Chương 25. Một Bàn Đồ Ăn Vẫn Không Đủ Lấp Miệng Sao?

Trọng Sinh 80 Làm Giàu Ký

Nam Phương Lệ Chi 07-12-2024 15:33:23

Tô Đan Hồng nghĩ, trong tay cô vẫn còn một bộ bách điểu triều phượng, cô định giá phải hơn 1000. không sai biệt lắm có thể 3000. Số tiền này mua một căn phòng tốt, hẳn là đủ rồi đi? "Đan Hồng, em như thế nào im ru vậy?" Quý Mẫu Đan thấy cô xuất thần, liền nói. "Không có gì, em chỉ là đang nghĩ, không biết ba mẹ có cho tiền không, chưa cho thì tốt mà cho rồi thì cũng có lấy lại được đâu." Tô Đan Hồng nói. Quý Mẫu Đan cùng Phùng Phương Phương sắc mặt không được tốt, đây là sự thật, chưa cho thì tốt rồi, cho, bọn cô còn có thể làm gì? "Nhanh chuẩn bị đồ ăn đã." Tô Đan Hồng nói. Ba người ở trong bếp bận lu bù, về phần Vân Lệ Lệ, quản cô ta xuống giúp hay không, không cũng chả sao, cô cũng không đủ kiên nhẫn nói chuyện cùng. Bên ngoài. "Anh ba, năm sau em thi đại học rồi, sẽ cần mua nhiều tài liệu học." Quý Vân Vân nói với Quý Kiến Quân. "Ừ, em cố gắng học hành cho tốt." Quý Kiến Quân nhìn cô ta một cái, gật đầu nói. Quý Vân Vân xụ mặt xuống, mua tư liệu cần tiền a, anh không cho tiền em mua như thế nào? "Con đi vào giúp mấy chị dâu, tiền tư liệu mỗi năm sao thiếu phần con được?" mẹ Quý hiểu rõ tâm tư con gái, liền nói. Quý Vân Vân hừ nói: "Ba người còn chưa đủ sao? Con vào làm gì, tự mình làm mình khó chịu à!" Chắc chắn là Tô Đan Hồng xúi giục, chứ đường nào anh ba lại không cho tiền mình, hồi trước mỗi năm đều được 10 đồng! Quý Kiến Quân tiếp tục trò chuyện cùng Quý Kiến Nghiệp, Quý Kiến Văn, không đem lời em gái để trong lòng. Chuyện trước kia qua rồi thì thôi, nhưng giờ vợ thay đổi tốt hơn, hiểu chuyện, vậy mà em gái mình còn không tôn trọng, anh nhìn chướng mắt. Thấy anh ba không để tâm lời mình nói, không cho tiền, Quý Vân Vân tức giận đi tìm chị dâu tư. "Kiến Quân, con đừng trách nó, càng lớn càng không hiểu chuyện!" mẹ Quý nói với Quý Kiến Quân. Quý Kiến Quân cười cười. "Vợ thằng ba năm nay hiểu chuyện." ban Quý cũng mở miệng. Quý Kiến Quân gật đầu nói: "Ba, con biết, con sẽ sống với cô ấy thật tốt." Ba anh chưa bao giờ nói những chuyện này, nhưng lần này lại khen vợ anh hiểu chuyện trước mặt các anh em khác, có thể thấy được vợ thật sự hiếu thuận, làm ba cảm động. Quý Vân Vân vào phòng, Vân Lệ Lệ liền hỏi cô ta: "Làm sao lại tức giận như vậy?" "Còn không phải do cái đồ hồ ly tinh kia, chị tư, chị không phải không biết, năm rồi anh ba trở về đều sẽ cho em mười đồng, năm nay bị mụ hồ ly kia mê hoặc, em mở miệng xin, ảnh phớt lờ cho qua chuyện!" Quý Vân Vân cả giận. Vân Lệ Lệ ngực nghẹn đố kị, chỉ là không biểu hiện ra ngoài, nói: "Nói cũng lạ, Tô Đan Hồng sao lại có thể thay đổi như vậy? Không biết đã làm gì? Ra tay còn hào phóng như vậy?" Một bao lì xì liền 1 hào, trong thành mọi người đều vậy, ở nông thôn bao lì xì ba xu đã là không tồi rồi. "Ai biết cô ta có phải bị hồ ly bám vào không, còn thêu thùa, người trong thôn đều qua học, bất quá không ai học được, chén cơm này mình cô ta