Chương 257: Đói khát sợ hãi

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan 19-02-2024 14:30:14

Dương Phàm không biết mọi người trên thế gian có chứng sợ hãi đói khát. Di chứng của nó giống như một thứ bệnh tâm lý. Tuy nhiên hắn có thể hiểu được vì sao mà Thiên Ái Nô lại sợ hãi, lo âu như vậy. Hắn định an ủi nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, Dương Phàm thầm hy vọng ngày mai sẽ có mặt trời. Mặt trời, đồng nghĩa với hi vọng sống sót! ... - A Nô. Ngươi mau nhìn kìa. Ở đây có một cái cọc gỗ. Có phải chúng ta sắp đi ra được rồi không? Dương Phàm phát hiện một đoạn cây trơ trọi trên cát đứng ở đằng kia, lập tức mừng rỡ chạy tới. - Đúng vậy! Thiên Ái Nô cũng bước nhanh tới. Nhưng khi cúi người nhìn nhìn, vẻ vui mừng lập tức biến mất, nói: - Đây là một gốc cây Hồ Dương. Chuyện cũ kể rằng, Hồ Dương sống cả ngàn năm mà không chết, chết cả ngàn năm mà không đổ, đổ ngàn năm không mục. Nửa thanh cọc gỗ này chẳng biết ở đây từ bao giờ. Thiên Ái Nô khom lưng quan sát cẩn thận cái cọc gỗ, vuốt cái mặt tương đối nhẵn, ít có vết rạn nứt và những mắt cao thấp, nói: - Mặt này, chắc là hướng về phía nam. Chúng ta sẽ theo hướng này! Dương Phàm không hỏi nàng tại sao. Suốt đoạn đường tới đây, hắn hiểu được rằng về sự hiểu biết việc mưu sinh trong sa mạc,. Thiên Ái Nô biết nhiều hơn hắn rất nhiều. Thiên Ái Nô bẻ một bó cây từ cái cọc gỗ đó cầm trong tay, lúc nào cũng quay lại nhìn cái cọc đó, đảm bảo mình không đi lệch. Đến khi chiếc cọc gỗ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, nhìn mãi không thấy nữa, thì lại lấy một khúc gỗ trong tay ...cắm trên mặt cát. Suốt đoạn đường này, nàng sử sụng hết tất cả những kiến thức đánh dấu có thể lợi dụng. Cứ đi được một đoạn lại làm một kí hiệu, đảm bảo đường nàng đi là một đường thẳng. Bây giờ đã là ngày thứ bảy bọn họ ở trong sa mạc rồi. Không may, mấy hôm nay thời tiết đều không tốt, không phải là gió bão thì cũng là trời âm u. Trong hai con ngựa thì có một con sớm đã chết cóng ngay ngày thứ hai bọn họ đi vào sa mạc rồi. Một con khác không có cỏ ăn, cũng không có đồ gì để chống lạnh, bị tiêu chảy từ ngày hôm kia. Ngày hôm nay gió bão vô cùng mạnh, thổi đến nỗi hai người đứng không vững, không thể nhìn thấy gì ngoài năm bước. Dương Phàm đỡ Thiên Ái Nô bước thấp bước cao nhưng tìm chỗ có thể tránh gió. Khi bọn họ đến được một cái hang cát, con ngựa sống dở chết dở đó không biết có phải bị bão cát làm đau mắt hay không, đột nhiên giống như nổi điên lên, giật tung dây cương trong tay hắn, nhanh chóng biến mất trong biển cát mịt mùng. Con ngựa chết trước đó, Thiên Ái Nô lấy một ít thịt ngựa để trên lưng con ngưạ này, chuẩn bị làm thức ăn lúc không may cũng đã biến mất cùng với sự biến mất của nó rồi. May mắn thay, trong cái túi ban đầu còn có rượu và thịt khô. Để tránh đến khi ăn bị đông vừa lạnh vừa cứng, đều được Dương Phàm nhét vào trong lòng. Đó là số thức ăn duy nhất của bọn họ. Hai túi rượu nhạt dù có tiết kiệm thế nào, thì tới bây giờ cũng chỉ còn lại có nửa túi. Nồng độ rượu tuy không cao nhưng cũng có hiệu quả chống lạnh. Nhờ loại rượu nhạt này, bọn họ có thể dễ dàng khắc phục cái lạnh giá của đêm đông, nhưng khi số rượu đó hết đi, không biết ngày tháng sẽ gian nan đến mức nào. Thịt khô cũng ăn gần hết rồi. Mặc dù Thiên Ái Nô đang đi có thể giữ được tỉnh táo, nhưng khi cơn đói khát kéo đến thì lại có ảnh hưởng rất lớn đối với nàng. Nhìn thấy đồ ăn ngày một ít đi, cái cảm giác sợ hãi quanh quẩn mãi bên mình từ khi còn nhỏ, khiến nàng cực kì lo lắng. Đêm đông trên sa mạc rất lạnh, hai người đem hết tất cả những thứ có thể chống rét đắp lên người nhưng cũng không đỡ được bao nhiêu. Sau khi mất con chiến mã, ban đêm nghỉ ngơi bọn họ phải ôm chặt lấy nhau, cố hết sức để thân thể mình không bị lộ toàn bộ trong cái rét thấu xương của gió lạnh. Chính trong cái lúc dựa sát vào nhau này, Dương Phàm cảm nhận được, thực ra nàng không có lúc nào ngủ thật sự. Tuy bị ý chí mạnh mẽ của nàng ép đè nén xuống, nhưng cái cảm giác sợ hãi đói khát ẩn dấu tận sâu trong đáy lòng đã khơi dậy tất những kí ức tuổi thơ như cơn ác mộng. Trong khoảnh khắc nàng đang lo lắng hết đồ ăn đó, có lẽ nếu thời điểm đó đến cũng chính là lúc tinh thần nàng hoàn toàn sụp đổ. Dương Phàm có thể nhìn thấy sự sợ hãi ẩn dấu tận sâu trong đáy mắt nàng. Cuộc hành trình trên sa mạc như thế này, tuy có một người con gái đẹp bầu bạn, nhưng cũng không phải là chuyện thích thú, lãng mạn. Cả đường đi, toàn là biển cát vô biên vô hạn, đến cả Dương Phàm luôn lạc quan cũng bắt đầu tuyệt vọng. Hắn không biết biển cát này lớn thế nào, cũng không biết bọn họ còn có thể đi ra được hay không. Nhưng chỉ cần bọn họ còn có thể đi, thì nhất định phải kiên trì. Hắn là đàn ông, tuyệt đối không thể để lộ sự suy sụp tinh thần vào lúc này. Cho dù ở trong sa mạc này Thiên Ái Nô có nhiều kinh nghiệm hơn hắn, nhưng Dương Phàm biết rằng, bây giờ hắn là chỗ dựa tinh thần của nàng. Nếu hắn cũng suy sụp, thì cái dây cung suy sụp đang căng đét trong lòng Thiên Ái Nô có thể sẽ lập tức đứt rời. Hai người đi từng bước một trong sa mạc mênh mông vô tận. Dần dần, ánh mặt trời lại biến mất, hai bóng dáng lủi thủi đi, khuất dần trong những đụn cát liên miên phía xa xa...gió bão vô tận lại thổi đến. Đây là ngày thứ mười bọn họ đi trong sa mạc . Thức ăn, nước uống đã hết sạchkhiến cho cả hai vừa đói vừa mệt. Mặc dù mùa đông khiến lượng nước tiêu hao không nhiều, nhưng cảm giác đói vẫn vô cùng mạnh. Dương Phàm cảm thấy cổ họng mình khô như sắp bốc khói, bờ môi hắn giống như vỏ cây bị nứt nẻ. Tình hình của Thiên Ái Nô còn căng hơn hắn. Mấy ngày nay nàng luôn trong trạng thái lo âu và sợ hãi. Mỗi lần ăn, nàng đều tính toán tỉ mỉ, đem thức ăn nước uống phân phối chính xác tới mức không thể ngờ được. Dù là như thế, thì đám thịt khô và rượu đó vẫn bị hết. Khi cái túi rót không còn giọt nước nào