Chương 27

Dựa Vào Năng Lực Copy Paste, Thiếu Nữ Dưỡng Tằm Xông Pha Tu Chân Giới

Diêm Cục Đại Long Hà 13-08-2025 22:53:15

[Người làm thuê tốt bụng: Đạo hữu, hôm nay ta vừa tích xong công đức, giờ mới đến nhận việc, hãy cho ta xem đất của ngươi và tình hình hiện tại. Ta cần xác nhận rằng ngươi đang xếp cuối bảng, sắp bị loại, cần được giúp đỡ khẩn cấp và đặc biệt, phải chứng minh được rằng ngươi đang nỗ lực tu luyện. Còn nữa, ngươi có bao nhiêu công đức?] Mảnh lá dâu chứa khế ước giúp việc trên đầu gối nàng chợt sáng lên. Một dòng linh văn ngưng tụ giữa không trung. Tô Cửu còn đang do dự suy nghĩ, thì lá bùa bất ngờ phát ra ánh sáng linh lực rực rỡ như đèn, bao phủ phạm vi khoảng vài trượng xung quanh. Ánh sáng ấy lập tức soi rõ cây cuốc sắt dính đầy máu cùng từng giọt máu loang lổ trên mảnh đất khô cằn. Cùng lúc đó, bên cạnh vang lên tiếng hô của Tô Chi Chi – cô bé đang gắng sức làm việc trên ruộng của mình. "Đứng dậy!" "Đứng dậy!" "Thuật cuốc đất... thuật cuốc đất... đứng dậy cho ta!" Cô bé nhỏ xíu, gần như kiệt sức, tay cầm cuốc run lẩy bẩy, nhưng gương mặt đỏ bừng vẫn cắn răng nâng cao cây cuốc, kiên quyết không chịu bỏ cuộc! [Người làm thuê tốt bụng: Đạo hữu, ngươi... thật sự rất nỗ lực. ] Tô Cửu: "..." [Người làm thuê tốt bụng: Tình trạng đất xấu tệ hại thế này thật hiếm thấy. Được rồi, ta sẽ đến giúp ngay, chờ một lát. À, nhớ chuẩn bị hai chén linh trà. Ta đang vội nên chỉ làm trong thời gian một nén nhang. ] Người này không hỏi gì thêm về số lượng công đức của Tô Cửu, rõ ràng đã bị sự "nỗ lực" của nàng làm cảm động. Ánh sáng trên lá dâu chứa khế ước giúp việc tắt dần và lặng lẽ rơi trở lại đầu gối Tô Cửu. Nàng nhìn thấy trên các đường gân lá xuất hiện một dòng chữ nhỏ màu vàng: [Khế ước "Thiện Tâm Đại Phát Cứu Tế Người Khốn Khó"] Tô Cửu: "..." Bỗng một luồng gió mạnh xé không lao tới, cuốn theo khí thế dữ dội khiến áo bào tung bay. Trước mắt Tô Cửu, bầu trời bỗng tràn ngập ánh sáng vàng nhạt kèm theo là sự xuất hiện của chiếc trường bào gấm xanh lam sẫm cùng tám dải ngọc đung đưa chứa ánh vàng lấp lánh tung bay theo gió cũng . Người kia không cưỡi xe bò đồng xanh như thường lệ, mà đang đứng trên một chiếc cuốc bạc lấp lánh, toàn thân khảm đá quý ngũ sắc. Hắn từ chân trời bay đến, mặt mũi không nhìn rõ, chỉ thấy giữa hai lông mày phát ra một con số sáng loáng như đèn chiếu sáng bán kính nửa trượng. Khóe miệng Tô Cửu giật giật. Hiệu ứng "ô nhiễm ánh sáng" này... không biết đến khi nàng lọt vào top mười thì có thể tắt được không? Nàng giơ tay che mắt, hít sâu một hơi, ánh nhìn xuyên qua màn chói lòa, dõi theo người đang lao xuống như thiên lôi giáng thế cùng chữ "thập" rực sáng giữa hai hàng lông mày, "A, Chu đại ca!" Tô Chi Chi từ xa đã nhìn thấy, vội vung cuốc xuống đất, lễ phép