"Đan Hồng, lại muốn ra phía sau núi à?"
Một bác gái nhìn thấy cô xách theo chiếc ấm nước cùng với hai con chó thì cười nói.
"Vâng, cháu muốn đi nhìn xem." Tô Đan Hồng cười cười.
"Tôi nghe nói bây giờ quả mầm phía sau núi đều sống, cháu thật có may mắn, về sau nếu như vườn trái cây này xây dựng thành công, vậy cháu có thể phát đạt rồi, đến lúc đó cháu nhớ phải chiếu cố bác Lư này nhiều hơn nữa nha, để bác Lư cũng có thêm chút tiền cùng cháu!" Bác gái Lư cười nói.
"Xem bác Lư nói kìa, cháu đây không phải cũng là thuê người làm việc hay sao, mọi người đều nhìn thấy, nếu như dựa vào một mình cháu dùng cái ấm nước đi tưới chút nước như vậy, có thể có tí công dụng nào chứ?" Tô Đan Hồng cười nói.
Cô cũng nhìn ra bác gái Lư này nhìn thấy vườn trái cây sau núi đang từ từ phát triển, cũng muốn có ý với kiểu vườn trái cây này nên trực tiếp đẩy trách nhiệm ra, đây không phải công lao của cô, đây là do hai người Hứa Ái Đảng và Quý Hồng Quân đã làm việc không lười biếng, về phần sao quả mầm còn sống, cô cũng không biết nữa.
Nhiều thời gian trôi qua, quả mầm cũng mọc ra lá xanh, trên cơ bản nếu như không có gì ngoài ý muốn thì được coi là sống đi.
Bây giờ cha Quý và mẹ Quý đều yêu thích đi bộ sau núi mỗi ngày, không có việc gì thì chọn một ít phân bón xuống đó, đối với những việc này, Tô Đan Hồng không hề từ chối.
Tạm biệt bác gái Lư, Tô Đan Hồng mang theo Đại Hắc và Tiểu Bạch lên núi.
"Thế nào, cô ấy có chịu nói cho mẹ biết bí quyết quả mầm không?" Bác gái Lư quay về nhà, con dâu của bà ấy hỏi.
"Cô ấy không có bí quyết gì." Bác gái Lư nói.
"Không có bí quyết gì?" Vẻ mặt người con dâu bà ấy hoài nghi: "Sao có thể không có bí quyết, mảnh đất hoang của nhà ông bà Quý trồng gì cũng không sống, đổi lại cô ấy trồng lại sống? Nói không có bí quyết gì, sao có thể!"
"Nói cũng không phải nói như vậy, hơn nữa đây cũng không phải chuyện cần giữ gì, chỉ là trồng quả mầm, con còn muốn cái bí quyết gì? Còn không phải là gánh nước bón phân sao, mẹ thấy con cũng không cần phải nghĩ ngợi linh tinh, điểm quan trọng phải là cô ấy thuê Quý Hồng Quân và Hứa Ái Đảng tưới nước đầy đủ mỗi ngày." Bác gái Lư nói.
"Chỉ có cái này? Mấy năm nay cũng không phải là mẹ không biết, hai ông bà nhà họ Quý kia cũng lăn lộn không thiếu, lại không lăn lộn ra giọt nước à! Đến cô ấy còn có thể trồng thành công, nếu như chúng ta cũng đi trồng, đến lúc đó dựa vào vườn trái cây hiếm lạ bên chúng ta, vậy chúng ta phát tài!" Con dâu bà ấy càng nói, hai mắt càng tỏa sáng, dường như đã nhìn thấy một khoản lời to rồi.
"Cái này mẹ không đồng ý, nếu như thật muốn nói có điều gì kỳ la, vậy chỉ có thể nói cô ấy thuộc gia đình thịnh thế, con nhìn một thân khí phái kia của cô ấy mà xem, nếu không phải vẫn là người kia, mẹ cũng không dám đi qua nói chuyện với cô ấy, trước kia tiểu thư nhà địa chủ cũng không có khí phái như cô ấy!" Bác gái Lư nhíu mày nói.
Không nói đến chuyên bên này, Tô Đan Hồng ra sau núi, cô bắt đầu tưới nước suối Linh Tuyền cho quả mầm, cô dắt Đại Hắc đi lên, cho dù Tiểu Bạch còn chưa đủ cơ linh, nhưng hơi có gió thổi cỏ lau, Đại Hắc có thể kêu lên trước tiên nhắc nhở cô.
"Năm nay là thời gian để mọc rễ nảy mầm, sang năm đã có thể kết quả rồi." Tô Đan Hồng tưới nước xong, vừa lòng nhìn một khoảng vườn trái cây của mình, nói.
Về chuyện bác gái Lư đến có ý đồ hỏi chuyện cô, cô không thèm để ý.
Mấy ngày nay có không ít người cũng đến chỗ cô hỏi ẩn ý, cô đều thống nhất một cách xử lý, là nói do Quý Hồng Quân cùng với Hứa Ái Đảng chăm chỉ cần mẫn tưới nước.
Hơn nữa đừng nói là mấy người này, cả Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan cũng đã đến.
Tô Đan Hồng tưới nước suối Linh Tuyền cho quả mầm xong thì cô xuống núi, không ở lâu, bởi vì ngày hôm qua mới bón phân, mùi có hơi nồng nặc.
Nhưng mà bây giờ đi lên sau núi, chắc là bởi vì dùng nước suối Linh Tuyền tưới cho quả mầm cho nên hơi thở rất dễ chịu, trên mặt đất cũng có không ít cỏ dại mọc lên, Tô Đan Hồng gọi cha Quý và mẹ Quý đừng phá nó đi, cứ để đám cỏ này mọc dài ra.
