Chương 11

Dựa Vào Năng Lực Copy Paste, Thiếu Nữ Dưỡng Tằm Xông Pha Tu Chân Giới

Diêm Cục Đại Long Hà 13-08-2025 22:53:16

Tô Cửu khẽ lắc đầu. [Mỗi ngày chỉ cần chi 100 linh thạch để loại bỏ quảng cáo nhỏ từ tầng cao. ] Tô Cửu: "..." Bức tường trước mặt lại hiện lên một đoạn video dài lê thê, ghi lại cảnh Liêu Hoa đang tận hưởng bữa ăn thịnh soạn trên tầng thứ mười sáu. Rồi "tạch" một tiếng, màn hình vụt tắt. Trong chớp mắt, căn nhà gỗ chìm trở lại trong bóng tối. Chỉ còn tiếng thở khe khẽ của Tô Chi Chi và Tô Tinh Thần vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Đang định thắp đèn, Tô Cửu bỗng cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó trong bóng đêm đang dõi theo mình. Nàng nín thở, rất nhanh sau đó nghe thấy âm thanh sột soạt của cánh chim vỗ mạnh, vọng đến từ cả cửa sổ lẫn cửa chính. Quay đầu lại, nàng bắt gặp bốn, năm cặp mắt thú màu vàng nâu, lạnh lẽo, đang dán chặt vào bên trong qua khung cửa sổ. Chúng chỉ cách nàng và hai đứa trẻ vài bước chân. Trong hơi thở, nàng ngửi thấy một mùi tanh nồng nặc luồn qua khe cửa sổ len vào trong phòng — ẩm thấp, nóng hổi, mang theo mùi xác thối quen thuộc từ thời mạt thế, thứ mùi khiến người ta buồn nôn. Khoảnh khắc ấy, Tô Cửu thấy mình như rơi vào một cảnh tượng hoang đường. Cái quảng cáo xa hoa về cuộc sống có yêu nô vừa rồi, dường như đến từ một thế giới hoàn toàn khác, không hề liên quan gì đến khung cảnh tàn khốc, chết chóc trước mắt. Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng nước nhỏ tí tách, như từng giọt mưa nặng nề rơi xuống bệ cửa. Trong phòng, mùi tanh càng lúc càng nồng, khiến người ta ngạt thở. Đó không phải là mưa, cũng chẳng phải sương sớm. Chỉ e đó là nước dãi tanh hôi đang rỏ xuống từ những con mãnh điểu khổng lồ ăn thịt người đang đậu trên mái nhà — bị mùi người sống hấp dẫn mà thôi. Trong tiếng gió rít, lẫn vào là tiếng khóc lặng lẽ của trẻ con. Tô Cửu vẫn giữ gương mặt vô cảm. Trong bóng tối đặc quánh đến độ không thấy nổi năm ngón tay, khi thị giác bị tước đoạt, thính giác và khứu giác trở nên nhạy bén một cách đáng sợ, còn trí tưởng tượng thì dễ dàng đẩy con người vào trạng thái hoảng loạn. [Đêm đã buông xuống, xin các vị ở tầng này nhanh chóng thắp sáng đèn phù hỏa chước trong phòng để xua đuổi yêu thú, an tâm tu luyện. ] Dòng chữ hướng dẫn hiện lên trên bức tường gỗ. Cùng lúc đó, chiếc đèn bằng đồng xanh gắn phù hỏa chước trên bàn bất ngờ bừng sáng. Ánh sáng ấm áp lan tỏa khắp gian phòng, như một luồng gió xuân dịu dàng, khiến người ta tạm quên đi nỗi sợ. Nhưng ánh sáng ấy chỉ lóe lên trong tích tắc, rồi vụt tắt như que diêm vừa cháy hết. [Thời gian dùng thử miễn phí: ba hơi thở. Giai đoạn trải nghiệm đã kết thúc. ] [Nạp mười linh thạch để duy trì ánh