"Cái gì đại nhân sự tôi chỉ cần nghe là được, tôi thành niên rồi nha!" Quý Vân Vân bực mình.
"Ai ôi nếu thành niên sao ngày thường cô không biết lớn nhỏ, gọi chị dâu ba cả họ lẫn tên, ai dạy cô?" Phùng Phương Phương chế nhạo.
"Còn nói mình thành niên, sau khi cô về nhà ăn của vợ chú ba bao nhiêu chỗ tốt mà cô bao giờ cho em ấy sắc mặt tốt đâu, đây mà là thành niên á? Người lớn nói chuyện, té qua bên đợi đi!" Quý Mẫu Đan cũng không chút nể tình hùa vào nói Quý Vân Vân, một con nhóc mà thôi, học cao trung còn tưởng mình biến thành phượng hoàng?
Tương lai cũng dính không nổi phúc của nó, vậy các cô cần gì lịch sự!
Lúc này Tô Đan Hồng mới chân chính chứng kiến qua sự lại hại của hai bà chị dâu, chuyện gì chứ đụng tới tiền bạc là đồng lòng chung chiến tuyến liền.
Quý Vân Vân tức giận nhưng không làm gì được đành trợn mắt trừng Tô Đan Hồng, đều do mụ này mà ra!
Tô Đan Hồng đón nhận ánh mắt cô ta, ái chà, đây là chọn quả hồng mềm mà bóp phải hôn? Không dám tức giận chị dâu cả, chị dâu hai, lại cả giận với cô?
Đang chuẩn bị xắn tay áo gia nhập, thấy Quý Kiến Quân quét mắt về phía Quý Vân Vân, nhàn nhạt hỏi: "Quý Vân Vân, mày trừng ai?"
"Anh ba, anh giúp chị ta ức hiếp em!" Quý Vân Vân vừa nói vừa tức giận chạy về phòng.
Quý Kiến Quân nhíu mày, anh bây giờ đã hiểu vì sao vợ tỏ thái độ quyết không giao hảo với con bé này.
Trước mặt anh, còn làm trò, vợ cái gì cũng chưa làm, nó đã đùng đùng đổ lỗi lên người vợ anh!
"Chuyện miếng đất sau núi là như thế nào?" Tô Đan Hồng nhìn ba Quý mẹ Quý đang trầm mặt, hỏi.
"Đan Hồng, cô đừng có nghĩ không thông, cái nơi đó chó ăn đá gà ăn sỏi!" Phùng Phương Phương thấy cô có ý thỏa hiệp, lập tức nói.
Tô Đan Hồng nhìn Quý Kiến Quân, cô mới vào cửa hai năm, đối với chỗ này chỗ kia còn chưa biết hết.
Quý Kiến Quân do dự một chút, liền đem chuyện miếng đất sau núi ra nói một lần.
Miếng đất sau núi chẳng qua là nói chung chung vậy thôi, kỳ thật toàn bộ sau núi là năm đó ba Quý mua của thôn, hồi còn hợp tác xã.
Ba Quý không biết lúc đó lệch dây thần kinh nào, thấy sau núi rẻ rúng, liền rào lại. Nghĩ vất vả chăm sóc, thế nào sau này cũng có quả ăn. Ngày nào cũng gánh nước lên tưới, trồng đủ loại. Ai dè cuối cùng phát hiện ra miếng đất đó quá cằn cỗi, căn bản không trồng được cây gì.
Nhưng ba Quý lập khế ước năm 70, năm 70 đất rẻ bèo, liền tốn 100 đồng.
Đương nhiên, 100 đồng khi đó cũng lớn lắm nha!
Khế ước nhanh chóng được phê duyệt, quốc gia đóng dấu, sau núi thuộc về ông Quý.
Mấy năm đầu, ba mẹ Quý mỗi ngày đều lên núi, cũng trồng đủ loại cây ăn quả.
Nhưng có thể nói là mất cả chì lẫn chài.
Trong thôn không ít người cười nhạo Quý gia bỏ ra số tiền lớn nhận thầu ngọn núi rách như vậy, hai năm gần đây, đỉnh núi gần như bỏ hoang, ba mẹ Quý từ bỏ ý định khai khẩn đất đai.
Tô Đan Hồng nhíu mày, bỏ hoang như vậy, không biết gieo hạt cây ăn quả, lại dùng nước linh tuyền tưới tiêu, không biết sống được không?
"Hiện tại chỉ còn lại đỉnh núi kia, ta và ba các ngươi một xu cũng không còn, nếu muốn thì chia cái này, đây là thứ cuối cùng bọn ta có rồi." mẹ Quý mặt không cảm xúc nói.
Trong lòng sầu không nói thành lời, mới mùng 1 đã cãi nhau ầm ĩ. Người ngoài mà biết họ cười thúi mặt?