và miếng thịt khô cuối cùng cũng bị ăn hết, Dương Phàm nhìn thấy sự sợ hãi nơi đáy mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng. - Gió sẽ không ngừng, chúng ta tiếp tục đi thôi. Cũng may bây giờ gió thuận, đi nhanh một chút, cũng không bị...khụ khụ, mờ mắt ... Dương Phàm ngắc ngứ nói với nàng. Cái cổ họng khát khô của hắn dường như chất đầy cát sỏi, cứ nói là đau. Thiên Ái Nô ngồi dưới đất, nắm bao vải trống trơn mà đờ đẫn. Dương Phàm nhíu nhíu mày, nói: - A Nô, chúng ta đi thôi! Nhân lúc chúng ta còn sức lực... - Đi không được rồi. Đồ ăn hết sạch, chúng ta sẽ chết ở chỗ này. Chết đói...chết đói ở đây... Lúc này, không chỉ có âm thanh đang run mà cả thân mình Thiên Ái Nô cũng đều phát run, cả người nàng giờ đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi vô biên. Tuổi thơ đã đích thân trải nghiệm, chứng kiến thảm kịch của đủ loại người. Muôn vàn những nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm vẫn luôn bị nàng chôn dấu kín trong lòng, lúc này tuôn ra hết . Dương Phàm nhíu mày, hắn biết Thiên Ái Nô sợ hãi vì lẽ gì. Nhưng hắn không thể tưởng tượng ra nổi tất cả những gì nàng đã trải qua thời thơ ấu. Không hiểu được nó đã tạo nên tổn thương tinh thần đối với nàng lớn đến mức nào. Vì vậy nhìn cái biểu hiện bàng hoàng bất lực, cái nỗi sợ hãi vô cùng của Thiên Ái Nô, hắn không thể giải thích nổi. Mà Thiên Ái Nô của giờ khắc này, dường như đã trở về đến cái tuổi thơ bi thảm đó. Nàng như lại trở thành một cô bé gầy yếu đói khát, bất lực, bị người thân vứt bỏ, bị vô số người xem như đồ ăn, bị nỗi sợ vô tận bao vây. - A Nô! - Không đi được rồi, chúng ta sẽ chết đói, chúng ta sẽ chết đói... Dường như Thiên Ái Nô căn bản không nghe được hắn đang nói cái gì, chỉ thì thào lẩm bẩm. Dương Phàm nhíu mày, đột nhiên kiên quyết kéo nàng đứng dậy. Thiên Ái Nô kinh ngạc nhìn hắn, Dương Phàm lớn tiếng nói: - Đi! Tiếp tục đi về phía trước! nói không chừng chúng ta có thể đi ra. Ta không tin cái sa mạc này không có bờ, đi! Tiếp tục đi! Thiên Ái Nô giống như một đứa bé bất lực, bị hắn lôi đi, từng bước từng bước một đi về phía trước. Gió càng lúc càng lớn. Chỉ trong chốc lát, hai người lại bị cuốn vào cát vàng cuồn cuộn, không còn nhìn thấy bóng dáng bọn họ... Bọn họ đi không biết bao lâu rồi. Trong khoảng thời gian đó, bọn họ cũng dừng lại, ôm nhau ngủ một giấc ở một chỗ khuất gió. Cả hai cũng không biết đã ngủ bao lâu. Nhưng khi tiếp tục bước trên lộ trình vô tận, gió có vẻ nhỏ hơn một chút, tuy nhiên hai con người vừa đói vừa khát này dường như không bước được nữa rồi. - Vô ích thôi, chúng ta sẽ chết đói ở đây ... Hai con mắt vốn linh hoạt của Thiên Ái Nô có chút đờ đãn. Cái duy nhất nàng có thể lặp lại chỉ là câu nói đó, quanh quẩn trong đầu nàng chỉ có ý niệm " sẽ bị chết đói", Dương Phàm cũng không còn sức lực phản bác lại nàng nữa. Hắn như một con cương thi di động, dùng ý chí kiên cường bắt đôi chân của mình di chuyển. Ngoài