Chương 39. Người sẽ luôn thay đổi

Trọng Sinh 80 Làm Giàu Ký

Nam Phương Lệ Chi 07-12-2024 15:33:22

"Chị dâu, đây là giấy trắng mực đen viết đàng hoàng, một người như em cũng không cách nào quyết định được, nếu như chị thật sự muốn, vậy chờ Kiến Quân quay về, anh ấy là chủ trong nhà, chuyện gì trong nhà cũng đều là anh ấy quyết định, đến lúc đó chị lại tìm bác trai qua đây nói chuyện với anh ấy." Tô Đan Hồng bị chị ta quấn lấy không còn biện pháp, chỉ có thể nói. Cô cũng không tin Quý Kiến Quân không biết suy nghĩ của Phùng Phương Phương, hai vợ chồng này chắc chắn đã ngầm thương lượng với nhau, đây là thật sự coi trong vườn trái cây của cô. Nhưng mà làm sao cô có thể nhả ra? Cửa cũng không có. Cô cho Quý Kiến Quân mấy lá gan, Quý Kiến Quân cũng không dám đồng ý loại chuyện này, hơn nữa, Quý Kiến Quân cũng không ngốc như vậy. Nhưng mà rốt cuộc là chị em dâu với nhau, cho nên Tô Đan Hồng cũng không thể chặn đứng lời nói được, về phần người ác, vậy để Quý Kiến Quân làm đi, cô gả vào làm con dâu, không thuận tiện như Quý Kiến Quân, nói cái gì cũng có thể nói. Nhưng mà Phùng Phương Phương làm gì dễ đuổi đi như vậy? Chị ta cười nói: "Đan Hồng, em cũng đừng giấu chị dâu làm gì, không phải nói cái gì chú ba cũng nghe em sao? Em nói Đông chú ấy không dám đi hướng Tây, việc này em quyết định cũng không vấn đề gì." Khi ăn tết chị ta đã thấy được, ngược lại trước kia cũng thế, nhưng mà bây giờ Tô Đan Hồng trở nên xinh đẹp như vậy, chú ba kia nâng cô như nâng trứng, người trong thôn đều ngầm bàn luận nói có phải cô được Hồ Đại Tiên độ không, nếu như không làm sao lại thay đổi lớn như vậy? Chuyện gì đến tay cô cũng có thể thành công, mảnh đất hoang sau núi kia vào trong tay cô, nhìn xem những cây ăn quả đó lớn lên từng cây đều tốt, vừa mới gieo xuống, có thể là sẽ nở hoa kết quả trong năm nay. Nhìn thấy mà hai vợ chồng chị ta thật sự phát thèm. Cho nên lúc này mới động lòng, ý đồng nhỏ hai trăm đồng tiền họ mới ăn lúc trước ra, muốn được chia một chén canh. Tô Đan Hồng không hề có chút cảm giác gì với mấy lời tâng bốc của chị ta, cô cười cười: "Chị dâu, em thật sự không làm chủ được, mọi chuyện này vẫn nên chờ Kiến Quân quay về rồi nói sau." Phùng Phương Phương thấy cô không không nói thì cũng thật sự không còn biện pháp, vốn dĩ có chút tức giận quay về, Tô Đan Hồng lại nói: "Đúng rồi, chị, lần trước em đi lên trấn trên mua một đôi giày chạy cho Hầu tử, nói là nhập từ bên Thượng Hải kia về đây, chị mang về cho Hầu tử đi, cũng đã đến tuổi phải đi học, cũng không thể khiến người ta chê cười." Cỗ tức giận trong lòng Phùng Phương Phương lại vèo phát không còn một chút nào, chị ta vội cười nói: "Em xem em này, cặp sách của Hầu tử cũng là do em đưa cho, bây giờ em lại mua giày chạy cho nó, chị là mẹ thằng bé mà cũng chưa chuẩn bị cho nó được cái gì, khó trách mỗi ngày nó đều muốn đến nhà chú thím ba xem em trai, sau này phải đưa em trai đi chơi." Những lời này của chị ta cũng coi như nói được lời sáng sủa, Tô Đan Hồng cũng không chán khi nói chuyện linh tinh với chị ta, bởi vì cho dù Phùng Phương Phương có ý đồ nhỏ muốn chiếm tiện nghi nhưng cũng nói dễ nghe, còn chị dâu hai Quý Mẫu Đan dù cô có cho đồ, cũng đừng mong nghe được mấy lời dễ nghe gì từ miệng cô ta. Hơn nữa có một số việc cô tìm Phùng Phương Phương hỗ trợ, Phùng Phương Phương cũng có thể làm thỏa đáng giúp cô, lần trước chị ta còn đưa cho cô hai con cá, là do Quý Kiến Quốc bắt được dưới sông, rất tươi. "Nhưng mà còn không biết là em trai hay em gái, nếu là em trai, sau này có thể cần nhờ thằng bé làm anh trai chiếu cố nhiều hơn." Tô Đan Hồng cười nói. Bây giờ bụng cô đã không nhỏ, tất cả người trong thôn đều đã biết, những tin nhảm lan truyền trước kia tự sụp đổ, tất cả đều bị vả mặt, có một vài người còn thì thầm với nhau, không phải chỉ là mang thai thôi sao, làm như thể không có ai từng sinh trẻ nhỏ bao giờ vậy, cất giấu thần bí đến như vậy. Bởi vì bụng kia người sáng suốt vừa nhìn đã biết là