Điện thoại đã được đặt ở chế độ im lặng, nằm gọn trong lòng bàn tay của ai đó, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trên giường, dường như có người trở mình. Dưới ánh sáng mờ mờ từ màn hình điện thoại, người đàn ông ngồi trên ghế sofa bên cửa sổ khẽ ngước lên nhìn.
Giữa bóng tối mờ ảo, hàng lông mày nhíu chặt của thiếu niên trên giường thấp thoáng hiện ra. Người đứng bên tường lặng lẽ đưa tay che lấy ánh sáng từ màn hình điện thoại.
Một vật gì đó đè nặng lên ngực Lộ Tùy, xung quanh là bóng tối vô tận, tiếng hét chói tai vang vọng.
Cơn đau hành hạ đến mức anh không thể thở nổi.
Anh cố sức mở mắt ra, nhưng lại thấy không xa có một người cũng đang bị đè chặt, ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào anh.
Mặt cô gái ấy đầy máu, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một cô gái.
Cô ấy cứ nhìn anh chằm chằm như thế, chậm rãi mở miệng: "Xin... lỗi..."
Anh muốn hỏi tại sao cô ấy lại nói xin lỗi, nhưng vừa mới mở miệng, thì đột nhiên dưới thân vang lên một tiếng "rầm", cả người anh rơi thẳng xuống vực sâu.
Hai chân Lộ Tùy giật mạnh một cái, theo bản năng bật dậy từ trên giường.
Lại là giấc mơ kỳ lạ đó!
Bất chợt, tất cả đèn trong phòng sáng lên.
Lộ Tùy lau mồ hôi trên mặt, cuối cùng cũng nhìn rõ người đàn ông đang ngồi trên sofa cạnh cửa sổ.
Lục Trưng đứng dậy, đưa cho anh một chiếc khăn tay, ngồi xuống mép giường, hỏi: "Nghe ông nội cháu nói mấy ngày nay cậu cứ gặp ác mộng, chuyện gì thế?"
Sắc mặt Lộ Tùy không tốt lắm. Giấc mơ kỳ lạ này bắt đầu từ một tuần trước. Anh cũng không hiểu sao lại như vậy. Trong mơ, anh không biết mình đang ở đâu, cũng không biết cô gái đó là ai. Anh luôn muốn nhìn rõ khuôn mặt cô ấy, nhưng lần nào cũng thất bại.
"Có cần tìm bác sĩ tâm lý cho cháu không?"
Lộ Tùy cau mày, không muốn.
Thư ký đứng bên tường bước tới, lấy điện thoại ra và nói: "Thưa sếp, người này đã gọi liên tục cả ngày nay rồi."
Lục Trưng liếc nhìn màn hình, bật cười rồi quay sang Lộ Tùy: "Chính là kẻ lần trước đã thất lễ với cháu ở cửa thang máy. Nói đi, cháu muốn xử lý thế nào? Khiến bọn họ tán gia bại sản hay thân bại danh liệt?"
Lộ Tùy dường như mới sực nhớ ra có một người như thế. Anh xoay người xuống giường, rót một cốc nước uống cạn, sau đó quay lại, cười nói: "Nếu đại thiếu gia nhà họ Doãn còn chưa được xã hội dạy dỗ mà đã gục ngã thì chuyến đi Đồng Thành của cháu còn gì thú vị nữa. Chú Lục thấy có đúng không?"
Lục Trưng gật đầu: "Nghe theo cháu."
Tấm rèm cửa chậm rãi mở ra. Thiếu niên xoay người, tựa nghiêng vào bệ cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn bao quát cả Hải Thị, hờ hững nói: "Nghe nói nhà họ Doãn còn là cổ đông của trường Quốc tế Diệu Hoa... Xem ra có trò vui rồi."
Lục Trưng đứng dậy, cài khuy áo sơ mi, bình thản nói: "Rồi. Ngày mai chú sẽ bảo Gia Hàn đích thân đến Đồng Thành, nhanh chóng hoàn tất thủ tục chuyển trường cho cháu."
Nghe đến cái tên Cố Gia Hàn, mí mắt Lộ Tùy khẽ giật. ...
Giang Tuyết Kiến phấn khích đến mức cả đêm không ngủ được. Sáng sớm, cô ta đã gửi số phòng khách sạn cùng ảnh của Ngôn Hề cho đám chủ nợ, sau đó giả vờ viện lý do có hẹn với bạn để rời đi.
Ngôn Hề đứng bên cửa sổ nhìn thấy cô ta rời đi, liền nhắn tin hỏi số phòng, nói rằng mình lỡ quên mất.
Giang Tuyết Kiến lập tức trả lời: "Mười giờ, khách sạn Thần Hi, phòng 10086. cậu đến đó tìm mình!"
Ngôn Hề cười lạnh, cất điện thoại đi. ...
Gã đòi nợ tên là Trần Dương, hơn hai mươi tuổi, đúng vào độ tuổi khí huyết phương cương. Vừa nhìn thấy ảnh của cô gái xinh đẹp, nước da trắng nõn, gà đã hài lòng vô cùng. Gã và hai tên đàn em thay nhau xem ảnh, bàn tán khen ngợi suốt một lúc lâu.
Trước giờ, Ngôn Tuyết Kiến đã là cô gái xinh đẹp nhất mà bọn chúng từng thấy. Không ngờ lần này lại có người còn đẹp hơn!