đói khát còn rét lạnh, chiếc áo bào chắn gió rét vốn rất dày bây giờ đã không có mấy tác dụng giữ ấm nữa rồi. Bởi vì thân thể họ đã không tỏa được nhiều nhiệt lượng nữa, cái lạnh cực độ dường như có thể thấu đến tận xương tủy. Dương Phàm chỉ cảm thấy thân mình đông cứng lại. Bây giờ không chỉ có Thiên Ái Nô mà đến cả hắn cũng đã tuyệt vọng. Bỗng nhiên đôi chân Dương Phàm mềm nhũn ra, ngã nhào vào cồn cát. Thiên Ái Nô bị hắn cầm tay cũng té ngã theo. Cả hai người cứ lăn lông lốc từ trên đỉnh cồn cát xuống chân. Dương Phàm gắng gượng muốn đứng dậy, nhưng chỉ mới quỳ được một chân lên, thì trước mắt tối sầm.Hắn lại bổ nhào trên cát. Chương 259: Hỏi tình. Cao Xá Kê bị trói tay sau lưng, lo lắng nói: - Từ tướng quân, lời chúng ta nói đều là thật, chẳng phải ngươi đã kiểm nghiệm lệnh bài ở hông chúng ta rồi sao? Từ Lang tướng khoát tay nói: - Các ngươi có phải thám báo quân ta hay không, đợi người Thiện Châu tới chứng thực đã rồi nói sau. Yên tâm đi, trước khi chân tướng còn chưa rõ ràng, ta chỉ hạn chế tự do của các ngươi, không bạc đãi các ngươi đâu. Cao Xá Kê vội la lên: - Đại quân Đột Quyết đang ngày đêm thần tốc tới đây, bọn họ đều là kỵ binh, cũng không hề chậm hơn chúng ta đâu, nơi này không hiểm để thủ, quân coi giữ nên khẩn trương lui về Minh Uy Thú mới được. Từ Lang tướng cười lạnh, nói: - Lệnh bài trên người các ngươi không giả, tuy nhiên, ta sao biết các ngươi không phải là bắt được thám báo của chúng ta, giả mạo người chúng ta rồi lừa dối bản tướng quân để đánh cướp mục nhân bản địa này chứ? Bản tướng quân chịu trách nhiệm giữ gìn đất đai, sao có thể nghe ngươi nói vài câu là tự ý vứt bỏ cương vị chức trách? Hùng Khai Sơn dậm chân nói: - Nếu Lang tướng lo lắng điểm này, có thể lập tức thông tri tới toàn bộ bộ tộc lớn nhỏ dời về Minh Uy Thú, những bộ tộc này đều đã đi rồi, nếu chúng ta là kẻ tặc thì còn có thể cướp được của ngươi cái gì nữa? Từ Lang tướng lườm nói: - Bộ tộc di chuyển dễ dàng vậy sao? Mang gia đình đi hao tổn thật lớn, nếu tin tức không thật, ai sẽ tới trấn an các bộ tộc đây? Thượng Ti tới chất vất, ai sẽ đứng ra trả lời? Tự ý rời cương vị, ai sẽ chịu trách nhiệm? Ngôn Tri Hà không là quân nhân, nên mặc kệ y là quan lớn thế nào, cả giận nói: - Chó má con mẹ ngươi, chúng ta mạo hiểm lớn như vậy đem tin tức cho ngươi, quan chó má nhà ngươi lại còn ngờ vực vô căn cứ, ngươi không sợ tin tức là thật, đại quân Đột Quyết tới, giết sạch các ngươi sao? Từ Lang tướng giận giữ chỉ vào mũi y: - Đồ khốn khiếp, ngươi dám ăn nói với quan trên thế ư? Ngôn Tri Hà ưỡn ngực, nói: - Bố chẳng phải thủ hạ của ngươi, sao phải sợ ngươi? - Ngươi là ai? - Bố là mã phỉ? - Hử? Trong mắt Từ lang tướng lộ tia hung dữ, Cao Xá Kê vội nói: - Mấy người bọn hắn là đến giúp chúng ta. Từ Lang tướng cười như không, nói: - Chẳng phải ngươi là thám báo sao? Thám báo chúng ta từ khi nào xa xỉ có thể mua chuộc được mã phỉ vậy? Hùng Khai Sơn tức giận