Ba tập đoàn lớn nhất ở Hải Thị chính là đỉnh cao mà những doanh nghiệp như họ không bao giờ có thể với tới!
Doãn Triệt không dám nhìn về phía trước nữa, kéo Giang Tuyết Kiến xoay người rời đi.
Giang Tuyết Kiến vẫn còn canh cánh trong lòng vì câu "đồ nhà quê" của Doãn Triệt, nhưng cô ta cũng không dám phản bác.
Bên trong xe, Lộ Tùy nhìn về hướng hai bố con đang rời đi, nhưng bóng dáng họ sớm đã biến mất.
Quả nhiên, thế giới này vẫn phân chia đẳng cấp rõ ràng. Người không có tiền trước mặt kẻ có tiền chỉ có thể lựa chọn im lặng, chẳng thể phản kháng gì cả.
Cô gái kiên cường ấy... thật đáng tiếc. Cô ấy quá xui xẻo, bị nhận nhầm vào một gia đình như vậy. Có lẽ, những ngày tháng khổ cực của cô ấy mới chỉ bắt đầu.
Anh cũng chỉ có thể giúp cô ấy đến đây mà thôi.
Cửa kính xe chậm rãi kéo lên, Lộ Tùy tựa lưng vào ghế sau, nhắm mắt lại và nói: "Đi thôi."
Chiếc xe khởi động.
Nửa tiếng sau, Dương Định mồ hôi nhễ nhại, tấp xe vào lề đường rồi ngó xung quanh.
Tuyệt vời, hoàn toàn không nhận ra đây là đâu luôn.
Rõ ràng anh ta nhớ đường mà!
Anh ta len lén liếc nhìn thiếu niên đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau, cuống cuồng mở tất cả các ứng dụng bản đồ lên. Nhưng không hiểu sao, đột nhiên anh ta lại chẳng phân biệt được đông tây nam bắc nữa.
Lộ Tùy rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, bực bội mở mắt ra, trừng anh ta: "Lại nữa?"
Cái bệnh mù đường của người này này rốt cuộc có chữa được không đây?
Dương Định lúng túng: "Sắp được rồi, sắp được rồi!"
Lại thêm nửa tiếng trôi qua.
Lộ Tùy đá bật cửa xe, đi tới bên ghế lái, gõ vào cửa xe: "Xuống ngay."
Thà tự lái còn hơn!...
Ngôn Hề mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.
Trong mơ, cô ra sức chạy, chạy mãi, nhưng hết lần này đến lần khác đều nhìn thấy cảnh Giang Tuyết Kiến đẩy bố cô ngã chết ngay trước mắt.
"Bố, đừng..."
Cô hét lên hoảng loạn rồi bật dậy.
Ngôn Xuyên vừa mới chợp mắt tựa bên giường nghe vậy thì giật mình tỉnh dậy. Nhìn thấy con gái đã tỉnh, ông vội vàng mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh, vươn tay chạm nhẹ vào mặt cô, dịu dàng hỏi: "Thế nào rồi? Đầu con còn đau không?"
Nhìn thấy bố mình đang sống sờ sờ ngay trước mặt, Ngôn Hề theo bản năng nhào vào lòng ông, ôm chặt lấy bố.
May quá, bố vẫn còn sống, thật may quá!
Ngôn Xuyên bị ôm chặt đến sững người, nhưng rồi nhanh chóng cúi đầu, mỉm cười xoa lưng cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Không sao rồi, không sao rồi, bố ở đây, ngoan nào. Đầu con còn đau không?"
Ngôn Hề cuối cùng cũng dần tỉnh táo lại, chợt cảm thấy hành động của mình có phần hơi quá thân mật. Dù sao thì bố cũng chưa từng trải qua chuyện tái sinh như cô.
Cô vội vàng buông tay, hơi ngượng ngùng chỉnh lại mái tóc của mình, lắc đầu nói: "Không đau nữa rồi."
Lời vừa dứt, cánh cửa phòng "rầm" một tiếng bị đẩy ra, một người phụ nữ xông vào: "Chồng ơi, có chuyện gì vậy? A, Hề Hề!"
Người phụ nữ hét lên một tiếng, ném luôn cái xẻng xào đang cầm trong tay, lao thẳng đến, ôm chặt Ngôn Hề đang sững sờ trên giường vào lòng.
"Hề Hề của mẹ cuối cùng cũng tỉnh rồi! Mẹ sợ chết mất, bác sĩ nói con bị chấn động não nhẹ, mẹ còn lo con sẽ không tỉnh lại được nữa!"
Ngôn Xuyên vừa buồn cười vừa bất lực nói: "Em nói bậy bạ gì thế?"
"Mẹ đây, Hề Hề." Thẩm Nhuế Thanh buông cô ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, bỗng nhiên mắt đỏ hoe, quay sang chồng nói: "Chồng ơi, có phải con mình bị ngã đập đầu đến ngốc luôn rồi không? Hức hức, phải làm sao bây giờ..."
Bà không kìm nén được mà khóc rưng rức, gương mặt vốn dính tro bếp do nấu ăn, giờ bị tay bà lau qua lau lại, trông lem luốc như một con mèo hoa.
Ngôn Xuyên vội kéo bà sang một bên, nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi được rồi, Hề Hề vẫn ổn mà, đừng khóc nữa."
Ngôn Hề: "..."
Vâng, cô đã từng tưởng tượng người mẹ của mình sẽ xuất thân từ một gia đình nghèo khó, không có học thức, là một bà nội trợ quê mùa, da dẻ vàng vọt, dáng người có thể béo phì, hoặc có lẽ sau khi biết tin con gái bị tráo nhầm thì bà ấy sẽ trở nên cứng nhắc và xa cách...