Mới có mấy ngày đã thêu xong bức tiên hạc mừng thọ, Chân Miêu Hồng khiếp sợ.
"Em rãnh rỗi không có việc gì làm, liền nghĩ thêu xong bức chị Hồng đưa càng sớm càng tốt, rồi đưa chị Hồng xem qua, nếu có chỗ nào chưa đẹp, cũng có thể sửa lại." Tô Đan Hồng nói.
"Không có không có, Đan Hồng, em thêu quá đẹp đi chứ!" Chân Miêu Hồng cầm trong tay bức tiên hạc chúc thọ phi thường sống động, liên tục nói.
Hồi trước chị cũng đã chứng kiến qua tốc độ thêu chim hoàng oanh của Tô Đan Hồng.
Tô Đan Hồng hơi hơi mỉm cười.
"Em gái, chị cũng nói thật với em, bức thêu này em đem ra ngoài bán, đại khái có thể bán giá 500 đồng, nhưng chị chỉ có thể thu mua với giá 300 đồng, em chịu không?" Chân Miêu Hồng hồi phục tinh thần, nhìn cô nói.
Thêu phẩm cao cấp nhường này thập phần khó có được, chị làm ngành này lâu như vậy chưa thấy được mấy bức đâu, chưa kể cô còn còn chưa dùng đến mặt thêu thượng hạng, nếu là đổi sang mặt thêu tuyệt hảo, thành phẩm chắc chắn sẽ ở đẳng cấp khác!
Nhưng thêu phẩm như vậy người bình thường mua không nổi, chị ta có đường tiêu thụ riêng, còn phải cầm ra ngoài tỉnh thành.
"Chị Hồng thấy hợp lí là được." Tô Đan Hồng cười gật đầu nói.
300 đồng, cũng không tính là ít, so với cô dự kiến còn hơn 100 đồng, cô nghĩ cao nhất là 200.
Hơn nữa hai trăm ở nơi này, quy ra đời trước của cô đại khái là 2 lượng bạc, ở gia đình đại phú đại quý, chút tiền ấy như muối bỏ biển, nhưng gia cảnh bình thường, hai lượng bạc đủ để gia đình 5 người trang trải một năm.
Không nói đâu xa, tiền trong nhà tích góp ba năm mới được hơn 300 đồng?
Đây là dựa trên việc mỗi tháng Quý Kiến Quân đều gửi tiền về.
Cô có thể thông tình đạt lý như vậy, Chân Miêu Hồng cũng vui vẻ, lập tức lấy 300 đồng đưa cho cô: "Đan Hồng, em đếm lại đi."
"Được." Tô Đan Hồng gật đầu.
Đối với bản thân lần đầu tiên liền kiếm được 300 đồng tiền, Tô Đan Hồng trong lòng nở hoa.
Thanh toán tiền xong, Chân Miêu Hồng nói cô chờ một chút, liền đem bức thêu tiên hạc mừng thọ cất vào rồi mang ra một bộ mặt thêu mới.
Tô Đan Hồng sờ sờ mặt thêu, gật đầu nói: "Không tệ." nhưng chỉ vậy thôi, nếu so sánh với mặt thêu đời trước vẫn là kém một chút, bất quá vẫn ổn.
Thấy cô vừa lòng, Chân Miêu Hồng cười cười: "Em gái, lần này em tính thêu cái gì?"
Tô Đan Hồng nhìn mặt thêu lớn nhỏ, nói: "Thêu một bức song long hí châu đi."
Chân Miêu Hồng đôi mắt tỏa sáng: "Song long hí châu không dễ thêu đâu, em chắc chắn chứ?"
Tô Đan Hồng gật gật đầu: "Khó thêu, nên em cần thời gian lâu hơn với cả giá thêu cũng sẽ cao hơn chút."
Chân Miêu Hồng thấy cô thật sự muốn thêu song long hí châu, lập tức nói: "Em cứ thêu đi, giá cả em cứ yên tâm, chị đảm bảo em không thiệt đâu!"
Tô Đan Hồng đồng ý.
Đem mặt thêu bỏ vào túi mang đi, tiện thể ghé vào tiệm bách hóa, cô tới tìm chị gái bán vải mua hai tấm, trong nhà cửa sổ bị lọt gió, trời thì ngày càng lạnh, cô mang về che cửa sổ lại?
Dưới sự giới thiệu của chị giá bán vải, cô lại ghé sang tiệm kế bên mua mấy hộp kem bảo vệ da cùng dầu ngao* giá hợp lý, mùa đông có thể dùng, trên mặt cô không bôi cái gì để dưỡng hết, thiệt không thể chấp nhận được mà.
Mua đồ chăm sóc da, một ít còn lại là thức ăn.
Túi lớn túi nhỏ xách trên tay, nhưng đừng nhìn đồ vật nhiều mà nhầm, kỳ thật tiêu không đến mười đồng, cũng là kem dưỡng da cùng dầu ngao tốn nhiều, bằng không còn chưa tới.
Tô Đan Hồng xách tất cả về nhà, tô đại tiểu thư lại một lần nữa bội phục thân thể này xen lẫn vào đó là kiêu ngạo.
Thật là chịu được giày vò a, khó trách Quý Kiến Quân lăn qua lăn lại mấy hiệp mà cô còn không ngất đi.
