Giang Nam thử thúc dục Nguyên Thủy đại đạo thoáng một phát, Nguyên Thủy đại đạo cũng trở nên cực kỳ khó có thể thúc dục.
Nguyên Thủy đại đạo của hắn bao hàm toàn diện, dung nạp Tiên đạo, Bất Không, Tịch Diệt, Chú đạo, trong đó Tiên đạo, Bất Không, Chú đạo đều bị áp chế, chỉ có Tịch Diệt đại đạo còn có thể thúc dục.
Không chỉ có như thế, uy năng của Tịch Diệt đại đạo ngược lại so với dĩ vãng còn muốn kinh người, tràn đầy lực lượng hủy diệt hết thảy, phảng phất là cảm ứng được trong phiến thiên địa chưa tan vỡ này, có được năng lượng cùng đại đạo của tịch diệt kiếp còn sót lại chấn động, bởi vậy Tịch Diệt đại đạo hưng phấn gấp đôi!
Có thể vận dụng Tịch Diệt đại đạo, cái chén bể kia cũng không bị trấn áp uy năng, Tiên Thiên Bất Diệt Linh Quang trong chén bể chất chứa chính là Bất Diệt đại đạo, coi như là tịch diệt kiếp bộc phát, Tiên Thiên Bất Diệt Linh Quang cũng có thể bộc phát ra uy năng vô cùng vô lượng, đối kháng tịch diệt kiếp!
Bọn hắn tiến về phía trước, chưa có chạy ra bao xa, liền gặp một bộ bạch cốt xuất hiện ở cách đó không xa, đây là một đầu tiên thú chi cốt, mặt ngoài cốt cách lạc ấn lấy tiên đạo hoa văn kỳ dị, nếu có tâm nghiên cứu, tất nhiên có thể từ trong chút ít tiên đạo hoa văn này suy diễn ra một môn tiên thú bổn mạng thần thông!
Giang Nam thô sơ giản lược nhìn một chút, trong lòng hơi chấn, tiên đạo hoa văn trên cốt cách đầu tiên thú này cực kỳ thâm ảo, lạc ấn chính là Tiên Vương cấp tiên thú thần thông, chỉ sợ là Tiên Vương cấp cường giả!
Giang Nam biết rõ chém giết Tiên Vương là khó khăn bực nào, mà ở chỗ này, thậm chí có một đầu Tiên Vương cấp chết ở lối vào Cấm khu.
Xem Tiên Vương thú cốt cực lớn này, hẳn là đã chết thật lâu, tiên đạo hoa văn đã có chút không rõ lắm, đã không có bao nhiêu giá trị nghiên cứu.
Đạo Vương phóng mắt nhìn đi, chỉ thấy xa xa có bóng người lắc lư, hẳn là Tiên nhân tiến vào nơi đây, hơn nữa số lượng cũng không ít.
Bọn hắn ở sơn cốc do miệng cáp biến thành chậm trễ một thời gian ngắn, có chút tiên nhân chắc hẳn không có bị sơn cốc hấp dẫn, sớm chạy tới đây.
- Phiến Cấm khu này đã bạo phát không chỉ một lần, dĩ vãng chắc hẳn cũng có không ít người tới đây. Lúc này đây Cấm khu mở ra, đã có người trước chúng ta một bước đến nơi đây. Lão đạo trong miếu nhỏ, nói Tiên Thiên tiên vực chắc hẳn là ở chỗ này!
Đạo Vương tâm thần kích động, Tiên Thiên tiên vực có thể ký thác đạo quả đối với bất luận Chân Tiên cùng Tiên Vương gì mà nói đều rất trọng yếu, là căn bản Tiên Vương lập mệnh, hơn nữa có được uy năng vô biên, vô luận lực phòng ngự hay là lực công kích cũng có thể đạt tới cấp độ Tiên Quân!
