Dựa Vào Năng Lực Copy Paste, Thiếu Nữ Dưỡng Tằm Xông Pha Tu Chân Giới
Diêm Cục Đại Long Hà13-08-2025 22:53:15
Ăn một chiếc bánh nướng tạp lương mà Tô Chi Chi nâng niu giữ gìn, khó khăn lắm Tô Cửu mới hồi phục được 5 điểm khí huyết, vậy mà giờ lại sắp tiêu tan hết.
Khóe miệng nàng khẽ giật, nằm im trên xe lừa, mặc cho Tô Chí Chi căng thẳng che chắn ánh nắng cho nàng suốt dọc đường.
Tô Tinh Thần cau mày, nhanh chóng leo lên xe, một tay cầm dây cương điều khiển, tay còn lại vội vã mở túi trữ vật mấy sợi linh dâu. Chỉ với một tay, hắn đã nhanh chóng đan thành một chiếc áo tơi lớn có mũ trùm, rồi phủ kín người Tô Cửu.
Tô Cửu: "..."
Không cần phải kín mít tới thế đâu.
Nàng cố hé miệng thở nhẹ, rồi liếc nhìn trạng thái khí huyết.
[Khí huyết +0. 1]
[Khí huyết +0. 1]
Phù...
Tô Cửu thở phào nhẹ nhõm.
"Hu!" – Từ trên cao vang lên tiếng vó bò dồn dập, kèm theo giọng nói quen thuộc đến mức dù hóa thành tro nàng cũng nhận ra.
Tô Cửu hơi nghiêng đầu, lười nhác liếc nhìn – quả nhiên là một chiếc xe bò đồng xanh đang lao vút trên không trung. Ngồi trên xe là con cá số bảy – Tiền Chu, vẻ mặt giả nhân giả nghĩa, đạo mạo đến buồn nôn.
Hắn thật sự có tiền thuê chiếc xe bò đồng xanh với giá năm trăm linh thạch mỗi ngày, trong khi món nợ với nàng vẫn chưa trả xu nào?
Chiếc xe bò lướt ngang mặt đất, chỉ cách ba tấc, cuốn theo một làn bụi mù mịt!
Từ trên xe, Tiền Chu cũng nhìn thấy Tô Cửu đang nằm bên dưới. Hắn lập tức nở nụ cười, truyền âm nói:
"Tô Cửu, chiếc xe lừa này của ngươi ở đâu ra vậy? Còn có linh thạch thuê xe à? Tối qua ngươi chẳng bảo là hết sạch rồi sao?"
"Hôm qua có một nữ tu xinh đẹp, xếp hạng hai nghìn, tặng ta ba ngàn linh thạch. Ngươi thử nghĩ xem, ngươi và người ta khác biệt đến mức nào. Nếu bây giờ ngươi biết hối lỗi, xin lỗi ta, có khi ta sẽ thích ngươi thêm một chút."
Ngồi trên chiếc xe bò sang trọng, Tiền Chu đắc ý chờ đợi Tô Cửu cúi đầu nhận lỗi.
Nhưng trong mắt Tô Cửu lại ánh lên tia vui vẻ. Nàng giơ tay, rút từ túi nhỏ bên hông ra một tờ giấy, khẽ phẩy cho nó bay theo chiều gió về phía hắn.
Tờ giấy bay lơ lửng, trông chẳng khác gì những bức thư tình nàng từng lén gửi hắn trước đây. Bên trong thường gói linh thạch hay linh đan, kèm vài lời nhắn động viên bày tỏ lòng tin tưởng rằng hắn sẽ thành công.
Tiền Chu niệm pháp quyết, mỉm cười đón lấy: "Cuối cùng cũng tỉnh ngộ, biết dựa vào ai rồi à?"
Nhưng chưa kịp nói hết câu, vừa mở tờ giấy ra, hắn đã chết sững.
