Chương 50. Vợ liệu sự như thần

Trọng Sinh 80 Làm Giàu Ký

Nam Phương Lệ Chi 07-12-2024 15:33:21

Nhìn thấy con trai không tin, mẹ Quý tức giận lườm anh một cái: "Làm sao, con còn không tin ?" "Mẹ, những chuyện này đều là việc giả dối không có thực." Quý Kiến Quân bất đắc dĩ nói. "Cái gì mà giả dối không có thật? Nếu không phải như vậy con xem hạt giống mới vừa được trồng xuống thì lập tức mang cái ấm nước làm vật chắn đi lên núi? Như vậy có chỗ nào là đi tưới nước, đây chính là đi làm phép, có điều con đừng nha đi, con vừa đi đến, Đại Hắc chúng nó ngay lập tức sẽ phát hiện, có thể cảnh báo, hồ đại tiên sẽ không thi pháp!" Mẹ Quý nói. Trước đây lúc con trai bà chưa trở về, bà đã cũng cùng Tô Đan Hồng lên núi, có điều Tô Đan Hồng để cho bà ở lại bên dưới ngọn núi chờ bà, lời gì Tô Đan Hồng cũng không nói, để mẹ tự mình đoán đi. Mẹ Quý đoán đến đoán lui thì đã đoán đến nguyên nhân như vậy. Trong thôn cũng có người nói, mẹ Quý cũng là tin tưởng, có điều trong miệng ngược lại lại không cho là đúng, chỉ cùng với người khác khen con dâu bà phúc khí, trong số mệnh mang của cải. Bị mẹ Quý nói, hơn nữa một phen khí thế của Tô Đan Hồng bây giờ, lại nhìn lại quá khứ, cùng với con gái của nhà địa chủ giống nhau như đúc, càng xem là càng phúc khí, vì lẽ đó mà dần dần mọi người đều tiếp nhận cách nói này rồi. Mà hiện tại Tô Đan Hồng làm việc cũng là trực tiếp thuê người, cực kì quyền thế, một tháng tiêu mấy chục đồng tiền thuê người như vậy mà mắt cũng không nhảy một cái nào. Điều này còn không phải là tượng trưng cho quý khí sao? Mẹ Quý nghĩ tới cái này thì càng ngày càng thoả mãn, nhìn đứa con thứ ba của mình nói: "Con phải đối xử tốt với Đan Hồng, con nếu như là học theo mấy đứa đàn ông khác đi trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, người làm mẹ này chính là người thứ nhất không tha cho con, có nghe hay không?" "Mẹ, mẹ nói đi đâu rồi, con làm sao có thể không đối xử tốt với vợ con." Quý Kiến Quân không khỏi nói. "Mẹ chính là nhắc nhở khuyên bảo con, trước đây Đan Hồng là làm không được tốt, có điều khi đó không phải là vẫn đang còn nhỏ hay sao? Con lại thường xuyên không ở nhà, thứ gì con bé cũng bị người khác so sánh, trong lòng tự nhiên tồn tại ấm ức, có điều hiện tại trưởng thành rồi, đều nhìn thấu, con nhìn xem, mẹ là nhìn thế nào cũng thấy tốt cả." Mẹ Quý cười nói. Quý Kiến Quân cười: "Mẹ mẹ cứ bận trước đi, con đi đón Đan Hồng." "Ừm, đi tới dưới chân núi chờ Đan Hồng là được, đừng đi lên biết không?" Mẹ Quý còn không quên căn dặn. Quý Kiến Quân gật gù đáp lại . Lúc Tô Đan Hồng xuống núi đã nhìn thấy anh, nhướng mày cười nói: "Kiến Quân, anh làm sao đến rồi?" "Đón em." Quý Kiến Quân tiếp lấy ấm nước của cô, cười nói, vẩy ấm nước trống rỗng , cái gì cũng không có. Tô Đan Hồng thì thuận cho anh dìu đi, nhìn sắc mặt của anh trong lòng cũng nắm chắc, có điều cũng không để ý tới, cái linh tuyền bên trong cơ thể của cô này thực sự quá mức quỷ dị, cô đều không biết phải bắt đầu nói từ đâu, hơn nữa nếu như nói rồi, Kiến Quân có thể coi cô là yêu quái hay không? Vì lẽ đó cô không có ý định nói việc này, người trong thôn nói cô là hồ đại tiên phụ thể, vậy thì là hồ đại tiên phụ thể đi. "Vợ, quả giống của chúng ta có thể sinh trưởng sao?" Quý kiến quân cười hỏi. Anh căn bản không tin cái kiến giải kia, cái gì hồ đại tiên, ở trong mắt anh, vợ anh chính là bí bách sinh ra phiền muộn nên ra ngoài đi dạo, nhìn một mảnh núi kia, đừng nói vợ anh, ngay cả anh cũng đều rạng rỡ trong lòng. "Có thể sinh trưởng." Tô Đan Hồng nhìn về phía anh cười nói. Quý Kiến Quân không nói gì, gật gù đỡ cô trở về. Hơn nửa tháng nay ông Tần đều đặn đem quả giống đưa tới, cũng trồng xuống, vết thương trên chân anh hiện cũng khôi phục bảy tám phần, làm hoạt động quá nặng thì không được, thế nhưng làm một người giám công vẫn là có thể . Đám quả giống đưa đến sau này của ông Tần, trong