Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]
Lưu Yên La24-04-2025 23:18:40
Nhưng chuyện gặp mặt Dịch Hoài, cô không thể chủ động, lý do cũng đơn giản, một là dễ làm mất hình tượng, nguyên chủ vốn coi thường Dịch Hoài, việc cô cầu hòa là điều tuyệt đối không thể xảy ra;
Hai là, người cúi đầu trước luôn dễ mất đi thế chủ động, cô có quá ít lợi thế trong tay, bây giờ không làm giá, sau này muốn làm giá cũng không có cơ hội.
Vì vậy, Ôn Nguyệt nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng: "Hôn nhân là chuyện của hai người, cho dù con có nghe lời cha, từ giờ trở đi học cách trân trọng, nhưng Dịch Hoài không hợp tác thì cũng vô ích."
Ôn Vinh Sinh hỏi: "Sao con biết nó sẽ không hợp tác?"
Ôn Nguyệt đương nhiên không biết, cô chỉ muốn làm giá, lờ đi câu hỏi này mà nói: "Dù sao thì con cũng sẽ không chủ động liên lạc với anh ta."
"Không sao." Ôn Vinh Sinh rõ ràng đã đoán trước được, giọng điệu ôn hòa nói: "Cha đã gọi điện cho Dịch Hoài rồi, bảo nó tối nay đến nhà ăn cơm."
Ôn Nguyệt tỏ vẻ ngạc nhiên: "Không phải anh ta đi công tác ở Đại Lục rồi sao?"
"Nó nói hôm nay sẽ về."
Được rồi, Ôn Nguyệt chắc chắn rồi, Ôn Vinh Sinh chắc chắn đã muốn tác hợp nguyên chủ và Dịch Hoài từ lâu, chuyện cô vạch trần bê bối của phòng hai coi như đụng trúng thóp của Ôn Vinh Sinh.
Đến nước này, Ôn Nguyệt cũng không làm bộ làm tịch nữa, ra điều kiện: "Thứ nhất, con không chủ động, có ở chung hay không còn tùy vào thái độ của anh ta."
Ôn Vinh Sinh sảng khoái gật đầu: "Được."
"Thứ hai, nếu có ở chung, con không đảm bảo có thể hòa hợp, cha không được lấy tiền tiêu vặt ra để ép con."
Ôn Vinh Sinh nhíu mày gật đầu: "Được."
"Thứ ba, chuyển tiền trước, gặp mặt sau."
Ôn Vinh Sinh nghiến răng gật đầu: "Cha sẽ liên lạc với trợ lý để chuyển tiền ngay."
Ôn Nguyệt theo Ôn Vinh Sinh vào thư phòng không lâu thì Trần Bảo Cầm và con gái cũng vào một phòng khách vắng người. Sau khi khóa cửa, bà ta nói với con gái: "Lẽ ra con không nên cãi nhau với Ôn Nguyệt trước mặt cha con chứ."
"Là con muốn cãi nhau với nó chắc?" Ôn Gia Kỳ không thấy mình sai, lớn tiếng đáp: "Rõ ràng là nó cố tình khiêu khích con!"
Trần Bảo Cầm cũng rất bất mãn với Ôn Nguyệt, nhưng bà ta không thể trách móc gì, chỉ đành phụ họa: "Mẹ biết nó cố tình khiêu khích, nhưng Gia Kỳ, con khác nó."
Ôn Gia Kỳ ngồi xuống ghế sofa, ngẩng đầu hỏi: "Khác chỗ nào ạ?"
"Mẹ nó mất, anh trai mất, quan hệ với cha con lại không tốt, giờ nó chẳng còn gì để mất." Trần Bảo Cầm ngồi xuống cạnh con gái, nắm lấy tay cô ta: "Nhưng con thì khác, mẹ và em trai con vẫn còn sống, em trai con lại là con trai duy nhất của nhà họ Ôn, con biết điều này có nghĩa là gì không?"
Ôn Gia Kỳ xuất thân danh giá, đương nhiên hiểu ý của Trần Bảo Cầm: "Ý mẹ là, đợi cha... nhà họ Ôn sẽ là của chúng ta?"
Trần Bảo Cầm ngầm đồng ý: "Những chuyện này con biết là được, đừng có lộ ra ngoài."
"Mẹ yên tâm, con biết nặng nhẹ mà." Ôn Gia Kỳ vội vàng đảm bảo, một lát sau lại đắc ý nói: "Để nó vênh váo trước mặt con, đợi... đến lúc đó con sẽ xử đẹp nó!"
"Đúng vậy, bây giờ cha con còn đó, nó còn có thể lên mặt với con, đợi em trai con làm chủ, nó sẽ phải nhìn sắc mặt con mà sống, nên giờ con đấu đá với nó làm gì?" Trần Bảo Cầm vỗ nhẹ tay con gái: "Nhịn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao."
Đạo lý này Ôn Gia Kỳ không phải không hiểu, nhưng nghĩ đến lại thấy ấm ức: "Vậy chẳng lẽ con cứ để Ôn Nguyệt cưỡi lên đầu mình à?"
Trần Bảo Cầm nghẹn lời, thấy con gái đúng là không biết suy nghĩ.
Nhưng không còn cách nào, cả đời bà ta chỉ có hai đứa con, không thể bỏ mặc nó hoàn toàn. Hơn nữa, họ là mẹ con ruột, trong mắt người ngoài họ là một thể thống nhất, Ôn Gia Kỳ làm sai chuyện gì, người ta cũng sẽ nghĩ là do bà ta dạy dỗ.