Mặc dù cha Quý và mẹ Quý đều nói những đám cỏ này sẽ lấy mất hơi nước và độ phì nhiêu của đất, nhưng mà Tô Đan Hồng đã nói, hai ông bà cũng không nói cái gì, dù cho nó có đi ngược lại nguyên lý mà cả hai người đã trồng trọt nhiều năm.
Nhưng từ sau khi nhìn thấy những quả mầm này được trồng đều đã sống, trên cơ bản cả hai ông bà đã không còn có bất cứ ý kiến gì với cô cho dù là bất đồng cực nhỏ, mà cho dù có, họ cũng sẽ không đối nghịch với cô.
Cô dẫn theo Đại Hắc, Tiểu Bạch về nhà, Tô Đan Hồng chuẩn bị cơm chiều, cô chuẩn bị cho chính mình cùng Đại Hắc và Tiểu Bạch, chủ yếu vẫn là cho Đại Hắc và Tiểu Bạch.
Hầm dưa muối thịt heo còn có thêm cá tươi, cùng với một đĩa trứng gà xào ớt xanh, cà là mua của một người trong thôn, ớt xanh được trồng trong sân sau nhà mình, ở sân sau này cho dù mẹ Quý có trồng cái gì cũng đều sống được, hơn nữa còn đặc biệt ăn ngon.
Bây giờ trong sân mẹ Quý không trồng rau nữa, bà nuôi mười năm con gà choai choai, chuyên dùng cho cô ở cữ, dợ trồng rau trong sân sẽ bị gà phá hư, cho nên đồ ăn thì trồng ở chỗ này, muốn ăn thì đến đây hái ít mang về, không ăn hết thì chia một ít cho đồng hương, nếu không thì hái về cho gà ăn, rau mọc từ dưới đất lên, chỉ cần lại bổ sung thêm đồ màu mỡ là được, không cần tốn chút tiền nào.
Gần đây Tô Đan Hồng ăn thêm nhiều hơn không ít, một bát cơm rưỡi, ăn canh cá với cơm, cô lại ăn đặc biệt ngon, cũng ăn không ít thịt, cá cũng ăn nửa con, nhưng vì để cân bằng dinh dưỡng, cô vẫn ăn một ít đồ ăn.
Lúc trước khi mang thai cô thích nhất là ăn rau, nhưng sau khi mang thai, cô phát hiện cô lại thèm thịt!
Mặc dù còn muốn ăn nữa, nhưng Tô Đan Hồng vẫn kiềm chế lại, một bát cơm rưỡi còn có những món thịt cá trứng đó nữa, thật sự vậy là đủ rồi, những thứ còn thừa lại đều mang sang cho đám Đại Hắc ăn.
"Đan Hồng à, em có ở nhà không?" Tiếng của Phùng Phương Phương truyền đến.
"Có, chị vào đi." Tô Đan Hồng lên tiếng trả lời.
Phùng Phương Phương đẩy cửa đi vào, vừa tiến vào thì nhìn thấy Đại Hắc ngừng ăn cơm, nó nhìn chằm chằm chị ta, ba con chó khác dường như cũng thế, giống như chỉ cần chị ta có hành động bất thường nào, chúng nó sẽ lập tức nhào lên!
Trong lòng Phùng Phương Phương có hơi khiếp đến phát hoảng, chỗ này chị ta đã từng đến một lần sau đó thật sự không muốn tới nữa, vốn dĩ chỉ một con chó Đại Hắc thôi đã đủ dọa người, bây giờ còn nuối thêm ba con!
"Chị dâu vào đi, đám Đại Hắc sẽ không cắn chị đâu." Tô Đan Hồng nói.
Phùng Phương Phương cười miễn cưỡng đi vào, chị ta không dám làm xằng bậy quá mức, lần trước Quý Mẫu Đan chỉ nói lớn tiếng một câu, chỉ thiếu chút nữa Đại Hắc nhảy bổ lên trên người cô ta, nếu không phải Đan Hồng gọi lại kịp thời, có thể Quý Mẫu Đan bị bổ nhào vào cắn một phát!
"Đan Hồng, chuyện lần trước chị nói với em, em suy nghĩ thế nào rồi?" Giọng nói dịu dàng của Phùng Phương Phương vang lên.
Đại Hắc nhìn chị ta một cái, tiếp tục ăn cơm của nó, nhưng không phải tập trung toàn bộ tinh thần ăn cơm, thỉnh thoảng nó sẽ ngẩng đầu lên nhìn sang phía bên chị ta, rõ ràng là đề phòng Phùng Phương Phương, điều này khiến trái tim Phùng Phương Phương sợ hoảng hốt, Tô Đan Hồng vẫn cứ không mời chị ta đi vào trong đại sảnh.
"Lần trước em đã trả lời lại chị rồi mà, chuyện trả lại hai trăm đồng rồi cùng nhau trông coi vườn trái cây không cần nói thêm nữa, đừng nói là em không đồng ý, mà cha mẹ cũng không đồng ý, giấy trắng mực đen viết vào mùng một đầu năm cũng không đồng ý." Tô Đan Hồng bình thản nói.
"Đan Hồng, mọi người đều là người một nhà, chẳng lẽ cứ một hai phải so đo vậy sao? Chuyện ăn tết đó thật sự là chúng ta không đúng, không nên nổi giận với cha mẹ, nhưng cũng là bị Vân Lệ Lệ làm cho tức giận, ai bảo cô ta không nói một lời đã lừa gạt vốn liếng chú hai đi mua phòng? Đan Hồng, em yên tâm, nếu như em chịu đồng ý, vậy sau này chị dâu nhất định sẽ quản lý vườn trái cây giúp em thật tốt, không khiến em bị phân tâm!" Phùng Phương Phương vội vàng nói.