Chương 40. Quý Kiến Quân xảy ra chuyện

Trọng Sinh 80 Làm Giàu Ký

Nam Phương Lệ Chi 07-12-2024 15:33:22

"Bà, bà xem này, thím ba mua giày cho cháu, bà xem có đẹp không/" Hầu tử nhìn thấy mẹ Quý đến, nó lập tức chạy qua đưa giày cho bà xem. "Đẹp, chẳng lẽ là thím ba mua cho cháu?" Mẹ Quý nhìn thấy đôi giày chạy này, chắc chắn nhà thằng cả không thể bỏ ra mua được, bà lại hỏi. "Vâng, thím ba mua cho cháu!" Hầu tử nhếch miệng vui vẻ nói. Mẹ Quý cười cười, bà nói với Tô Đan Hồng: "Đôi giày này cũng chỉ có con bỏ ra mua cho Hầu tử được, đổi lại nhà thằng cả kia, lại tiếc đấy." Đôi với chuyện trước kia Tô Đan Hồng tiêu tiền không có chừng mực, chắc chắn mẹ Quý sẽ muốn nói đôi ba câu dù nhiều hay ít, nhưng mà bây giờ không giống vậy. Bà càng nhìn người con dâu ra tay hào phòng này lại càng thấy vừa lòng, quả thật quý khí y hệt như phu nhân nhà địa chủ trước kia. Bây giờ xã hội tốt hơn, không còn giống như trước kia hơi một tí là phong trào, mẹ Quý đương nhiên thích người con dâu như cô có kiểu dáng quý khí. Mà điều kiện quan trọng nhất trong tất cả mọi thứ, đó là quả mầm trồng ở vườn trái cây sau núi đều sống! Trong phạm vi mấy thôn trấn quanh đây chỉ có một vườn trái cây của nhà cô là có thể, những nhà khác trước cửa sân sau cũng có thể trồng một hai cây, nhưng làm sao có thể so được với vườn trái cây sau núi của nhà bà, đây là vườn trái cây lớn chân chính! "Mẹ và cha con đã thương lượng, muốn dùng lưới sắt vây vườn trái cây lại." Hôm nay mẹ Quý đến đây chủ yếu là nói chuyện này. Vườn trái cây hiếm lạ là chuyện tốt, nhưng là quá hiếm lạ, cho nên cực kỳ gây chú ý. "Dùng lưới sắt vây quanh cũng không phải rất an toàn, mẹ, mẹ bảo cha nhìn xem, con định cứ dứt khoát xây tường luôn." Tô Đan Hồng nói. Đây là thứ cô đã nghĩ kỹ từ trước rồi, cứ xây tường lên, sau này muốn làm cái gì cũng có thể thuận tiện hơn, không cần phải trốn tránh nữa. "Xây tường?" Mẹ Quý ngẩn người, vội vàng nói: "Cái đó không cần, nếu như xây tường thì cần đến bao nhiêu gạch đá chứ? Tiền cũng không ít! Không cần không cần, lưới sắt quây cao lên trên là được rồi." "Vẫn nên xây tường đi, xây tường cũng không cần bao nhiêu tiền, không phải cha có thân thiết với người đo đạc sao? Chúng ta muốn thêm gạch đất nhiều hơn một chút, cho ông ấy ít tiện nghi, cũng không cần bỏ ra bao nhiêu tiền, nhưng lại được hài lòng." Tô Đan Hồng nói. Dùng lưới sắt quả thật cũng là lựa chọn không tồi, nhưng cần biết rằng lưới sắt chỉ cần bị một cái kìm cắt phát là mở ra ngay, căn bản không có công dụng gì lớn. Cô đã nghĩ kỹ rồi, trước xây tường vây lại, sau đó lại vây một cái lưới sắt ở bên trong tường xây, giữ lại để tương lai dùng nuôi gà, quả thật không tồi, rốt cuộc phía sau núi lớn như vậy, nếu như vườn trái cây mà đi nuôi gà nữa thì chính là một trang trại gà lớn, không có tường xung quanh sao mà được. Mẹ Quý nghe cô nói sau này còn muốn là một trại gà lớn thì lập tức trợn mắt há mồm, bà nói: "Con còn có quyết định này?" "Không được sao mẹ? Sau này chắc chắn vườn trái cây cần độ màu mỡ, nếu như làm một trại gà, vậy không cần lo lắng về phân bón rồi." Tô Đan Hồng nói. "Hơn nữa gà và trứng gà cũng sẽ là một khoản thu lớn." "Nhưng mà mấy thứ này muốn bán chỗ nào?" Mẹ Quý không kìm được nói. "Cái này không phải dễ dàng sao? Mở một cửa hàng ở trấn trên, thuê một hai người nhìn là được." Tô Đan Hồng nói. Mẹ Quý ngẩn người: "Vậy nhất định phải thuê người trong nhà, loại chuyện này giao cho người ngoài lại không yên tâm." "Vậy là mẹ đồng ý rồi? Mẹ đi thương lượng với cha đi, nhìn xem muốn xây tường thì mất bao nhiêu tiền." Tô Đan Hồng nói. Mặc dù bây giờ một tháng cô cũng chỉ thêu được một sản phẩm thêu, nhưng mà tiền cũng đủ dùng, không cần lo lắng sẽ thiếu tiền. Hơn nữa lúc cô đi lên trấn trên giao vật phẩm thêu lần trước, chị Hồng còn cực kỳ vui mừng nói cho cô biết, Cẩm Tú Hào Đình tăng tỷ giá đồng bạc! Cẩm Tú Hào Đình là căn nhà tiểu khu lúc trước cô và chị Hồng đi mua, trước kia mỗi mét vuông không có gì