính là quy tắc của chúng ta. Vệ Toại Trung "Hắc" một tiếng nói: - Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Trương Lập mỉm cười một chút lại nói: - Tiết sư đến gây náo loạn, Lương Vương lại đến rung cây dọa khỉ, Trung Thừa có tính toán gì không? Sắc mặt Vệ Toại Trung đột nhiên trầm xuống, nghiêm nghị nói: - Trương Tạp Đoan, mỗ chỉ nhận lời một chuyện, những chuyện khác không quan tâm! Nếu có người muốn nghe được tin tức, kính xin tìm cách khác. Trương Lập nói: - Được, được, được, phần này tiền ngươi không muốn kiếm thì vậy coi như xong đi, ta nghĩ biện pháp khác. Người kia, còn phải mời ngươi tiếp tục chiếu cố. Bên kia nói, chỉ cần ngươi chăm chỉ, sau sẽ có hậu lễ đáp tạ khác! Vệ Toại Trung gật gật đầu một cái, cùng Trương Lập đi lướt qua nhau. Mặc ngươi là quan thanh như nước, khó thoát khỏi lại trượt như dầu. Trong Thẩm phán viện mối quan hệ giữa người và người phức tạp e sợ lẫn nhau. Mạng lưới quan hệ từ trên xuống dưới, bên trong bên ngoài đã sớm kết hợp thành một mối mật thiết không thể tách rời rồi. Tiểu Man ở bên ngoài bôn ba một ngày, lúc về đến nhà thân thể mệt dường như rã rời. Thân thể mệt mỏi, tâm hồn tiều tụy, nhanh chóng khiến cho nàng không đứng nổi nữa. Dương Tam Tỷ và Đào Mai thấy phu nhân mặc một bộ quần áo ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, như nhuốm bệnh nặng, mà sợ hãi. Cả hai người vội vàng giúp Tiểu Man thay quần áo, nấu nước tắm rửa. Tiểu Man cứ như người mất hồn, không nói một lời, tùy cho các nàng sắp xếp. Tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ mềm mại, Dương Tam Tỷ đỡ nàng đến ngồi xuống ở trên ghế. Đào Mai bưng một ít đồ ăn nhẹ ngon miệng tới, mùi hương xông vào mũi chính là cháo gạo tẻ được nấu mềm mịn hợp khẩu vị. Tiểu Man bưng lên húp một ngụm, chỉ cảm thấy cổ họng vừa sưng vừa đau, nuốt hay nhổ nước miếng cũng khó khăn, làm sao nuốt trôi, đành phải buông bát xuống. Sở Cuồng Ca và Mã Kiều đi đến Thẩm Phán viện đưa cơm cho Dương Phàm, nhưng không có cách gì gặp được hắn. Sở Cuồng Ca nhớ mang máng lúc trước, có một người đồng đội làm việc trong nội viện Thẩm phán này, đáng tiếc hỏi thăm thì được biết, người kia sớm đã không phải làm chức quan nhỏ trong này rồi. Tuy nhiên như thế, bọn nha dịch trong Thẩm Phán viện đã biết thân phận hắn như thế nào rồi, nên đối với hắn khá lịch sự. Sở Cuồng Ca nhân cơ hội hỏi thăm một chút, chỉ biết là Dương Phàm còn sống, còn về tình hình cụ thể tỉ mỉ không có cách nào biết được. Lúc Sở Cuồng Ca và Mã Kiều trở lại, Tiểu Man vẫn còn chạy ngược chạy xuôi bên ngoài. Bây giờ tình hình căng thẳng, trong quân rất nghiêm khắc, căn bản không để cho bất cứ kẻ nào rời khỏi quân doanh, lại càng không thể ở lại bên ngoài qua đêm. Sở Cuồng Ca và Mã Kiều có thể xin nghỉ để đi ra ngoài đã tốn biết bao công sức rồi. Hai người chờ một lúc không thấy Tiểu Man trở về, nên vội vàng trở lại quân doanh, không làm được gì khác đành phải đem một vài chủ kiến giải thích cho Trần Thọ, còn nói nhất định dốc hết sức nghĩ biện pháp cùng bàn bạc trao đổi với Tiểu Man, bảo nàng không cần quá mức lo lắng, mà quỵ xuống. Kiến thức của Mã Kiều không bằng Sở Cuồng Ca, về phương diện này hắn không thể chen miệng nói vào, nhưng thật ra vẫn nhớ kỹ đừng để cho Dương Phàm bị đói, cho nên hết lần này đến lần khác dặn dò người hầu trong nhà Dương Phàm. Bảo bọn hắn một ngày ba bữa, đừng quên đúng giờ đưa đi. Tại thời điểm này, sợ bóng sợ gió. Người bên ngoài đối với người mang tội danh mưu phản tránh đi còn s không kịp. Sở Cuồng Ca và Mã Kiều có thể không sợ bị nghi ngờ mà tới thăm, vì nàng bày mưu tính kế cũng đủ thấy tấm lòng cao cả của họ. Tiểu Man cảm kích vô cùng đối với bọn họ. Nhưng với năng lực của hai người bọn hắn, trong cái vụ đại án này gần như không có thể làm được gì. Nên về phương diện này Tiểu Man đối với bọn họ cũng không ôm hy vọng. Chương 348: Chỉ vì một người (2) Lời nói của Thái Bình công chúa, thật sự đã làm nàng hồn bay phách lạc, nàng còn không biết là mình làm cách nào mà có thể trở về được tới nhà. Nghe xong lời nói của Thái Bình công chúa lại liên tưởng đến phản ứng của Lương Vương, thần sắc của Tiết Hoài Nghĩa, Tiểu Man hoàn toàn thất vọng. Nàng đang nghĩ Thái Bình công chúa không có lý do gì để lừa nàng. Nếu như ngay cả Công chúa điện hạ đã khẳng định kết quả như vậy Chẳng phải Lang quân phải chết sao? Tiểu Man nghĩ tới đó, đau lòng nước mắt đang lặng lẽ chảy xuống. Hiện giờ còn có thể làm thế nào đây? Trong thiên hạ này còn ai có thể cứu lang quân thoát khỏi đại nạn? - Meo meo ô- "Thiên Văn Tiền" nhẹ nhàng mà kêu lên một tiếng, nhảy lên đầu gối của Tiểu Man, chui vào trong ngực của nàng."Trường diện La Hán" chậm chạm mà đi tới, không kêu một tiếng, chỉ đem cái đuôi lắc lắc, nằm bẹp xuống trước đầu gối của nàng. Tiểu Man ôm lấy "Thiên Văn Tiền" nhẹ nhàng vỗ về bộ lông của nó, nghĩ đây là quà lang quân tặng nàng. Nghĩ chuyện nàng và Dương Phàm quen biết nhau từ trước đến nay từng chuyện từng chuyện một. Ban đầu hai bên chỉ là người qua đường, đến thành đối thủ rồi bạn bè, lại thành vợ chồng, những chuyện đã trải qua đủ các loại. Lại nghĩ tới lúc nàng an tâm nằm gối lên lồng ngực của Dương Phàm, bình yên mà ngủ say mà tim muốn tan nát. Đêm đã khuya, gian phòng của Tiểu Man đèn vẫn sáng. Trần Thọ băn khoăn nhìn ngọn đèn trên cửa, khe khẽ thở dài, lại quay đi. Sau khi Dương Phàm gặp chuyện không may. Hắn đầu tiên thông báo cho Triệu Du, Triệu Du lập tức tiến hành điều động thế lực ẩn tông ở kinh thành, tất cả những nhân viên có thể liên quan đến đều ẩn náu rồi. Sau đó, Triệu Du cũng sử dụng lực lượng của hắn bắt đầu phân tích tình hình của Dương Phàm, khi nghe nói đưa tặng cho Dương Phàm mười sáu cửa hàng, cũng thành một trong những chứng cứ phạm tội, không khỏi có chút giật mình. Chuyện này không phải là gã làm việc không chu đáo chặt chẽ. Việc đưa tặng Dương Phàm mười sáu cửa hàng, cũng không phải trong hôn lễ của hắn mà là sau khi hôn lễ kết thúc, Trần Thọ thay mặt dâng lên nên có thể nói là vô cùng bí mật. Dương Phàm là một thành viên Võ tướng, không liên quan đến triều chính, cho dù việc này lan ra trên phố, cũng không có nhiều khả năng sẽ bị quan lớn biết, mà nếu bọn họ có biết cũng không sao cả. Vô duyên vô cớ, ai lại đi điều tra hắn làm cái gì? Vả lại, vị Lang Tướng này bây giờ là một người nở mày nở mặt, gắn bó với Võ thị, là người được Hoàng đế sủng ái , tin cậy. Có hoàn cảnh và nhiều mối quan hệ như vậy, người trong quan trường chắc là sẽ không tùy tiện đi kiểm soát gốc rễ của cái loại người phức tạp đấy. Nếu không phải đã xảy ra đại án mưu mô làm phản như thế này, hơn nữa lại vừa đúng liên quan tới Dương Phàm, phần này hậu lễ của Triệu Du sẽ chẳng gây nên bất kỳ chuyện lôi thôi rắc rối. Ai biết..., ôi! Muốn nói sơ xuất, cũng là có đấy. Làm sao mà gã lại quên triều đình của vị Nữ Hoàng này, không phải cứ năm thì mười họa lại phát sinh chuyện mưu mô làm phản như vậy? Lúc này dù cho Triệu Du có ra mặt chứng minh, cửa hàng là hắn tặng, nhưng cũng không thể chứng minh Dương Phàm không phải kẻ phản nghịch. Tư Lễ Khanh Bùi Tuyên Lễ đã cung khai thừa nhận Dương Phàm là đồng mưu với mình, hơn nữa hắn chỉ cung khai nói Lý Du bảo hắn lấy số tiền lớn để mua chuộc Dương Phàm, nhưng cũng không vạch rõ đó là mười sáu cửa hàng. Cho dù Triệu Du ra mặt, cũng chỉ có thể đưa chính bản thân mình rơi vào bẫy. Huống chi, cho dù phương pháp này khả thi, hắn cũng không thể nào dũng cảm mà xuất đầu lộ diện, làm chuyện quên mình vì người như vậy. Bởi giữa hai người bọn họ không có mối quan hệ bạn bè gắn bó lắm. Thực ra Triệu Du cũng muốn nghĩ cách cứu Dương Phàm ra tù, nhưng thế lực ẩn tông ở Lạc Dương vốn tương đối kém, ở trong triều đình còn yếu kém hơn nữa. Hiện giờ Tiết Hoài Nghĩa và Võ Tam Tư đã người trước người sau ra tay, nếu hai người đó đều không làm được, cho dù hắn có đem tất cả vốn liếng ra thì cũng làm được gì? Triệu Du chỉ có thể một mặt theo dõi tiến triển vụ án của Dương Phàm, một mặt đem chi tiết của vụ án này viết vào thư, cho người chuyển đến Trường An báo cho Thẩm Mộc. Tiểu Man si ngốc ngồi đến nửa đêm, Đào Mai và Dương Tam Tỷ vẫn ngồi hầu hai bên cạnh. Dù sao thì hai nha đầu này tuổi còn nhỏ, càng về sau càng ngồi không yên, bị Tiểu Man đuổi đi ngủ. Tiểu Man đau lòng mất một lúc lâu, chỉnh đốn lại tâm tư, lại tiếp tục cân nhắc nghĩ làm cách nào cứu lang quân. Bây giờ hy vọng cuối cùng nàng