mắt trợn trắng, dậm chân nói: - Việc này chúng ta khó nói rõ ràng ngay được, nhưng ta biết rõ đại quân Đột quyết sắp tới rồi, nếu không lui, thì không còn kịp nữa. Từ lang tướng cười lạnh nói: - Hai ngày trước bản lang tướng nhận được tin tức, người Đột Quyết đích xác đã phát động tiến công đối với chúng ta. Cao Xá Kê hai mắt sáng ngời. Vội hỏi: - Ngươi đã biết rồi? Từ lang tướng ngạo nghễ nói: - Đương nhiên, người Đột Quyết tấn công ở Cư Diên Hải, mà không phải Bạch Đình, hừ! Các ngươi muốn đục nước béo cò ư? Cao Xá Kê trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới nói: - Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao, bọn chúng là đánh nghi binh Cư Diên Hải. Sao ngươi vẫn không tin vậy. Từ lang tướng cười lạnh, chỉ chỉ bọn họ nói: - Ngươi bảo ta không nên tin tín hiệu khói lửa, mà là tin tưởng vào vài tên mã phỉ thám báo các ngươi hoặc là gian tế Đột Quyết tới nói sao? Từ Lang tướng không đợi gã trả lời, đã nghiêm mặt, xua tay nói: - Áp giải bọn hắn xuống, đưa đi phủ Lương Châu xử lý. Binh sĩ trong trướng lập tức kéo đám người Cao Xá Kê đi ra, Cao Xá Kê gấp đến độ kêu to: - Lang tướng! Lang tướng, bất kể như thế nào, ngươi cũng nên phái người tìm hiểu hư thực chứ, lang tướng... Trong trướng không còn ai, Từ lang tướng chắp hai tay sau lưng bước đi thong thả một lúc, rồi gọi: - Người tới! Thân binh ngoài trướng đi vào, ôm quyền nói: - Lang tướng! Từ Nghĩa Sinh nói: - Phái vài cái huynh đệ vào núi tìm hiểu tin tức. Phó tướng Tiêu Ngưng Phong nói: - Lang tướng tin tưởng bọn họ nói sao? Từ lang tướng trầm giọng nói: - Sự việc trọng đại, thà rằng tin là có, không thể tin là không, phái vài người tới thăm dò ngọn núi... *** Thiên Ái Nô từ từ tỉnh lại thì cảm thấy một luồng ấm áp ập vào mặt, nàng mở mắt ra thì thấy cách đó không xa có một đống lửa, Dương Phàm ngồi bên đống lửa, đang nướng hai miếng thịt trâu khô, ánh lửa lóe lên chiếu hai má của hắn, lúc sáng lúc tối giống như trên mũi đao. Trải qua hai tháng trên cánh đồng tuyết đại mạc, lang thang vất vưởng lâu như vậy, Dương Phàm gầy đi rất nhiều, có thể nói cả người cũng bởi vậy mà trở nên điêu luyện, khí thế thêm sắc bén mãnh liệt. Tóc hắn rối tung, hàm râu dưới lâu không cạo mọc dài cứng ngắc rối rắm khiến trong vẻ anh tuấn của hắn càng tăng thêm phần dã tính của nam giới. Thiên Ái Nô lén lút nhìn hắn, trong mắt nàng bỗng nhiên hiện lên tia xấu hổ, nàng nhớ đến lúc sắp chết đã thổ lộ với Dương Phàm. Nàng rất muốn cứ mãi nhắm mắt, để khỏi phải đối mặt với hắn, nhưng khi ánh mắt xẹt qua tấm vải quấn quanh cổ tay hắn thì chợt nhớ tới thương thế của hắn, liền khẽ "a" một tiếng, thở nhẹ ra. Dương Phàm bất chợt quay đầu lại, mừng rỡ nói: - Ngươi tỉnh rồi? - Ừ. Trên người Thiên Ái Nô mặc chỉnh tề nhưng nàng vẫn thẹn thùng kéo áo da dê lên vai, nói khẽ: - Thương thế của ...ngươi thế nào rồi? Dương Phàm nói: - Không có gì, chỉ một chút tổn thương nhỏ thôi. Khi thấy lều