Dựa Vào Năng Lực Copy Paste, Thiếu Nữ Dưỡng Tằm Xông Pha Tu Chân Giới
Diêm Cục Đại Long Hà13-08-2025 22:53:15
Tô Chi Chi nghiêng người nhìn sang, vừa thấy đã reo lên đầy phấn khích: "Người làm thuê này rẻ quá!"
Nhưng ngay sau đó, gương mặt nàng chùng xuống, mím môi nói nhỏ: "Nhưng hai chén linh trà giá tới một trăm linh thạch, chúng ta cũng vẫn không đủ tiền thuê"
Tô Cửu nghe vậy thì nghẹn lời.
Một cơ hội tốt như vậy rơi trúng vào tay nàng, chẳng lẽ lại để vuột mất?
Không được!
Phải nắm lấy bằng mọi giá!
Ánh mắt nàng lướt nhanh qua dòng yêu cầu "linh trà phục hồi sức mạnh cánh tay", rồi dừng lại ở túi trữ vật đeo bên hông.
[Bản sao giường ngọc bích cấp một: Gắn vào bộ phận cơ thể cần phục hồi, vị trí đó sẽ được khôi phục về trạng thái tốt nhất trong một nén nhang. Tuy nhiên, có thể ảnh hưởng tiêu cực đến sức mạnh, độ bền hoặc sự thoải mái của các bộ phận khác. Hãy cẩn trọng khi sử dụng. ]
"..." Tô Cửu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Chỉ là phục hồi sức mạnh cánh tay thôi mà."
"Chúng ta đủ khả năng chi trả!"
"Ủa?" Tô Chi Chi ngơ ngác nhìn tỷ tỷ, không hiểu nàng đang định làm gì.
Trên mảnh đất hoang đen sạm, linh khí hoàn toàn cạn kiệt, Tô Cửu cầm trong tay nửa tờ khế ước làm thuê bằng lá dâu, rách đôi theo chiều dọc. Ký ức cơ thể thức tỉnh, đầu ngón tay nàng theo phản xạ phát ra một luồng linh khí, ngay lập tức để lại một ấn ký lên mặt khế ước.
[Mảnh đất hoang: Đã nhận khế ước!]
Tờ khế ước bỗng sáng rực, phần lá dâu bị rách bên phải chậm rãi nối lại, trở nên nguyên vẹn.
[Người làm thuê tốt bụng đang trên đường tới phục vụ ngươi, dự kiến sẽ đến Mảnh đất hoang sau ba mươi sáu nhịp thở nữa. ]
Tô Cửu hài lòng gật đầu.
"Được rồi, về lo việc của muội đi chỗ này để tỷ lo." Tô Cửu vừa dặn dò vừa giục Tô Chi Chi tranh thủ thời gian.
Dù sao thì trên ruộng của mỗi người cũng đều đang hiển thị đồng hồ đếm ngược. Nếu không kịp hoàn thành công việc, tiền công sẽ bị trừ.
"Nếu tỷ cần gì thì cứ gọi muội nhé! Muội và ca ca có để lại linh thạch cho tỷ rồi, đủ để mua một ly linh trà đó!" Tô Chi Chi vẫy tay, từ phía bên kia thửa ruộng hô lớn.
Tô Cửu lúc này mới để ý, thấy Tô Chi Chi sau khi biết nàng đã có người làm thuê thì lập tức xắn quần, vác cuốc sắt, lao như gió đến mảnh ruộng dâu kém chất lượng số 4953 của mình. Còn bên cạnh xe lăn của Tô Cửu, không biết từ lúc nào đã có thêm một cái túi tiền — chính là cái mà Tô Tinh Thần vừa nhét cho cô bé.
Tô Cửu bất đắc dĩ nhặt lên.
Tô Chi Chi, đứa trẻ này, trong thời mạt thế e rằng cũng sẽ sẵn sàng nhường phần tài nguyên ít ỏi của mình cho người khác với suy nghĩ chỉ để họ sống sót trước.