cũng chỉ có thể đặt trên người Thượng Quan Uyển Nhi. Nàng tin rằng Thượng Quan Uyển Nhi đang nghĩ biện pháp, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc có biện pháp nào không? Tiểu Man hoàn toàn không biết gì cả, nàng nhất định phải đi gặp Thượng Quan Uyển Nhi mới được. Nhưng bây giờ nàng đã không còn có quyền ra vào cung đình, không có khả năng gặp mặt được Thượng Quan Uyển Nhi sống ở bên trong nơi trọng yếu của cung đình. Một lúc lâu sau, cuối cùng Tiểu Man nghĩ ra một biện pháp, nàng cũng không biết biện pháp này có được hay không, nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng, cũng muốn thử một lần đấy. Bóng đêm trĩu nặng, nàng bắt đầu mong trời sáng... Bóng đêm trầm lắng. Cuối cùng thì Thiên Ái Nô đã đợi được đến ban đêm. Trước khi quyết định làm ni cô, nàng đã đều ném hết những "đồ vật nhỏ" mang theo bên mình khi vào kinh thành rồi. Nhưng đến trình độ này, tuy rằng không đủ sức hái lá phi hoa để đả thương người, nhưng nàng cũng đã đến trình độ " Không có gì không thể làm vũ khí sắc bén để giết người". Màu quần áo vốn là màu xám, bó buộc xong xuôi, liền trở nên dễ dàng cho việc hành động. Đồ trang sức bên trên thì dùng áo lót trang phục tăng ni làm một cái che đầu đơn giản, về phần vũ khí, thì chỉ cần có một đoạn dây thừng, một cây nến là đủ! Tuy rằng Dương Phàm làm tổn thương trái tim nàng, nhưng vừa nghe nói hắn gặp nạn, A Nô chỉ nghĩ tới duy nhất một việc là lập tức cứu hắn thoát nạn. Đêm nay, nàng không còn là một tiểu ni gọt hết ba nghìn tơ phiền não, mõ đèn soi sáng chỉ bầu bạn với Đức Phật. Đêm nay, nàng lại là nàng như trước đây, là Thiên Ái Nô như trước! Chỉ vì một người, trọn một đời, chân trời góc biển, Thiên Ái Nô duy nhất có một nguyện ước chàng được bình an! Đêm nay, trời vẫn âm u như trước, lắc rắc vài hạt mưa. Mùa hè móng bức sắp đi qua, rất nhanh sẽ tới tiết trời mùa thu. Cơn mưa bất chợt trở nên nặng hạt. Trong mấy ngày gần đây sông Y Thủy, sông Lạc Hà hơi dâng cao một chút. Phủ Lạc Dương đã phái người ngày đêm tuần tra ở hai bên bờ sông, để phòng ngừa lũ lụt dâng cao. Ngày trước đã từng có lần nước sông tràn lên chảy vào Hoàng Cung. Với khả năng thông báo tin tức ở thời đại này, ở phía trên phái nhân viên ở lại, cơ bản là có tác dụng nhắc nhở từ lúc chưa có chuyện xảy ra. Một khi nước lũ tràn về, tốc độ dòng nước nhanh gấp trăm lần so với bọn họ đưa tin. Phủ Lạc Dương đành phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện bằng cách ở dọc theo sông phía bên Hoàng cung chồng chất vô số bao tải cát, đề phòng bất trắc. Tối nay mưa mặc dù không to, nhưng mưa cả ngày nay khiến cho mặt đất còn có lượng nước tù đọng lớn chưa kịp chảy thoát. Trong thành Lạc Dương ngoài đường lớn thì không sao, còn lại các đường phố khác đều là đường đất đầm, bị mưa xối như vậy trở nên hết sức lầy lội . Nhất là vài cái ngõ hẻm, bên trong lầy lội ẩm ướt trơn trượt, ban ngày cũng khó đi lại, cho nên nhóm Vũ Hầu tuần tra ban đêm phần lớn làm biếng, không có xuất hiện ở những nơi như vậy. Với thân thủ của Thiên Ái Nô, ngay cả nhóm Vũ Hầu nếu có thật sự đi tuần tra, nàng vẫn có thể bám mái hiên đi trên vách tường như thường. Đừng nói vào giờ này Vũ Hầu ít tuần tra, A Nô càng như cá gặp nước. Chương 349: Dữ tử đồng cừu Thiên Ái Nô biết chỗ của Thẩm Phán viện. Lúc trước nàng vì ám sát Hoàng Đế, từng nghiêm túc nghiên cứu qua bố cục xây dựng của toàn bộ kinh thành, thậm chí một lần từng nghĩ lấy Thẩm Phán viện làm bàn đạp, từ đây tiến vào Hoàng Cung. Về sau công tử lại sắp đặt cho người ở trong cung làm nội ứng cho nàng, có biện pháp để cho nàng dễ dàng tiến vào hơn. Nên tới lúc đó nàng mới bỏ qua lựa chọn ban đầu này. Trước kia, Thiên Ái Nô coi Khương công tử là chủ nhân, là người duy nhất khống chế nàng, nàng chỉ cần phục tùng, chấp hành, mà không hề nghi ngờ quyết định của công tử. Cho nên nàng chưa bao giờ nghi ngờ đối với bất kỳ sự sắp xếp hành động nào của công tử. Bây giờ không như trước, một chút thắc mắc bị bỏ qua trước kia, liền nảy sinh trong lòng nàng sự ngờ vực. Ngày đó nàng ám sát Võ Hậu thất bại, đó là do nàng không biết sự bảo vệ cuối cùng của Võ Hậu lại chính là hai nữ thị vệ ở bên cạnh. Hai tiểu cung nữ hầu