Lần trước Giang Nam có thể xâm nhập Tử Tiêu Tiên Vương Tiên Thiên Lôi Hải Tiên Vực, chủ yếu là bởi vì Tử Tiêu Tiên Vương không có mặt, hơn nữa Giang Nam có được tiểu ấu giao huyết mạch Hỗn Độn Long tổ, cộng thêm hắn khống chế lấy Tiên Thiên Bất Diệt Linh Quang biến thành chén bể, lúc này mới có thể ở trong Tiên Thiên Lôi Hải Tiên Vực qua lại tự nhiên.
Dù vậy, Giang Nam ở đó cũng tao ngộ hung hiểm thật lớn, cơ hồ đình trệ!
Mà trong miệng lão đạo trong miếu nhỏ nói, phiến Tiên Thiên tiên vực trong Vô Nhân khu, hiệu lực so với Tiên Thiên Lôi Hải Tiên Vực còn mạnh hơn một phần, cường đại tương đương, hẳn là một tòa tiên vực tiếp cận đạo cung!
Nếu có thể có được tiên vực bực này, là lập mệnh căn bản của bọn người Giang Nam, khống chế tiên vực, bát Tiên Vương cũng mơ tưởng đánh vào trong đó, cái này là tiền vốn để bọn người Giang Nam ở Tiên Giới đứng vững nền móng!
Đến một bước đó, Tiên nhân Tam Giới liền có thể liên tục không ngừng tiến vào Cổ Tiên Giới, để cho bọn người Giang Nam có được thế lực của mình, đủ để cùng với thế lực Tiên Vương khác chống lại!
Khi đó, Hồng đạo nhân Quân đạo nhân thượng giới truyền đạo, trở thành Tiên đạo Đạo Tổ mới, hệ thống Tiên đạo mới cùng Thần đạo Tiên đạo hệ thống cũ va chạm, thôi động đại thế của Cổ Tiên Giới, thế tất sẽ đem Tiên đạo đẩy hướng một niên đại huy hoàng trước nay chưa có!
Mà hết thảy những thứ này, đều cần bọn người Giang Nam ở Cổ Tiên Giới đứng vững nền móng, cầm xuống phiến Tiên Thiên tiên vực trong vùng cấm này!
Giang Tuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy môn hộ Cấm khu như là hư ảnh, có chút lắc lư, hư ảnh dần dần trở nên mỏng, nói khẽ:
- Cấm khu bạo động, giải khai tòa môn hộ này, chỉ sợ tiếp qua không lâu, môn hộ sẽ khép kín. Chúng ta mau chóng tìm được phiến Tiên Thiên tiên vực kia, rời khỏi nơi đây, nếu không môn hộ khép kín, muốn đi ra ngoài sẽ rất khó khăn.
Giang Nam gật đầu, môn hộ Cấm khu khép kín, muốn đi ra ngoài chỉ có thể chờ đợi Cấm khu bạo động tiếp theo, giải khai môn hộ, mà ai cũng không biết phiến Cấm khu này lúc nào mới bạo động lần nữa.
Hơn nữa, Cấm khu bạo động là hung mãnh bực nào? Mặc dù là loại tồn tại như bát Tiên Vương kia, cũng không dám nói mình có thể ở trong bạo động còn sống sót, huống chi nơi này là trung tâm bạo động?
Nếu bị khốn ở chỗ này, chỉ sợ không người có thể còn sống đi ra ngoài!
Giang Nam khí cơ cảm ứng, quay đầu nhìn lại nói:
- Hồ Tôn, Phong Nguyệt cùng Tả Ngạn Tiên Vương xông tới rồi, không cần để ý bọn hắn. Chúng ta đi! Còn có, công pháp tại đây chỉ có thể lạc ấn xuống nghiên cứu, tốt nhất không nên trực tiếp tu luyện, nếu không vô cùng có khả năng sẽ như lão đạo trong miếu nhỏ nói, bị người đọc đến một thân đại đạo cùng trí nhớ!
Đạo Vương cùng Giang Tuyết trong lòng nghiêm nghị, gật đầu không thôi.