Đến giờ, con bé vẫn chưa học được cách đặt sự sống của bản thân lên hàng đầu.
Tô Cửu thở dài.
"Chiêu cuốc đất!"
"Chiêu cuốc đất!"
Khắp cánh đồng, linh quang thi pháp liên tục lóe lên, đất đá bay tứ tán, tiếng va đập vang rền không dứt.
Tô Cửu hào hứng nhìn quanh, chỉ thấy Tô Chi Chi đang vác cây cuốc sắt to hơn cả người mình, tay phát ra một luồng linh văn xanh nhạt. Cô bé giơ cao cánh tay phải, cây cuốc nặng trăm cân liền bổ mạnh xuống đất!
"Ầm!" Một tiếng vang dội, đất cát tung tóe, mảng đất cứng lập tức vỡ vụn.
Một hố sâu khoảng hai mươi tấc, rộng đúng một thước nhanh chóng hiện ra.
Tô Chi Chi thở hổn hển, từ xa nở nụ cười với Tô Cửu, rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
"Chiêu cuốc đất!"
"Chiêu cuốc đất!"
Chiếc áo xanh nhạt trên người cô bé chẳng mấy chốc đã ướt đẫm mồ hôi.
Tô Cửu nhìn mà tay phải cũng ngứa ngáy, kỹ năng "Chiêu cuốc đất" từ ký ức nguyên chủ dần dần hiện lên trong đầu nàng.
Nàng thử cúi người, nhặt lấy cây cuốc sắt đặt bên cạnh xe lăn.
Trọng lượng nặng trĩu khiến tay nàng hơi chùng xuống, nhưng vẫn chịu được. Tô Cửu gật đầu, thầm nghĩ đây chắc là ưu thế thể lực của người tu luyện so với người thường.
Khi nàng giơ cao cuốc sắt, kỹ năng "Chiêu cuốc đất" như tự động vận hành trong cơ thể. Cây cuốc đâm mạnh xuống đất, tạo ra một cái hố còn chuẩn xác hơn cả của Tô Chi Chi.
Nhưng ngay lập tức, nàng nghe thấy cổ tay mình phát ra một tiếng "bụp" khẽ.
Cánh tay nàng nóng rực, những vệt đỏ đậm bắt đầu loang ra trên ống tay áo xanh nhạt, rồi nhanh chóng lan thành một mảng lớn.
Tô Cửu không biểu lộ cảm xúc, ném cuốc sắt sang một bên, kéo tay áo lên. Chỉ thấy những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay phải giờ đã nứt toác thêm bốn, năm vết mới.
Từng dòng máu đỏ tươi đang không ngừng chảy xuống từ bàn tay vẫn còn nắm chặt chuôi cuốc.
"Chết tiệt."
[Khí huyết -1]
[Khí huyết -1]
[Khí huyết -1]
Tô Cửu: "..."
Giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nàng thành thạo xé một mảnh vải sạch từ lớp váy bên trong, buộc chặt quanh cánh tay, cuối cùng cũng ngăn được máu chảy lan thêm.
Cơ thể này trước kia đã bán máu quá nhiều lần, đến mức tay chân không còn chỗ lành lặn để cắt thêm. Nàng buộc phải dùng pháp khí rạch sâu vào thịt, tạo ra những vết thương không bao giờ lành hẳn.
Như vậy, hôm sau nàng không cần phải tự cắt nữa, chỉ cần khẽ chạm vào vết thương cũ là máu lại tuôn ra.
Tuyệt thật!
Tô Cửu bật cười lạnh lẽo, rút ra một tờ giấy, ghi thêm một khoản phí mới vào danh sách nợ của "bảy con cá": "Phí làm sạch, cầm máu và chữa trị","Phí tổn thất công việc": 1000 linh thạch.