Chương 32

Dựa Vào Năng Lực Copy Paste, Thiếu Nữ Dưỡng Tằm Xông Pha Tu Chân Giới

Diêm Cục Đại Long Hà 13-08-2025 22:53:14

Tô Cửu ngồi trên xe lừa, tiếp tục men theo đường đất ngoằn ngoèo hình chữ hồi, xuôi về phía Nam. Chừng một nén nhang sau, trước mắt nàng hiện ra một tòa tứ hợp viện treo bảng hiệu với bốn chữ lớn: "Bách Sư Đường". Xung quanh viện là những cây dâu cao lớn, đứng sừng sững như những người canh gác già cỗi. Tô Tinh Thần dừng xe lừa lại trước cổng. Phía trước tứ hợp viện đã có không ít xe bò của các linh tu khác đỗ lại, thậm chí có người còn đang đi bộ tới. Ban đầu Tô Tinh Thần không định vào, nhưng vừa đảo mắt đã thấy xung quanh toàn là những nam nhân có tu vi cao hơn mình. Hắn siết chặt nắm tay, cảnh giác liếc nhìn Tô Cửu: "Ta cũng vào, đỡ phải chờ ngươi đo thiên phú xong thì linh thạch trên người tiểu muội ta đã không cánh mà bay." Tô Cửu: "..." Tên nhóc này đúng là đa nghi còn hơn cả nàng – người từng sống sót qua thời mạt thế. Nhưng ánh mắt nàng nhanh chóng bị tòa tứ hợp viện phía trước thu hút. Khi bước vào sân, đi qua bức bình phong khắc hình mười hai nàng tiên đang dệt vải, hiện ra ba gian nhà lớn với mặt tiền rộng rãi, hai bên là hành lang dài chạy song song. Trên mỗi gian phòng đều treo một bảng hiệu khác nhau: [Đăng ký linh lực] [Chữa bệnh bốc thuốc] [Sửa chữa linh khí] [Tư vấn công pháp]... Tấm lệnh bài trong tay Tô Cửu khắc hai chữ "Đo linh" phát ra một ảo ảnh hình chiếc lá dâu. Đầu lá dâu nhọn chỉ thẳng về phía gian nhà chính đầu tiên. [Tô Cửu, xin mời đến khu vực Đăng ký linh lực. ] [Mỗi năm mỗi người chỉ có một cơ hội đăng ký, xin hãy trân trọng. ] Tô Chi Chi, người đang đẩy xe lăn cho nàng, lập tức nín thở, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên căng thẳng. Tô Tinh Thần hít sâu một hơi. Tấm rèm thêu hình xuân tằm trước gian nhà chính từ từ được vén lên trước mặt Tô Cửu. Ngay khi rèm cửa phòng đo linh vừa mở, Tô Chi Chi đã vội đẩy xe lăn đưa Tô Cửu vào trong. Vừa bước vào, Tô Cửu đã nhìn thấy trên nền phòng trải một tấm đồ hình, thêu ngũ sắc rực rỡ. Trên bức tường đối diện treo một bức thư pháp với nét bút phóng khoáng, đề bốn chữ: "Xuân tàm đáo tử ti phương tận" (Tằm xuân đến chết mới thôi nhả tơ). Phía dưới bức thư pháp là năm bức phù điêu bằng gỗ, khắc hình các chức nghiệp thuộc hệ linh chức như: trồng dâu, nuôi tằm, kéo tơ, dệt vải và may y phục. Tô Cửu liếc mắt nhìn qua, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở góc phòng – nơi đặt các phù điêu chức nghiệp – và phát hiện có một lối cầu thang đá khuất trong bóng tối. Nàng khẽ nhướng mày. Chẳng lẽ nơi này còn có thông đạo, thông lên tầng trên? "Đến rồi à?" Một giọng nói sang sảng vang lên từ phía khúc quanh cầu thang. Ngay sau