Trong cấm địa phong ấn thời đại không biết là đại đạo thời đại gì, cực kỳ quỷ dị, thật giả Tử Tiêu Tiên Vương, trong đó Tử Tiêu giả dối là xuất từ nơi đây.
Tuy không có thể xác định, công pháp của Tử Tiêu Tiên Vương giả là ngoại lệ, hay là tính phổ biến của thời đại thần bí kia, công pháp có thể đọc đến trí nhớ cùng đại đạo người khác, vẫn là phải cẩn thận thì hơn.
Lúc này bác Tiên Vương Hồ Tôn đã sát nhập môn hộ, mọi nơi nhìn một cái. Lập tức cảm ứng được tiên đạo thần thông cùng pháp bảo của mình hết thảy không cách nào vận dụng, không khỏi liếc nhau, trở nên cảnh giác lên, không có tùy tiện hướng bọn người Giang Nam đánh tới.
Bọn hắn có thể thành tựu Tiên Vương, tự nhiên cũng không phải là hư danh nói chơi, biết rõ Cấm khu khủng bố. Tại địa phương bực này, khắp nơi tràn ngập tiền sử cấm pháp quỷ dị, nếu là hơi không cẩn thận, ngay cả bọn hắn cũng sẽ táng thân ở chỗ này!
Thi cốt tiên nhân ở đây, đã nói sáng tỏ cấm địa hung hiểm!
Ba người Giang Nam đi ở phía trước, hướng thánh điện của trung tâm vùng cấm tiến đến, cũng không lâu lắm. Bọn hắn đi đến bên cạnh một sông lớn mênh mông, đoạn đi đường đi của bọn hắn.
Sông lớn rộng chừng mấy vạn dặm, trung tâm sương trắng bao la mờ mịt, có mấy tiên nhân đã tới nơi đây, đứng ở bờ sông quan sát nhìn qua, tựa hồ đang chờ đợi cái gì. Giang Nam theo ánh mắt của bọn hắn nhìn lại, chỉ thấy xa xa trong sương trắng mông lung, có một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền nhỏ bóng người lắc lư, chạy nhanh hướng ở chỗ sâu trong sương trắng.
Bên cạnh sông lớn còn có một tấm bia đá, trên tấm bia đá không có văn tự. Thần thức của Giang Tuyết bắt đầu khởi động, đụng vào tấm bia đá, chỉ thấy trên tấm bia đá đột nhiên hiện ra một ít phù văn, phù văn biến hóa, vậy mà xuất hiện văn tự Cổ Tiên Giới.
- Gặp chín thì chở, không chín thì thôi.
Giang Tuyết đọc đi, nói khẽ:
- Đây là ý gì?
- Lại tới mấy người cạnh tranh nữa. . .
Một vị Chân Tiên thoáng nhìn ba người Giang Nam, thấp giọng nói:
- Chúng ta chờ ở chỗ này đã lâu rồi, thật vất vả mới đợi đến thuyền tới, lại bị người đoạt tư cách lên thuyền, lần này tiến về trước không nên tái xuất hiện nhân vật hung ác như Lỗ Hạc Tiên Vương rồi.
- Lần này nhiều hơn một người, như thế nào cho phải?. . .
Giang Nam tiến lên, thi lễ nói:
- Mấy vị đạo huynh, xin hỏi những lời trên tấm bia đá này là có ý gì?
Bảy vị Chân Tiên kia hẳn là tán tu Tiên Giới, kết làm một cái đoàn thể, như tới gần biên giới chi địa của Vô Nhân khu, rất nhiều tán tu không có thế lực thường thường tự thành nhất phái, thành lập địa bàn thuộc về mình, cũng là tự do tự tại. Bên trong Tán tu cũng có cường giả, không thể khinh thường, ví dụ như Nam Quách tiên ông lừng lẫy nổi danh, là một vị tán tu.