quạt cho Võ Hậu. Nhưng mà sự tồn tại của Mai Hoa Nội Vệ cũng không phải là tuyệt đối bí mật, bên ngoài tất nhiên có rất ít người biết về các nàng. Nhưng từ sau khi A Nô găp phải tình huống như vậy, nhân vật trọng yếu trong cung đều biết rõ. Công tử bố trí nàng bí mật lẻn vào cung đình, có tướng lĩnh cấm quân âm thầm tiếp ứng. Viên tướng lĩnh cấm quân này phụ trách một khu vực tương đối rộng lớn. Với một khu vực an toàn như vậy thì chức vụ của hắn nhất định không thấp. Thé mà hắn lại không biết hai cung nữ hầu quạt bên người Hoàng Đế là hai nữ thị vệ của bà ta? Công tử muốn giết Võ Hậu, việc này hệ trọng đến thế nào? Trước đó toàn bộ tình hình đã nắm rõ như lòng bàn tay, thậm chí bên cạnh Võ Hậu bố trí bao nhiêu thị vệ ngầm đều rõ ràng, nhưng lại bỏ sót hai kẻ quan trọng nhất, đó là vô tình hay cố ý? Rốt cuộc Công tử là thật sự nghĩ muốn ám sát Võ Hậu hay là có mục đích nào khác? Những nghi vấn này đã xuất hiện, nàng lại không cần phải... đi làm rõ nữa. Thiên Ái Nô đã biến mất trên thế gian, nàng bây giờ chỉ tịnh tâm ở trong am vứt bỏ chuyện hồng trần, tứ đại giai không làm một nữ ni, còn mổ xẻ chuyện này làm gì nữa? Nhưng vị nữ ni vứt bỏ chuyện hồng trần, tứ đại giai không hết sạch mà giờ phút này lại toàn thân nai nịt trang phục thích khách, nhưng khác với thích khách, bên hông của nàng cắm không phải kiếm mà là một cái giá cắm nến. Vị thích khách khá người đó, tung mình nhảy lên, lướt trên bức tường cao. Khi nhảy lên động tác của nàng cực kỳ quái dị, giống như là trượt đi lên đến đỉnh tường thì áp vào. Hơi dừng lại, thấy rõ động tĩnh bên trong tường, nàng liền như dòng nước tuột xuống. Thiên Ái Nô ở dưới tường lẳng lặng đứng yên đó một lúc lâu. Sau khi thấy rõ tình hình trong viện rồi mới phi thân lao đi. Nàng dựa vào dưới hành lang, góc tường, bụi hoa, cột sảnh khéo léo tiến nhanh về phía trước. Bản đồ kết cấu Thẩm Phán viện, nàng từng xem qua. Tuy rằng chỗ này không phải là mục tiêu của nàng nên bây giờ nhớ cũng không còn rõ ràng, nhưng vẫn biết đại khái bố cục. Nàng biết đại lao ở chỗ nào. Rất nhanh nàng đã đi tới cửa nhà tù. Trong gió, hai ngọn đèn lồng trắng bệch, nhẹ nhàng chập chờn. Hai bên cổng và sân có hai tên sai dịch đứng canh gác nhà tù Môt tên cây đao, dựa cào cột cửa, dường như đang buồn ngủ. Phía sau dãy phòng giam là bờ tường, bởi vậy tiếp xuống phía dưới không có cửa sổ, chỉ có từng dãy ô nho nhỏ lỗ thông khí cho bên trong nhà tù. Cửa ra vào chỉ có duy nhất ở chỗ này, khu phía trước cửa lao có một đoạn không cần phải nói, trăm lối bên trong mới đến một cái cửa, mở ra mới có thể tiến vào khu nhà tù thực sự. Bên ngoài cũng có một hàng rào sắt. Sau hàng rào có một căn phòng bên. Có hai chấp dịch ngồi ở chỗ này bảo vệ. A Nô nhìn lướt qua hai bên không thấy có ai, lại nghiêng tai lắng nghe, cũng không nghe được bất kỳ tiếng động gì. Tay nàng liền lặng lẽ rờ về hướng bên hông. Ở trên thắt lưng của nàng gài một cái giá nến, được đúc từ đồng thau, đặc ruột, từ to đến nhỏ có từng vòng vân, ước chừng rộng độ một bàn tay phía trên chỗ đó có một vòng đồng thau đúc cuốn, thật ra là hướng về phía trước gấp mép tròn cơ bản là để hứng lấy giọt nến. Lại hướng lên phía trên vẫn là vòng vân hình dáng từ to đến nhỏ, thẳng đến gần đầu lại chia ra hai bên, trơn nhẵn phẳng lì sắc bén lợi hại như mũi kiếm. Toàn bộ giá nến cao vẻn vẹn hơn ba mươi centimet, nếu tính phần tay cầm bằng đồng thau phía trên kéo dài gấp hai lần, thì toàn bộ phần bắt vít vào biến thành mũi kiếm sắc nhọn trơn nhẵn, chính là một thanh Tây Dương kiếm rồi. Đường Cầu dựa vào phía cái cột bên phải đang chợp mắt. Vừa đúng lúc ngáp một cái, cặp mắt của hắn hơi hơi mở ra một khe hở, dường như nhìn thấy cái gì đó. Đối diện phòng xá, ánh đèn hắt vào người y làm cái bóng của chiếu trên mặt đất chừng hai mét...