Chương 18

Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]

Lưu Yên La 24-04-2025 23:18:41

[Ảnh thì vẫn là một ngàn điểm ăn dưa một tấm, kết quả xét nghiệm ADN thì một vạn điểm ăn dưa –] Hệ thống còn chưa nói hết, Ôn Nguyệt đã gào lên: [Kết quả xét nghiệm ADN bao nhiêu? Mi nói lại xem nào?] [Kết quả xét nghiệm ADN một vạn điểm ăn dưa một bản. ] Ôn Nguyệt hít sâu một hơi: [Tôi đến giờ mới kiếm được có chín trăm điểm ăn dưa, mi lại bảo tôi kết quả xét nghiệm ADN một vạn điểm một bản, mi thấy hợp lý không?] Nghe Ôn Nguyệt nói vậy, hệ thống bất giác chột dạ, yếu ớt biện minh: [Đây là giá của hệ thống chính đưa ra, tôi cũng không có cách nào... ] Nó chưa nói hết, đã bị Ôn Nguyệt lạnh lùng ngắt lời: [Bớt đi. ] [Thật sự không bớt được... ] [Không thì tôi xin đổi hệ thống khác. ] Hệ thống vội vàng kêu lên: [Đừng mà!] Ôn Nguyệt không hề dao động: [Không muốn tôi đổi hệ thống, thì bớt đi. ] [Được rồi... ] Giọng hệ thống buồn thiu, khoảng nửa phút sau, nó hỏi: [Tôi xin giảm giá 50% cho ngài được không?] !!! Vừa mở miệng đã giảm 50%, lúc nãy mi còn bảo tôi là giá của hệ thống chính đưa ra, mi không có cách nào? Ôn Nguyệt quyết đoán mặc cả tiếp, nhưng cô còn chưa kịp nói, thì Chu Bảo Nghi đã "lạch bạch lạch bạch" bước xuống từ tầng hai trên đôi giày cao gót. Cô ta không xuống phòng khách mà đứng ngay chỗ cầu thang, nhìn xuống Ôn Nguyệt từ trên cao, lớn tiếng nói: "Cô hai, cha cô gọi điện bảo cô nghe máy kìa." Vừa rồi lúc gọi điện, Chu Bảo Nghi đã thêm mắm thêm muối kể hết mọi chuyện cho Ôn Vinh Sinh nghe, xong còn xúi ông ta mắng Ôn Nguyệt một trận qua điện thoại. Ôn Vinh Sinh vốn chiều cô ta, đương nhiên là đồng ý ngay, bảo cô ta gọi Ôn Nguyệt xuống nghe điện thoại. Nghĩ đến cảnh Ôn Nguyệt, cái người lúc nào cũng ngang ngược vô lý trước mặt mình, sắp bị mắng té tát, Chu Bảo Nghi không giấu nổi vẻ đắc ý, khóe mắt đuôi mày hơi nhếch lên. Nhưng mà, cô ta đã thất vọng rồi. Ôn Nguyệt nghe xong chẳng thèm nhấc tay, chỉ cười lạnh một tiếng: "Cô bảo tôi nghe là tôi phải nghe à? Thế thì tôi còn mặt mũi nào nữa?" Đứng dậy phủi phủi quần áo bị nhăn do ngồi lâu, Ôn Nguyệt quay sang nói với quản gia Hứa đang đứng cạnh: "Nếu cha tôi có nói muốn liên lạc với tôi, thì bảo ông ấy gọi đến vịnh Thiển Thủy, còn mấy trò cáo mượn oai hùm thì tôi không quan tâm." Nói xong, Ôn Nguyệt chẳng thèm để ý đến sắc mặt của Chu Bảo Nghi, xách túi lên rồi đi thẳng. Thấy cô đi khuất, Chu Bảo Nghi tức đến méo cả mặt, hậm hực nói một câu "Mày đợi đấy", rồi lại "lạch bạch lạch bạch" chạy lên lầu, vào phòng vớ lấy điện thoại khóc nức nở. Mãi đến khi đầu dây bên kia hỏi có chuyện gì, cô ta mới nũng nịu: "Anh yêu ơi..." Một tiếng "anh yêu" thôi mà nghe nũng nịu hết sức, như muốn làm người ở đầu dây bên kia tan chảy cả ruột gan. - Vừa ra khỏi nhà họ Ôn, hệ thống đã vang lên trong đầu Ôn Nguyệt: [Ngài cứ thế mà đi à?] "Ừm." [Ngài không sợ Chu Bảo Nghi lại mách lẻo với cha ngài à?] "Mách thì cứ mách thôi, có mất miếng thịt nào đâu," Ôn Nguyệt thản nhiên nói: "Ông ta dám gọi điện mắng tôi, thì tôi cũng dám mắng lại!" Cô xuyên không đến thế giới này không phải để chịu ấm ức. [Nhưng trong sách của các ngài chẳng phải nói phải tôn trọng người lớn, hiếu thảo với cha mẹ sao?] Rõ ràng là sau khi bị Ôn Nguyệt chỉ trích về đạo đức, hệ thống đã cày ngày cày đêm một đống sách liên quan. Chỉ là học hơi quá, không biết linh hoạt, giọng điệu lúc này cực kỳ xoắn xuýt: [Ôn Vinh Sinh dù gì cũng là cha ngài, ngài mắng lại ông ta có hơi quá không?] Ôn Nguyệt không chê hệ thống, đạo đức cao còn hơn là thấp kém. Nhưng cô cũng chẳng thấy áy náy gì, rất thẳng thắn mà nói: "Tôn trọng người lớn là khi người đó đáng được tôn trọng. Mi nhìn Ôn Vinh Sinh xem, thích mới nới cũ, cướp bạn gái người ta, có chỗ nào đáng để tôi tôn trọng à? Hơn nữa, nước chúng ta có câu "Lời thật mất lòng", ý là những lời khuyên chân thành thường khó nghe, nhưng lại giúp ta sửa đổi khuyết điểm. Khi người lớn làm sai, hiếu thuận không phải là nhất nhất nghe theo, mà phải dũng cảm chỉ ra."