Quý Kiến Quân ngẩn người vì Tô Đan Hồng bất thình lình kêu to hoảng sợ, liền nói: " Vợ, em ở nhà sao? Anh gọi nãy giờ không thấy em trả lời một tiếng?
Tô Đan Hồng quan sát người đàn ông, lúc này cũng phục hồi tinh thần, gương mặt đỏ rực, từ nhỏ đến lớn cô không tiếp xúc với nam nhân xa lạ nào khác ngoài trừ cha và ca ca. Nhưng người đàn ông cao lớn anh dũng trước mặt cô là phu quân của cô kiếp này. Hai người đã hành lễ phu thê, cô cũng có đoạn ký ức đó, không gặp người còn đỡ, bây giờ người trước mặt, cô chỉ cảm thấy tim đập như hươu chạy, mặt như sắp bốc cháy.
"Em... Em đang tắm nên không để ý." Tô Đan Hồng không dám nhìn người phu quân cao lớn này, tránh tầm mắt của anh, hơi lắp bắp nói.
Quý Kiến Quân nghi ngờ nhìn vợ mình, anh như thế nào cảm thấy vợ mình hôm nay có điểm không thích hợp, mới vừa nãy còn mắng mình là đăng đồ tử, hiện tại lại nói tắm gội. Chả lẽ lại mới học theo cái gì?
Mà thôi, quanh năm trong quân ngũ, một năm trở về có mấy ngày chỉ cần cô không náo loạn là mừng rồi.
" Tắm xong rồi? Anh muốn ngủ một giấc." Quý Kiến Quân nói.
Tô Đan Hồng lúc này mới chú ý quanh mắt anh có quầng thâm, hẳn là ngủ không đủ giấc, không khỏi nói: "Em tắm xong rồi. Anh ăn gì chưa? Em đi làm gì cho anh ăn nhé?
" Vừa mới ăn ít bún ở phòng bếp rồi". Quý Kiến Quân không nghĩ cô vợ mình có thể nói ra lời này, liền nói.
"Chút bún này không đủ no, anh chờ một chút, em đi làm thêm cho anh." Tô Đan Hồng nói, liền quấn lấy mái tóc ướt sũng, nước bẩn theo tóc chảy ra.
Khỏi phải nói lòng nàng có bao nhiêu xấu hổ, gội sạch tóc, nước trong xô đen như mực. Vừa rồi cô phát hiện rõ ràng chồng cô nhìn xô nước mấy lần!
Nhanh chóng đem nước bẩn đổ ra ngoài, Tô đại tiểu thư vội vàng vào phòng bếp làm một bát bún, lần này cô thêm ba quả trứng gà, nhưng khi trở về phòng thì Quý Kiến Quân đã ngủ thiếp đi rồi.
Tô đại tiểu thư ngẩn người, nhìn bát bún trong tay, hơn nữa bụng đói cồn cào, cô liền ngồi xuống từ từ ăn. Còn phần chồng, chờ anh ấy tỉnh lại rồi làm sau. Theo trí nhớ tuy bún là thứ hiếm bởi phải vận chuyển từ phương nam vào đây bán, còn phải lên thị trấn mua, bất quá cô có tiền, đặc biệt trong vấn đề ăn uống cô không hề keo kiệt. Lần trước mua về không ít, trong bếp vẫn còn.
Ăn xong một chén bún to, Tô đại tiểu thư chậm rãi thở dài, trong mắt còn hiện lên vẻ hoảng sợ. Cô... cô vậy mà còn cảm thấy đói?
Nếu ở đời trước, cô có thể ăn bằng một nửa bát bún này, bà vú sẽ vui mừng đến thắp hương bái phật!
Chỉ là nghĩ đến lúc nãy lau mình, cô không dám nhìn thẳng vào đống thịt dư trên người. Tô đại tiểu thư tỏ vẻ dù ăn ngon cô cũng quyết không sa đọa!!!
Bữa này coi như không tính, bắt đầu từ bữa sau cô chỉ ăn nửa chén, nhiều nhất là nửa chén!
Ăn no bụng, Tô Đan Hồng quét mắt nhìn căn phòng lôi thôi, lại nhìn chồng đang ngủ ngon lành trên giường, cô cảm thấy mình phải gấp rút dọn dẹp phòng thôi!
Quý Kiến Quân một giấc ngủ dậy đã là gần tối, anh không nghĩ mình lại ngủ thẳng giấc đến vậy, mà vợ anh cư nhiên lại không làm phiền anh ngủ.
"Vợ ơi."
Ngủ một mạch dậy, đồ ăn lúc trưa tiêu hóa không còn một mảnh, Quý Kiến Quân nhớ tới trước khi ngủ vợ có làm cho mình ăn món gì đó, theo quán tính gọi to.
" Em đây."
Tô Đan Hồng sắp xếp lại đồ vật trong phòng đâu vào đó liền nghe tiếng chồng gọi, nàng sửng sốt một chút mới phản ứng lại.
