Hắn vốn cho là, dùng thương thế của Giang Nam, thấp nhất cũng phải tu dưỡng ba bốn ngày, mỗi ngày phục dụng các loại linh đan như Dưỡng Thân đan, Hỏa Linh đan chữa thương, mới có thể khôi phục, không nghĩ tới Giang Nam chỉ cần một lát ngắn ngủn, liền triệt để khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí nhìn không ra đã từng thụ qua tổn thương, loại năng lực khôi phục này thật sự là biến thái!
Nhưng hắn lại không biết, Giang Nam dùng Thủy Hỏa Luyện Thể, tuy trước mắt như trước so ra kém cường đại bằng nhục thể của hắn, nhưng ở năng lực khôi phục lại đạt tới độ cao mà Ngoại Cương cường giả cũng không cách nào với tới.
Đột nhiên, Giang Nam nhảy dựng lên, thần thái sáng láng, cười nói:
- Điện hạ, chúng ta lại đến!
- Tốt!
Tô Hoảng cũng muốn nhìn một chút cực hạn thể năng của hắn đến tột cùng ở nơi nào, lúc này cương khí chấn động, sắt thép tề minh, hóa thành đao thương một phát hướng Giang Nam công tới.
Hai người lại lần nữa giao thủ, lúc này đây thời gian Giang Nam chèo chống càng dài, ở Tô Hoảng ra tay giữ vững được nửa nén hương thời gian, lúc này mới chống đỡ hết nổi bị thua.
Lần thứ ba, sau khi Giang Nam khôi phục, thời gian chèo chống lại kéo dài hơn nhiều.
Đến lần thứ tư giao thủ, Giang Nam vậy mà có thể ở dưới hắn ra tay chèo chống một nén nhang, mà Tô Hoảng vẫn là thủy chung không có thăm dò ra thể năng cực hạn của hắn đến tột cùng ở nơi nào.
Liên tục mấy lần chiến đấu, Tô Hoảng vậy mà ẩn ẩn cảm giác được thể năng của mình có chút chống đỡ hết nổi, trong nội tâm không khỏi cả kinh, phiền muộn không thôi:
- Tiểu tử này, ta muốn kiểm tra cực hạn thể năng của hắn, không nghĩ tới ngược lại thiếu chút nữa thử ra cực hạn thể năng của bản thân. . .
Mặt trời xuống núi, hai người rốt cục dừng tay ngưng chiến, từng người kéo lấy thân hình mỏi mệt trở về nghỉ ngơi.
Đến ngày hôm sau, lại là một trường ác đấu bắt đầu, hai người từng người thi triển thủ đoạn, cuối cùng vẫn là Giang Nam bị thua, bất quá thời gian kiên trì càng dài, đến màn đêm buông xuống, hắn đã có thể ở dưới Tô Hoảng ra tay kiên trì gần nửa canh giờ, lúc này mới chống đỡ hết nổi bị thua!
Ngày thứ ba, Giang Nam rốt cục kiên trì một canh giờ bất bại, ba ngày thời gian này, hắn cùng với Tô Hoảng giao thủ không dưới trăm lần, mỗi lần đều là vết thương chồng chất, mượn nhờ thời điểm chữa thương không ngừng rèn luyện thân hình, lực lượng của hắn thình lình tăng lên một Tượng chi lực, đạt tới trình độ tám Tượng chi lực.
Phải biết, mấy ngày nay hắn đại chiến không ngừng, căn bản không có cơ hội tu luyện, mới gia tăng một Tượng chi lực này là lực lượng thân thể thật sự, điểm ấy vô cùng đáng quý.
Sau này tu vi hắn tăng lên, lực lượng vẫn sẽ có tăng phúc rất lớn, chỉ biết càng ngày càng mạnh.
- Tử Xuyên, hôm nay ta muốn cáo từ lên đường.