Chân Tiên cầm đầu cười nói:
- Chiếc thuyền nhỏ phía trước kia, nhất định phải có chín người mới có thể xuyên qua sông, nhiều người, ít người, đều chìm vào trong sông, cho nên gọi là gặp chín thì đi, không chín thì thôi. Đạo hữu, ba người các ngươi tăng thêm bảy người chúng ta, đã vượt qua chín người, chi bằng có một người lưu ở nơi đây, mới có thể vượt qua sông lớn này. Chúng ta đã chờ đợi lâu rồi, đạo hữu có thể lưu lại một người hay không?
Trong sông, chiếc thuyền nhỏ kia phản hồi, trong thuyền đứng một đạo nhân ảnh, khởi động sào trúc thật dài, thuyền nhỏ cực nhanh, nhoáng một cái liền tới đến bên cạnh bờ.
Lúc này, đạo nhân ảnh trên thuyền nhỏ kia mới dần dần rõ ràng, là một người đưa đò toàn thân bao phủ ở dưới áo đen, quanh thân tràn ngập rét lạnh chi khí, lẳng lặng đứng ở trong đò.
Chiếc thuyền nhỏ kia cực kỳ kỳ lạ, chỉ có mạn thuyền, lại không có đáy thuyền, trôi nổi trên mặt sông, sương trắng lượn lờ.
Giang Nam suy nghĩ một lát, hướng Đạo Vương cùng Giang Tuyết nói:
- Sư huynh, tỷ tỷ, các ngươi đi đầu qua sông, ta đi tiếp theo.
Đột nhiên, chỉ nghe một thanh âm cười nói:
- Huyền Thiên, ngươi không có lần nữa rồi!
Giang Nam quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa bóng người lắc lư, ba Tiên Vương Hồ Tôn đi tới, Giang Nam nhíu mày, vội vàng lên thuyền, Giang Tuyết cùng Đạo Vương cũng leo lên thuyền nhỏ, bảy vị Tán tiên kia cuống quít nhảy lên, kêu khổ nói:
- Ba vị đạo hữu, hiện tại nhiều ra một người, các ngươi xem, có nên xuống dưới một cái hay không?
Ba Tiên Vương đã đến, thần thức đảo qua tấm bia đá trên bờ sông, ba Tiên Vương cười ha ha, thả người nhảy lên trên thuyền, cười lạnh nói:
- Gặp chín thì đi, không chín thì thôi. Hiện tại nhiều ra bốn người, các ngươi ai nhảy đi xuống?
Tả Ngạn Tiên Vương lấy tay bắt lấy một Chân Tiên, ném vào trong sông, lạnh nhạt nói:
- Hiện tại chỉ cần ba người nhảy đi xuống là được rồi.
Chân Tiên kia bị quăn vào trong sông, đột nhiên kêu thảm một tiếng, không biết bị cái gì đó mạnh mẽ kéo vào đáy sông, đón lấy trong sông ừng ực ừng ực hướng ra phía ngoài chảy ra huyết hoa.
Ba Tiên Vương nhìn về phía Giang Nam, Đạo Vương cùng Giang Tuyết, cười lạnh không thôi.
Người đưa đò yên lặng, khởi động sào trúc, thuyền nhỏ không đáy huy động, hướng trong sông chạy tới, khoảng cách bờ sông càng ngày càng xa.
Mà chiếc thuyền nhỏ này đang dần dần chìm nghỉm, sương trắng đánh tới, càng ngày càng cao.
Bảy tán tu Chân Tiên kia trong khoảnh khắc liền chết một người, những người khác nơm nớp lo sợ, giận mà không dám nói gì.
- Huyền Thiên giáo chủ cũng không thể nhảy xuống, hắn là bảo bối.
Hồ Tôn Tiên Vương lấy tay, nắm lên một tán tu, rì rì để vào trong sông, chậm rãi buông tay, cười nói:
- Hiện tại chỉ cần nhảy xuống hai người rồi.
Phong Nguyệt Tiên Vương cũng nắm lên một tán tu Chân Tiên, cười tủm tỉm nói:
- Cô nương, làm đạo lữ của ta, ngươi cũng không cần nhảy đi xuống. Nếu không, nhảy đi xuống người, sẽ là cô nương ngươi rồi.