Đúng rồi! Chính là cái bóng, giữa cái bóng dường như có cái gì đó chợt lóe lên. Nếu như có một vật bị phóng đại, kéo dài hình ảnh ra như vậy giống một con côn trùng nhỏ nhỏ từ giữa nhị của hoa bay qua, cánh nhấc lên gió nhẹ làm phấn hoa bung ra, như pháo bông bay lên, đẹp đến mê người. Lúc này ngươi dễ dàng sơ xẩy nhất là cái gì? Đúng vậy, đúng là cái con bươm bướm kia, mỗi giây cao tạo ra gần một nghìn lần tần số rung động. Mới mở mắt, Đường Cầu vừa thấy rõ cảnh vật trước mặt trong nhãn cầu, còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng kỳ quái của Thiên Ái Nô, thì chỉ thấy ánh sáng lóe lên rồi cảm thấy ngực nhói lên một cái. Có điều cảm giác đó chỉ có một chút, tuy rằng rất mạnh nhưng lại biến mất thật nhanh. Cơn đau hắn vừa mới cảm giác được, liền nhanh chóng biến mất. Sau đó hắn nhìn thấy bóng một người trước mặt , quay lưng về phía mình, tay phải đang rút một cái vật gì đó ra khỏi ngực gã. Thứ người đó rút là một thanh vũ khí rất kỳ quái. Rút xong, đối phương liền xoay người nhìn hắn một cái. Do ngọn đèn ở vị trí cao, Đường Cầu không nhìn thấy rõ mặt người nọ, chỉ cảm thấy đôi mắt của hắn vô cùng sáng. Sau đó người kia liền đẩy cửa phòng ra, thoải mái mà đi vào. Ánh đèn chiếu vào bóng lưng của người nọ, Đường Cầu dựa cột cửa nhìn bóng dáng của người kia. A Nô mặc quần áo vô cùng rộng, tuy rằng tay chân, thắt lưng là những bộ phận quan trọng đều nai nịt lại để tiện hoạt động, nhưng cả một cái áo bào dài rộng, rõ rệt đấy, bởi vậy cơ bản không thể nhìn thấy đường cong trên người nàng. Nhưng Đường Cầu chỉ nhìn thoáng qua, liền phát hiện có một vẻ mềm mại uyển chuyển kèm theo một mùi hương nhanh chóng bay ra từ tay áo trong lúc nàng nhẹ nhàng di chuyển. - Người này nhất định là một nữ nhân! Vóc dáng của nàng nhất định vô cùng, vô cùng ... Ý thức của Đường Cầu dừng lại ở hình ảnh này bởi hắn đã chết. Trên cửa Thiên Cung, tiếng chuông trống vang lên báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu. Sau một đêm tạnh ráo, bầu trời lại có mưa, dường như là ông trời chỉ muốn thở một hơi, nghỉ đủ rồi lại tiếp tục đem mưa tưới xuống. Cũng may mấy ngày nay không giống ngày đầu tiên mưa to tầm tã, Lạc Hà khả năng phát sinh lũ không lớn lắm. Chỉ có điều trên chợ gạo, mì dầu, muối, rau hoa quả do vận chuyển không thuận lợi nên giá cả có chút tăng lên. Ngày mưa như thế, nhưng dân chúng vẫn muốn đi ra ngoài làm việc. Đám lái buôn cũng muốn mở hàng kinh doanh, cho dù là trên triều đình mưa gió hay là trên bầu trời này mưa gió, đều không thể ngăn bọn họ kiếm ăn. Cơm lúc nào cũng phải ăn. Có một phụ nhân có cách ăn mặc rất được, dung nhan rất xinh đẹp, che một cái ô hoa sen "Ngư hí liên", trong ngực ôm một con báo quý, dẫn theo hai người hầu nhỏ chậm rãi mà đi trong mưa. Ssắc mặt của nàng có chút tái nhợt, bước chân lại thong thả khoan thai cứ như đi dạo trên sân vắng. Nhìn thấy cảnh tượng như thế người đi đường vội vã không khỏi quăng về phía nàng cái nhìn kinh ngạc Cửa Trường Nhạc, Cung thành. Tiểu Man chống cái ô hoa sen xuống đứng ở cửa cung, Phó tướng coi giữ thành có chút khó khăn mà đứng đối diện với nàng. - Tạ Đô Úy, ngươi... Chuyện này đúng là làm khó Phó mỗ. Hoàng thượng gần đây ở trong cung không ra ngoài, lên triều cũng ngừng, không phải là việc hệ trọng hàng đầu hoặc quan viên từ chức Thị Lang trở lên thì mới có thể gặp mặt, còn đâu đều không được gặp. Hiện giờ đô úy không còn là quan viên trong triều đình, ở trong cung lại càng không có chức gì, Phó mỗ làm sao dám phá lệ? Tiểu Man cười nhẹ nhàng, thần sắc bình tĩnh mà nói: - Phó huynh, đương nhiên Tiểu Man sẽ không để cho ngươi khó xử, chỉ xin Phó huynh vì Tiểu Man thông báo một tiếng. Nếu bệ hạ không chịu gặp Tiểu Man, Tiểu Man tất nhiên sẽ rời đi. Phó tướng giữ cửa Trường Nhạc tên gọi là Phó Trần, khi Tạ Tiểu Man giữ chức thị vệ trong cung, cũng có chút quan hệ tốt đẹp với gã. Bây giờ Tiểu Man tìm đến cầu xin, Phó Trần rất muốn giúp cho nàng, nhưng chuyện này vượt quá khuôn khổ quyền hành, nên hắn thật sự không dám. Phó Trần vô cùng khó xử mà nói: - Tạ Đô Úy, Hoàng Đế đã có ý chỉ, Phó mỗ lại đi bẩm báo, chẳng phải là đã biết rõ rồi mà còn cố tình vi phạm? Còn nữa nếu phá vỡ chuyện ày, chẳng phải ai cũng có thể gặp Thiên Tử hay sao? Tới lúc đó tất cả các bảo vệ cửa cung đều đi vào bẩm báo, làm cho Thiên Tử vô cùng phiền sao? Tiểu Man thản nhiên nói: - Phó huynh, tình hình của Tiểu Man có điểm khác với mọi người. Trượng phu của Tiểu Man làm Lang tướng Vệ Vũ Lâm, chính là quan ngũ phẩm của triều đình. Tiểu Man là mệnh phụ, lấy thân phận là mệnh phụ mà cầu