Một trận chiến qua đi, Tô Hoảng bùi ngùi mãi thôi, hắn cùng với Giang Nam ba ngày này giao thủ, vậy mà để cho công lực của hắn cũng rất có tinh tiến, tuy không khủng bố bằng Giang Nam, nhưng đối với Ngoại Cương cường giả như hắn mà nói, mỗi một phần tăng lên đều đến không dễ. Chỉ là để cho hắn dở khóc dở cười chính là, bản ý của hắn là để cho Giang Nam đột phá bình cảnh, không nghĩ tới mình cũng bởi vậy được lợi.
Cái này chủ yếu vì lực dẻo dai của Giang Nam thật là kinh người, năng lực khôi phục cũng mạnh đến nỗi đáng sợ, hơn nữa mỗi một lần giao thủ thực lực của hắn đều có tiến bộ không ít, ngược lại làm cho Tô Hoảng cũng sâu sắc tôi luyện một phen, đây cũng là sự tình hắn đang chưa từng dự liệu được.
- Hôm nay phụ hoàng ta đã cùng bọn người Tề vương Nhạc vương đàm tốt điều kiện, chuẩn bị ngày mai liền vào núi lửa, tụ tập mọi người chi lực trợ hắn luyện đan.
Tô Hoảng cười khổ một tiếng, hướng hai người chắp tay nói:
- Hắn vẫn là đối với ta chẳng quan tâm, ta đã quyết định đi, Tử Xuyên huynh, Linh Quận chúa, chúng ta như vậy cáo từ, hi vọng tương lai còn có một ngày gặp lại.
Hắn phiêu nhiên mà đi, không có hướng phụ thân của mình, Cảnh Đức hoàng đế cáo từ, đồng dạng cũng không có hướng Dược Vương Nhạc Thế Đình từ biệt.
Giang Nam cùng Nhạc Linh Nhi đưa mắt nhìn hắn rời đi, trong nội tâm Giang Nam giật mình:
- Tô Hoảng ly khai, theo đuổi lý tưởng của hắn, ta chẳng lẽ còn muốn tiếp tục lưu lại nơi đây. . . Đúng rồi, vừa rồi Tô Hoảng nói, phụ thân hắn Cảnh Đức hoàng đế tụ tập tất cả Thần Luân, Thần Thông cường giả của Kiến Vũ quốc, chuẩn bị tiến vào núi lửa luyện đan? Giang Tuyết tỷ tỷ vẫn còn trong núi lửa, mượn nhờ hỏa lực núi lửa luyện đan, nếu những người này xông đi vào, chẳng phải sẽ cùng tỷ tỷ phát sinh xung đột?
- Ai dám động đến tỷ tỷ của ta, ta liền giết cả nhà của hắn!
Trong lòng của hắn đột nhiên bay lên một cỗ thô bạo chi khí, bên cạnh Nhạc Linh Nhi đột nhiên rùng mình một cái, trong thoáng chốc phảng phất mình rơi vào trong một mảnh Huyết Trì, trong lòng không khỏi sinh ra một loại sợ hãi, cảm giác được vô cùng áp lực.
- Cái này là ma tính theo như lời tỷ tỷ?
Giang Nam đột nhiên tỉnh táo, vội vàng bình tĩnh tâm thần, lúc này Nhạc Linh Nhi mới cảm thấy áp lực quét sạch, thở phào một cái thật dài, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, như xem quái vật nhìn xem Giang Nam, giận dữ nói:
- Tử Xuyên, ngươi vừa rồi thiếu chút nữa đem người ta hù chết, rất khủng bố, ngươi bồi ta!
Giang Nam còn chưa trả lời, Thần Thứu Yêu Vương ngồi trên đầu vai cười hắc hắc nói:
- Tiểu nương tử, bồi như thế nào? Thịt bồi. . .
Xú điểu này một câu còn chưa có nói xong, liền bị Giang Nam trực tiếp giam cầm, giống như tượng gỗ, chỉ còn lại có hai con ngươi loạn chuyển.