thôn gần như đã có người khác cũng liên lạc với ông Tần. Hiển nhiên, đây là nhìn vườn trái cây của anh xu thế lớn hơn, vì lẽ đó cũng muốn làm theo. Có điều những việc này không liên quan đến Kiến Quân anh, Quý Kiến Quân chỉ cần biết rằng, vườn cây này của nhà anh có thể sinh trưởng là được rồi. Hai người về nhà, Quý Kiến Quân đi nhà bếp bận bịu ngay, cơm tối ăn sủi cảo, buổi trưa Quý Kiến Quân đã gói, mỗi cái đều là da mỏng nhiều nhân. Rất nhanh, sủi cảo đã luộc chín rồi. Hiện tại khẩu vị của Tô Đan Hồng lớn hơn không ít, ăn 13 cái sủi cảo to, lúc này mới dừng miệng lại. Quý Kiến Quân còn ở bên khuyên cô: "Mới ăn có một ít như vậy mà! Ăn nhiều hơn chút nữa." Tô Đan Hồng bị anh khuyên lại ăn hai cái, sau đó đã ăn không vô, còn lại đều gắp vào trong bát của Quý Kiến Quân, vua dạ dày. "Kiến Quân, anh nghĩ kỹ phải đối đáp như thế nào với người trong thôn chưa?" Tô Đan Hồng ăn no, ngồi ở bên cạnh nhìn anh ăn, hỏi. "Đối đáp cái gì?" Quý Kiến Quân ngờ vực nên hỏi. Tô Đan Hồng nháy mắt, trong mắt mang theo vẻ giảo hoạt: "Nơi này của chúng ta thích hợp trồng cây ăn quả sao?" Quý Kiến Quân lắc đầu một cái: "Không thích hợp." Chỗ này của bọn họ tuy rằng không quá thiếu nước, thế nhưng cây lúc trước đều bị chặt hết, đến cả đất cũng bị bới sạch, có vài chỗ đã bắt đầu sa hóa, đừng nói trồng cây, trên núi ngay cả cỏ cũng chẳng thể sinh trưởng. "Vậy vườn cây ăn quả của chúng ta lại có thể sinh trưởng, anh nói nếu như bọn họ nhận thầu đất, lại bồi thường tiền, trồng quả giống không sống được, còn có thể không tìm đến anh sao?" Tô Đan Hồng nói. Cô đã bị người khác hỏi qua nhiều lần . Bị cô nói như thế, Quý Kiến Quân cũng là tỉnh táo lại, cau mày nói: "Việc này muốn anh nói thế nào?" Anh cả một điểm bí quyết đều không có. Có điều vừa nói như thế, Quý Kiến Quân cũng nhớ tới lời mẹ anh nói vào lúc chạng vạng, nhìn vợ anh nói: "Vợ, em nói một chút, cây ăn quả của chúng ta làm sao có thể sinh trưởng vậy?" "Em làm sao biết, mọi người ở bên ngoài nói em vượng nhà đây, Kiến Quân, anh xem em có khí thể của tiểu thư nhà địa chủ hay không?" Tô Đan Hồng ngồi thẳng, cằm nhẹ giương nhìn về phía anh nói. Quý Kiến Quân nhìn cô như vậy thì nở nụ cười: "Giống!" "Vậy là được, bọn họ nếu như hỏi anh bí mật, vậy anh lập tức nói anh cũng không biết, anh mới từ trong quân ngũ trở về thì anh có thể biết cái gì?" Tô Đan Hồng nhàn nhạt nói. "Được, đều nghe theo ý em." Quý Kiến Quân cười nói. Trong lòng Tô Đan Hồng còn có lời giải thích, chờ tới mấy gia đình trong thôn kia làm không xong, đến lúc đó cô ra tiền đem núi của bọn họ đều chuyển hợp đồng sang cô, mua của bọn họ một cái nhân tình, cũng không đến nỗi bọn họ đền đến chổng vó lên trời. Thế nhưng vườn trái cây này, nhà bọn họ nhất định phải là nhà cầm đầu, nếu không phải vậy thì đến lúc đó bán sẽ không được giá. Có điều những câu nói này hiện tại còn không cần nói với Kiến Quân nhà cô, chờ sau này nhắc lại với anh cũng không muộn. Dặn dò của Tô Đan Hồng quả nhiên là đúng lúc, còn chưa tới mấy ngày, người trong thôn đã mời Quý Kiến Quân đi ăn cơm . Trong lòng Quý Kiến Quân rõ ràng, cũng đi tới, còn mang tới cho một bàn thịt, không ăn không của người ta . Trên bàn rượu đã dò la Quý Kiến Quân. "Việc này à, tôi còn thực sự không biết, mấy người cũng biết tôi mới từ quân ngũ trở về, còn vì hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao xuống mà bị thương, ngay cả hoạt động đều làm không được, mỗi ngày lên núi chính là đi bộ vài vòng, vì vậy mấy người muốn tìm tôi bàn kinh nghiệm, vậy nhưng tôi thật là không có gì bí quyết cho mấy người." Quý Kiến Quân nói. Lời anh nói có thể đều là thật, thế nhưng mọi người không tin anh. Anh chồng của nhà ông Quý nói: "Kiến Quân à, quốc gia chúng ta đều đang đề xướng, để một phần trước tiên giàu lên, rồi lại lôi kéo một nhóm khác giàu lên theo, chúng ta nên hưởng ứng lời hiệu triệu đúng không nào?"