"Anh đói rồi." Không ngờ vợ lại tới nhanh đến vậy, Quý Kiến Quân ngây ra một lúc, bật thốt lên nói.
"Ngủ lâu như vậy khẳng định là đói bụng, anh chờ, em đi làm bún cho anh."
Tô Đan Hồng thật sự không quen nói chuyện cùng người chồng mới này, gương mặt đỏ rực, đôi mắt cũng không dám nhìn anh, bất quá so lần đầu tiên gặp mặt đã khá hơn nhiều, ít nhất không nói lắp, nói xong liền nhanh nhẹn đi vào phòng bếp
Quý Kiến Quân nhìn bóng hình mập mạp của vợ, ánh mắt mang sự hồ nghi, từ lúc nào vợ anh lại tốt vậy?
Người vợ vẫn luôn không hài lòng việc anh tham gia quân ngũ, bởi vì một năm cũng chỉ có thể trở về mấy ngày? Đừng nói vợ anh ghét bỏ, sợ rằng tất cả các cô gái trong thôn đều nghĩ vậy, tham gia quân ngũ vừa khổ vừa mệt, dãi nắng dầm mưa, tuy rằng mỗi tháng thật sự đều có tiền trợ cấp , nhưng vẫn là câu nói kia, một năm ngươi có thể trở về mấy ngày?
Lỡ như có nhiệm vụ khẩn cấp, ngươi mới về nhà liền phải lập tức rời đi, người ở nhà trông mòn con mắt đợi người trở về, ngươi lại ngồi chưa ấm chỗ đã xách đít đi.
Gả cho người tham gia quân ngũ, phải chấp nhận một mình trải qua mọi thứ.
Đối với những cô gái trẻ, điều này không hề dễ dàng.
Nhớ lúc làm đám cưới với vợ, cấp trên phê duyệt nghỉ phép, nhưng gặp nhiệm vụ khẩn cấp, sau đêm tân hôn anh đã cấp tốc rời đi.
Lần nữa trở về đã là một năm sau.
Sau này anh còn về thăm hai ba lần nữa, lần nào cũng ầm ĩ, như năm trước, nhân dịp anh về nhà, mẹ cùng vợ cãi nhau loạn hết cả lên.
Mà nguyên nhân châm ngoài xuất phát từ việc vợ anh cho rằng mẹ quá thiên vị con trai của anh cả Hầu Oa Tử.
Quý Kiến Quân lắc đầu, liếc mắt nhìn căn phòng, lúc này mới phát hiện, phòng thế nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, sàn không dính một hạt bụi.
"Anh chắc đói bụng lắm rồi, mau ăn nhân lúc còn nóng, thịt này tươi lắm dùng nước giếng luộc qua." Tô Đan Hồng bưng lên bát bún lớn, bát này so với bát lúc nãy cô ăn lớn gấp đôi, chất lượng miễn chê, bên trên còn có bảy tám miếng thịt cùng với bốn cái trứng gà.
Nhìn bát bún như vậy, Quý Kiến Quân không cần nghĩ nhiều ngồi lại trực tiếp ăn, đến khi ăn vơi một nữa anh mới nhớ người vợ đang chăm chỉ lúi húi dọn dẹp giường bên cạnh, anh nói: "Vợ, em ăn không?"
"Em vừa mới ăn ở phòng bếp, anh không cần bận tâm đến em đâu." Tô Đan Hồng cũng không quay đầu lại mà nói, thời điểm cô sắp xếp lại giường chiếu, ngửi được hơi thở đặc trưng của người đang ông cương nghị thuộc về mình , khuôn mặt có chút nóng lên, tim đập loạn.
Có thể trả lời được lưu loát như vậy phải kể đến sự dạy dỗ đời trước để đạt được sự trấn tĩnh này
Cho dù trong lòng khẩn trương muốn chết, trên mặt vẫn phải lặng như nước!
Nghe nàng nói ăn rồi, Quý Kiến Quân gật gật đầu, liền tiếp tục ăn ngấu nghiến, một bát bún đã được xử lý nhanh chóng.
Đem chăn cũ ra đổi cái mới vào, Tô Đan Hồng mới nhẹ nhàng thở ra, cái khăn trải giường cũ kia cô thật sự không ngủ trên đó được.
Quay người lại, cô liền nhìn thấy chồng đang quan sát mình.
"Có chuyện gì vậy?" Gương mặt Tô Đan Hồng nhanh chóng đỏ bừng lên, cô không dám nhìn anh, cúi đầu nói.
"Nên qua thăm ba mẹ một chút." Quý Kiến Quân nói.
"Vậy anh đi đi, em qua không tiện lắm, còn chưa nấu cơm xong?" Tô Đan Hồng nhớ tới ấn tượng mẹ Quý với mình không được tốt, cô suy tính một chút liền nói.
Có vẻ người tham gia quân ngũ sức ăn khá lớn?
Quý Kiến Quân gật đầu: "Cơm chiều em làm qua loa là được."