Tô đại tiểu thư ngượng ngùng nghĩ.
Về đến nhà, Tô Đan Hồng cầm một cân thịt heo, một cây sườn heo, còn có một hộp kem dưỡng da cùng một hộp dầu ngao tới nhà ông bà Quý.
"Ba, mẹ, hai người đều ở nhà." Cổng không đóng, vừa vào liền thấy họ trong sân, Tô Đan Hồng cười cười.
"Đan Hồng tới đó à? Mau vào." Mẹ Quý hô, lại thấy cô mang theo đồ, nói: "Sao tới còn mang nhiều thịt heo như vậy?"
"Con thêu xong tiên hạc mừng thọ, đưa cho chị Hồng rồi." Tô Đan Hồng thẹn thùng cười nói.
"Cô ấy có vừa lòng không?" Quý mẫu vội hỏi nói.
"Dạ, kiếm được 100 đồng." Tô đại tiểu thư tuy rằng kinh nghiệm sống không phong phú, nhưng đời trước vẫn nghe qua người ta nói có tiền không nên lộ ra ngoài, kiếm được 300 đồng này cũng không phải ít, toàn gia một năm chưa chắc kiếm được khoản này, cô cũng không ngốc đi rêu rao bên ngoài.
Nhưng 100 đồng, kia cũng là một khoản lớn nha!
Ba Quý ngừng làm mộc, ông làm tủ gỗ cho người ta, trừ tiền vốn xong kiếm được khoảng 4,5 đồng.
Bốn, năm đồng cũng không tồi rồi, cũng chính là mấy năm nay giá cả tăng lên, trước kia có thể thu được mấy hào là tốt rồi.
"Loảng xoảng!"
Phùng Phương Phương mang Hầu Oa Tử đi ngang qua cửa, vốn định mang Hầu Oa Tử đến xem hai ông bà già này có ăn gì ngon không lại nghe được tin tức động trời , thau giặt đồ trong tay rơi xuống đất.
Vớ đại quần áo trên mặt đất, lôi kéo Hầu Oa Tử tiến vào, nhìn Tô Đan Hồng nói: "Em dâu, cô kiếm được một trăm đồng? Cô làm gì kiếm được một trăm đồng a!"
"Chị dâu cả." Tô Đan Hồng nhìn nàng một cái, rụt rè gật gật đầu.
"Vợ thằng cả, sao con lại tới đây?" Quý mẫu phục hồi tinh thần lại, nói.
Phùng Phương Phương nhét quần áo vào thau: "Mẹ, con định mang Hầu Oa Tử sang nhờ mẹ giữ, con đi giặt đồ."
"Vậy con đi giặt đi, Hầu Oa Tử ở lại đây mẹ giữ cho." Mẹ Quý gật đầu nói.
"Mẹ, thím ba vừa nói thím ấy kiếm được 100 đồng là sao vậy mẹ? có chuyện tốt vậy không giúp đỡ con cùng làm với, Hầu Oa Tử tương lai còn muốn học đại học!" Phùng Phương Phương biết tỏng tâm tư của hai ông bà, bộ mặt vô hại nói.
Quý phụ nhíu mi.
"Việc này..." Quý mẫu có chút do dự nhìn về phía Tô Đan Hồng, nói: "Việc này con hỏi Đan Hồng đi."
"Thím ba, tôi với thím đều là con dâu Quý gia, chả lẽ không nên giúp đỡ lẫn nhau?" Phùng Phương Phương hai mắt sáng như đuốc nhìn về phía Tô Đan Hồng.
Một trăm đồng, Tô Đan Hồng người như cô ta có thể làm ra 100 đồng, chị ta cũng có thể!
"Em là thêu thùa kiếm tiền, nếu chị muốn thì có thể lên trấn trên mua mặt thêu trở về làm." Tô Đan Hồng tỏ vẻ không để ý nói.
Tuy rằng quan hệ chị em dâu chả ra gì, nhưng đều là chuyện lông gà lông tỏi, nếu có thể chỉ điểm một chút, cũng chả sao.
Quả nhiên nghe nàng nói vậy, ba mẹ Quý sắc mặt tốt lên trông thấy.
Phùng Phương Phương vẻ mặt hồ nghi, nói: "Thím không phải gạt tôi đi? Thêu kiếm tiền, cô có thể sao? Tôi xem thím áo len còn không đan được!"
Tô Đan Hồng cũng không ngờ chị ta lại không biết tốt xấu như vậy, mặt không khỏi đỏ lên, trầm giọng nói: "Chị dâu, chuyện đã qua bao nhiêu lâu rồi, chị đây lại vẫn mắt cũ xét người?" Cô thản nhiên nói: "Chị nếu không tin có thể hỏi mẹ, mẹ tận mắt thấy tôi thêu."
"Vợ thằng cả, Đan Hồng chịu tiết lộ cho con biện pháp kiếm tiền, con muốn thêu thì thêu, đừng nghi thần nghi quỷ." Mẹ Quý mở miệng nói.
Phùng Phương Phương trong lòng hồ nghi, chị không phải không tin lời mẹ chồng, kể từ khi chú ba nhập ngũ, mẹ chồng chị ta đều nhìn Tô Đan Hồng chằm chằm