Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]
Lưu Yên La24-04-2025 23:18:40
Ôn Nguyệt bị ồn ào đến đau cả đầu, vừa đi về phía thư phòng vừa nói: [Bình tĩnh đi, không phải chỉ là bị gọi vào nói chuyện thôi sao? Có gì to tát đâu. ]
[Ngài không thấy sắc mặt ông ta khó coi thế nào à?]
Thấy chứ.
Nhưng Ôn Nguyệt cảm thấy đây không phải là vấn đề, bèn nói: [Biết đâu sắc mặt ông ta khó coi là vì bị cắm sừng, gọi tôi vào thư phòng là để cảm ơn tôi thì sao?]
Hệ thống phân tích thế nào cũng không thể đưa ra kết luận này: [Ngài chắc chứ?]
[Chắc chắn. ]
Hệ thống: [... ] Thôi thì, vì ký chủ lạc quan như vậy, chúc ngài may mắn vậy-...
Thư phòng của Ôn Vinh Sinh rất rộng, khu vực sofa có một giá sách lớn sát đất, đối diện là cửa sổ kính trong suốt, nhìn ra xa có thể thấy được cảnh sắc của cảng Victoria.
Nhưng giờ phút này Ôn Vinh Sinh không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, ông ta ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ lim, cầm tờ báo đặt bên cạnh, ném mạnh xuống chân Ôn Nguyệt vừa bước vào: "Xem chuyện tốt con làm đi!"
Ôn Nguyệt cúi xuống nhặt tờ báo, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim đối diện Ôn Vinh Sinh, mở báo ra xem một lúc rồi bình luận: "Bài báo này viết cũng khá đấy chứ."
Ôn Vinh Sinh vốn chỉ có bảy phần tức giận, nghe xong câu này liền biến thành mười phần, đập bàn nói: "Con còn dám khen! Bài báo này chẳng khác nào đem mặt mũi của cha vứt xuống đất mà chà đạp!"
"Cha à, sao cha lại nói vậy?" Ôn Nguyệt tỏ vẻ ngạc nhiên, đặt tờ báo lên bàn, chỉ vào dòng tít lớn [Sốc!!! Tỷ phú giàu nhất Hương Giang bị đổ vỏ, con trai độc nhất của bà tư lại là con người khác!] nói: "Bài báo này chỉ tường thuật lại sự thật một cách khách quan, nếu phải hỏi ai là người đã vứt mặt mũi của cha xuống đất mà chà đạp, thì người đó phải là người vợ bé nhỏ mà cha yêu thương nhất, không có cô ta ngoại tình sinh con riêng, thì làm sao có bài báo này?"
Ôn Vinh Sinh cười lạnh: "Cô ta sai, chẳng lẽ con không sai?"
"Con sai chỗ nào?" Ôn Nguyệt không hề sợ hãi: "Cha à, nói chuyện là phải có bằng chứng, cha cứ thế mà nói con sai thì con không nhận đâu."
"Con dám nói là con không biết chuyện này từ trước sao?" Ôn Vinh Sinh dí ngón tay lên tờ báo, như thể hận không thể chọc thủng nó.
Ôn Nguyệt biết mấy người cáo già trên thương trường như Ôn Vinh Sinh không dễ bị lừa, nên cũng không định nói dối, cười hì hì nói: "Cũng không tính là sớm, con chắc chỉ biết trước cha nửa ngày thôi?"
"Chỉ? Cha thấy bài báo này căn bản là do con sai người đăng mới đúng!" Ôn Vinh Sinh căn bản không tin lời Ôn Nguyệt, còn trách móc cô: "Con có biết cái gì gọi là "vạch áo cho người xem lưng" không? Bây giờ cả Hương Giang đều biết cha của con bị cắm sừng rồi!"
Ôn Nguyệt không phủ nhận suy đoán của Ôn Vinh Sinh, chỉ cố tình bóp méo ý của ông ta, giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Vậy ý cha là, cho dù biết trong hậu cung của cha có người ngoại tình, con cũng phải im lặng, mặc kệ cho bọn họ lừa cha như lừa một thằng ngốc?"
"Hậu cung gì?"
Ôn Vinh Sinh hỏi xong liền tỉnh ngộ, vừa tức vừa buồn cười hỏi: "Bây giờ trọng điểm là cái này à? Trọng điểm là con biết chuyện này thì phải nói với cha trước, chứ không phải trực tiếp cho đăng báo, còn tặng miễn phí 30. 000 bản! Con sợ chuyện nhà mình chưa đủ người biết, sợ cha con chưa đủ mất mặt đúng không?"
"Ồ——"
Ôn Nguyệt kéo dài giọng, như thể vừa tỉnh ngộ: "Thì ra cha cũng biết bị cắm sừng công khai là rất mất mặt!"
"Cha đương nhiên biết—"
Ôn Vinh Sinh chưa nói hết câu, đã thấy Ôn Nguyệt mang vẻ mặt mỉa mai hỏi: "Biết là vậy, vậy lúc cha cắm sừng mẹ con, sao trong lòng không thấy chút áy náy nào vậy?"
Chả ai ngờ Ôn Nguyệt lại đột nhiên nhắc tới người vợ quá cố, Ôn Vinh Sinh khẽ giật mình.
"Cha chỉ là bị bạn gái cắm sừng, đổ vỏ nuôi con riêng của người ta thôi đã tức giận thế này." Ôn Nguyệt cười nhẹ: "Vậy mà mẹ con lúc sinh thời lại phải chịu đựng sự phản bội của người mà bà ấy cứ ngỡ là bạn đời, không chỉ đội nón xanh ê mặt khắp cả Hương Giang, mà còn phải chứng kiến ông ta rước hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác về nhà, rồi lại đẻ ra hết đứa con riêng này đến đứa con riêng khác..."