Chương 26

Trọng Sinh Ngược Tra: Thiên Kim Giả Siêu Giàu

Nam Qua Hoàn Tử 25-05-2025 05:45:22

Sở Lâm Lâm thở dài, giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt. Bà ta từng lo lắng đôi vợ chồng ở quê sẽ dạy hư Tuyết Kiến, nhưng không ngờ con gái bà lại ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy. Thật may mắn vì trời cao đã để con gái bà quay về bên bà ta. Bữa tiệc hoành tráng chào mừng viên minh châu của nhà họ Giang trở về, bà nhất định phải lên kế hoạch thật chu đáo!... Dì Ngô chỉ mất bố phút để thu dọn đồ đạc của Ngôn Hề. Ngôn Hề nhìn hai bộ quần áo đã lỗi thời mà dì Ngô thu dọn cho cô, không khỏi bật cười. Dì Ngô ném quần áo xuống chân cô, nói: "Cô chủ... Ồ không đúng, cô Ngôn, cầm lấy rồi đi đi. Cũng là nhờ ông chủ nhân từ, hai bộ quần áo này lúc mua không hề rẻ đâu. Sau này cô chắc chắn không bao giờ mua nổi những bộ đồ như thế này nữa, nhớ trân trọng nhé." Vừa nói xong, Giang Tuyết Kiến bước vào từ bên ngoài. Dì Ngô lập tức nở nụ cười nịnh nọt, vui vẻ gọi: "Cô chủ, sao cô lại đến đây? Có gì cần dặn dò cứ nói, tôi lập tức đi làm ngay." Giang Tuyết Kiến vì chuyện mấy ngày trước mà rất chán ghét dì Ngô, lạnh lùng nói một câu: "Ra ngoài." Dì Ngô không dám cãi lời, vội vã rời đi. Cánh cửa phòng bị khóa trái lại với một tiếng "cạch". Giang Tuyết Kiến quay đầu nói: "Cậu đừng sợ, tối nay sẽ không bắt cậu chuyển ra ngoài đâu." Ngôn Hề cười lạnh nhìn cô ta, chuyện này cô đã biết trước rồi. Giờ cô chỉ muốn xem Giang Tuyết Kiến nhập tâm diễn kịch thế nào. Giang Tuyết Kiến lại nói: "Mình đã bàn với mẹ rồi, ngày mai cậu dẫn mình đến trường Diệu Hoa xem thử. Mình muốn đi làm quen đường xá, còn cậu thì coi như là đến tạm biệt đi. Dù sao sau này cậu cũng không thể học ở một ngôi trường quý tộc như Diệu Hoa nữa. Hic, cậu đừng khóc nhé." Ngôn Hề buồn cười, cô vươn tay ra: "Số liên lạc của bố mẹ tôi." "Đừng vội mà." Giang Tuyết Kiến cười, nói tiếp: "Ngày mai tôi sẽ ra ngoài trước, tôi đã hẹn vài người bạn ở khách sạn Thần Hi, phòng 10086. Mười giờ sáng cậu đến đó tìm tôi, tôi sẽ đưa cho cậu." "Được thôi." Ngôn Hề thu tay về. Cô thấy rõ ràng Giang Tuyết Kiến thở phào nhẹ nhõm, định quay người đi thì nghe thấy giọng nói phía sau: "Bố mẹ cậu hoàn toàn không biết cậu đến nhà họ Giang nhận người thân đúng không?" Bước chân Giang Tuyết Kiến khựng lại. Ngôn Hề lại hỏi: "Cậu nói với họ thế nào?" Cuối cùng, Giang Tuyết Kiến cũng quay đầu lại, kiêu ngạo hất cằm lên, lạnh lùng nói: "Cái nhà nghèo nàn đó, nếu tôi nói với họ, chắc chắn họ sẽ đến đây vòi tiền. Nghĩ đến thôi đã thấy mất mặt rồi! Cũng may hai người đó không phải là bố mẹ tôi. À, tôi chưa kể cho cậu nghe về cái gia đình nghèo kiết xác đó nhỉ?" Giang Tuyết Kiến cong môi cười, nhưng chợt dừng lại, rồi nhếch mép nói: "Thôi, tôi sẽ không nói trước đâu, để dành làm bất ngờ cho cậu. Hy vọng cậu có thể chấp nhận họ khi trở về." Kiếp trước, vì bị Giang gia hãm hại và tính kế nên Ngôn Hề thậm chí còn chưa kịp gặp bố mẹ ruột một lần. Cô chỉ biết rằng bố đã tìm đến Giang Tuyết Kiến để đón cô ta về nhà, nhưng lại bị Giang Tuyết Kiến nhẫn tâm đâm chết! Ông ấy không hề đến để vòi tiền! Còn bố mẹ cô giàu hay nghèo, cô chẳng bận tâm! Hai tay Ngôn Hề siết chặt thành nắm đấm, cô rất muốn tát Giang Tuyết Kiến một cái! Nhưng cô nhịn xuống, vì sau ngày mai, Giang Tuyết Kiến sẽ không còn cười được nữa. Giang Tuyết Kiến thấy Ngôn Hề đã mắc bẫy, cố nhịn cười nói: "Tôi còn có việc, đi trước đây." Đợi Giang Tuyết Kiến rời khỏi, Ngôn Hề đi thẳng đến bàn trang điểm, mở hộp trang sức ra. Bao năm qua, Sở Lâm Lâm đã mua cho cô không ít trang sức đắt tiền. Những thứ này, bọn họ chắc chắn sẽ không cho cô mang đi. Tất nhiên, cô cũng không định lấy. Vì nếu là đồ của nhà họ Giang, thì cũng nên để người nhà họ Giang dùng mới công bằng, đúng không?