Chương 6. Đẳng Cấp Bậc Thầy Thêu Thùa

Trọng Sinh 80 Làm Giàu Ký

Nam Phương Lệ Chi 07-12-2024 15:33:23

"Được, con ở một mình, có chó giữ nhà vẫn yên tâm hơn, trước kia ta cũng nói qua với con, con còn ngại dơ không thích." con dâu ba trở nên hiểu chuyện hơn, bà vừa lòng đồng ý chuyện nhỏ này. Rốt cuộc thì cũng là con dâu tự mình chọn, chỉ cần nàng chịu học hỏi, dụng tâm chăm sóc con trai bà, những sai lầm trước kia Tô Đan Hồng phạm phải bà liền không tính toán nữa. Lúc mẹ Quý ra về, miệng mang theo ý cưới, tay còn bưng một mâm sủi cảo. Thế cho nên ba Quý cảm thấy lạ, hỏi: "Không cùng con dâu ba cãi nhau sao?" Mỗi lần như vậy trước kia, bạn già của ông sẽ nổi giận đùng đùng, bởi vì qua vài lần mà con dâu vẫn chưa về, ông nghĩ sẽ ầm ĩ một trận, ai ngờ bà ấy trở về mà tâm trạng vẫn còn tốt, lại còn từ nhà con dâu mang về mâm sủi cảo. "Đan Hông không có đi lung tung, nó để ý thấy lần này Kiến Quân trở về không có nhiều quần áo, liền đi trấn trên mua vải tính toán may hai bộ quần áo mới, còn mua cả len sợi đan áo len cho Kiến Quân. Cùng bà chị bán vải học đan nửa ngày trời mới về nhà trễ." Mẹ Quý cười nói. Quý phụ nghe vậy, gật gật đầu. "Đây là Đan Hồng kêu ta mang về, ta nói không cần, nó một hai phải đưa cho được." mẹ Quý cười nói. Quý phụ nói: "Tối ăn cơm lại hấp lên mấy cái sủi cảo đi." "Ta mang bánh bột ngô cho nó trước đã." Mẹ Quý nói. Đem sủi cảo đặt trên bàn, liền bưng mấy cái bánh bột ngô sang cho Tô Đan Hồng, thời điểm quay về, mẹ Quý lại bưng một bát lớn canh trứng rong biển. Hiệu suất làm việc của mẹ Quý cực cao, nhanh chóng ôm cho cô một con chó con, một tháng tuổi, được nuôi tốt. Sau khi cảm ơn mẹ Quý, Tô Đan Hồng liền cho chó con cơm ăn, chó đen nhỏ này coi như "an cư lạc nghiệp" ở nhà cô. Lấy vải ra, Tô Đan Hồng bắt đầu làm quần áo, Quý Kiến Quân kích cỡ thế nào nàng ước chừng được, cũng đã ở chung mấy đêm muốn giả vờ không biết cũng không được. Tô Đan Hồng ngượng ngùng cầm kim chỉ bắt đầu tinh tế làm quần áo mới, vừa nghĩ đến Quý Kiến Quân, không biết anh có thích quần áo cô làm không? Quý Kiến Quân còn đang ở trên xe lửa, trước lúc lên tàu anh như thường lệ mua hai cái bánh quai chèo tính toán ứng phó ăn hai ngày đường, trên xe lửa có bán đồ ăn, bất quá hơi đắt, anh không nỡ bỏ ra. Ăn xong hai cái bánh quai chèo, bụng liền trống rỗng, đoạn đường kế tiếp đều ráng chịu đựng, mấy năm nay đều đi như vậy anh đã sớm quen rồi. Gối đầu trên balo, anh phát hiện có chút cộm, mở ba lô ra là một hộp đồ ăn, trong hộp đựng sủi cảo mà vợ anh đã chuẩn bị. Sủi cảo đều hấp lên để nguội rồi mới cho từng cái vào hộp, nhưng vợ anh không có nhiều kinh nghiệm, cứ nghĩ bỏ càng nhiều càng tốt, cho nên sủi cảo bị đầy, xếp lộn xộn, hình dạng có chút thảm, nhưng Quý Kiến Quân nhìn hộp sủi cảo này, trong lòng lại mơ hồ nhớ nhà. Trước kia mỗi lần về nhà, rời đi là cảm giác nhẹ nhõm, lúc này đây, Quý Kiến Quân phát hiện, chính mình vừa mới đi đã nhớ nhà. Đem nước sôi đổ vào, mùi hương bốc lên, cùng với nấu chín không có gì sai biệt lắm, so với việc gặm bánh quai chèo thì tốt hơn gấp ngàn lần rồi. Xử lý xong sủi cảo, đem hộp đồ ăn rửa sạch sẽ cất vào ba lô, sờ sờ ba lô lấy ra hai quả táo lớn, Quý Kiến Quân sửng sốt, càng thêm mong chờ lần về nhà tiếp theo. Không biết hiện tại vợ anh đang làm gì? Tô Đan Hồng đang làm gì? Đương nhiên là ở nhà toàn tâm may đồ đan áo len cho Quý Kiến Quân. Hiện tại trời đã chuyển lạnh, cô tranh thủ làm xong sớm gửi qua cho Quý Kiến Quân để anh ấy sớm mặc