- Tiểu tử Giang Tử Xuyên kia đã trở về rồi, còn mang về một đại cung?
Trong nội cung Dược Vương thành, Tô Triệt nôn nóng bất an đi tới đi lui, chau mày, lẩm bẩm nói:
- Hắn trở về rồi, Thiên Bảo cùng bọn người Mộc Thanh Tuyền như thế nào vẫn chưa về? Nhạn Minh Cung rơi vào trong tay tiểu tử Giang Tử Xuyên kia, chẳng lẽ nói bốn người Thiên Bảo đi giết một tiểu tử Luyện Khí cảnh, vậy mà còn có thể thất thủ hay sao?
Hắn tuyệt đối không tin bọn người Thiên Bảo thái giám tru sát Giang Nam sẽ thất thủ, không nói trước thực lực bọn người Mộc Thanh Tuyền như thế nào, chỉ cần một người Thiên Bảo thái giám, liền đủ để tru sát Giang Nam trăm ngàn lần.
Huống chi, Thiên Bảo thái giám còn mang theo Hoàng thất trọng bảo Nhạn Minh Cung, bắn chết chỉ là một tiểu bối Luyện Khí cảnh, còn không phải chuyện dễ dàng?
Nhưng mà hắn nhận được tin tức, Giang Nam đã trở lại Dược Vương phủ ba ngày, trên người còn đeo một đại cung, xem bộ dáng hẳn là Nhạn Minh Cung!
- Bọn người Thiên Bảo thái giám đến nay chưa về, nhất định là không may gặp hắn độc thủ, những nô tài này chết cũng chết rồi, bất quá Nhạn Minh Cung chính là trọng bảo Hoàng thất ta, là Thánh Tổ trước kia chưa tu thành Thần Thông luyện chế, ta cầu phụ hoàng thật lâu mới cho ta mượn sử dụng. . .
Mồ hôi lạnh trên trán Tô Triệt cuồn cuộn mà xuống, thầm nghĩ:
- Nếu phụ hoàng biết rõ cây cung này rơi vào trong tay người khác, cái thái tử vị này khẳng định không có phần của ta, thậm chí nói không chừng ngay cả ta cũng bị đày vào lãnh cung. . .
Mấy ngày nay, Cảnh Đức hoàng đế triệu tập tất cả Thần Luân Thần Thông cường giả của Kiến Vũ quốc, thương nghị một chuyện tiến vào núi lửa luyện đan, Tô Triệt một mực ở bên cạnh, để ngừa Tô Hoảng đến đây tranh thủ tình cảm, bởi vậy không có được tin tức.
Giờ phút này Cảnh Đức hoàng đế đã cùng bọn người Tề vương, Mộc vương đàm tốt điều kiện, Tô Triệt cũng nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới lại nghe được tin tức này, đối với hắn mà nói quả thực chính là một tin dữ!
- Triệt tiểu tử, Triệt tiểu tử, ngươi nói hiếu kính ta đồng nam đồng nữ đâu?
Tô Triệt đang lúc không làm sao được, đột nhiên chỉ thấy một đầu Bạch Hạc so với con voi còn muốn khổng lồ mở ra móng vuốt đi tới, kêu lên:
- Ta đói bụng, mau mau xuất ra đồng nam đồng nữ đến!
Tô Triệt lườm lườm đầu Bạch Hạc kia, tròng mắt đi lòng vòng, lập tức đến chủ ý, thấp giọng nói:
- Hạc công, tiểu chất có một chuyện muốn nhờ.
Đầu Bạch Hạc kia buông đầu xuống, ánh mắt như chén ăn cơm nhìn chăm chú Tô Triệt, Tô Triệt lặng lẽ nuốt xuống một miếng nước bọt, thấp giọng nói:
- Hạc công, ta ngày bình thường thường xuyên hiếu kính ngài một ít đồng nam đồng nữ, cung cấp ngài ăn, hôm nay tiểu chất gặp nạn. Phụ hoàng ban thưởng cho ta Nhạn Minh Cung kia, hôm nay bị người chiếm đi, nếu phụ hoàng ta biết được việc này, chỉ sợ tiểu chất ta. . .