trướng, ngươi liền ngất xỉu, ta không thể kéo ngươi nên đã leo vào trong trướng, sai người cứu ngươi, vừa rồi ta đã cho ngươi ăn một bát cháo lúa mạch, hiện tại tốt hơn rồi đúng không? - Ừ! Thiên Ái Nô vẫn dịu dàng trả lời, hỏi: - Đây là đâu? Dương Phàm nói: - Đây có lẽ là phạm vi thuộc quản lý của Bạch Đình, là một bộ tộc người Khương, nhân mã Mục Ân và Mộc Ti đi con đường khác, sẽ không qua nơi này, nhưng đại quân Chu Đồ từ Dực Bích Lý đến đây, thì nhất định phải qua nơi này, ta muốn khuyên họ khẩn trương di chuyển cả tộc rời khỏi nơi này, nhưng ta vừa nói chuyện với họ, bọn họ nói tiếng Hán không lưu loát, ta lại không hiểu ngôn ngữ bọn họ. - Để ta đi! Thiên Ái Nô xoay người ngồi dậy, suy nghĩ một chút, nói: - Du mục người Khương Bạch Đình lại khá trung thành với Đại Đường ta, thủ lĩnh bọn họ đâu, đưa ta đi gặp họ. Thiên Ái Nô gắng đứng lên, Dương Phàm vội đỡ nàng, nói: - Ngươi không cần phải gấp, bọn họ đại khái cũng nghe hiểu vài câu, đã đi tìm thủ lĩnh của họ rồi. Thiên Ái Nô nghe xong thả lỏng tâm trạng xuống, nàng vẫn khá yếu, vừa đứng lên thì tai ù tim đập, hiện tại xác thực là không nên vận động. Nghe nói nơi này là bộ tộc người Khương thuộc khu vực Bạch Đình, Thiên Ái Nô khá yên tâm. Người Khương ở Tây Vực là một dân tộc lớn, tộc nhân này còn đông hơn so với dân tộc Thổ Dục Hồn hoặc Đột Quyết tự xưng là Vương quốc bá nhất, nhưng người Khương không có một chính quyền thống nhất, tổ chức vô cùng rời rạc, vì tranh đoạt thảo nguyên mà giữa các bộ tộc người Khương cũng hàng năm chinh chiến không ngớt. Cho nên, sau này bọn họ bị phân chia và bị thống trị bởi dân tộc Thổ Dục Hồn và Đột Quyết. Mâu thuân giữa người Khương và người Đột Quyết vẫn rất lớn, giữa dân tộc Thổ Dục Hồn và người Khương cũng từng có thời điểm mẫu thuẫn xung đột không ngừng, tuy nhiên sau đó mấy đời dân tộc Thổ Dục Hồn Vương dần dần chú ý dung hợp và lôi kéo, khiến người Khương dần dần quy thuận. Sau này khi người Đường và dân tộc Thổ Dục Hồn gặp chiến tranh, rất nhiều bộ tộc người Khương đều phân chia tìm dân tộc Thổ Dục Hồn để nương tựa, người Đường ở trong này thật sự là chưa nói tới "nhân hòa", tuy nhiên hiện tại dân tộc Thổ Dục Hồn đã bị Thổ Phiên thâu tóm, ngay cả vương tộc dân tộc Thổ Dục Hồn cũng lưu lạc thành hai bậc công dân, nơi đó đã không đủ hấp hẫn người Khương nữa. Trước mắt, theo như người Đường thống trị các dân tộc thiểu số thì thân cận nhất người Hán chính là người Khương rồi. Lúc này, khu thống trị của người Đường có rất nhiều bộ tộc người Túc Đặc, người Đột Quyết, người Thổ Phiên, người Khương quy thuận. Quan phủ đang có ý đồ thay đổi thói quen du mục của bọn họ, để bọn họ thử nông canh, bởi vậy mà mâu thuẫn giữa họ bớt đi một chút. Để họ dứt bỏ du mục theo nông canh, không chỉ khiến một số người chăn nuôi kiên trì theo truyền thống không tiếp nhận được, thủ lĩnh của bọn họ thì lại càng không, bởi vì một khi nông canh trở thành phương thức sản xuất