Dựa Vào Năng Lực Copy Paste, Thiếu Nữ Dưỡng Tằm Xông Pha Tu Chân Giới
Diêm Cục Đại Long Hà13-08-2025 22:53:16
Tô Chi Chi khẽ giọng nói: "Tháng này đan dược tăng nguyên, muội để lại cho ca ca với đại tỷ dùng, sẽ không bị lãng phí."
Đúng như lời Tiền Chu từng nói.
Số trên trán nàng đỏ rực—tháng sau sẽ bị loại, có dùng linh dược cũng chỉ uổng công!
Nhưng vừa nói được nửa câu, nàng lập tức phát hiện Tô Cửu dường như bị thứ gì đó đâm vào khi đang ngồi trên xe lăn. Sắc mặt đại tỷ trắng bệch, mồ hôi túa ra ướt đẫm.
Tô Chi Chi sững người, luống cuống ôm theo cuốn "Tâm Pháp Trồng Dâu" bước nhanh tới nói: "Buổi sáng muội mới lau qua mặt ghế mà..."
Nàng nhón chân, đỡ lấy thân thể đột nhiên mềm nhũn, không còn chút sức lực nào của Tô Cửu.
Nàng đưa tay sờ vào khoảng trống giữa lưng ghế và người Tô Cửu: "Đại tỷ bị cái gì đâm vào sao?"
Ngay cả Tô Tinh Thần cũng nhíu mày nhìn sang.
Chiếc xe lăn này chính tay cậu chọn. Đại tỷ ngồi suốt cả tháng không hề xê dịch, giá lại lên đến năm mươi linh thạch.
Sao có thể đâm vào người được?
Cậu nghi ngờ bước lại gần.
Kết quả là nhìn thấy muội muội Tô Chi Chi bỗng nhiên toàn thân run rẩy.
Với vẻ mặt khó tin, nàng từ từ cúi người xuống, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng luồn ra sau lưng ghế —
Rồi kéo ra một đoạn tay áo dài màu xanh lục đậm, óng ánh kim tuyến, được thêu thêm những hạt cườm lấp lánh.
Tô Tinh Thần: "?"
Tô Chi Chi há miệng, tiếp tục nhón chân, bàn tay nhỏ lại luồn vào dưới tay vịn xe lăn.
Rất nhanh, nàng lại lôi ra thêm một đoạn tay áo nữa.
Tô Tinh Thần: "???"
Tô Chi Chi nín thở, thò tay vào lần nữa.
Lại một đoạn nữa!
Rồi lại tiếp tục thò tay — vẫn là tay áo!
Thò tiếp — vẫn là tay áo!
Gương mặt lạnh lùng của Tô Tinh Thần như phủ một tầng băng mỏng, ánh mắt dần vỡ vụn.
Đây... đây là cái quỷ gì vậy?!
Lúc này, hai tay Tô Chi Chi đã ôm đầy những đoạn tay áo dài!
Tô Cửu yếu ớt quay đầu nhìn đống tay áo đó, khẽ thở phào một hơi.
Hóa ra chỉ là báo động giả, chỉ một hành động lấy mấy bản sao này ra mà suýt chút nữa rút cạn linh khí trong người nàng!
"À, ta còn quên chưa nói."
"Đúng vậy đấy, thiên tài tỷ tỷ của các ngươi đây, đã thức tỉnh thiên phú linh năng rồi."
"!"
"... ?"
"Đại tỷ, tỷ... tỷ đã thức tỉnh thiên phú linh năng thật sao?"
Một câu hỏi của Tô Cửu khiến Tô Chi Chi trong phòng kinh ngạc kêu lên.
Tô Tinh Thần, thậm chí cả lão nhân trước giờ chẳng buồn quan tâm đến chuyện bên ngoài, cũng quay đầu nhìn nàng.
Trong thế giới này, phần lớn linh tu giả đều sẽ thức tỉnh thiên phú linh năng trong quá trình tu luyện. Loại linh năng mà mỗi người thức tỉnh thường phụ thuộc vào môi trường sống, huyết thống gia tộc và cấp độ linh căn.