Thuyền nhỏ đã chạy nhanh nhập vào trong sông, nước sông dần dần tràn ngập đến thân thuyền, tiếp qua không lâu sẽ chìm vào trong sông, Giang Nam đột nhiên cười nói:
- Ba vị Tiên Vương, không bằng vẫn là ta nhảy đi xuống a.
Hắn thả người nhảy lên, chỉ nghe phù phù một tiếng, Giang Nam dĩ nhiên nhảy xuống sông.
Hồ Tôn, Phong Nguyệt cùng Tả Ngạn Tiên Vương nghẹn ngào kinh hô, bọn hắn ngược lại không để ý tánh mạng Giang Nam, mà là đang lo lắng đạo quả cùng bảo bối trên người hắn!
Ba người vội vàng ghé vào vách thuyền nhìn đi, chỉ thấy sông lớn gió êm sóng lặng, bình thản không có sóng, Giang Nam rơi vào trong nước, đã biến mất vô tung.
Ba Tiên Vương thất hồn lạc phách, thật lâu không nói, tựa hồ so với Giang Tuyết cùng Đạo Vương còn muốn thương tâm.
Về phần Giang Tuyết cùng Đạo Vương, thì sắc mặt bình tĩnh như trước, tựa hồ cũng không vì Giang Nam chủ động nhảy sông mà bi thương chút nào.
Ừng ực, ừng ực. . .
Trong nước sông lật lên huyết hoa nồng đậm, ba Tiên Vương tâm đều nguội lạnh, Phong Nguyệt Tiên Vương rơi lệ, thở dài nói:
- Đáng thương đạo quả của ta. . .
Người đưa đò trong thuyền nhỏ kia khởi động sào trúc, tốc độ thuyền nhỏ cực nhanh, trong khoảnh khắc liền chạy nhanh nhập trong sương mù dày đặc, trước mắt ba Tiên Vương là sương mù dày đặc, Hồ Tôn thở dài, trong nội tâm vạn phần thất lạc nói:
- Tiểu tử này, rõ ràng tình nguyện tự vận mà chết. . .
Rầm Ào Ào...
Chỗ Giang Nam rơi xuống nước, nước sông đột nhiên cuồn cuộn, đầu lâu Giang Nam chậm rãi lộ ra mặt nước, đầu lâu dần dần bay lên, lộ ra cổ, lồng ngực, hắn cất bước mà đi, từ trong nước từng bước một đi ra.
Hắn đạp sóng mà đi, nước sông trên người tự động từ trên thân thể cùng quần áo tróc ra, thậm chí ngay cả bọt nước trên sợi tóc cũng từng khỏa trợt xuống, chỉ thấy ở phụ cận hắn, đột nhiên nước sông quay cuồng, một mảnh xúc tu dài hẹp vừa thô vừa to từ trong sông bay lên, hướng hắn xoắn tới.
Phía trên cái xúc tu kia trải rộng miệng lớn như thùng nước, từng cái miệng lớn mở ra, hàm răng rậm rạp, xoẹt zoẹt- xoẹt zoẹt- cắn động, phía trên mỗi đầu xúc tu đều có mấy trăm miệng mở lớn, khủng bố kinh người!
- Muốn ăn ta? Không dễ dàng như vậy! Quái vật, để cho ta nhìn xem diện mục thật của ngươi!
Giang Nam đứng trên mặt sông, lấy tay bắt lấy một đầu xúc tu cực lớn, dùng sức hất lên, đột nhiên nước sông lật lên sóng cồn ngập trời, một quái vật khổng lồ giống như hòn đảo lớn bị hắn sinh sinh từ trong sông cầm lên, hung hăng nện trên mặt sông!
Chỉ thấy, mặt sông nổ tung, vô số xúc tu mạn thiên phi vũ, phát nát mặt sông, kinh người vô cùng, phía trên xúc tu kia bóng người tung bay, treo vô số cỗ thi thể khô quắt, theo xúc tu múa mà hoa chân múa tay vui sướng!