trên người. Việc này đối với cô chỉ là chút chuyện vặt, mười ngày cô đã làm xong hai bộ quần áo cùng một cái áo len, nói với mẹ Quý một tiếng, cô liền cầm đến bưu cục trên trấn gửi cho Quý Kiến Quân. Lần trước là lần đầu tiên lên trấn còn bỡ ngỡ, lần này Tô Đan Hồng quyết định phải từ từ dạo quanh chợ, dù sao quần áo cũng đã gửi xong, quần áo của cô vẫn còn nhiều, không có việc gì làm, cô liền dạo xem có cách nào kiếm tiền hay không. Đời trước cô mở một cửa hàng thêu, buôn bán khá tốt, mặc dù là đại ca giúp cô mở, nhưng cô đều tự mình kinh doanh. Tính toán làm lại nghề cũ cô đi dạo quanh một vòng, trong lòng chợt sinh ý niệm, bởi vì nàng phát hiện trấn trên chỉ có một cửa hàng thêu, sản phẩm bên trong không được tinh xảo, cô xem thật chướng mắt. Nếu là chính mình thêu, cửa hàng khẳng định buôn bán còn tốt hơn, chỉ là, cô thế yếu, bằng một mình cô làm gì có căn cơ mở phường thêu trên phố? Trước kia cửa hàng thêu thuê bốn tú nương, ở chỗ này, cô biết đi đâu kiếm người? Nếu là thêu ra tới cùng sản phẩm chỉ đến vậy, cô thật không chịu được. Hơn nữa, cô cảm thấy mình nên cẩn thận hành sự thì hơn. Vào cửa hàng thêu xem lần nữa, Tô Đan Hồng liền nghĩ kĩ rồi nói, quan sát kĩ những sản phẩm thêu, lại lướt nhìn giá, cô cảm thấy cô vẫn có thể kiếm thêm một ít tiền lo vật dụng trong nhà. . "Chưởng quầy, các ngươi có thu mua thêu phẩm không?" Tô Đan Hồng hỏi. Nữ lão bản cười cười, đi tới nói: "Gọi chị Hồng là được, chưởng quầy đây chính là cách gọi phong kiến rồi." Tô Đan Hồng nghe lời: "Chị Hồng, em có thể thêu tốt hơn so với những sản phẩm này, chị có thu không?" "Thu." Chị Hồng nghe vậy, nhìn nàng nói: "Bất quá em gái đây thật sẽ thêu thùa?" Tô Đan Hồng hiểu rõ chị ta có ý gì, dáng người mình quả thật không giống hình tượng một tú nương nên có: tinh tế. Ngón tay cũng thô, không một chút tinh xảo nào. "Chị có hàng mẫu không? Em thêu thử vài đường cho chị xem." Tô Đan Hồng nói. "Có." Chị Hồng gật đầu, bán tín bán nghi dẫn cô vào, có một bán thành phẩm, chị Hồng đưa cho nàng nói: "Em thử thêu cho chị xem." Tô Đan Hồng gật gật đầu, ngồi xuống sờ sờ mặt thêu, hơi nhíu mày, bề mặt chất lượng bình thường. Bất quá Tô Đan Hồng cũng chưa nói cái gì, rốt cuộc chị Hồng không có khả năng lần đầu đưa nàng một cái chất lượng tốt ngay được, dù sao cũng phải nhìn xem cô thật sự có năng lực không đã. Tô Đan Hồng nhã nhặn lịch sự ngồi xuống, thực nhanh liền tiến vào trạng thái, chị Hồng muốn nàng thêu cảnh hoa thơm chim hót, đây chỉ là cảnh giới đơn giản nhất, cô lúc sáu tuổi bắt đầu học thêu thùa liền lấy cái này luyện tập. Cho nên tốc độ cực nhanh, ngắn ngủn không đến một giờ cô đã đem muỗi kim cuối cùng châm xun. Nhìn thành phẩm chim hoàng anh sống động như thật, mắt chị Hồng sáng trưng, lúc này mới thật lòng đánh giá Tô Đan Hồng: "Em gái, thật không nhìn ra nha? Trình độ này phải học bao nhiêu năm đây?" "Không dối gạt gì chị Hồng, em nhân lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, trộm học một chút, dần dần cứ như vậy." Tô Đan Hồng đứng dậy, khiêm tốn cười nói. Đời trước cô sáu tuổi bắt đầu học, học ước chừng mười năm, mảng thêu thùa cô thiên phú không tồi, người khác thêu cần bút than phác họa trước, nhưng cô không cần, cô chỉ cần xem qua vài lần, là có thể thêu được, tốc độ cũng nhanh. Đây cũng là điểm duy nhất mà nương không cần nhọc lòng lo lắng cho cô. Nhưng mà chị Hồng kinh ngạc không tin, em gái này đây là học lỏm? Bậc thầy thêu thùa cũng chưa chắc bì lại với cô em này!