Ngôn Xuyên bật cười: "Bố có thể nghi ngờ ai cũng được, nhưng tuyệt đối không bao giờ nghi ngờ mẹ con. Mẹ con đáng yêu như vậy, làm sao có thể làm chuyện có lỗi với bố được chứ?"
"Chồng ơi..." Thẩm Nhuế Thanh nhào vào lòng ông.
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, một người phụ nữ nhỏ nhắn yểu điệu, dù đã có con gái lớn như cô, nhưng cảnh tượng này vẫn không hề lệch pha chút nào.
Ngôn Hề thậm chí còn cảm thấy hơi ghen tỵ.
So với Giang Kỷ Tân luôn nghi ngờ Sở Lâm Lâm thì bố mẹ cô quả thực giống như những thiên thần vậy!
Cô hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi, cho con hỏi hơi đường đột một chút, mẹ bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
Thẩm Nhuế Thanh "ôi" một tiếng, giơ tay che mặt, ngượng ngùng nói: "Mẹ già lắm rồi, mẹ... mẹ 36 tuổi rồi!"
"Phụt..."
Ngôn Hề suýt nữa phun nước."Vậy nghĩa là mẹ sinh con lúc mới 18 tuổi ạ? Thế mẹ có học đại học không?"
Thẩm Nhuế Thanh vội đáp: "Tất nhiên là có rồi! Mẹ là sinh viên xuất sắc đó, còn tốt nghiệp đại học sớm nữa cơ!"
Ngôn Hề: "!!!"
Theo lý mà nói, nếu thế hệ bố mẹ cô có bằng đại học, thì đáng lẽ họ phải có công việc rất tốt mới đúng. Nhưng tại sao mẹ cô lại...
Ngôn Hề nghĩ rằng có lẽ mẹ cô có nỗi khổ riêng nên không vội chất vấn.
Thẩm Nhuế Thanh khoác tay Ngôn Xuyên, bắt đầu khoe khoang tình yêu: "Năm đó bố con cao tận 1m87, đứng giữa đám đông mà sáng rực như ánh nắng luôn! Mẹ nhìn thấy một cái là để ý ngay!"
Ánh mắt Ngôn Xuyên chưa từng rời khỏi bà, từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt bà đều được ông nâng niu trong lòng.
Chỉ có Ngôn Hề cảm thấy có gì đó không ổn: "Bố mẹ ơi, hai người có ngửi thấy mùi gì lạ không?"
Thẩm Nhuế Thanh đột nhiên hét lên: "Aaa, tiêu rồi, nồi cháo kê của tôi!"
Nói rồi bà lao thẳng ra ngoài.
Ngôn Xuyên vội vàng đuổi theo: "Vợ ơi, em đừng động vào, cẩn thận bị bỏng, để anh làm cho!"
Đúng là... cẩu lương chết tiệt!
Ngôn Hề lặng lẽ đi theo, cô vẫn chưa kịp tham quan kỹ ngôi nhà của mình.
Căn phòng cô ở rất nhỏ, thậm chí còn chẳng rộng bằng nhà vệ sinh ở nhà họ Giang. Bước ra khỏi phòng, cô lập tức nhìn thấy phòng khách, phòng ăn và nhà bếp.
Nhưng điều đáng chú ý không phải là diện tích.
Mà là... phòng khách thậm chí còn không có lấy một chiếc TV!
Nhà cô nghèo đến mức này sao?
Cô thật sự đang ở trong một căn nhà tự xây ở nông thôn!
Khi Ngôn Hề nhận ra điều này, cô lập tức đứng sững lại, không thể tin nổi. Khi lần đầu gặp Giang Tuyết Kiến, cô cũng cảm thấy toàn thân bất an, nhưng không ngờ căn nhà này lại nghèo đến mức này!
Trong bếp có một cái bếp củi, cô nhận ra vì trước đây cô đã xem một chương trình truyền hình, trong đó có ngôi sao mà cô yêu thích khi về quê, có giới thiệu về nó.
Cái bếp củi này được trang trí khá thời thượng, trên đó còn vẽ những bức tranh, có thể thấy là hoàn toàn làm bằng tay.
Nghe nói đây là do Thẩm Nhuế Thanh tự tay vẽ, Ngôn Hề cảm thấy một chút an ủi trong lòng, dù cho tâm trạng cô đang tuyệt vọng.
Ít nhất mẹ cô vẽ tranh rất đẹp! Mẹ thật tài năng!
Trong phòng khách cũng có một bức tranh phong cảnh trừu tượng, cũng do Thẩm Nhuế Thanh vẽ. Không biết vì sao Ngôn Hề cảm thấy bức tranh này rất quen mắt.
Cô lại đi một vòng quanh nhà, ngôi nhà tự xây này không quá 50-60 mét vuông, bảo khoảng 65 mét vuông là hơi quá. Hơn nữa, cô phát hiện ra rằng phòng cô đang ở vốn là phòng ngủ chính của Giang Tuyết Kiến, mà phòng của bố mẹ cô còn nhỏ hơn phòng cô nữa!
Tin tốt là vào mùa hè này, nhà có điều hòa.
Dù điều hòa không phải là loại nổi tiếng, giống như điện thoại của bố mẹ, nhưng với Ngôn Hề mà nói, cô đã rất hài lòng rồi!
Điều quan trọng là, có tận ba cái điều hòa!
Lắp ở cả hai phòng ngủ và phòng khách luôn!
Ừm, đây thật sự là một điều đáng tự hào.