Chương 30

Trọng Sinh Ngược Tra: Thiên Kim Giả Siêu Giàu

Nam Qua Hoàn Tử 25-05-2025 05:45:21

"Vì Ngôn Tuyết Kiến đã muốn đối phó với tôi, giờ tôi muốn đối phó với cô ta, các anh thấy có quá đáng không?" Trần Dương trợn tròn mắt, vội quay đầu nói: "Không quá đáng! Không quá đáng chút nào! Nhắm vào cô Giang, tôi thấy con đàn bà Ngôn Tuyết Kiến kia đúng là muốn chết! Cô Giang, cô nói đi, cô muốn dạy dỗ cô ta thế nào?" Nếu gã không xử lý ổn thỏa chuyện này, để nó đến tai sếp Giang thì e rằng công ty nhỏ của bọn họ sẽ bị ông ta san bằng, mà chủ của gã chắc chắn sẽ lột da gã mất! Ánh mắt Ngôn Hề lướt qua ba người trước mặt, kiêu ngạo hếch cằm lên: "Rất đơn giản, cô ta bảo các anh làm gì thì cứ làm như vậy, chỉ là giờ đổi đối tượng mà thôi." Kiếp trước, chính ba người này đã hủy hoại cả cuộc đời cô! Dù cô có khóc lóc cầu xin thế nào, bọn chúng cũng không hề đoái hoài! Chúng thay nhau giày vò một cô gái chưa hiểu sự đời như cô đến mức không còn hình người! Cảm giác đó, Ngôn Hề vẫn còn nhớ như in! Cô sẽ không bao giờ quên nỗi đau đó! Loại người này không coi pháp luật ra gì, cho vay nặng lãi, làm ô nhục các cô gái... Vậy nên, không chỉ có Ngôn Tuyết Kiến, mà cả ba người này cũng đừng mong được bỏ qua! Sau hôm nay, bọn chúng phải bỏ trốn suốt đời, bởi dù Giang Kỷ Tân không muốn làm lớn chuyện, ông ta chắc chắn cũng sẽ cho người truy lùng chúng khắp nơi! Trần Dương nghiến răng nói: "Chuyện này, dù cô Giang không nói, anh em chúng tôi cũng phải tính sổ với cô ta!" Lời gã vừa dứt, chỉ nghe "bộp" một tiếng, một túi đồ nặng trịch bị ném xuống trước chân gã. Trần Dương theo bản năng cúi đầu nhìn. Cô gái trước mặt lại nói: "Tôi không thích nợ ai cả, thứ trong này xem như cảm ơn các anh. Sau khi xong việc, các anh cũng nên tìm nơi khác mà lánh đi." Một tên đàn em nhặt chiếc túi lên, vừa mở ra nhìn thì lập tức sững sờ. Dưới ánh sáng của đèn chùm pha lê, những món trang sức kim cương trong túi lấp lánh đến mức gần như làm lóa mắt bọn chúng. Cả đời này, chúng chưa từng thấy kim cương chất lượng cao như vậy! Quả không hổ danh là đại tiểu thư nhà họ Giang, ra tay hào phóng như vậy, nào có thể so với con đàn bà nghèo kiết xác kia, còn phải đi vay mượn từng đồng! Trần Dương vội vàng gật đầu: "Xin cô Giang yên tâm!" "Nhớ kỹ, hôm nay các anh chưa từng gặp tôi." "Chưa gặp, chưa gặp!" Ngôn Hề rất hài lòng, nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, mỉm cười nói: "Vậy cứ đợi cô ta ở đây đi. Còn nên nói gì, tôi tin anh Trần là người thông minh." "Hiểu rồi, hiểu rồi." Trần Dương liên tục gật đầu, cùng hai tên đàn em cung kính tiễn Ngôn Hề ra cửa, cúi người chào chín mươi độ: "Tiểu thư Giang đi thong thả." Tất nhiên, Ngôn Hề không rời khỏi khách sạn Thần Hi mà đi thẳng đến phòng giám sát. Đội trưởng bảo vệ cũng đích thân xuất hiện, căng thẳng hỏi: "Đại tiểu thư, sao cô lại đến đây?" Nhìn vẻ mặt sợ hãi của bọn họ, Ngôn Hề chỉ muốn bật cười. Cô vẫn nhớ như in ngày mình ra tù trở về, những người này đã chặn cô ngoài cửa như thể cô là rác rưởi. Ngôn Hề giả vờ bình thản nói: "Tôi làm rơi một thứ, muốn xem có ai nhặt được không." Đội trưởng bảo vệ lập tức hỏi: "Cô rơi ở đâu? Mấy giờ? Tôi sẽ kiểm tra ngay cho cô!" "Không cần, tôi tự xem." Ngôn Hề tỏ vẻ khó xử: "Vì... là một người bạn khá thân, tôi không muốn chuyện này ảnh hưởng không tốt đến bạn mình trong tương lai." Đội trưởng bảo vệ lập tức hiểu ý, vội vàng xua tay: "Tôi biết rồi, biết rồi, đi thôi, mọi người ra ngoài hết!" Rất nhanh sau đó, trong phòng giám sát chỉ còn lại mình Ngôn Hề. Cô đặt túi xách xuống, ngồi xuống ghế, mở đoạn ghi hình lúc mình vào khách sạn, cười lạnh một tiếng rồi thản nhiên xóa toàn bộ đoạn quay có hình ảnh của mình, tiện thể điều chỉnh góc quay của một số camera bên ngoài. Xong xuôi tất cả, cô hài lòng rời khỏi phòng giám sát, lách khỏi phạm vi theo dõi của camera rồi đi ra ngoài khách sạn.