sáng đến hừng đông. ] Tô Cửu: "..." Căn phòng lại chìm vào bóng tối. Trên bệ cửa sổ, số đôi mắt mãnh điểu đang nhìn chằm chằm vào trong đã tăng thêm một. Trong góc phòng, hai anh em nép sát vào nhau dưới ánh trăng nhạt mờ. Cô bé khẽ run, nhưng rất nhanh sau đó, tiếng lật sách loạt xoạt vang lên. "Đại tỷ, nhị ca đừng sợ, Chi Chi không sợ đâu. Chi Chi sẽ đọc sách cho mọi người nghe nhé."Khai Câu Thập Bát Thức", yếu quyết thức thức thứ hai - Tạc Thạch: dẫn linh khí từ đan điền truyền vào cánh tay phải, đưa đến đầu cuốc sắt... Không sợ, không sợ, yếu quyết thức thức thứ ba mới là quan trọng..." "Không sao, ca ca đã bắt được đom đóm rồi." Tô Tinh Thần ôm chặt em gái, dịu giọng trấn an. Những đốm sáng nhỏ bé từ đàn đom đóm lập lòe quanh họ, như những ngọn đèn yếu ớt giữa đêm đen. Nhưng ánh sáng mỏng manh ấy chỉ đủ soi sáng một vài dòng chữ trong sách, hoàn toàn không thể xua đuổi lũ mãnh điểu đang chực chờ bên ngoài. Tô Cửu lặng lẽ lắng nghe giọng đọc run rẩy của cô bé, ánh mắt lại dừng lại nơi những cặp mắt tròn sáng như chuông đồng đang rình rập ngoài khung cửa sổ. Khuôn mặt nàng vẫn bình thản như cũ. Ngay cả trong thời mạt thế, nàng cũng chưa từng lâm vào cảnh khốn cùng thế này — đến một chiếc đèn xua thú cũng không đủ sức thắp lên. Tô Cửu ngồi bất động trên xe lăn, nhìn giá trị khí huyết của mình tăng lên từng chút một: +0. 1... +0. 1. Vẫn còn thiếu 79 điểm khí huyết nữa mới đủ để thực hiện lần sao chép tiếp theo. Nàng quyết định không động đậy, tiếp tục ngồi yên lắng nghe cô bé đọc pháp quyết, ghi nhớ những điểm then chốt, để nhanh chóng thích nghi với thế giới mới này. Nhưng đúng lúc ấy, một giọng rao bán mơ hồ, nhẹ nhàng vang lên theo gió từ hành lang bên ngoài: "Muốn không bị đào thải, hãy cố gắng tu luyện. Đêm dài là lúc nên tiến bộ." "Ngươi nằm đó, người ta nỗ lực. Tháng sau ngươi khóc là đáng lắm." "Có cần bạn đồng hành không?" Tô Cửu: "..." "Mua bạn đồng hành, được tặng kèm một đêm dùng đèn phù hỏa chước sáng rực, xua đuổi yêu thú, tu luyện thâu đêm, có muốn không?" Khóe miệng Tô Cửu khẽ giật. Tiếng rao bán đầy vẻ mời gọi ấy ngày càng đến gần. Ngay sau đó, từ căn phòng bên cạnh vang lên tiếng hỏi: "Có bán phù hỏa chước riêng, giá rẻ không?" "Không có nha!" Giọng đáp lại kéo dài, đầy vẻ tinh quái: "Vị đạo hữu này, đêm dài lắm, có bạn đồng hành thì không cô đơn đâu." "Không cần! Không cần!" "Một trăm linh thạch một đêm. Nếu đạo hữu tu luyện giỏi hơn ta, không chỉ miễn phí mà còn được tặng thêm ba đêm phù hỏa chước nữa nhé." "Không cần!" Tiếng rao bán thở dài một tiếng, rồi bước chân tiếp tục vang lên, mỗi lúc một gần. Chẳng bao lâu sau, một cành liễu mảnh khảnh nhẹ nhàng vén tấm rèm cửa phòng Tô Cửu. Một luồng ánh sáng ấm áp từ bên ngoài len lỏi vào.