thay đổi sẽ nằm trong khoảng 22 đồng tiền, nhưng bây giờ đã lên tới hơn 30 lượng. Nói cách khác, một căn nhà 108 mét vuông có ba gian hai phòng ngủ trước kia Tô Đan Hồng chỉ cần tốn hơn hai ngàn là có thể mua được, nhưng bây giờ đã lên 3000 đồng tiền. Chị Hồng còn hỏi cô có muốn sang tay bán ra ngoài hay không, chị ấy có tính toán kia, nhưng mà Tô Đan Hồng tỏ vẻ cô không thiếu tiền, trước tiên cứ để tạm nó ở đó đi, ngộ nhỡ về sau lại tiếp tục tăng thì sao? Bây giờ bán đi chẳng phải là quá thiệt? Hơn nữa quan trọng nhất chính là căn bản Tô Đan Hồng không có dự định bán. Trung học đứng đầu của thành phố Giang Thủy nằm ở bên cạnh tiểu khu, trong tương lai nếu con nhỏ đi học sẽ có nhà để ở, cô là muốn để lại cho con cô ở đó. Bị cô trả lời lại như vậy, chị Hồng cũng nói là từ từ xem xét, trước tiên cứ tạm thời không ra tay. Nhưng chuyện này Tô Đan Hồng không hiểu rõ lắm, dù sao nhà ở cô cũng không nghĩ sẽ bán đi. Trải qua lần tích góp này, cho dù ngày thường cô không phải là một người chi tiêu tiết kiệm, nhưng cũng không cần tốn tiền thuê nhà, không cần nước điện không cần rau củ quả gạo tiền, những thứ này đều là mẹ Quý mang đến đây, hay là mua gạo cũng là nhà trồng, bình thường cô tiêu tiền cũng chỉ là một ít muối nước tương, căn bản không tốn bao nhiêu tiền. Cho nên mấy ngày này, trong tay cô cũng có một ngàn đồng tiền. Một ngàn đồng tiền đủ để lăn lộn, trong tay cô còn có một bộ thêu nữa, nếu không có gì thay đổi sẽ hoàn thành sớm thôi. Mẹ Quý quay về nói với cha Quý rằng trong tương lai còn muốn làm một trại nuôi gà, cha Quý hút thuốc phiện, cau mày: "Cái này sợ tiêu tốn không ít tiền." "Đan Hồng nói không cần để ý đến tiền, chính là muốn có sự hài lòng thôi, tương lai vườn trái cây phát triển, tiền gì đó đều sẽ quay lại." Mẹ Quý nói. Cha Quý gật đầu, bảo: "Tôi đi hỏi một chút." Cha Quý đi tầm khoảng hai tiếng đồng hồ thì quay về, ông nói: "Tôi đã thương lượng xong với ông ấy rồi, dựa vào số lượng kia của chúng ta, ông ấy sẽ bỏ ra một phân tiền." "Một phân tiền? Vậy cũng không tồi, bây giờ đều phải ba phần tiền." Mẹ Quý nghe vậy lập tức vui vẻ nói. Một khối gạch được là hai phân tiền, cũng thật không ít đâu. Mười khối gạch được lợi hai xu, một trăm khối hạch được hai lượng tiền, một ngàn khối gạch thì là hai mươi, một vạn khối gạch chính là 200 đồng tiền! "Nghĩ cái gì đấy, tôi muốn gạch không nung, cho nên mới được tiện nghi như vậy, nhưng với lượng gạch như này chỉ sợ tốn không ít tiền." Cha Quý nói: "Nhưng mà ông Dương nói, sẽ đưa cho chúng ta những viên gạch nào bị vỡ cho chúng ta, chỉ là xây tường, không cần dùng quá tốt." "Vậy tính toán cũng không ít tiền đi?" Mẹ Quý nói. "Không cần xây quá cao, hai mét là được, tính toán xuống, không khác biệt lắm thì quả thật cũng không ít, bà đi tìm nhà thằng ba lại đây, tôi nói với nó." Cha Quý nói. Khi mà Tô Đan Hồng đến đây cô cũng thuận tiện mang theo 600 đồng tiền, không nói hai lời giao ngay cho cha Quý để tự ông làm chủ đi mua sắm. Cha Quý cầm 600 đồng tiền cảm giác người mang trọng trách, ông trịnh trọng bảo đảm với cô: "Đan Hồng, con yên tâm, cha nhất định trông coi vườn trái cây cho con thật tốt!" "Con tin cha mà, những số tiền này cha cứ dùng trước đi, nếu như không đủ thì lại nói với con." Tô Đan Hồng nói, trong nhà còn có 400 đồng tiền nữa, nhưng mà cũng không thể lấy ra hết toàn bộ, tất nhiên phải giữ lại một ít dùng trong gia đình. Tô Đan Hồng ở bên này nói xong công việc thì quay về nhà. Và buổi tối lúc ngủ, Tô Đan Hồng người không bao giờ nằm mơ lại có một giấc mộng, không biết sao lại thế này, nửa đêm thức dậy một lần, chờ cho đến khi trời gần sáng, lúc này cô mới ngủ tiếp. Cùng lúc đó, trong bệnh viện một nơi xa, Quý Kiến Quân bị đưa đến đây cấp cứu đúng đêm đó cũng được đẩy mạnh vào phòng an dưỡng, dao nhỏ được lấy ra, giải phẫu rất thành công. "Chân trái người bệnh chỉ sợ sau này không thể tiếp nhận nổi vận động mạnh nữa." Bác sĩ chính chữa trị gỡ khẩu trang xuống, nói với mấy người bạn.