- Nhạn Minh Cung bị người chiếm?
Trong mắt Bạch Hạc kia hiện lên một tia tinh mang, tế thanh tế khí nói:
- Ngươi cũng thực là vô dụng, lại bị người đoạt đi bảo vật này! Niệm tình ngươi ngày xưa hiếu kính ta, ta liền thay ngươi đoạt lại. Bất quá, sau khi chuyện thành công, ngươi phải hiếu kính ta năm đôi đồng nam đồng nữ!
Tô Triệt đại hỉ:
- Chỉ cần có thể đoạt lại Nhạn Minh Cung, đừng nói năm đôi đồng nam đồng nữ, Hạc công ngài muốn ăn bao nhiêu, tiểu chất liền có thể cho ngài làm ra bao nhiêu. Chỉ là có một điểm, tiểu tử cướp đi Nhạn Minh Cung của ta hôm nay ở trong Dược Vương phủ, có Dược Vương phủ bảo vệ hắn...
Đầu Bạch Hạc kia cười ngạo nghễ:
- Chỉ là Dược Vương phủ cũng chưa có đủ? Chỉ cần ta muốn giết người, đừng nói Nhạc Thế Đình, coi như là lão gia hỏa Nhạc Trung Hạo tu thành Thần Thông kia đi ra, cũng không cách nào ngăn cản Hạc công ta!
Đột nhiên, lòng đất truyền đến ầm ầm trầm đục, phảng phất dưới mặt đất có một đầu quái thú cực lớn ở trong nham thạch gây sóng gió, phòng ốc bên trong Dược Vương thành kịch liệt lắc lư, chỉ nghe băng băng băng không ngừng bên tai, mặt đất Dược Vương thành vậy mà vỡ ra một mảnh vết rách dài hẹp dài đến tầm hơn mười trượng, ẩn ẩn có thể chứng kiến phía dưới vết rách có dòng nham thạch hỏa hồng lưu động!
Đầu Bạch Hạc kia lại càng hoảng sợ, vội vàng nắm Tô Triệt bay lên không trung, cùng lúc đó, bọn người Cảnh Đức hoàng đế cũng nhao nhao bay lên trời, hướng phía dưới nhìn lại, không khỏi cau mày, lẩm bẩm nói:
- Đại địa chấn động, hẳn là núi lửa ở dưới Dược Vương thành muốn phun trào rồi hả?
Toàn bộ Dược Vương thành kịch liệt run rẩy, như là trong lúc đó bộc phát một hồi động đất, trận chấn động này giằng co mấy canh giờ, đem đất rạn nứt, vết rách càng lúc càng lớn, nham thạch nóng chảy từ lòng đất chảy ra, cực nóng khó nhịn, thậm chí nhen nhóm phòng ốc, đại hỏa mấy ngày liền.
Dân chúng trong thành đã sớm thất kinh, khóc hô mấy ngày liền tứ tán mà trốn, cũng không lâu lắm Dược Vương thành liền trở thành một không thành, chỉ có võ đạo cường giả thực lực cường đại còn lưu ở nơi đây.
Giờ phút này Dược Vương phủ cũng đã trống trơn, chỉ có mấy lão quái vật Nhạc Thế Đình cùng Dược Vương phủ giữ lại.
- Nếu núi lửa dưới mặt đất phun trào, đây tuyệt đối là một trường hạo kiếp, để cho Dược Vương thành ta sanh linh đồ thán. . .
Sắc mặt Nhạc Thế Đình vô cùng ngưng trọng, đứng trên một tòa nhà cao tầng, bao quát mặt đất, lẩm bẩm nói.
