Lúc này, còn hai tiếng nữa là đến buổi tiệc.
Giang Tuyết Kiến đã thử gần trăm bộ quần áo trong phòng, giường và sàn nhà đều bị quần áo phủ kín. Cô ta nhìn hoa cả mắt, hoàn toàn không biết nên mặc bộ nào.
"Mẹ ơi, bộ này đẹp! Nhưng bộ này con cũng thích! Còn bộ này nữa!" Giang Tuyết Kiến cầm ba bộ quần áo lên so sánh trước gương.
Sở Lâm Lâm đứng phía sau, cưng chiều mỉm cười: "Nếu thích thì cứ mang cả đi, đến khách sạn rồi con có thể mặc một bộ khi vào sảnh, một bộ khi lên sân khấu, rồi một bộ nữa khi dự tiệc rượu."
Đôi mắt Giang Tuyết Kiến sáng rực: "Có thể làm vậy sao?"
Sở Lâm Lâm lấy váy đặt lên người cô ta để so thử, nói: "Đương nhiên rồi! Hôm nay là ngày trọng đại con chính thức trở về nhà, con là lớn nhất, muốn làm gì cũng được!"
"Thật tuyệt vời! Con yêu mẹ chết mất!" Giang Tuyết Kiến phấn khích ôm chầm lấy Sở Lâm Lâm.
Dì Ngô bước vào, nói: "Bà chủ, ông chủ gọi điện nói mọi người có thể chuẩn bị đi đến khách sạn rồi."
"Biết rồi." Sở Lâm Lâm đáp.
Giang Tuyết Kiến quay đầu hỏi: "Hề Hề mặc gì vậy? Dì Ngô, gọi cô ấy qua đây đi."
"Vâng, cô chủ."
Chẳng bao lâu sau, Ngôn Hề được dì Ngô dẫn vào phòng của Giang Tuyết Kiến.
Giang Tuyết Kiến nhìn bộ trang phục "đơn giản đến mức nhạt nhẽo" của Ngôn Hề, suýt nữa bật cười. Cô ta nói: "Ôi trời ơi, Hề Hề, cậu không cần phải vội thích nghi với cuộc sống sau này như vậy đâu chứ? Hôm nay là bữa tiệc bố tổ chức mời khách, cậu mặc thế này là muốn làm bố mẹ mất mặt sao?"
Sở Lâm Lâm lập tức không vui, trách móc: "Tuyết Kiến nói đúng, nhà họ Giang dù sao cũng nuôi cháu mười tám năm. Dù sau này cháu phải trở về nhà mình sống, nhưng cũng không thể để người ngoài nói chúng ta bạc đãi cháu, đúng không? Mau về phòng chọn một bộ quần áo cho ra dáng mà mặc vào!"
"Mẹ không cần phiền vậy đâu." Giang Tuyết Kiến cười nói: "Con có quá nhiều quần áo mặc không hết, chọn một bộ cho Hề Hề mặc là được rồi. Bộ nào thì hợp nhỉ? Để con xem nào."
Cô ta cúi đầu, làm bộ như đang chọn quần áo cho Ngôn Hề.
Vừa bước vào phòng, Ngôn Hề đã nhìn thấy chiếc váy Versace xuân hè treo trên tường, nhưng không phải mẫu mới của năm nay, mà là mẫu của năm ngoái, chiếc váy mà Giang Tuyết Kiến cố tình mua lúc đi dạo phố vì nó đang giảm giá.
Kiếp trước, cô đã mặc chiếc váy này khi bị bắt vào đồn cảnh sát.
Ngôn Hề thấy Giang Tuyết Kiến đi về phía chiếc váy đó, liền tiện tay nhặt lên một chiếc váy Dior mới trên sàn, nói: "Vậy thì bộ này đi. Dù sao hôm nay Tuyết Kiến mới là nhân vật chính, tôi không thể cướp mất hào quang của cô được. Chiếc váy trắng này khá đơn giản, thiết kế cũng nhẹ nhàng, hợp với tôi, chỉ cần mặc vào rồi lặng lẽ đứng trong góc là được."
Sắc mặt Sở Lâm Lâm cuối cùng cũng dịu đi: "Xem ra cháu cũng biết điều đấy!"
Giang Tuyết Kiến thấy Ngôn Hề định rời đi, vội nói: "Ê, hay là Hề Hề mặc chiếc váy trong tay tôi đi?"
Ngôn Hề giả vờ không nghe thấy, không thèm ngoảnh lại mà đi thẳng ra ngoài.
Giang Tuyết Kiến còn muốn đuổi theo, nhưng Sở Lâm Lâm giữ cô ta lại: "Thôi kệ nó đi, tối nay nó cũng chỉ là kẻ ngồi cho có mặt, chẳng ai chú ý đến nó đâu. Nào, mẹ đã chuẩn bị trang sức cho con rồi."
Nghe nói có trang sức, Giang Tuyết Kiến lập tức đặt váy xuống để chạy đến xem. ...
Về phòng, Ngôn Hề liền thay váy ngay. Nếu không phải lo chọc giận hai mẹ con kia, để rồi lại bị nhốt trong phòng như kiếp trước, cô chẳng đời nào chiều theo ý họ!
Nhẫn nhịn một chút, chỉ vài tiếng nữa thôi, cô sắp được đoàn tụ với bố mẹ rồi!
Trên đường đến khách sạn Thụy Tuyết, vẫn là tài xế Dương lái xe.
Sở Lâm Lâm và con gái ngồi ở hàng ghế sau, Ngôn Hề chỉ có thể ngồi ở ghế phụ.
Ông Dương cẩn thận nhắc cô thắt dây an toàn, ánh mắt nhìn cô tràn đầy thương cảm.