chủ yếu của bọn họ, thì quyền thống trị của bọn họ đối với bộ tộc sẽ bị dao động, rất dễ dàng bị quan phủ thu phục. Tuy nhiên, mâu thuẫn trước mắt này chủ yếu tập trung ở bộ tộc quy thuận người Túc Đặc và người Đột Quyết. Người Khương sớm đã quen thuộc nông canh rồi, hơn nữa không còn tồn tại giai tầng bộ tộc thống trị cứng rắn như người Đột Quyết và Túc Đặc, cho nên trước mắt mà nói, bên trong các dân tộc thiểu số Tây Vực, quan hệ hòa thuận nhất với người Đường là người Khương. - Nhị Lang, ta... Thiên Ái Nô lần nữa ngồi xuống, nhất thời không biết nói gì với Dương Phàm, lại có cảm giác ngượng ngùng với Dương Phàm, sự yên tĩnh trong trướng làm nàng hốt hoảng, cố gắng lắm mới lấy được hết dũng khí, vừa há mồm gọi một câu thì Dương Phàm lại đưa một bát gỗ qua, nói: - Ăn thêm chút cháo đi, còn có chút thịt ở trong, chúng ta đói bụng mấy ngày, nên để dạ dày thích ứng một chút. - Ah... Lời nói của Thiên Ái Nô bị cắt ngang, bèn ngoan ngoãn nhận lấy bát, ăn từng miếng cháo nhỏ được nấu nhừ, nàng cảm thấy dường như nên nói chút gì đó với Dương Phàm, ít nhất...nàng đã bộc bạch lòng mình với Dương Phàm. Thật ra tình cảm trong lòng nàng cũng rất mông lung, cho đến thời khắc sắp chết mới đột nhiên rõ ràng. Mà nay nàng đã thổ lộ với Dương Phàm rồi, mà lúc ấy Dương Phàm cũng thừa nhận. Nàng còn nhớ rất rõ cảnh tượng lúc đó, càng cả thấy...quan hệ hai người đáng nhẽ nên khác hơn chút mới phải, nhưng không biết vì sao, nàng cảm thấy dường như quan hệ giữa nàng và Dương Phàm lại quay trở lại lúc ban đầu. Lúc trước khi nàng gặp Dương Phàm, Dương Phàm luôn tìm cơ hội đấu miệng với nàng, nhưng hiện tại hai người họ cùng hoạn nạn xuyên qua sa mạc lớn, uống cùng túi nước, ôm nhau ngủ, lúc đến ngưỡng cửa sinh tử thì thổ lộ, hắn vốn nên thân thiết với nàng hơn, nhưng sao hắn giống như đang né tránh nàng? Miệng nhỏ nhắn của Thiên Ái Nô ăn cháo, lúc thì nhìn Dương Phàm. Dương Phàm vẫn ngồi trước đống lửa, thêm phân trâu, củi gỗ, thần thái không còn vẻ tự nhiên và thoải mái như vừa rồi nữa, vẻ chăm chú của hắn như thể là giả vờ, chỉ sợ cũng đang ngại ngùng đối mặt hoặc nói chuyện với nàng. Thiên Ái Nô dần dần bất an, hay là...lúc ấy hắn chỉ là lừa gạt nàng? Vừa nghĩ như thế, trong lòng Thiên Ái Nô đột nhiên có một cảm giác vô cùng khủng hoảng, nỗi ám ảnh khi còn nhỏ bị người thân vứt bỏ vẫn ảnh hưởng nàng, nàng không dám hoàn toàn tin tưởng bất cứ kẻ nào, cũng không dám yên tâm yêu bất cứ kẻ nào, mãi cho đến khi nàng tuyệt vọng chờ đợi cái chết, Dương Phàm đã dùng nhiệt huyết của hắn giải trừ nàng tâm linh ma chú trong nàng. Cho nên, Thiên Ái Nô đã đem tình cảm bị kìm nén lực tích tụ hơn mười năm trút xuống trên người một người, tình cảm này khác với tình yêu của bất cứ người nào, đó là một tình yêu cuồng dại khiến nàng căn bản không có cách nào khống chế được, nhưng thái độ của Dương Phàm làm nàng khó hiểu hoảng sợ: "Chẳng lẽ...hắn thật sự không thích mình sao?