kiến bệ hạ chứ không phải là triều thần! Bệ hạ trong ý chỉ có từng nói không gặp mệnh phụ của không? Phó Trần miệng há hốc thầm nghĩ: - Tiểu Man cô nương nói xạo rồi, chẳng lẽ Hoàng Đế hạ chỉ lại còn phải suy nghĩ đến tất cả các khả năng sao? Chỉ một câu "Không phải việc hệ trọng bậc nhất hoặc quan viên từ chức Thị Lang trở lên xin cầu kiến, còn lại hết thảy không gặp cũng đủ để nói rõ vấn đề rồi. Tuy nhiên nếu thật sự nàng làm rõ ràng từng điểm nhỏ, chỗ sơ hở này quả thật là... Tiểu Man lại nói: - Còn nữa, lần này đến Tiểu Man không phải vì chuyện quốc gia đại sự mà là việc riêng xin cầu kiến bệ hạ để tạ ơn. Cho nên, Tiểu Man cầu kiến, không nằm trong phạm vi bệ hạ cấm. Phó Trần giật mình nói: - "Tạ ơn", tạ ơn vì chuyện gì? Tiểu Man hơi hơi mỉm cười, nhưng Phó Trần nhìnlại chỉ thấy một chút chua xót, một vẻ bi thương Tiểu Man nói: - Ta tạ ơn Thiên Tử ban cho Tiểu Man một lang quân tốt như ý nguyện. Bệ hạ là người mai mối cho Tiểu Man, ngươi nói việc này có tính là việc tư không? Phó Trần giật mình mà nhìn Tiểu Man, từ trên mặt nàng lại không thấy một chút mỉa mai nào. Lời nói của nàng rất chân thành. Vốn khuôn mặt của nàng tiều tụy tái nhợt, nhưng qua mấy câu nói đó, bỗng nhiên lại lộ ra vẻ hạnh phúc, thỏa mãn, sáng ngời. - Được..., ngươi chờ một chút, ta đây phải đi! Phó Trần bị sắc mặt của Tiểu Man khuất phục, nhưng không thể tự đồng ý được liền xoay người đi vào trong cung. Lúc này, xa xa lại có một người, băn khoăn, sợ hãi, rụt rè đi tới phía này.. Chương 350: Cáo trạng dâng lên Vua Tam công tử của Địch gia là Địch Quang Chiêu sợ hãi rụt rè đi dến trước cung thành. Y chần chừ nhìn cái cửa thành màu đen, cứ như đó là một cái miệng thú hoang dã, một khi đi qua nhất định sẽ bị ăn tươi nuốt sống vậy. Do không mang đồ che mưa nên áo bào của y đã bị mưa phùn làm ướt, nhìn có chút nhếch nhác. Địch Quang Chiêu lưỡng lự hồi lâu, sau đó mới rụt rè mà tiến đến. Y nhìn thấy một thiếu phụ che dù mặc trang phục quy định của mệnh phụ thì hơi có chút ngạc nhiên. Nhưng y chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, rồi chuyển hướng sang cửa cung. Một gã thị vệ bước ra nhìn y rồi lớn tiếng quát hỏi: - Ngươi là ai? Sau khi bào phục của Địch Nhân Kiệt được đưa vềkhiến cho cả nhà đang hoang mang lo sợ. Mà nghe người đưa cơm giúp mang tin tức về, bọn họ cũng biết tính cách của Địch Nhân Kiệt tiết kiệm, chỉ nói là lão không nỡ dùng bộ triều phục nên theo lời dặn dò của lão mà giặt nó đi còn ngày mai khi lại mang cơm vào thì mang theo vài bộ thường phục. Thiền Quyên cô nương là người hầu hạ bên cạnh Địch Nhân Kiệt lại cảm thấy nghi ngờ. Kể từ lúc Địch Nhân Kiệt bị bắt vào trong ngục, người nhà cơ bản là không được gặp lão, không thể biết tình hình cụ thể bên trong, cũng không nghĩ ra cách thích hợp để hành động cứu viện. Bây giờ đây là lúc nào? Chứng cớ tội phạm một khi là thật, đó là tội mất đầu. Xưa nay Địch công đúng là rất tiết kiệm, nhưng dù sao cũng không phải tiếc một bộ y phục vào thời điểm này sao? Thiền Quyên càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, liền chủ động nhận ôm bộ triều phục đó đi giặt, sau đó nàng đem bộ triều phục này kiểm tra tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lượt, không bỏ qua một centimet nào. Cuối cùng nàng phát hiện ra chỗ Địch Nhân Kiệt ngầm giấu huyết thư. Đã có huyết thư là có thể kêu oan cho lão rồi. Người nhà Địch gia đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cầm huyết thư đem đến phủ Lạc Dương, Đại Lý Tự, thậm chí Ngự Sử Đài kêu oan. Bức huyết thư này phải cấp tốc dâng lên Thánh Thượng mới có một đường sống. Nhưng ai đi đưa bức huyết thư này? Bề trên trong nhà Địch gia, con cả thì làm quan ở nơi xa xôi, bây giờ vẫn chưa về. Người kia thì cũng liên lụy mà bị bỏ tù. Nam đinh duy nhất trong nhà chính là lão tam Địch Quang Chiêu. Tuy rằng Địch Quang Chiêu là kẻ tham tiền háo sắc, nhưng đối với cha anh , người trong nhà vẫn có tình cảm. Lại nói nữa, cho dù không xuất phát từ tình thân nhưng nếu cha hắn, ca ca của hắn bị quy tội danh, thì tiền đồ của gã cũng xong luôn. Bởi thế cái chuyện này là vì tính mạng của phụ thân và ca ca mà cũng là vì tương lai của mình. Cho dù thế nào