Chương 29

Trọng Sinh Ngược Tra: Thiên Kim Giả Siêu Giàu

Nam Qua Hoàn Tử 25-05-2025 05:45:21

Món hời này quá lớn! Ba gã đàn ông vội vàng kéo nhau đến khách sạn Thần Hi, dễ dàng dùng thẻ mở cửa phòng 10086. "Cạch..." Đèn trong phòng sáng trưng. Ba gã đàn ông sững lại một lúc. Chúng không ngờ cô gái trong ảnh lại đến trước cả bọn họ, đang ngồi sẵn trên ghế sofa. Không phải hẹn mười giờ sao? Bây giờ mới chín giờ mà! Nhưng chuyện đó không quan trọng! Quan trọng là, cô gái trước mặt còn xinh đẹp hơn trong ảnh, nhưng đôi mắt lại mang vẻ lạnh lùng đến đáng sợ. Ai thèm quan tâm mấy giờ chứ! Trần Dương nghĩ vậy, rồi không kiềm chế được, bước nhanh về phía cô gái trên sofa. Hai tên đàn em đứng sau hắn cười hèn mọn, xoa xoa tay đầy mong chờ. Đợi đại ca hưởng thụ xong, sẽ đến lượt bọn chúng. Trời ạ, chúng chưa từng gặp ai có nhan sắc chất lượng thế này! Chắc chắn phải tận hưởng cho thật đã, để ghi khắc mãi trong ký ức! Trần Dương còn chưa bước đến gần, cô gái trước mặt đã bình thản lên tiếng: "Anh là Trần Dương, anh Trần đúng không?" Sắc mặt Trần Dương lập tức thay đổi. Con khốn Ngôn Tuyết Kiến dám nói ra tên mình sao?! Ngôn Hề vẫn ngồi bình tĩnh trên sofa, nhìn thẳng vào gã: "Tôi biết là Ngôn Tuyết Kiến gọi các người đến đây. Tôi tin là các người cũng biết cô ta hiện đang sống tại biệt thự nhà họ Giang. Vậy các người có biết tôi là ai không?" Kiếp trước, khi biết mình không phải con gái nhà họ Giang, cô đã hoàn toàn sụp đổ. Nhưng kiếp này thì không. Cô thậm chí còn biết ơn vợ chồng Giang Kỷ Tân vì muốn tổ chức một bữa tiệc linh đình để đón Giang Tuyết Kiến về nhà nên không công khai chuyện của cô. Điều này đồng nghĩa với việc, trong mắt người ngoài, cô vẫn là cô chủ danh giá của nhà họ Giang. Trần Dương sững lại, chỉ nghe cô gái trước mặt nói tiếp: "Bố tôi là Giang Kỷ Tân, tôi là Giang Hề. Anh Trần đã nghĩ đến hậu quả nếu hôm nay động vào tôi chưa?" Sự háo hức trên mặt Trần Dương bỗng chốc biến thành sợ hãi. Không thể không thừa nhận cái tên Giang Kỷ Tân ở Đồng Thành vẫn là một cái gì đó. Thấy sự nghi ngờ thoáng qua của Trần Dương, Ngôn Hề cúi đầu bấm điện thoại hai cái rồi giơ màn hình ra trước mặt Trần Dương. Ngón tay trắng nõn của cô gái chỉ vào màn hình, cười khẽ, nói: "Xem đi." Trần Dường tập trung xem, thấy đó là tin về tập đoàn Kỷ Tân, có ảnh cuộc họp thường niên năm ngoái. Trong bài tin có ảnh chụp gia đình ba người nhà họ Giang, cô gái ở chính giữa... Trần Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt. Khuôn mặt Ngôn Hề lạnh lùng. Cô nhướng mày, cười khẽ, nói: "Anh Trần có phải thấy tôi giống với cô gái trong ảnh lắm không?" Hai đứa đàn em cũng ngơ ngác xem. Làm gì mà giống chứ, cái này là cùng một người luôn mà. Má! Trần Dương tái mặt. Gã tường Ngôn Tuyết Kiến biết điều, ai dè lại hại chết họ! Hôm nay nếu họ dám làm con gái của sếp Giang ở khách sạn của ông ta, chỉ sợ sẽ chết ở xó nào không biết! Ai mà không biết Bất động sản Kỷ Tân ở Đồng Thành là công ty lớn, mấy kẻ ất ơ như họ làm sao đấu lại được? Gã tức điên, sự vênh váo tự đắc ban nãy mất tăm, chỉ thiếu điều quỳ gối khom lưng: "Ha ha, cô Giang, hiểu lầm, vụ này chỉ là hiểu lầm thôi. Chúng tôi đi, đi liền." Hai thằng đàn em còn đang nhìn chằm chằm Ngôn Hề thì bị Trần Dương nắm đầu đi. Trần Dương chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Gã vừa ra đến cửa thì nghe cô gái phía sau cười, nói: "Hiểu lầm gì mà các người công khai cầm thẻ phòng vào phòng tôi chứ?" Vẻ mặt Trần Dương thoắt bừng lên nhưng không dám giận, chỉ cắn răng nói: "Cô Giang muốn sao?" Ngôn Hề lạnh lùng nói: "Con người tôi rất ghét cái câu quân tử báo thù mười năm không muộn gì gì đó. Tôi không ghi thù, vì tôi có thù là báo ngay." Trán Trần Dương rịn đầy mồ hôi lạnh. Họ vừa vào phòng, đã nói gì đâu? Cùng lắm là chỉ nhìn cô bằng đôi mắt hơi "dê" một chút... Nhưng chẳng phải do cái cô Giang này quá đẹp hay sao!