Có những linh năng rất phổ thông, như thiên phú "dưỡng lá" của Tô Chi Chi—chỉ cần nàng trồng linh vật hệ mộc, cây cối sẽ phát triển xanh tốt hơn người thường.
Nhưng cũng có những loại linh năng cực kỳ hiếm gặp.
Tô Cửu từ lâu đã nhìn thấy bảng khắc cá nhân của Linh Tằm Các trên áo Tô Chi Chi và Tô Tinh Thần.
"Thiên phú dưỡng lá" của Tô Chi Chi bị đánh giá là hạ phẩm, trong khi "Cường hóa mộc hệ" của Tô Tinh Thần lại được xếp vào hàng xuất sắc.
Tô Cửu không khỏi suy nghĩ: năng lực sao chép và tái tạo của nàng sẽ được xếp hạng ra sao?
Nhưng ngay khi nàng định mở miệng, lão nhân kia vừa quay đầu nhìn thì lập tức quay lại, vẻ mặt chán chường, dán ngay thứ gì đó đen sì lên hai tai — chính là "cao dán chống ồn cách vách".
Tô Cửu: "?"
Tô Tinh Thần lạnh lùng hừ một tiếng. Gương mặt ban nãy còn lộ chút lo lắng trước sắc mặt tái nhợt của Tô Cửu thì giờ đã trở nên lãnh đạm:
"Lại diễn trò nữa à?"
Tô Cửu: "???"
Tô Tinh Thần nhắm mắt, đầy vẻ đau khổ. Cậu bé hơn mười tuổi, dáng người gầy gò, bàn tay siết lại run lên đầy phẫn nộ:
"Ta còn tưởng tỷ thật sự thay đổi rồi!"
"Cho nên, vừa rồi tất cả đều là tỷ và Tiền Chu bàn bạc trước, diễn kịch phải không?"
"Lần này giả vờ thức tỉnh thiên phú, nhưng linh nguyên không đủ để sử dụng, lại định lừa bọn ta bao nhiêu linh thạch trong tháng tới để bồi bổ thân thể nữa đây?"
Tô Cửu: "Hả?"
"Từ hai năm trước đến giờ, tỷ đã thức tỉnh mười bảy, mười tám lần rồi, bớt bớt đi."
Tô Tinh Thần lạnh lùng kéo muội muội Tô Chi Chi đi, ngồi bệt xuống đất, chẳng buồn liếc nhìn Tô Cửu lấy một cái, tiếp tục đan giỏ dâu.
Thật là...
Đây đúng là phiên bản tu chân của câu chuyện "Cậu bé chăn cừu".
Khóe miệng Tô Cửu giật giật.
Nguyên chủ đúng là một thiên tài, lừa cả đệ đệ và muội muội đến tận mười tám lần.
Cho nên lần này nàng thật sự thức tỉnh thiên phú, cũng không ai tin nữa — phải không?
Tô Chi Chi lộ vẻ do dự và buồn bã, rõ ràng là muốn tin nhưng không dám, vì đã bị tỷ tỷ lừa đến mức đau lòng.
Nàng cúi đầu, buồn bã chuẩn bị cầm cuốn sách quý nhất của mình — "Tâm pháp trồng dâu" — để ôn tập lại các điểm quan trọng, thì mới phát hiện... mình không còn tay để cầm nữa.
Hai tay nàng lúc này đang ôm đầy một chồng tay áo màu xanh biếc, thêu hoa tinh xảo, lấp lánh ánh kim!
Đôi mắt tròn xoe ngây ngô như thú nhỏ của Tô Chi Chi lập tức trở nên ngơ ngác.
Nàng suýt thì quên mất.
Cho nên... a a a a, đống tay áo thêu tinh xảo này, chỉ nhìn thôi cũng biết tốn cả đống linh thạch, mà nàng lại nhặt được từ xe lăn của tỷ tỷ — rốt cuộc là từ đâu ra?
Sao nhìn thấy quen quen?
"Nhị, nhị ca!" Tô Chi Chi hoảng hốt gọi.
Nhưng vừa cất tiếng được một chữ, giọng nàng lập tức tắt lịm.