[Gửi Tiền Chu:
Tính đến ngày mồng một tháng mười hai, ngươi còn nợ ta - Tô Cửu mười vạn bốn ngàn năm trăm hai mươi ba linh thạch (đã bao gồm phí trị liệu và bồi thường thương tích của ta là mười vạn linh thạch).
Nếu không thể hoàn trả, ta sẽ áp dụng các biện pháp cá nhân để đòi nợ và tính lãi, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc sử dụng các phương pháp tấn công mạnh mẽ. Đến lúc đó, ngươi có thể sẽ chịu tổn thất nghiêm trọng hơn do cố tình chây ì không trả nợ. ]
[Ký tên — Tô Cửu]
Tiền Chu: "?"
Phí trị liệu mười vạn linh thạch là cái gì?
Còn "phương pháp tấn công mạnh mẽ" là sao?
"Con trai à, cái gì thế kia? Tô Cửu lại đưa con thứ gì tốt sao?" – Bên cạnh, một bà lão ăn mặc rách rưới – mẫu thân của Tiền Chu – thò đầu ra từ sau xe, tò mò hỏi.
Mặt Tiền Chu lập tức đỏ bừng: "Mẹ, không có gì đâu!"
Tô Cửu chống cằm, trong lòng thầm nhớ lại: Trong nguyên tác, nhân vật Tiền Chu tuy sau này trở thành một vị tiên tôn, nhưng mẹ già của hắn vẫn giữ nguyên thói quen hà tiện và tham lam không bỏ. Độ xấu tính và ác độc của bà ta có thể khiến người ta tức đến nghẹt thở.
Hai mẹ con nhà này thường xuyên cấu kết làm chuyện xấu.
Trong suốt truyện, Tiền Chu cưới năm đạo lữ. Mỗi người đều mang theo của hồi môn phong phú về Tiền gia, nhưng chẳng bao lâu sau, họ đều gặp "tai nạn" trong những lần cùng hai mẹ con hắn ra ngoài lịch luyện. Tài sản lẫn của hồi môn cuối cùng đều rơi vào tay họ.
Nhờ thế, Tiền Chu dần nâng cao tu vi, trở thành tiên tôn danh chấn thiên hạ, giàu có đến mức khiến người ta đỏ mắt.
Khi xem bản tóm tắt ba phút của bộ truyện này, Tô Cửu từng buồn nôn đến mức muốn bỏ ăn.
"Ngươi điên rồi à, Tô Cửu? Viết cái gì vậy hả? Khi nào ta nợ ngươi mười vạn linh thạch? Ngươi còn dám công kích ta? Ngươi xem lại tu vi của mình đi, còn kém ta ba tầng." – Tiền Chu truyền âm, giọng run lên vì tức giận, gương mặt nho nhã thường ngày giờ đã méo mó, chẳng còn vẻ hưởng thụ nào khi ngồi trên chiếc xe bò đồng xanh.
Nhưng đáp lại hắn chỉ là ánh mắt thờ ơ, lạnh nhạt của Tô Cửu từ trong chiếc áo tơi nhìn sang, không một chút dao động.
Giọng nàng vang lên lạnh lẽo, theo gió truyền tới phía trước: "Cá số bảy, xe của ngươi cuốn bụi làm bẩn cả quần áo ta, phí vệ sinh và dọn dẹp tổng cộng hết năm mươi linh thạch."
Tiền Chu: "???"
Hắn tức giận giật mạnh dây cương, điều khiển xe bò lao vút về phía trước, bỏ mặc Tô Cửu lại phía sau.
"Tô Cửu, ngươi sẽ hối hận!"
Tô Cửu thầm nghĩ, mình đúng là người tốt đến đáng thương.
Ngay cả với kẻ cặn bã, nàng cũng phân minh rạch ròi chuyện nợ nần, chưa từng chiếm lợi một xu.
Không chỉ nhắc nhở bằng lời, nàng còn cẩn thận kèm theo thư đòi nợ viết tay – quả thực là tận tâm tận lực!