Chương 21. Một Nhà Quý Kiến Văn, Vân Lệ Lệ

Trọng Sinh 80 Làm Giàu Ký

Nam Phương Lệ Chi 07-12-2024 15:33:23

Quý Kiến Quân ngay lập tức nhíu mày, nhìn về phía em gái mình: "Vân Vân, em nói bậy cái gì đó!" "Em nói còn chưa rõ sao? Anh ba, anh đừng bị bộ dáng hồ ly tinh này của cô ta mê hoặc, dắt mũi anh!" Quý Vân Vân hừ nói. "Ngày thường tôi mang lại đây thịt dê thịt bò thịt heo còn có trứng gà, cô em chồng ngươi một miếng cũng không ăn đi, nếu không sẽ không nói những lời này, dù sao cũng là người sắp thi đại học nha." Tô Đan Hồng nhàn nhạt nói. Từ lúc về nhà tới giờ, ở trước mặt cô âm dương quái khí còn chưa tính, nhưng giờ trước mặt Kiến Quân lại giở trò này, nhìn thật chướng mắt! Cô hiếu thuận, nhưng không phải hiếu thuận với Quý Vân Vân ngươi, về nhà lâu rồi, bày bộ mặt khó ở cho ai xem! Quý Vân Vân nghẹn họng. Ngày thường đồ ăn mang sang làm sao không có phần cô ta? Lấy lí do sắp thi đại học cần bồi bổ, cô ta ăn nhiều nhất, hơn phân nửa đều vào bụng cô ta. Mới về mấy ngày mà nước da cô ta sẽ trắng hồng lên rồi... "Hóa ra là có ăn nha, đã ăn rồi, những lời này của cô là nói cho ai nghe?" Tô Đan Hồng ngữ khí nhàn nhạt như cũ. Mẹ Quý nghe được ồn ào bên ngoài liền đi ra, nhìn thấy con trai. "Kiến Quân con về rồi?"Mẹ Quý vui vẻ reo lên. "Mẹ, mẹ nhìn đi con mới nói có câu à mà người phụ nữ này đã xổ ra một tràng!" Quý Vân Vân bất mãn nói. Mẹ Quý làm bộ véo nàng: "Còn không mau về phòng đi!" Quý Vân Vân càng bất mãn, nói: "Dựa vào cái gì mỗi lần chị ta tới con phải tránh đi, dựa vào cái gì!" Tô Đan Hồng không nói chuyện. Quý Kiến Quân cau mày liếc mắt nhìn vợ mình một cái, Tô Đan Hồng không biết vì sao, trong lòng xót xa một trận, ý đây là đang trách cô? "Mẹ, ở nhà còn có việc, con về làm cho xong." Tô Đan Hồng nói, xoay người về nhà. "Vợ ơi..." Quý Kiến Quân vội vàng gọi người. "Đi thì đi, ai còn hiếm lạ cô ta tới!" Quý Vân Vân như một con gà chọi đá thắng, cười lạnh nói. "Con bé chết tiệt này, xem mẹ có đánh chết con không, đồ chị dâu ba ngươi cho đều chui hết vào bụng con, cái đồ bạch nhãn lang!" mẹ Quý tức đến nỗi vớ lấy cây chổi đánh đứa con gái suốt ngày kiếm chuyện gây sự này. "Mẹ, hôm nay giao thừa, mẹ dùng chổi đánh con là muốn con một năm xui xẻo, con mà thi đại học không đậu, đến lúc đó con nhất định sẽ oán trách mẹ!" Quý Vân Vân hét lớn. Mẹ Quý tức giận đến mức hét lên: "Đồ nha đầu chết tiệt, đợi qua năm mẹ xử lý con!" "Mẹ, đừng tức giận, Vân Vân vẫn còn nhỏ." Quý Kiến Quân nói, nói vậy thôi chứ cau màu trừng Quý Vân Vân. "Kiến Quân, con mau về an ủi Đan Hồng đi, mẹ bên này không có việc gì, khuyên nàng đừng chấp con nhỏ này." Quý mẫu vội vàng nói. Quý Kiến Quân lòng cũng định về, nhưng mà mới vừa sang, liền nói: "Đan Hồng sẽ không oán giận Vân Vân đâu." Mẹ Quý nói: "Mẹ hồi nãy ở trong phòng cũng loáng thoáng nghe dăm câu, mấy lời con nhỏ Vân Vân nói con đừng tin, Đan hồng hiện tại cùng trước kia không giống nhau, đối xử với ta và ba con không có chỗ chê, hàng xóm đều rõ, con nhỏ chết tiệt này đúng là cái đồ bạch nhãn lang mà, không cần quản nó làm gì, tương lai đem nó gả ra ngoài là xong việc." "Mẹ, người có phải mẹ ruột con không, con chưa thấy ai trọng nam khinh nữ như mẹ, bây giờ là xã hội mới, nam nữ bình đẳng, phản đối phân biệt đối xử!" Quý Vân Vân nói. "Vân Vân, em dám nói chuyện với