Dựa Vào Năng Lực Copy Paste, Thiếu Nữ Dưỡng Tằm Xông Pha Tu Chân Giới
Diêm Cục Đại Long Hà13-08-2025 22:53:16
Trên bầu trời đêm đen đặc, hai hàng mái hiên tí tách nhỏ nước.
Tô Cửu ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ, lặng lẽ nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ hình thoi.
Trong tiếng gió rít gào, một con chim khổng lồ với bộ lông xanh biếc, dài đến bốn, năm mét sải cánh, xé gió bay ngang bầu trời. Khi cánh của nó quẹt vào cửa sổ, bốn viên đá lơ lửng ở bốn góc khung cửa lập tức phát sáng, dựng lên một lớp màng bảo vệ!
Ầm!
Một cây đại thụ bên ngoài bị gãy ngang thân, căn phòng chấn động dữ dội, bụi mù rơi lả tả xuống khắp nơi.
Tuy vậy, căn phòng vẫn vững vàng không hề hấn gì, còn con chim xanh thì loạng choạng bay qua mái hiên.
"..."
Khóe miệng Tô Cửu khẽ giật.
Rõ ràng nàng đã xuyên đến một thế giới khác rồi.
Vậy còn mười hai hộp sữa dinh dưỡng nàng tích trữ trước khi núi lửa phun trào ở kiếp trước đâu? Còn chưa kịp mở một hộp nếm thử, nàng đã chết rồi xuyên qua đây luôn rồi sao?
Tô Cửu ôm ngực ngồi trên xe lăn, đau khổ đến mức không nói nên lời.
Nàng nổi tiếng là người keo kiệt nhất về khoản đồ ăn ở mạt thế, đến mức ngay cả zombie tới cướp đồ cũng bị nàng cắn trả. Đáng lẽ không nên học theo tiểu thuyết mà tích trữ làm gì, giờ chết rồi, toàn bộ đồ ăn cũng thành của người khác!
Tô Cửu mặt không cảm xúc, nhìn theo bóng con chim khổng lồ vừa bay khuất.
Giờ lại xuyên đến một nơi nguy hiểm thế này nữa chứ!
"Không sao đâu, mọi người tiếp tục tu luyện đi."
"Nhà ai bị hư hại thì báo lên!"
Bên ngoài vọng vào tiếng bước chân dồn dập, rất nhiều người đang di chuyển, nhưng không hề có vẻ gì là hoảng loạn hay vội vã.
Tô Cửu thở ra một hơi, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Ánh mắt nàng lướt qua căn nhà gỗ nơi mình tỉnh lại.
Căn phòng nhỏ chỉ rộng hơn mười mét vuông, trên khung cửa sổ, xà nhà và cột gỗ đều được khắc các hình vẽ bằng mực đen, mô tả cảnh nam nữ dệt tơ, trồng dâu, nuôi tằm.
Đối diện nàng là bức tường vôi trắng, trên đó treo một tấm biển tre màu nâu sẫm, khắc dòng chữ: [Linh Tằm Các – Tầng Một, Vườn Dâu].
Ngay bên dưới tấm biển đó, là mấy hàng chữ lớn đỏ tươi như máu:
"Linh đạo không phân sang hèn, nuôi tằm cũng có thể phi thăng!"
"Có bao nhiêu sức, tằm nhả bấy nhiêu tơ!"
"Một con linh tằm – đổi một vạn linh thạch!"
"Trăm lá dâu linh – đổi một trăm linh thạch!"
"Nỗ lực làm vua nuôi tằm, mỗi ngày thu vàng, vượt kiếp phi thăng không còn là mộng!"
Dòng cuối cùng được viết bằng nét chữ đỏ như máu, như nhỏ từng giọt xuống: "Cuối tháng này, vườn dâu tầng một sẽ loại bỏ ba trăm tu sĩ xếp hạng thấp nhất!!!"
Tô Cửu: "..."
Đây là... nàng đã xuyên vào một ổ đa cấp của giới tu tiên sao?
Nàng đưa mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông. Một chiếc giường đá ngọc tập thể đủ cho năm người nằm, kê sát khung cửa sổ. Giữa giường đặt một tấm biển gỗ, ghi rõ giá cả: [150 linh thạch/đêm].
