Chương 37

Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]

Lưu Yên La 24-04-2025 23:18:40

Nếu Ôn Vinh Sinh là người như vậy, thì ngay từ đầu bà ta đã không thể bước chân vào nhà họ Ôn rồi. Điều bà ta quan tâm là Ôn Gia Lương, vốn dĩ trước khi đứa trẻ này ra đời, con trai bà ta là Ôn Gia Đống là người thừa kế duy nhất của nhà họ Ôn, nhưng khi có Gia Lương thì mọi thứ đã thay đổi. Người ta thường nói "Con út, cháu đích tôn, là cục vàng của ông bà", Ôn Gia Lương chính là con út của Ôn Vinh Sinh. Hơn nữa, trước khi Ôn Gia Lương ra đời, Ôn Vinh Sinh đã mười mấy năm không có thêm con, đứa trẻ này không chỉ là con út, mà còn là minh chứng cho sự trẻ khỏe của ông ta, ngay từ đầu ông ta đã đối xử với đứa trẻ này rất khác. Nếu Ôn Vinh Sinh qua đời trong vòng mười năm thì không nói làm gì, nhưng nếu ông ta sống đến khi Ôn Gia Lương tốt nghiệp đại học, thì sau này nhà họ Ôn thuộc về ai, thật sự rất khó nói. Cho nên, sau khi xem xong tờ "Báo giải trí Đông Giang" hôm nay, Trần Bảo Cầm đã thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Rồi khi biết tin Chu Bảo Nghi cùng tình nhân mang theo Ôn Gia Lương bỏ trốn, nhưng lại bị Ôn Vinh Sinh chặn lại ở bến tàu, Trần Bảo Cầm càng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Bà ta biết, mẹ con nhà phòng tư đã hoàn toàn hết đường rồi! Trước khi Ôn Nguyệt trở về, Trần Bảo Cầm đã biết "Báo giải trí Đông Giang" là do tòa soạn báo dưới trướng Ôn Nguyệt phát hành, đương nhiên sẽ nhìn cô thuận mắt hơn một chút, lúc này bà ta liền tỏ vẻ hòa nhã nói: "Người một nhà cả, không cần phải câu nệ như vậy." "Mẹ!" Ôn Gia Kỳ bĩu môi: "Sao mẹ cứ bênh cô ta thế! Chính vì mẹ dễ tính như vậy, nên cô ta mới không biết trên dưới đó!" Trần Bảo Cầm dịu dàng nói: "Cha con thường nói gia đình hòa thuận thì vạn sự mới thành. Mẹ không mong gì hơn, chỉ mong nhà mình lúc nào cũng êm ấm. Con là chị, phải biết nhường nhịn em mới đúng." Nghe hai mẹ con họ kẻ tung người hứng, Ôn Nguyệt không nhịn được bật cười. Ôn Gia Kỳ vốn đã bực bội vì bị Trần Bảo Cầm dạy dỗ, nghe tiếng cười liền quay phắt lại, trừng mắt nhìn Ôn Nguyệt: "Cô cười cái gì? Chẳng lẽ mẹ tôi nói không đúng à?" "Đương nhiên là không đúng." Ôn Nguyệt đặt điều khiển xuống, nhìn thẳng vào mắt Ôn Gia Kỳ: "Thứ nhất, chúng ta không phải người một nhà. Thứ hai, cái kiểu "gia hòa vạn sự hưng" này chỉ lừa được trẻ con thôi, đem ra dọa người lớn, xì!" Tuy Ôn Gia Kỳ rất tán thành lời Ôn Nguyệt, nhưng cô ta dù có ngốc đến mấy cũng biết những lời này không thể tùy tiện nói ra. Đang do dự, cô ta bỗng nghe mẹ mình ngạc nhiên nói: "Nguyệt à, sao con lại nghĩ thế? Lúc đó chúng ta là người một nhà mà!" "Thế ạ?" Ôn Nguyệt cười nhạt, chẳng có chút thật lòng nào: "Nhưng tôi không coi mọi người là người nhà." Thấy Ôn Nguyệt không nể mặt mình, nụ cười trên môi Trần Bảo Cầm tắt ngấm, trong lòng cũng nổi lên chút tức giận. Ôn Gia Kỳ nông cạn, không biết vì sao Ôn Nguyệt trở về, nhưng Trần Bảo Cầm nhanh chóng đoán ra mấu chốt, hẳn là Ôn Nguyệt bị Ôn Vinh Sinh gọi về mắng. Lúc mới nhìn thấy Ôn Nguyệt, Trần Bảo Cầm còn nghĩ đợi Ôn Vinh Sinh về, bà ta có nên nói đỡ cho Ôn Nguyệt vài câu không. Không phải bà ta đột nhiên nổi lòng tốt, mà là bà ta biết Ôn Vinh Sinh luôn áy náy với đứa con gái duy nhất còn lại của vợ cả. Ông ta giờ có giận dữ cũng chỉ là nhất thời, mắng người ta quá đáng rồi, sau này không chừng lại hối hận. Bà ta đứng ra hòa giải mâu thuẫn cha con, vừa thể hiện được vai vế bề trên, vừa khiến Ôn Vinh Sinh sau này hối hận lại nhớ đến cái tốt của bà ta, cớ sao không làm? Nhưng bà ta không ngờ, Ôn Nguyệt lại không nể mặt bà ta như vậy. Trần Bảo Cầm tính toán trong lòng, đổi giọng nói: "Nguyệt à, tuy con không coi dì là bề trên, nhưng sự thật rành rành ra đấy, dì và cha con đã tổ chức hôn lễ đàng hoàng. Có những lời con có thể không nghe, nhưng dì là bề trên thì không thể không nói được."