mẹ như vậy!" Quý Kiến Quân nhíu mày nói. Quý Vân Vân vẫn biết sợ người anh ba tham gia quân ngũ này, hừ một tiếng, liền trở về phòng, cầm một hộp kem dương da soi gương bôi bôi trác trác. "Trong nhà còn có mấy hộp, đợi lát nữa con lấy mang lại cho mẹ." Quý Kiến Quân nhìn, liền nói. Quý Vân Vân mắt sáng lên. "Không cần không cần." mẹ Quý mẫu vội vàng nói: "Mấy cái này đều là Đan Hồng mang qua, bằng không con nhỏ này làm gì có đồ quý như vậy mà dùng?" "Hừ, có chút kem dưỡng da thôi chứ gì, con ở nhà chị dâu 4, chị ấy để con tự do lấy xài, chứ đâu như cô ta, đem qua có hộp kem dưỡng da mà phải cung phụng cô ta như gì!" Quý Vân Vân hừ nói. Mẹ Quý tức giận, đang muốn mắng chửi, bên ngoài truyền tới âm thanh. Quý Văn Văn, người tại thành phố Giang Thủy dạy học cùng với giáo viên tiểu học Vân Lệ Lệ ăn mặt thời thượng đem theo quà tết bước vào. Vân Lệ Lệ trong tay ôm cô con gái nhỏ, còn Quý Kiến Văn đang nói chuyện với mấy người cùng thôn ở bên ngoài. "Kiến Văn." Quý Kiến Quân ra cửa vừa thấy, nhìn em trai mình. Quý Kiến Văn nhìn thấy anh vui vẻ không thôi: "Anh ba, anh về lúc nào? Sao em không nghe mẹ nói?" "Mới về tối hôm qua." Quý Kiến Quân cười cười. "Anh ba." Vân Lệ Lệ cũng chào, nhưng nghĩ đến nhà ba mẹ Quý, cô ta liền nhăn mặt. Nếu không phải dịp tết, cô ta ước gì mỗi năm đều không cần về, bất quá quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có mấy ngày, nhịn một chút là được. "Anh tư, chị dâu tư." Quý Vân Vân thấy Vân Lệ Lệ đến, mặt mày vui vẻ. "Vân Vân, lại ôm cháu gái em giúp chị." Vân Lệ Lệ nói với Quý Vân Vân. "Dạ, cháu gái cưng có nhớ cô không." Quý Vân Vân vội vàng ôm đứa nhỏ, cười nói. "Mẹ, phía trước đang sửa đường sao? Đi bộ vào mệt chết đi được." Vân Lệ Lệ nói với mẹ Quý. Cả gia đình thằng tư về ăn tết làm mẹ Quý vui vẻ quá trời, nói: "Đúng là sửa đường, có đoạn ngắn thôi à, đi chút là tới, so với chị dâu ba con thường xuyên đi bộ lên trấn, chưa bỏ bằng gì." Vân Lệ Lệ nghe vậy bĩu môi, người đàn bà kia sao có thể bì với cô ta? "Mẹ, hiện tại mẹ mở miệng ra đóng miệng lại là Tô Đan Hồng, còn không phải chỉ cho ăn thôi sao, chút vậy đáng gì mà mẹ cứ nhớ thương cô ta hoài" Quý Vân Vân nói. Mẹ Quý trừng cô ta một cái. Vân Lệ Lệ cười cười: "Mẹ, con với Kiến Văn về, có mang về không ít quà Tết, đều là đặc sản của thành phố Giang Thủy, đặc biệt mang về cho ba mẹ nếm thử, đúng rồi, ba đâu rồi?" "Con có tâm." Mẹ Quý cười ha hả: "Ba con sáng sớm đã ra ngoài, ổng có việc bận bên ngoài, chiều mới về." Ngoài cửa Quý Kiến Quân cùng Quý Kiến Văn cũng vào. Ngắm con trai một lát, Quý mẫu vội nói: "Kiến Văn đi đường chắc mệt mỏi? Đi nghỉ đi, mẹ đi nấu trà gừng đường đỏ cho tụi con uống vào ấm người." "Mẹ, con nữa, con cũng muốn." Vân Lệ Lệ cười nói. "Không quên phần cô đâu." Quý mẫu cười ha hả nói, liền đi vào pha trà gừng đường đỏ. Quý Kiến Quân tán gẫu cùng Quý Kiến Văn, không biết vì sao, anh cảm thấy hơi nhàm chán, trước kia không như vậy, giờ anh cảm thấy mình như người ngoài vậy. "Mẹ, con về trước, con sẽ đưa Đan Hồng sang ăn cơm tối." Quý Kiến Quân hướng phía phòng bếp nói một câu, liền đi về. "Vân Vân, chú Ba sao lạ vậy? Có vẻ rất để tâm đến người phụ nữ kia?" Vân Lệ Lệ nói. "Cái gì người phụ nữ kia, đó là chị dâu ba!" Quý Kiến Văn nhíu mày nói. Vân Lệ Lệ bĩu môi, phớt lờ, chờ Quý Vân Vân trả lời.