đó, một lão nhân tóc bạc, ăn mặc giản dị như một lão nông, tay cầm xấp giấy tuyên thành và bút lông dê từ từ bước ra. "Tào đại nhân!" – Tô Chi Chi và Tô Tinh Thần đồng thanh chào, giọng lễ phép. Tô Cửu khẽ gật đầu, lặng lẽ theo sau. Trên thắt lưng lão nhân tóc bạc là một mặt dây chuyền hình lá dâu bằng đồng – biểu tượng của thân phận Bách Phu Trưởng. Tuy y phục đơn sơ, nhưng Tô Cửu tinh mắt nhận ra trên tay ông là chiếc vòng đồng trắng linh cùng với chín phiến lá dâu đang phát ánh kim quang lấp lánh. Trúc Nguyên tầng chín, lại còn sắp đột phá... Tào Nhiên mỉm cười gật đầu chào ba người. Khi ánh mắt ông lướt qua thẻ gỗ đeo bên hông Tô Chi Chi, sắc mặt bỗng hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Không tệ, tiểu nha đầu, mới mấy ngày không gặp mà đã thăng hạng kha khá rồi." Tô Chi Chi ngượng ngùng cười: "Tất cả là nhờ tỷ tỷ giúp đỡ." Tào Nhiên nhướn mày, ánh mắt cuối cùng cũng nghiêm túc dừng lại trên người Tô Cửu đang ngồi trên xe lăn: "Tối qua ta nhận được tin, còn tưởng Công Quá Đường ghi nhầm. Tô Cửu, ngươi bảy năm im hơi lặng tiếng, cuối cùng cũng thức tỉnh thiên phú rồi sao? Chính là linh năng đêm qua giúp ngươi hỗ trợ muội muội?" "Cũng có thể xem là vậy." – Tô Cửu điềm tĩnh đáp. Tào Nhiên lộ rõ vẻ vui mừng: "Sau một trận trọng thương, rốt cuộc cũng trưởng thành rồi. Người đời nói phúc họa đan xen, quả nhiên không sai, tốt lắm." Sắc mặt Tô Cửu khẽ khựng lại. Nghe giọng điệu này, xem ra vị Tào đại nhân này trước kia cũng không ít lần nghe về những chuyện dở khóc dở cười của "nguyên chủ". "Ta từng nói rồi, đệ muội ngươi còn nhỏ, ngươi là trưởng nữ trong nhà, phải gánh vác trách nhiệm." Rõ ràng trước đây ông đã khuyên bảo nàng nhiều lần, chỉ tiếc là nói mãi cũng vô ích. "Thôi được rồi, chính sự quan trọng hơn." Từ trong tay áo ông, bốn viên thạch châu ghi chép hình ảnh tròn trịa bay ra. Chúng lơ lửng xoay quanh bốn phía Tô Cửu, lập tức phát sáng. "Tô Cửu, ta sẽ ghi lại toàn bộ quá trình kiểm tra linh năng của ngươi để nộp lên các viện kiểm tra." Từ bức hoành phi "Tằm xuân đến chết mới thôi nhả tơ" treo trên tường, một chiếc hộp gỗ dài khảm kim tuyến bay ra, rơi gọn vào lòng bàn tay ông. Trên nắp hộp dán một dòng chữ viết tay: [Nếu kiểm tra thất bại, có thể trả 5000 linh thạch để kiểm tra lại một lần. ] Tô Cửu: "..." Tào Nhiên nghiêm giọng: "Ngươi chuẩn bị xong thì bắt đầu." Vừa dứt lời, chiếc hộp gỗ trong tay ông liền bật mở. Bên trong chiếc hộp nhỏ nằm vừa vặn trong lòng bàn tay ấy được lót bằng lớp gấm đỏ thêu trăm con bướm. Ở chính giữa đặt một búi tơ trắng như tuyết, cuộn tròn, bóng sáng mượt mà. Dù nằm yên bất động, nhưng dưới ánh nắng, lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ như thể được dệt từ bảo thạch ngũ sắc.