Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]
Lưu Yên La24-04-2025 23:18:41
"Haizz, tại tôi nghèo quá, chứ không thì tôi đã tự bỏ điểm ăn dưa ra rồi, cần gì phải làm phiền hệ thống tốt bụng như mi..."
[Thôi được rồi, được rồi!] Hệ thống bị rót mật vào tai, cuối cùng cũng mềm lòng: [Tôi sẽ ứng trước điểm ăn dưa cho. ]
Ôn Nguyệt nghe vậy, trong lòng giơ ngón tay cái hình chữ V, cười tít mắt: "Tôi biết ngay là hệ thống tốt nhất mà."
Nói xong, cô lái xe đến đồn cảnh sát gần nhất. Dừng xe trước, Ôn Nguyệt đưa phong bì (hệ thống đã chuẩn bị) cho một đứa trẻ, nhờ đứa bé chuyển cho cảnh sát.
Cảnh sát Hương Giang luôn rất chú trọng đến việc truyền thông. Họ có hẳn một phòng Quan hệ Công chúng, chuyên làm việc với báo chí để kịp thời thông báo tiến độ các vụ án cho người dân.
Trộm cắp không phải là một vụ án lớn, nhưng sau khi bắt được nghi phạm, cảnh sát vẫn theo thông lệ, liên hệ với giới truyền thông để thông báo.
Cảnh sát liên hệ với các phóng viên của những tờ báo nổi tiếng ở Hương Giang. Tối hôm đó nhận được tin, sáng hôm sau, tin tức đã được đăng tải trên các mặt báo.
Thế là sáng hôm sau, Ôn Nguyệt bị đánh thức bởi tiếng "ting ting" báo có điểm ăn dưa mới. Kiểm tra thì thấy đã tích lũy được hơn năm trăm điểm.
Nghe hệ thống nói số điểm này đều đến từ tin tức về vụ bắt tên trộm, Ôn Nguyệt phấn khích hỏi: "Có phải tôi sắp giàu to rồi không?"
[Theo tốc độ hiện tại, hôm nay ngài sẽ không kiếm được quá một ngàn điểm đâu. ] Hệ thống nói, rồi đổi giọng: [Mà số điểm này là của tôi nhé -]
Ôn Nguyệt xìu mặt ngay lập tức: "Ừm."
Nhưng trong lòng cô không quá thất vọng, vì ngay từ đầu, cô chỉ muốn thử nghiệm xem liệu bóc phốt người bình thường có phải là một hướng đi khả thi hay không.
Rửa mặt xong, Ôn Nguyệt xuống lầu ăn sáng.
Tuy nguyên chủ đã kết hôn, nhưng quan hệ với chồng không mấy tốt đẹp, chưa hết tuần trăng mật đã bắt đầu sống ly thân, dọn từ biệt thự sang trọng ở núi Thái Bình đến biệt thự ven biển ở vịnh Thiển Thủy.
Căn nhà này là do mẹ nguyên chủ để lại, sau khi Ôn Nguyệt xuyên đến thì nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của nó.
Trong biệt thự có không ít người làm, hơn nữa đều là những người đã làm gần hai mươi năm, có thể nói là đã chứng kiến nguyên chủ lớn lên. Nhưng nguyên chủ không hề yếu đuối, nên không người làm nào dám cậy già lên mặt, Ôn Nguyệt sau khi xuyên đến thì sống rất thoải mái.
Sáng ngủ đến khi tự tỉnh dậy, vừa dậy đã có bữa sáng chuẩn bị sẵn.
Điểm trừ duy nhất là bữa sáng toàn đồ Tây, cơ bản là các loại bánh mì ăn kèm trứng rán xúc xích, đồ uống thì chỉ có sữa tươi hoặc cà phê, Ôn Nguyệt chẳng thích món nào.
Bữa sáng cô thích sữa đậu nành quẩy nóng, hoặc bún, phở, mì nước hơn.
Nhưng vì mới "nhập gia", không tiện thay đổi quá nhiều, cô đành tạm chấp nhận, may mà mấy món này hương vị cũng không tệ, Ôn Nguyệt ăn cũng không đến nỗi khó khăn.
Trong lúc ăn, điểm ăn dưa mà Ôn Nguyệt thu được đã vượt mốc 800, tốc độ tăng dần chậm lại, xem ra đúng là khó mà vượt qua 1000.
Nghĩ cũng đúng, trộm cắp không phải là vụ án lớn gì, dù có lên báo của nhiều tờ, chắc chắn cũng không chiếm được trang lớn, người không liên quan cũng không mấy hứng thú, chắc chỉ xem tiêu đề và kết luận là cùng, khó mà nảy sinh lòng hiếu kỳ muốn tìm hiểu sâu hơn.
Thực tế, Ôn Nguyệt cảm thấy, chuyện xảy ra với người bình thường, trừ khi cực kỳ chấn động, hoặc giống như dưa của Hoàng Chí Hào, dính dáng đến án hình sự, nếu không rất khó gây được sự chú ý lớn.
Độ quan tâm không đủ lớn, thì chỉ có thể kiếm điểm ăn dưa kiểu cò con như bây giờ, vài trăm đến nhiều nhất là vài ngàn, may mắn thì có lãi, xui xẻo thì lỗ vốn.
Cứ thế này mãi, Ôn Nguyệt e rằng tốc độ kiếm điểm ăn dưa không theo kịp tốc độ tiêu hao tuổi thọ còn lại của cô.
Phải nghĩ cách thôi.
Rất nhanh, Ôn Nguyệt đã nghĩ ra, cô lên lầu thay đồ, cầm theo chìa khóa và điện thoại xuống gara.