y cũng đều phải cố gắng. Địch Quang Chiêu cắn răng một cái. Cầm bức huyết thư liền chạy vội đến cung thành. Nhưng khi đến nơi này rồi, y không tránh khỏi bắt đầu e sợ. Sau khi chần chừ một lúc lâu mới lấy hết dũng khí đi tới. Thị vệ kia vừa hỏi, Địch Quang Chiêu vội vàng thi lễ mà nói: - Tại hạ là quan Thị Lang, con trai của đồng Phượng các Loan đài Bình Chương Sự, tên Quagn Chiếu. Gia phụ là người trong sạch, nay bị hàm oan mà phải vào tù. Tại hạ thay thân phụ đến kêu oan với Thánh Nhân. Tên thị vệ kia trừng hai con mắt, quát: - Nếu như có oan khuất, ngươi có thể đến Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài, Hình Bộ. Thánh Nhân không phải là Tam Ti pháp quan, nào có rảnh rỗi bỏ công sức ra thăng đường thẩm vấn, quản việc đâu đâu của ngươi! Đi đi đi, đi xa một chút! Địch Quang Chiêu vội vàng nói: - Gia phụ là Tể tướng đương triều. Tể tướng bị oan là một việc vô cùng trọng đại. Sợ là Tam Ti pháp quan cũng khó giải quyết cái án này. Tin rằng Thánh Nhân đối với án này rất quan tâm. Làm phiền túc hạ vì Quang Chiêu bẩm báo một tiếng, nói không chừng Thánh Nhân sẽ đồng ý gặp ta. - Cút, cút, cút! Ngươi vẫn còn muốn hả, ai là người gánh trách nhiệm to lớn như vậy? Một khi chọc cho Thánh Nhân không vui, ngươi tới thay ta chịu trách nhiệm được không? Ngươi có đi hay không? Nếu ngươi không đi ta sẽ bắt ngươi lại giao cho phủ Lạc Dương xử tội! Địch Quang Chiêu sợ hết hồn, đi cũng không dám mà ở lại cũng không xong. Trong lúc đang chần chừ, Tiểu Man nghe thấy hắn nói chuyện với tên thị vệ kia liền đi tới nói: - Vị lang quân này là Tam công tử của Địch gia? Tên thị vệ kia còn đang muốn quát mắng, chợt thấy Tiểu Man đi tới, vội ngừng nói, nhẹ nhàng lui lại hai bước. Tiểu Man nguyên là một thủ lĩnh của nữ thị vệ trong cung, thường ra vào cung cấm nên được nhiên tên thị vệ này nhận ra nàng. Địch Quang Chiêu thấy thiếu phụ đang mặc trang phục mệnh phụ quay sang hỏi mình, không khỏi lo sợ nghi ngờ mà nói: - Vâng! Chính là tại hạ. Phu nhân là? - Ngươi lại đây! Tiểu Man gọi hắn một tiếng, xoay người tránh ra vài bước. Địch Quang Chiêu vội vàng đi theo nàng. Tiểu Man đi đến chỗ vắng vẻ, đứng lại nói với Địch Quang Chiêu: - Ngươi vì Địch công kêu oan, có chứng cớ gì không? Thấy Địch Quang Chiêu lộ ra vẻ chần chừ, Tiểu Man vội nói: - Ta là vợ của Võ Lâm Tả Lang Tướng Dương Phàm, phu quân vụng về của ta cũng chịu hàm oan mà bị bỏ tù. Ta tới đây, cũng là để kêu oan với Hoàng Đế. Tam công tử có thể tin tưởng ta! Địch Quang Chiêu đánh giá nàng vài lần, nói: - Hóa ra là Dương phu nhân. Chuyện của Dương Lang Tướng tại hạ cũng được nghe nói, ta tin tưởng phu nhân. Tiểu Man nói: - Hiện giờ trong cung cấm canh phòng nghiêm ngặt, không dễ dàng vào được. Ngươi công khai thay cha kêu oan, quân sĩ không muốn nhiều chuyện, thứ hai cũng sợ đắc tội với Ngự Sử Đài, tất nhiên là không chịu đi bẩm báo cho ngươi . Nếu như ngươi tin tưởng ta, có đơn kiện gì, hoặc là có lời muốn nói, đừng ngại nói rõ cho ta. Ta sẽ thay ngươi đưa đến trước mặt Thánh Thượng. Địch Quang Chiêu do dự mà nói: - Việc này..., Dương phu nhân, sự việc hết sức quan trọng , phu nhân chắc chắn có thể gặp mặt Hoàng Đế? Tiểu Man khẽ mỉm cười, khẳng định mà nói: - Đó là điều tất nhiên! Nét mặt của Tiểu Man làm xúc động Địch Quang Chiêu. Hoặc có lẽ là trong đáy lòng của hắn, bức huyết thư này chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, ném cũng không được, giữ lại cũng không xong. Bây giờ lại có người tình nguyện đón lấy, hắn chỉ mong sao nhanh chóng chuyển cái trách nhiệm này đi. Địch Quang Chiêu hạ giọng nói: - Dương phu nhân, gia phụ ở trong ngục viết một bức huyết thư, giấu trong bào phục đưa về trong nhà để giặt. Chúng ta phát hiện ra bức huyết thư, nên mới muốn vào cung kêu oan. Hai mắt Tiểu Man sáng ngời, nói: - Công tử có thể giao bức huyết thư này cho ta không? Địch Quang Chiêu vội vàng nói: - Làm phiền Dương phu nhân! Hắn nhìn quanh một cái, lén lút lấy từ trong tay áo ra một miếng vải. Do đang ở trước cửa cung Tiểu Man cũng không tiện nhìn kỹ, vội vàng nhận lấy, cất vào ống tay áo của mình. sau khi cất huyết thư vào tay áo rồi, trong lòng Tiểu Man an tâm thêm vài phần. Tiết Hoài Nghĩa