Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]
Lưu Yên La24-04-2025 23:18:41
Là người lớn, Ôn Nguyệt không nên chấp nhặt với trẻ con, nhưng trẻ con hư thì không phải là trẻ con bình thường, cô hất tay Ôn Gia Lương ra, nói: "Ai nói với nhóc đây không phải nhà của chị? Căn nhà này là do cha mẹ chị cùng nhau xây dựng, nhóc và mẹ nhóc mới là người đến sau, hiểu chưa?"
"Chị nói dối!"
Bị vỗ đau tay, Ôn Gia Lương oa oa khóc thét, từ xô đẩy chuyển sang tấn công, vừa đánh vừa la hét: "Căn nhà này là cha tao xây, sau này là của tao, không liên quan gì đến mẹ mày hết!"
Hả!
Tuổi còn nhỏ mà đã biết chia chác tài sản rồi cơ à!
Cơ mà Ôn Nguyệt không rảnh để ý xem đây là do bà tư nhồi nhét vào đầu Ôn Gia Lương, hay là do ông bố khốn nạn kia từng nói bóng gió, cô chỉ đứng dậy khỏi ghế sofa, vừa ngăn thằng bé tấn công vừa dọa: "Mày mà còn đánh nữa là tao đánh mày đấy!"
"Mày đánh tao đi, tao mách người ta đuổi mày ra khỏi nhà!" Thằng nhóc hỗn láo chẳng sợ gì, hai tay không đánh được thì dùng đầu húc Ôn Nguyệt.
Ôn Nguyệt tức đến bật cười, liều một phen đẩy thằng bé xuống ghế sofa, lột quần nó ra rồi "bốp bốp" hai phát: "Cho mày chừa cái thói hỗn láo này! Cho mày ngang ngược này!"
Ôn Gia Lương còn chưa ra đời thì mẹ nó đã được Ôn Vinh Sinh rước về nhà, từ khi sinh ra đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chưa từng chịu ấm ức thế này bao giờ.
Thế nên vừa bị đánh vào mông, nó liền gào khóc om sòm: "Mẹ ơi! Cứu con! Có người đánh con! Mẹ mau ra đây!"
Đồng thời không quên dằn mặt Ôn Nguyệt: "Mày đợi đấy! Cha tao mà về, tao mách cha đánh chết mày!"
Ôn Nguyệt vốn định đánh dằn mặt thằng nhóc này một cái rồi thôi, nghe vậy liền không chần chừ "bốp bốp" thêm hai phát nữa. Đến khi Chu Bảo Nghi xông vào, giằng lấy thằng bé từ tay Ôn Nguyệt rồi hét lên: "Cô làm cái gì vậy! A Lương là em trai cô đó! Nó còn nhỏ như vậy, sao cô có thể ra tay đánh nó chứ?"
Sau khi Chu Bảo Nghi xông vào, quản gia Hứa cũng chạy tới, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Chưa kịp để Ôn Nguyệt lên tiếng, Chu Bảo Nghi đã lườm nguýt rồi gào lên: "Còn chuyện gì nữa! Cô ta đánh A Lương chứ còn gì!"
Cùng lúc với giọng the thé của Chu Bảo Nghi, trong đầu Ôn Nguyệt cũng vang lên tiếng thông báo của hệ thống: [Đing —— có dưa!]
Nhưng lần này Ôn Nguyệt không vội hỏi hệ thống xem có dưa gì, mà lạnh lùng hỏi ngược lại: "Sao bà không hỏi xem vì sao tôi đánh nó? Hay là những lời nó nói như đây không phải nhà tôi, nó muốn đuổi tôi ra khỏi nhà là do bà dạy?"
Chu Bảo Nghi cứng họng, những lời này tuy không phải do cô ta dạy, nhưng cô ta biết chắc chắn là do cha mẹ mình nói ra.
Trước đây cô ta không nghe Ôn Gia Lương nói, là vì nó biết bọn họ đều là người nhà họ Ôn, không dám gây sự. Còn Ôn Nguyệt tuy mang họ Ôn, nhưng lại không thân thiết với Ôn Vinh Sinh, lên đại học đã dọn ra khỏi nhà, sau khi kết hôn lại càng ít về.
Thế nên Ôn Gia Lương tuy biết có một người chị gái như vậy, nhưng lại không coi cô ra gì, thậm chí khi nhìn thấy cô, trong lòng còn nảy sinh ham muốn chiếm hữu căn nhà, muốn đuổi cô đi.
Tuy có chút chột dạ, nhưng nhìn đứa con trai đang khóc lóc không ngừng, Chu Bảo Nghi lại không kìm được đau lòng, lúc mở miệng lần nữa đã trở nên hùng hồn: "A Lương còn là trẻ con, không hiểu chuyện nên nói bậy là bình thường, cô là người lớn, sao có thể đánh nó? Cha nó còn chưa từng đánh nó đâu!"
Ôn Nguyệt cười lạnh: "Nó là trẻ con, vậy tôi đây vẫn còn là em bé chưa đầy 300 tháng tuổi đấy! Nó đánh tôi, tôi không đánh lại, chẳng lẽ lại đứng yên cho nó đánh à?"
Chu Bảo Nghi bị nói cho ngớ người, một lúc sau mới hiểu được "em bé 300 tháng tuổi" là có ý gì, tức đến mức mặt mày lúc đỏ lúc trắng: "Cô! Cô đúng là cãi cùn!"