"Cần miếng đất kia có ích gì!" Phùng Phương Phương tức giận nói.
"Được thôi, cứ đưa tiền trực tiếp, nhà chú út 500, con không cần nhiều, 200 là được!" Quý Mẫu Đan nói.
"Đúng vậy, con cũng không cần nhiều, đúng 200!" Phùng Phương Phương lập tức nói.
Ba Quý ngồi yên không nói chuyện, mẹ Quý cũng trầm mặc.
Đòi tiền, bọn họ thật sự không có, tất cả đều đưa thằng tư mua phòng rồi.
Quý Kiến Văn thấy ba mẹ vì mình mà bị bức đến như vậy, hắn định mở miệng, lại bị Vân Lệ Lệ kéo lại, cô ta dùng sức trừng.
Tiền đã vào tay đừng hòng cô ta nhổ ra, cô ta đương nhiên biết Quý Kiến Văn định làm gì, bán phòng, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Hiện tại giá nhà tăng nhanh như vậy, muốn mua căn phòng 80 mét vuông với giá trước kia là không thể!
Hơn nữa không có phòng ở, cô ta ở đâu? Chẳng lẽ thuê nhà? Đừng hòng!
Cứ như vậy lúc ba Quý, mẹ Quý, Quý Kiến Quốc, Quý Kiến Nghiệp Quý Kiến Văn, còn có Phùng Phương Phương, Quý Mẫu Đan, Vân Lệ Lệ bọn họ đều im lặng, một âm thanh vang lên: "Như vậy đi, đỉnh núi đó đưa cho con, con đưa chị dâu cả, chị dâu hai mỗi người hai trăm đồng, việc này vậy là xong rồi, được không? Đương nhiên, tên miếng đất kia sẽ đổi thành Quý Kiến Quân."
Tô Đan Hồng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn qua cô.
Quý Kiến Quân cũng bất ngờ: "Đan Hồng, chúng ta có nhiều tiền như vậy sao?"
Tiền trợ cấp gửi về bao nhiêu đương nhiên anh biết rõ, nhưng bằng vào sức tiêu của vợ anh, thịt thà trong nhà, đồ đạc, chăn mền linh tinh tất cả đều đã đổi mới. anh không định hỏi nhưng cũng biết tốn bộn tiền nha.
Trong nhà dư được 200 đồng là mừng rồi.
"Chú ba, chú chắc không biết, Đan Hồng còn thêu thùa, một bộ thêu phẩm gần 100 đồng, so với chúng tôi tích góp đời người còn nhiều hơn, Đan Hồng chắc chắn có, chỉ là thân là chị dâu cả ta cũng nói rõ, tiền này cô bỏ ra rồi về sau đùng hòng đổi ý." Phùng Phương Phương nhìn Tô Đan Hồng nói.
Quý Mẫu Đan không nói chuyện, ngầm đồng ý.
"Nói như vậy yêu cầu tôi nói mọi người đồng ý?" Tô Đan Hồng hỏi, lại nhìn về phía ba Quý: "Ba, người đồng ý không?"
"Sau núi xác thực cằn cỗi..." Quý phụ cau mày nói.
"Không sao, tiền con ra, cả nhà vui vẻ ăn tết, nhưng trong hôm nay, chờ con đưa tiền xong, ba mang Kiến Quân đi sang tên, vạn nhất nếu con đem sau núi sửa sang lại thì đó là của con với Kiến Quân, cùng ba không liên quan nữa. Gọi là gì ta? Đúng, pháp luật. Trên danh nghĩa pháp luật đây thuộc sở hữu của tụi con, không phân chia cho ai cả! Anh cả, anh hai, chú tư có ý kiến gì không?" Tô Đan Hồng nhìn ba nam nhân nói.
"Ta không có ý kiến!"
"Ta cũng không ý kiến!"
"Không ý kiến!"
Ba người đều gật đầu, Tô Đan Hồng bảo Quý Kiến Quân đứng đợi, cô về nhà cầm 400 đồng lại.
Tô Đan Hồng thống khoái đem 400 đồng chia cho Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan, nói Quý Kiến Quân: "Được rồi, Kiến Quân anh đi cùng ba một chuyến để sang tên. Đúng rồi, anh cả, anh hai còn có chú tư mọi người cùng đi làm chứng đi!"
Cô đây là muốn chặt đứt mọi rắc rối về sau, giờ nghiêm túc nói rõ mọi chuyện còn hơn lưu lại phiền toái cho tương lai.
Phụ tử một đoàn cùng đi, vấn đề gì cũng sẽ không phát sinh thêm!
"Không cần đi nhiều vậy đâu?" Quý mẫu nói.
"Đi, đều đi hết, về sau chuyện này không nhắc lại nữa!" ba Quý nói thẳng.
Ba Quý đã hạ lệnh, cha con năm người dắt nhau đi gặp cán bộ thôn.