Ngôn Xuyên nhìn cô ta, trong mắt không còn sự thất vọng hay đau lòng nữa, mà dần trở nên lạnh nhạt.
Cuối cùng, ông cũng hiểu ra người trước mặt ông không phải con gái ông và cô ta cũng không muốn làm con gái ông.
Người duy nhất liều mạng cứu ông mới thực sự là con gái của ông!
Ông bật cười khẽ, bước lên một bước.
Không biết có phải Giang Tuyết Kiến bị hoa mắt không, mà cô ta cảm giác người đàn ông trước mặt vốn mang dáng vẻ "nông dân" bỗng nhiên thay đổi khí thế.
Ánh mắt bình tĩnh, kiêu ngạo, mang theo chút khinh thường kia. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy dáng vẻ này ở ông.
Nhưng rồi cô ta lập tức cười nhạo, điên rồi sao? Nhất định là ảo giác của cô ta! Đây chẳng qua chỉ là sự giãy giụa cuối cùng của ông ta vì muốn giữ thể diện mà thôi!
Ngôn Xuyên nhìn thẳng vào Giang Tuyết Kiến, giọng nói lạnh lẽo: "Tôi biết Bất động sản Kỷ Tân chứ, nhưng có lẽ cô không biết tôi là ai. Tôi chính là..."
"Bố!" Ngôn Hề vội vàng kéo ông lại. Ai ở đây mà không biết ông là ai chứ? Ông chỉ là một người bình thường sống ở nông thôn mà thôi!
Cô không muốn để ông nói ra "thân phận" của mình, nếu không chỉ khiến hai kẻ này có thêm cơ hội để chế nhạo mà thôi.
Giang Tuyết Kiến cười phá lên: "Sao lại không nói tiếp đi? Ông định nói rằng ông đã nuôi tôi mười tám năm, tôi nên biết ơn và phụng dưỡng ông suốt đời à?"
Chát!
Ngôn Xuyên sải bước đến, giáng thẳng một cái tát vào mặt Giang Tuyết Kiến, giận dữ quát: "Không ngờ tôi lại nuôi dạy ra một đứa như cô!"
Giang Tuyết Kiến ôm lấy mặt, sững sờ hét lên: "Ông dám đánh tôi?! A Triệt! A Triệt!"
Doãn Triệt lập tức bước lên, tức giận gằn giọng: "Ông là cái thá gì mà dám đánh tiểu thư nhà họ Giang?"
Ngôn Hề thấy Ngôn Xuyên định tiến lên một bước nữa, cô vội lao tới, chắn trước mặt ông, đối diện Doãn Triệt, cứng rắn nói: "Dám động vào bố tôi, tôi liều mạng với các người!"
Doãn Triệt vốn đã quen với một Ngôn Hề luôn tìm cách lấy lòng anh ta, bây giờ lại thấy cô hoàn toàn khác biệt.
Không biết từ khi nào, cô gái luôn lẽo đẽo theo sau anh ta, đẩy ra cũng không đi lại trở nên lạnh lùng đến vậy.
Đối diện với anh ta, cô thậm chí không có chút sợ hãi nào.
Doãn Triệt không khỏi sững người.
Giang Tuyết Kiến sợ hãi rút điện thoại ra định gọi người: "Chờ đấy, đợi bố tôi đến, các người sẽ phải ngồi tù! Ngôn Hề, đừng quên chiếc xe cô đâm hỏng cả đời này cô cũng đừng mong đền nổi!"
Những lời đe dọa đầy phẫn nộ của Giang Tuyết Kiến không còn lọt vào tai Ngôn Xuyên nữa.
Ánh mắt ông chỉ dừng lại trên tấm lưng nhỏ bé nhưng cứng cỏi của cô gái trước mặt.
Cô bé nói, nếu bọn họ dám tổn thương ông, cô sẽ liều mạng với họ.
Rõ ràng người đáng được bảo vệ là cô bé này!
Trong lòng Ngôn Xuyên tràn ngập cảm động lẫn xót xa.
Người con gái ông nuôi dưỡng như con ruột lại quay lưng phản bội ông. Vậy mà đứa trẻ mà ông chưa từng gặp mặt này lại...
Ông từ từ siết chặt nắm đấm.
Tất cả những gì ông từng muốn dành cho Giang Tuyết Kiến, nếu cô ta không cần...
Vậy ông sẽ dành trọn vẹn tất cả cho cô bé này. Không giữ lại điều gì!
Trong bóng tối phía bên kia, Lộ Tùy và Dương Định đã đứng đó rất lâu.
Dương Định nghe ngóng được chuyện cô gái trong đại sảnh trước đó là con gái bị nhận nhầm của Bất động sản Kỷ Tân. Nghe nói cha mẹ ruột của cô ấy rất nghèo, sắp bị đưa về sống cùng họ.
Nghe những lời của Giang Tuyết Kiến lúc này, Lộ Tùy ra hiệu cho vệ sĩ lên giúp đỡ.
Nhưng còn chưa kịp bước được hai bước...
Phía trước vang lên giọng nói bình tĩnh nhưng đầy tự tin của cô gái: "Muốn gọi thì cứ gọi đi, báo cảnh sát cũng tùy cô. Nhưng tiện thể tôi cũng nói luôn, camera bên cửa hông khách sạn đã ghi lại toàn bộ rồi!"
Giang Tuyết Kiến sững người, lập tức buột miệng: "Cô đừng có hù dọa tôi, camera đó không thể nào quay được chỗ này..."