Chương 24

Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]

Lưu Yên La 24-04-2025 23:18:40

Hoàng Chí Hào rất muốn lắc đầu, nhưng nghĩ lại thì thấy tiêu đề này đúng là có chút hấp dẫn, anh ta do dự hỏi: "Vậy... cứ dùng tiêu đề này à?" "Cứ dùng đi." Tuy vào thời điểm cô xuyên không, kiểu giật tít "sốc","choáng" đã trở thành "vang bóng một thời", có thêm bao nhiêu dấu chấm than sau chữ "sốc" cũng khó mà khơi dậy sự tò mò của cư dân mạng. Nhưng Ôn Nguyệt cho rằng cách đặt tiêu đề này chắc chắn từng có thời hoàng kim, vậy thì ắt hẳn phải có điểm mạnh riêng. Còn việc dân Hương Giang thời này có phải đối tượng độc giả phù hợp hay không, Ôn Nguyệt tạm thời chưa dám chắc, nhưng không sao, cứ thử đã, không được thì sửa. Cùng lắm là lại phát báo miễn phí thêm vài kỳ. Sau khi chốt nội dung trang nhất, Hoàng Chí Hào gọi chị Phương đến tính toán chi phí, rồi quay sang xin tiền Ôn Nguyệt. Chuyện là, dù người quản lý giúp Ôn Nguyệt lo liệu tài sản thừa kế vẫn chuyển tiền hàng tháng, nhưng khoản tiền đó chỉ đến cuối tháng mới có, mà cũng chỉ đủ duy trì hoạt động cơ bản, đến giữa tháng sau là đã tiêu hết. Tuy các nhà cung cấp và xưởng in hợp tác lâu dài có thể cho nợ, nhưng từ khi công ty báo của họ bắt đầu xuống dốc, những đối tác lớn trước kia đã cắt đứt liên lạc, giờ chỉ còn hợp tác với mấy đơn vị nhỏ. Ôn Nguyệt lại yêu cầu in tận 30. 000 bản báo, dù có giảm bớt số trang thì cũng tương đương 15. 000 bản báo bình thường, đối tác nhỏ chưa chắc đã đồng ý cho nợ. Ôn Nguyệt rất sòng phẳng, vừa thấy Hoàng Chí Hào chìa tay ra là lấy ngay sổ séc. Ừm, là tiểu thư nhà giàu, cô không hay mang tiền mặt trong ví, đi mua sắm thì quẹt thẻ, việc riêng thì ký séc, đó là đẳng cấp của con nhà giàu. Vì e rằng tòa soạn báo không đủ vốn, mà trong thời gian tới, cô có thể sẽ còn phát báo miễn phí thêm vài kỳ nữa, Ôn Nguyệt định bụng sẽ ký séc với số tiền gấp bốn lần giá thành mà chị Phương tính toán. Nhưng cô vừa mới viết con số đầu tiên ở hàng chục vạn, thì trong đầu vang lên giọng nói của hệ thống: [Ký chủ ơi, tiền trong tài khoản của ngài không đủ để ký tấm séc lớn như vậy đâu ạ-] Tay Ôn Nguyệt khựng lại: [Ý gì?] [Ý là ngài không có nhiều tiền như vậy á?]Giọng hệ thống ngơ ngác, như thể không hiểu sao Ôn Nguyệt lại hỏi một câu đơn giản đến thế. Ôn Nguyệt đành phải giải thích cặn kẽ: [Nhưng chẳng phải tôi là tiểu thư nhà giàu sao? Tôi có cổ phần được chia lợi nhuận, có quỹ gia đình, có bảy tòa nhà cho thuê, sao lại không có tiền?] [Vì trước khi ngài xuyên đến, ngài của trước kia đã tiêu hết tiền rồi ạ?] Ôn Nguyệt sốc: [Tiêu hết rồi á? Nguyên chủ làm gì mà tiêu hoang thế?] [Thì cứ tiêu thôi ạ. ] Thấy Ôn Nguyệt còn muốn hỏi chi tiết, hệ thống nhanh chóng tra cứu dữ liệu rồi nói: [Tuy tập đoàn Lệ Vinh có giá trị thị trường hơn 45 tỷ đô la Hương Giang, nhưng dữ liệu cho thấy trong mười năm gần đây, tập đoàn này liên tục mở rộng quy mô, tính đến thời điểm hiện tại, Ôn Nguyệt của trước kia nhận được chưa đến một trăm triệu tiền chia cổ tức. ] Lần đầu tiên trong đời, Ôn Nguyệt nghe thấy cụm từ "chưa đến" đứng trước con số một trăm triệu. [Trong thời gian Ôn Vinh Sinh đứng tên cổ phần, ông ta đã chia cổ tức tổng cộng 70 triệu đô la Hương Giang, dùng số tiền này lập một quỹ cá nhân cho con gái, đồng thời thuê người quản lý chuyên nghiệp. Trong ba năm gần đây, quỹ cá nhân này mang lại cho Ôn Nguyệt gần 10 triệu đô la Hương Giang mỗi năm. Tuy nhiên, trước năm 40 tuổi, Ôn Nguyệt chỉ được rút tiền từ quỹ theo tháng, hạn mức là 500. 000 đô la một tháng. ] [Ba năm trước, sau khi Ôn Nguyệt kết hôn, cô ấy đã nhận được cổ phần ủy thác từ Ôn Vinh Sinh. Trong ba năm qua, cô ấy đã nhận được tổng cộng gần 30 triệu đô la Hương Giang tiền cổ tức. Số tiền này không được đầu tư vào quỹ cá nhân và hiện đã tiêu hết. ]