Chương 36

Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]

Lưu Yên La 24-04-2025 23:18:40

Ôn Nguyệt hỏi: [Ôn Vinh Sinh nói gì?] [Ông ta bảo cô ta cút. ] "Chậc." Chà, Ôn Nguyệt có hơi tiếc thật, rõ ràng là một pha "căng cực", vậy mà cô lại không được tận mắt chứng kiến, chỉ có thể nghe hệ thống tường thuật lại bằng giọng máy. Đang định hỏi hệ thống xem có thể nâng cấp để có hình ảnh trực tiếp không, thì từ trong đại sảnh đã vọng ra một giọng nói the thé: "Ây da da, đây chẳng phải là nhị tiểu thư nhà họ Ôn, người đã cho in tin tức về cha ruột lên báo, còn đem đi phát miễn phí, làm cho nhà họ Ôn nổi tiếng khắp thiên hạ đó sao? Ngọn gió nào đưa ngài về thế này?" Ôn Nguyệt nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, thấy một cặp mẹ con có ngoại hình giống nhau đang ngồi trên ghế sofa. Người vừa lên tiếng trông trẻ hơn, mặc một bộ đồ Chanel màu đỏ, tóc búi cao, đội lệch một chiếc mũ nồi beret cùng tông. Dáng người cô ta mảnh mai, nên bộ đồ này diện lên trông cũng được, chỉ là trang điểm hơi đậm, cổ đeo dây chuyền đính viên kim cương to tướng, trên tay cũng đeo nhẫn đá quý cỡ bằng quả trứng chim bồ câu, nhìn tổng thể vừa sang chảnh lại vừa phô trương. So với cô gái trẻ, người phụ nữ lớn tuổi hơn trông có vẻ nhã nhặn hơn, nghe con gái nói vậy, bà ta trách yêu: "Gia Kỳ, Nguyệt Nhi là em gái con, nó muốn về thì về, con hà tất phải nói những lời như vậy." Người phụ nữ trung niên tên là Trần Bảo Cầm, là vợ lẽ mà Ôn Vinh Sinh nạp vào đầu những năm 60. Sau khi mẹ ruột của nguyên chủ qua đời, bà ta vẫn chưa thể lên làm vợ cả, nên hiện tại vẫn chỉ được gọi là bà hai. Khác với cô con gái lớn tính tình bộp chộp, chỉ biết tranh cãi, Trần Bảo Cầm rõ ràng là người có tâm cơ hơn nhiều. Nếu ai không biết, nhìn thấy ánh mắt yêu thương mà bà ta dành cho Ôn Nguyệt lúc này, chắc chắn sẽ tưởng họ là mẹ con ruột. Ôn Gia Kỳ thấy vậy thì ghen tị ra mặt, bực bội nói: "Mẹ à, mẹ khách sáo với cô ta làm gì? Cô ta gây ra họa lớn như vậy, khiến nhà họ Ôn chúng ta thành trò cười cho thiên hạ, chắc chắn cha không muốn gặp cô ta đâu, chi bằng bảo cô ta đi nhanh đi, kẻo lát nữa cha về lại ầm ĩ lên." "Gia Kỳ!" Trần Bảo Cầm lớn tiếng, nhưng khi quay sang Ôn Nguyệt thì giọng lại dịu đi: "Nguyệt Nhi con đừng để bụng, chị con nó chỉ là thẳng tính quá thôi, chứ không có ý xấu gì đâu." Ôn Nguyệt cười khẩy: "Tất nhiên là con không để bụng rồi, người ta không chấp nhặt kẻ ngu ngốc mà." Ôn Gia Kỳ biến sắc: "Cô nói ai ngu ngốc?" "Ai hỏi tôi nói ai, thì người đó là kẻ ngu ngốc." "Ôn Nguyệt!" Ôn Gia Kỳ tức giận hét lên, nhưng Ôn Nguyệt không thèm để ý đến cô ta, ném túi xách xuống rồi ngồi lên chiếc ghế sofa trống, tiện tay cầm lấy điều khiển trên bàn trà bật TV lên. "Mẹ xem thái độ của cô ta kìa!" Bị ngó lơ, Ôn Gia Kỳ càng thêm giận dữ, dậm chân nói với Trần Bảo Cầm: "Vừa về đến nhà đã nói năng xỏ xiên, thấy cả mẹ là bề trên mà cũng không thèm chào hỏi một tiếng!" Trần Bảo Cầm đương nhiên cũng không hài lòng với thái độ của Ôn Nguyệt, nhưng đang vui sướng trong lòng, nên bà ta rất khoan dung với sự vô lễ của Ôn Nguyệt, bởi vì Ôn Nguyệt đã giúp bà ta loại bỏ được cái gai trong mắt. Chu Bảo Nghi nhờ vào nhan sắc trẻ trung, nên luôn được Ôn Vinh Sinh cưng chiều, sau khi vào cửa thì ngày càng hống hách, dần dà đến cả Trần Bảo Cầm, người có hôn thú chính thức với Ôn Vinh Sinh, cũng phải nhún nhường vài phần. Trần Bảo Cầm không quan tâm đến việc Chu Bảo Nghi được sủng ái, từ ngày bà ta theo Ôn Vinh Sinh, bà ta đã biết người đàn ông này là kẻ trăng hoa, không đáng tin cậy, không có Chu Bảo Nghi, thì cũng sẽ có Lâm Bảo Nghi, Vương Bảo Nghi khác. Bà ta không ngu ngốc như Bành Lệ Phân, đi trông chờ vào lòng chung thủy của một người đàn ông.