chào hỏi. Thân hình Chu Bạch Ngọc đứng trên chiếc cuốc bạc thoáng khựng lại một nhịp. Hắn lập tức lùi nửa bước, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm, cuối cùng đành nhìn về phía Tô Cửu đang ngồi trên xe lăn gần nhất hỏi: "Trùng hợp thật, các ngươi cũng ở đây? Ngươi có thấy ai nhận lá dâu chứa khế ước giúp việc của ta không?" Tô Cửu: "..." Sau vài giây im lặng, nàng đưa tay chỉ vào mình: "Có lẽ... là ta." Chu Bạch Ngọc: "..." Cuối cùng, hắn cũng nhận ra tay áo bên phải của Tô Cửu vẫn còn vết máu chưa khô, trên mặt đất cũng lấm tấm vài giọt máu loang bên cạnh cuốc sắt. Sắc mặt Chu Bạch Ngọc tối sầm. Quả nhiên, vận xui của hắn không sai. Tối qua bị trừ công đức, không muốn nộp phạt nên sáng sớm đã thả ba lá khế ước giúp việc không công xuống những mảnh đất xếp sau hạng 4000. Ai ngờ lại bị nàng tóm được. Lá dâu chứa khế ước giúp việc đã hình thành, bị ràng buộc bởi quy tắc vận hành liên tục của pháp trận Linh Tằm Các, lại thêm kiểm tra bất ngờ từ Công Quá Đường. Một khi vi phạm điều khoản, hắn sẽ chịu phạt, công đức lại lâm nguy. Trên người hắn, tám dải ngọc vàng rực rỡ đồng loạt tung bay. Hai dải "Hòa khí sinh tài" và "Cười mặt đón người" kéo khóe miệng vốn đang sụp xuống của hắn lên. Chu Bạch Ngọc miễn cưỡng nở một nụ cười giả tạo vừa như muốn chết vừa phẫn nộ, quay mặt về phía Tô Cửu nói: "Được." Tô Cửu: "..." Chu Bạch Ngọc giữ nguyên nụ cười gượng, dùng chân khẽ hất chiếc cuốc bạc sáng loáng dưới đất lên: "Ta bắt đầu nhé. Giúp ngươi trong một nén nhang. Ngươi đốt hương tính giờ. Còn nữa, chuẩn bị hai chén linh trà phục hồi sức mạnh cánh tay đặt dưới đất, ta sẽ lấy sau." Tô Cửu gật đầu dứt khoát, nhưng tay đưa vào túi trữ vật động tác lại có phần chậm chạp. "Loại linh trà giúp hồi phục sức lực tay... ta không có." "?" Hai dải ngọc khác trên người Chu Bạch Ngọc – "ta đây rất hòa nhã" và,"đánh ta cũng không giận" – lập tức bay lên, quấn chặt lấy cái tay đang định động thủ của Chu Bạch Ngọc. Tô Cửu vội nói: "Khoan đã... ta chưa nói hết. Ta có thể dùng giường ngọc bích thay thế, được không?" Chu Bạch Ngọc vừa thấy nàng vô lý, vừa ngạc nhiên: "Giường ngọc bích trong căn nhà gỗ ấy à?" Tất nhiên là được. Nhưng nếu hắn nhớ không nhầm, túi trữ vật của nàng chỉ to bằng hai bàn tay, làm sao có thể chứa nổi một cái giường? Ngay lúc hắn còn đang nghi ngờ, thì thấy Tô Cửu thò tay vào chiếc túi nhỏ xíu ấy, rút ra năm ngón tay thon dài, trên từng ngón đều có móc thêm một chiếc giường ngọc bích thu nhỏ. Năm chiếc giường đồ chơi ngọc bích tinh xảo như giường thật tuy thu nhỏ chỉ còn một phần 50 nhưng hoa văn đồ án thì được sao chép y hệt đúng với tỷ lệ cần có. Gió thổi mây trôi, thế gian như lặng đi trong khoảnh khắc. Chu Bạch Ngọc suýt nữa tưởng mình hoa mắt: "Cho ta hỏi... đây là... ?"