thất bại quay về, Võ Tam Tư cự tuyệt không gặp mặt, Thái Bình công chúa lại khẳng định Dương Phàm chắc chắn phải chết. Trong lòng Tiểu Man cũng chỉ còn hy vọng ở chỗ Thượng Quan Uyển Nhi. Nhưng mà nếu chỉ để hỏi xem Thượng Quan Uyển Nhi áp dụng biện pháp gì, có thể cứu được Dương Phàm ra không, thì nàng không cần phải... khăng khăng vào cung rồi. Hôm nay Tiểu Man tới là vì nàng biết tình hình của Thượng Quan Uyển Nhi. Tiểu Man không dám nói là hoàn toàn hiểu Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng cũng biết sơ qua. Dù sao nàng không chỉ là một ngự tiền nữ thị vệ mà còn có hơn một năm làm chị em tốt với Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi giữ quyền cao chức trọng, nhưng thế lực của nàng chủ yếu ở trong cung. Trong cung nàng và Đoàn nhi mỗi người chiếm một nửa giang sơn. Thế lực của Thượng Quan Uyển Nhi tương đối lớn hơn một ít, tuy nhiên thế lực của nàng cũng chỉ giới hạn, ít ra khỏi cửa cung. Uyển nhi là người không có dã tâm, mạng lưới kết giao của nàng chiêu nạp tâm phúc chỉ là muốn đảm bảo an toàn cho bản thân mà thôi. Quyền lực của nàng có được từ chính Hoàng đế, sự an nguy của nàng cũng gắn bó tới Hoàng đế, cho nên đối với người trong cung nàng vô cùng chú ý kết giao. Mà trong triều đình gần như không có thuộc hạ của nàng, những thành phần kết giao của nàng phần lớn là các Từ thần văn sĩ, những người chỉ giỏi nói hay tụ họp cùng một chỗ bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt, ca phú, bình văn, trong thời điểm này không thể giúp được gì. Tiểu Man hiểu rõ năng lực lớn nhất của Uyển nhi. đó là nàng hầu hạ trước mặt quân vương, dễ dàng góp ý kiến. Mà nàng muốn nói vào cũng cần phải có cơ hội, chứ không phải muốn nói gì thì nói. Nếu nói như thế ắt là khiến cho Hoàng đế sinh lòng nghi ngờ. Cho nên lần này nàng tiến vào chính là giúp Thượng Quan Uyển Nhi có cơ hội để nêu ý kiến. Nàng cũng viết một bức huyết thư, đây là một bức thư tuyệt mệnh. Nếu Hoàng đế đồng ý gặp nàng, nàng đến trước mặt Hoàng đế kêu oan, có thể làm Hoàng đế xúc động là tốt nhất, nếu không thể. Uyển nhi tỷ tỷ cũng có thể nhân cơ hội này thay nàng nói ra như vậy lang quân có thể có một con đường sống. Nếu Hoàng đế không gặp, nàng sẽ quyên sinh trước cửa cung. Một vị mệnh phụ triều định tự vẫn trước cửa cung, đây là việc trước nay chưa từng xảy ra. chuyện này đủ để khiến cho triều đình và bách tính chú ý tới, khắp nơi bàn luận. Huyết thư giấu trong người nàng, tất nhiên cũng sẽ được Hoàng đế tìm ra. Với hành động kêu oan mãnh liệt thảm thiết như vậy, cho dù là Hoàng đế có ý chí sắt đá như thế nào, dù sao cũng phải có chỗ xúc động chứ? Nếu như thế mà vẫn không công hiệu. Uyển nhi vẫn có thể lợi dụng chuyện này, khéo léo gây sự ảnh hưởng về phía Hoàng đế. Biện pháp này là biện pháp duy nhất mà Tiểu Man có thể nghĩ ra. Nàng muốn dùng tính mạng của bản thân, đổi lấy một con đường sống cho lang quân. Chẳng ngờ lúc này Địch Quang Chiêu bất ngờ mang đến đây bức huyết thư của Địch Nhân Kiệt khiến cho Tiểu Man vui mừng không thôi: - Có bức huyết thư do tự tay tể tướng viết, chắc chắn sự việc sẽ có mấy phần hy vọng rồi. Trên đài Lệ Xuân, Võ Tắc Thiên chậm rãi bước đi dọc theo lan can bạch ngọc, lẳng lặng thưởng thức mưa bụi mỏng manh bay bay trên những đóa hoa. Mấy ngày nay, tinh thần và sức khỏe của Võ Tắc Thiên không tốt lắm, cho đến hôm nay mới đỡ hơn. Theo hướng hành lang nhìn xuống, "Cây lựu đỏ", "Phượng đan bạch", "Lam điền ngọc", "Ngọc lầu điểm thúy" và các loài hoa quý hiếm muôn màu cùng chen nhau nở rộ. Những giọt mưa như sương, đọng trên mặt cánh hoa, khiến cho chúng càng thêm tươi tắn làm cho Võ Tắc Thiên không khỏi nở một nụ cười đã lâu không thấy. Nhưng mà, Thượng Quan Uyển Nhi bầu bạn ở bên cạnh bà ta thì lông mi như xụp xuống, bao phủ một chút lo lắng . Gương mặt nàng giống như sương khói nhẹ nhàng lượn lờ trong màn mưa, có vẻ có tâm sự nặng nề. Nhưng mỗi khi Võ Tắc Thiên quay đầu nói chuyện, nàng lại vội vàng thay đổi vẻ mặt, không để Võ Tắc Thiên nhận ra c mặt của Tiểu Man khuất phục, nhưng không thể tự đồng ý được liền xoay người đi vào trong cung. Lúc này, xa xa lại có một người, băn khoăn, sợ hãi, rụt rè đi tới phía này..