bao nhiêu tháng, tính toán thời gian, còn không phải là thời điểm Quý Kiến Quốc quay về sao? Cho nên không ai lại không có mắt dám nói cái gì, bằng không chính là chê cười. Nhưng mà không nói chuyện cô trộm người, chuyển qua nói cô điệu bộ tiểu thư địa chỉ, nếu như đặt vào hoàn cảnh trước kia phải kéo ra ngoài phê bình, nhưng mà bây giờ chính sách thay đổi. Nhưng với những chuyện này, Tô Đan Hồng không để trong lòng chút nào. Mặc dù Phùng Phương Phương không nhận được lời nào từ Tô Đan Hồng, nhưng đến lúc quay trở về khuôn mặt chị ta cũng là vẻ tươi cười, hại Quý Kiến Quốc cho rằng việc này có cửa. "Như thế nào? Em ba đồng ý rồi?" Quý Kiến Quốc ngừng hành động chẻ củi, anh ta vội vàng hỏi. "Không, Đan Hồng nói chuyện này em ấy không làm chủ được, chỉ có thể chờ chú ba trở lại." Phùng Phương Phương nói. Quý Kiến Quốc sửng sốt, tức giận nói: "Là từ chối?" "Cũng không từ chối, nhưng Đan Hồng là phụ nữ, việc này quả thật cũng khó khăn cho em ấy, em ấy nói chờ đến lúc chú ba quay về, đến khi đó anh sang nói với chú ba." Phùng Phương Phương nói. Quý Kiến Quốc bĩu môi, Kiến Quân sẽ đồng ý sao? Anh ta chính là đang muốn thừa dịp Kiến Quân chưa quay về, trước tiên khiến nhà chú ba đồng ý đã, như vậy sẽ có nhà chú ba hỗ trợ nói tốt cho, vậy đơn giản hơn nhiều, bây giờ cái gì cũng không đồng ý, rất khó nói thông. "Anh cũng đừng trách Đan Hồng, bây giờ em ấy mang thai cũng không có tâm tư chuyện này, Hầu tử đâu rồi?" Phùng Phương Phương nói. "Không biết đi đào tổ chim ở đâu." Quý Kiến Quốc tiếp tục bổ củi, tức giận nói. "Anh nhìn xem, đây là Đan Hồng đặc biệt mua cho Hầu tử, là đồ phía bên Thượng Hải, em vuốt cảm giác rất tốt, anh nhìn xem thủ công này, vừa thấy đã biết không phải hàng rẻ tiền!" Phùng Phương Phương lấy đôi giày ra cho anh ta xem, vừa cười nói. Lúc này Quý Kiến Quốc mới chú ý đến đôi giày chạy, sau một lúc sửng sốt, lại cười nói: "Ngược lại chịu cho, đôi giày này lần trước anh đi lên trấn trên đã muốn mua cho Hầu tử, cũng đã nhìn thoáng qua rồi, họ nói muốn hai lượng ba, anh không mua nổi." "Hai lượng ba?" Phùng Phương Phương vừa nghe mức giá này lại càng vừa lòng, với giá này chắc chắc chị ta không thể bỏ ra mua nổi, không nghĩ tới Tô Đan Hồng lại mua cho con trai chị ta: "Anh có rảnh thì lại đi đến sông nhìn xem, nếu có cá thì lại đưa sang cho Đan Hồng, em thấy em ấy rất thích." "Được rồi." Quý Kiến Quốc sảng khoái đồng ý. Vốn dĩ hai vợ chồng bị từ chối chuyện vườn trái cây đã rất bất mãn trong lòng, nhưng vì Tô Đan Hồng tặng cho đôi giày chạy này, tâm trạng lại tốt. Ngày hôm nay, Hầu tử đi đôi giày đó đến đây tìm cô. Đối với một đứa trẻ nhỏ giống như Hầu tử, hơn nữa vẫn thường lui tới, cơ bản là Đại Hắc mặc kệ, không giống như khi nhìn thấy Phùng Phương Phương lại căng thẳng như vậy. "Thím ba, cảm ơn thím mua tặng chái đôi giày, cháu cực kỳ thích!" Hầu tử nói với cô. "Thích là được, nhưng mà đừng làm bẩn, phải giữ gìn cẩn thận biết chưa?" Tô Đan Hồng cười nói. "Cháu biết, cháu đi một lúc, đợi lát nữa về lại cất chờ đi học thì đi!" Hầu tử kiêu ngạo nói, bây giờ nó đang đi thứ khiến những bạn nhỏ khác phát thèm. "Đã đói bụng chưa?" Tô Đan Hồng hỏi. "Có đồ ăn ngon gì ạ?" Đôi mắt Hầu tử tỏa sáng nói. Tô Đan Hồng cười cười, cô đi vào rồi lấy ra cho nó hai chiếc bánh, Hầu tử cảm thấy nếu như thím ba của nó là mẹ nó thì tốt quá rồi. "Thím ba, khi nào em trai mới ra đây, cháu muốn dẫn em ấy đi chơi." Hầu tử nói. "Còn phải mấy tháng nữa." Tô Đan Hồng cười cười. "Mấy tháng, vậy còn phải rất lâu." Hầu tử nghiêm túc nói. "Cũng không phải lâu lắm, trong nháy mắt là qua rồi." Tô Đan Hồng trả lời. Lúc mẹ Quý đi lại đây thì nhìn thấy Hầu tử đang ăn bánh, lại nhìn về phía ánh mắt Tô Đan Hồng là ánh mắt cực kỳ hiền từ, nhìn thấy bây giờ nhà thằng ba đã tiến bộ, năm trước còn vì một chiếc bánh trứng mà ầm ĩ đến mức thắt cổ tự sát, bây giờ bản thân cô đã chịu bỏ ra cho Hầu tử đồ ăn ngon. Người này đúng là không thể phủ nhận toàn bộ, người sẽ luôn thay đổi.