Phía sau hắn, một gã lão giả sắc mặt tái nhợt, thất hồn lạc phách nói:
- Dược Vương thành ta tọa lạc trên ngọn núi lửa này đã có hơn ba trăm năm, một mực bình an vô sự, ngọn núi lửa này làm sao có thể hiện tại phun trào?
Một vị lão giả khác sắc mặt hôi bại, tự nhủ:
- Núi lửa phun trào, cơ nghiệp Dược Vương phủ ta cũng muốn hủy hoại chỉ trong chốc lát rồi. . .
Chấn động càng tăng càng liệt, ầm ầm nổ mạnh không dứt, Dược Vương phủ dần dần cất cao, từng xích một hướng lên trường cao, cũng không lâu lắm, liền từ đất bằng hóa thành một ngọn núi cao tới hơn 100 trượng, nhưng lại đang không ngừng bên trong sinh trưởng!
Bất quá quỷ dị chính là, núi lửa cũng không có phun trào, mà là uấn nhưỡng trong lòng đất, đem Dược Vương thành nâng lên.
Mọi người thấy mà nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ thấy núi lớn đột nhiên hở ra kia, hình dạng không giống như là núi, ngược lại như là một lò đan to lớn không gì so sánh được, mà Dược Vương thành, như là nắp lò của cái lò đan này!
Bọn người Cảnh Đức hoàng đế, Tề vương, Mộc vương rất nhanh cũng phát hiện một màn này, không khỏi rung động thật sâu, thất thanh nói:
- Núi lửa lòng đất như thế nào lại đột nhiên hở ra hình dạng một cái lò đan? Chẳng lẽ nói lòng đất có bảo vật sắp xuất thế?
- Nghe nói lúc Thượng Cổ nhân tài xuất hiện lớp lớp, thành lập Động Thiên Phúc Địa, chế tạo động phủ, thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, những động phủ này có chút chôn sâu ở lòng đất, không thấy mặt trời. Hẳn là ở bên trong núi lửa phía dưới Dược Vương thành, có một tòa Thượng Cổ động phủ?
- Phát đạt, phát đạt! Nếu có thể có được động phủ bên trong núi lửa, chúng ta lo gì tu không thành Thần Thông?
- Mau tìm! Trận dị biến này chính là Thượng Cổ động phủ xuất thế, nhất định sẽ có cửa vào động phủ kia!. . .
Giang Nam cũng đi ra trụ sở, thấy nghẹn họng nhìn trân trối, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ đây là Giang Tuyết tỷ tỷ ở trong núi lửa luyện đan, nhấc lên dị tượng? Thực lực tỷ tỷ thật không ngờ khủng bố. . .
- Thật lớn thủ bút!
Thần Thứu Yêu Vương cũng thấy ngây người, lẩm bẩm nói:
- Tu vi cùng thực lực cường hoành như vậy, không hổ là cường nhân hàng phục ta, vậy mà thật sự đem một tòa đại hỏa sơn biến thành lò luyện đan! Bất quá cũng khó trách, đại chúa công đoạt Hỏa Linh Quả của ta, lại đoạt Linh Dược của chúng Yêu Vương khác, muốn luyện chế linh đan cần phải dùng một lò đan vô cùng lớn mới có thể cung cấp hỏa lực sung túc cho những Linh Dược này. Bất quá tu vi tiến cảnh của nàng, thật sự quá nhanh đi. . .
Hắn đã từng cùng Giang Tuyết có một trận chiến, khi đó tu vi của Giang Tuyết bất quá là Thần Thông nhất trọng mà thôi, thắng hắn cũng không phải là hoàn toàn dựa vào thực lực, mà là quỷ kế.
Nhưng hôm nay Giang Tuyết lại có thể dùng núi lửa làm lò lớn, luyện chế linh đan, tu vi bực này đã vượt xa hắn, thậm chí so với đầu Hôi Giao Tiêu Hủy kia còn cường đại hơn!