Trên đầu giường là một bộ chăn tơ tằm được gấp gọn gàng, lấp lánh những hoa văn linh văn nhạt nhòa, bên cạnh là bảng giá: [20 linh thạch/bộ ba món].
Lúc này, ở góc giường sát tường, một ông lão đang ngồi lặng lẽ. Trên tay ông phát ra ánh linh quang, một chiếc lá dâu to bằng bàn tay, xanh biếc như ngọc, đang được ông rửa sạch sẽ không một hạt bụi. Ông không buồn ngó ra ngoài cửa sổ, cũng chẳng nhìn Tô Cửu, chỉ lặp lại động tác rửa lá một cách máy móc, không ngừng nghỉ.
Bên chân ông là một chiếc giỏ ngọc, trên đó dán bảng giá: [Thuê 20 linh thạch/ngày]. Trong giỏ đã có hơn hai mươi chiếc lá ngọc được rửa sạch.
Trên đầu ông, và cả bốn vị trí đầu giường còn lại, đều treo một chiếc dùi bạc nhọn từ xà nhà buông xuống, trên đó khắc dòng chữ: [Kim giám sát tu luyện chống buồn ngủ – 300 linh thạch/8 canh giờ].
Tô Cửu: "..."
Cái quái gì vậy?
Chỗ nào cũng thấy bảng giá thu tiền là sao?
Nàng cúi đầu, thử xoay chiếc xe lăn gỗ dưới thân. Quả nhiên, đúng như nàng dự đoán, bánh xe vừa chạm vào một khối gỗ tử kim treo lơ lửng, trên đó ghi rõ cách sử dụng: [Xe lăn linh giai một – 50 linh thạch, bỏ vào khe lõm phía sau có thể sử dụng trong hai canh giờ].
Nhìn quanh lần nữa, bàn ghế trong phòng, bệ cửa sổ, trà linh, dép cỏ... tất cả đều có bảng giá kèm theo.
Trên tấm rèm vải xám treo ở cửa gỗ cũng không ngoại lệ: [Ra khỏi cửa không lý do – 10 linh thạch/lần].
Tô Cửu hít sâu một hơi.
Lúc này, từ ngoài cửa vọng vào hai giọng nói non nớt:
"Kệ nàng ta, nàng ta sống cũng chỉ tranh ăn với tụi mình thôi!"
"Nhị ca, huynh nói nhỏ thôi... đừng nói xấu đại tỷ như vậy."
Sau đó, hai bóng dáng gầy gò bước vào phòng.
Cả hai trông đều chưa tới mười tuổi. Bé gái còn nhỏ hơn, mặc một chiếc áo bào màu đậu xanh rộng thùng thình, ống quần dài chạm đất che khuất đôi giày vải xám nâu, trên mũi giày còn có một miếng vá thêu hình lá dâu vụng về.
Cô bé bưng một bát cháo sứ trắng, gò má xanh xao hóp lại, đôi mắt hạnh đen láy trong veo, tuy trông suy dinh dưỡng nhưng lại rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Vừa bước vào phòng, cô bé vừa nhìn quyển sách phát sáng lơ lửng trước mặt, vừa nghiêm túc đọc từng chữ một cách rõ ràng:
"Khai câu thập bát thức, yếu quyết thức thứ nhất: hai chân khuỵu xuống, cuốc chạm đất, linh khí đan điền dâng lên, đưa đến thắt lưng..."
Khi cô bé đến gần, Tô Cửu mới phát hiện giữa trán trắng ngần của cô có một dấu màu hồng đào, như thể bị ai đó viết lên – [Tứ Cửu Ngũ Cửu].
"Đại tỷ tỉnh rồi ạ?" Cô bé rời mắt khỏi quyển "Tâm Pháp Trồng Dâu", kinh ngạc reo lên khi thấy Tô Cửu đã mở mắt trên xe lăn.
"Hừ." Cậu bé đi cùng – lớn hơn cô một chút – lạnh lùng quay mặt sang chỗ khác, tự mình ngồi xuống đất trước giường tập thể. Khi nghiêng đầu, trên má trái của cậu lộ ra một dấu mực đen: [Nhị Tam Tam Cửu].
Trên vạt áo của cả hai, chín sợi chỉ đồng óng ánh được bện lại, mỗi người đều đeo một tấm thẻ gỗ hẹp trước ngực.