Chương 43

Trọng Sinh Ngược Tra: Thiên Kim Giả Siêu Giàu

Nam Qua Hoàn Tử 25-05-2025 05:45:21

Giang Tuyết Kiến quay lưng lại, trên mặt không hề có vẻ hoảng loạn khi bị vạch trần lời nói dối, ngược lại, cô ta lạnh lùng nói: "Đã biết rồi thì tôi cũng không giấu nữa. Ban đầu định chờ qua hôm nay mới gọi hai người đến để nói rõ mọi chuyện, nhưng nếu ông muốn biết ngay thì tôi nói cho ông nghe luôn. Ông nghe cho kỹ đây: Tôi vốn không phải con gái của hai người! Đừng dây dưa với tôi nữa! Bố mẹ ruột của tôi sẽ cho hai người một khoản tiền coi như bù đắp công nuôi dưỡng con những năm qua. Còn con gái ruột của hai người đến lúc đó sẽ trả lại cho hai người nuôi." Nói xong, cô ta lập tức cúp máy. Cô ta hít sâu một hơi, nở nụ cười rồi định quay người đi, nhưng đúng lúc đó, trong màn đêm vang lên một giọng nói quen thuộc: "Tuyết Kiến." Toàn thân cô ta giật bắn, vội quay đầu lại. Ngôn Xuyên cầm điện thoại đứng cách đó không xa, ánh mắt không thể tin nổi nhìn cô gái trước mặt đang khoác lên mình chiếc váy công chúa cao cấp. Giang Tuyết Kiến nhìn thấy ông mặc bộ quần áo bình thường, đứng trước cửa khách sạn sang trọng, trông vô cùng lạc quẻ. Cô ta lập tức cảm thấy khó chịu, cứ như thể ông cố ý đến đây để làm cô ta mất mặt. Cô ta lao đến chất vấn: "Sao ông biết tôi ở đây? Ông theo dõi tôi sao? Ông dám theo dõi tôi! Tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi sẽ báo cảnh sát!" Cô ta càng nói càng kích động. Ngôn Xuyên sững sờ nhìn cô gái xa lạ trước mặt, lẩm bẩm: "Con có bật chia sẻ vị trí, con quên rồi sao?" Nhưng suốt thời gian qua, vợ chồng ông luôn tôn trọng sự tự do của con gái, chưa từng kiểm tra. Đây là lần đầu tiên! "A a a!!!" Giang Tuyết Kiến không muốn nghe thêm gì nữa, cô ta phát điên, hét lên: "Tại sao cứ ép tôi? Tôi đã nói sẽ cho tiền hai người rồi mà, nghe không hiểu sao? Mau cút đi! Biến đi! Biến ngay đi!!!"... Ngôn Hề gọi hai cuộc, nhưng đều báo đang bận. Linh cảm có điều chẳng lành, cô vội gọi cho Sở Lâm Lâm. Sở Lâm Lâm nói với cô rằng Giang Tuyết Kiến đang ở cùng Doãn Triệt, còn cảnh cáo cô không được quấy rầy họ. Ngôn Hề lập tức gọi cho Doãn Triệt. Điện thoại vừa đổ chuông đã được bắt máy ngay. Giọng Doãn Triệt đầy vẻ ngạo mạn và chế giễu: "Ồ, nghĩ thông rồi à? Định đến cầu xin tôi sao? Nói đi, muốn xin thế nào?" Ngôn Hề lạnh lùng hỏi gọn: "Ở đâu?" Doãn Triệt tưởng rằng cô đến để nhờ vả mình, liền ngay lập tức báo địa điểm. Ngôn Hề chạy một mạch đến đó. Doãn Triệt đứng tựa vào cột đèn đường, một tay đút túi quần, chờ cô đến. Nhìn thấy cô từ xa, anh ta liền chỉnh lại tư thế, nhưng chưa kịp lên tiếng đã nghe cô hỏi: "Giang Tuyết Kiến đâu?" Doãn Triệt lập tức mất hứng: "Hỏi cô ta làm gì? Đừng nói là cô vẫn còn định nhờ cô ta cầu xin giúp mình đấy nhé?" Vừa dứt lời, phía trước đột nhiên vang lên tiếng động cơ xe hơi khởi động. Doãn Triệt lập tức nhận ra đó là âm thanh đặc trưng của chiếc Bugatti Veyron của mình. Sắc mặt Ngôn Hề thay đổi ngay tức khắc, vì cô vừa nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước chiếc xe đang nổ máy. Không sai! Đó chính là bố cô! Mặc dù không nhìn thấy chính diện, nhưng Ngôn Hề nhớ rất rõ... Kiếp trước, khi bố gặp tai nạn xe hơi qua đời, ông cũng mặc đúng bộ quần áo này! Cô không có thời gian suy nghĩ xem Giang Tuyết Kiến lấy đâu ra chiếc xe này mà lập tức đẩy Doãn Triệt ra rồi lao về phía trước. Ngôn Xuyên thấy Giang Tuyết Kiến gần như mất kiểm soát, định chờ cô ta bình tĩnh lại rồi nói chuyện. Không ngờ, vừa mới xoay người, ánh đèn xe phía sau đột nhiên chiếu thẳng vào ông. Chuyện xảy ra quá nhanh, một giọng nói hoảng hốt vang lên: "Bố ơi!" Ngôn Xuyên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ai đó lao tới, kéo ông ngã sang một bên. Chiếc siêu xe phía sau cứ thế lao thẳng qua vị trí ông vừa đứng! Giang Tuyết Kiến không kịp phanh lại, chỉ nghe "rầm" một tiếng... xe đâm thẳng vào cột đèn đường phía trước, đèn pha đẹp đẽ lập tức vỡ tan!