nuốt trọn, thường cầm thêu phẩm lên cửa hàng thêu trấn trên bán, nghe nói một bức một trăm đồng, nửa tháng thêu xong một bức!" Quý Vân Vân ghen ghét không thôi nói. "Một bộ thêu phẩm một trăm đồng? Đây là nửa tháng, vậy một tháng hai bức, chính là 200 đồng?" Vân Lệ Lệ trừng lớn mắt. Tiền lương bọn họ một tháng được nhiêu? Mới mười chín đồng tám hào bảy xu! "Chị dâu không cần kinh ngạc, em cũng không biết phải thật không, nghe người ta nói vậy." Quý Vân Vân nói. Vân Lệ Lệ đương nhiên biết cái gì là thêu phẩm, thật sự có thể bán với giá trên trời, nhưng mấu chốt là có thể thêu ra được, cô ta tự nhận mình không có bản lĩnh đó. "Trước kia chị ta có học qua?" Vân Lệ Lệ hỏi, cô ta mới vào cửa không mấy năm đâu, nên không rõ. "Học cái gì, nói là trộm học mấy năm, ai biết rốt cuộc sao lại thế này, em cảm thấy là bị hồ đại tiên bám vào người!" Quý Vân Vân nhỏ giọng nói. Vân Lệ Lệ liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Cô đã học cao trung rồi, thế mà lại đi tin cái này?" "Em vốn dĩ cũng không tin, chính là nếu không phải bị hồ đại tiên bám vào người, chị dâu xem chị ta sao có thể thay đổi thành bộ dáng hồ ly quyến rũ như vậy được, hoa khôi trường em da cũng không mịn như chị ta, mềm như nước vậy." Quý Vân Vân nói. Vân Lệ Lệ lúc nãy cũng thấy, thật quá nõn nà, chút nữa còn nhận không ra người. Đây là Tô Đan Hồng lôi thôi, lếch thếch mặt đầy dầu mỡ sao? Lúc lấy bao lì xì có tới gần, người chị ta còn có mùi thơm, không biết dùng dầu gội gì, nhưng khẳng định là đồ tốt! "Vân Vân, em đừng cùng chị ta đối nghịch, hiện tại đều dựa vào chị ta bên kia, ngay cả chú ba còn như vậy, em nếu vẫn như cũ, cái gì tốt đều không đến lượt em đâu." Vân Lệ Lệ tròng mắt vừa chuyển, liền nói. Quý Vân Vân nói: "Chẳng lẽ còn muốn em đi dập đầu nhận sai với cô ta?" "Cũng không phải thật sự cúi đầu? Ý chị là, em phải moi được lợi ích từ chỗ chị ta, nếu không thì thiệt thòi lớn nha." Vân Lệ Lệ giúp cô ta vẽ đường . Không biết chị dâu em chồng tâm sự cái gì, lúc Quý Vân Vân ra ngoài mặt liền mang theo ý cười, lại còn vào bếp hỗ trợ, cô ta đã lại hỗ trợ, Phùng Phương Phương cũng không khách khí đưa thau nước bẩn cho cô nàng đem ra ngoài đổ. "Anh ba của cô thật bản lĩnh nha, lên núi còn bắt được gà rừng, hôm nay bàn ăn lại có thêm món mặn đi?" Một thím đi ngang qua thấy, liền nói với cô ta. Đầu năm đã khá hơn nhiều, nhưng không phải nhà nào mỗi ngày đều có thịt ăn, ăn tết đương nhiên là có, nhưng cũng không nhiều lắm. Quý Vân Vân sửng sốt: "Gà rừng? Đâu ra." "Là anh ba cô bắt được, nhiều người thấy hắn xách gà trở về." thím ta cười ha hả nói xong, liền đi rồi. Quý Vân Vân trong lòng nghiến răng nghiến lợi, được lắm, bắt được gà rừng vụng trộm giữ ăn, rồi lại bên này ăn cơm trắng! Vào phòng bếp, cô ta không hỏi, chờ mọi người ngồi quanh bàn ăn, Quý Vân Vân liền làm khó dễ: "Chị ba, em nghe Hứa đại thẩm nói chị cùng anh ba lên núi bắt được gà rừng? Sao không mang sang đây một miếng xào để mọi người cùng ăn?" Lời này vừa nói ra, một bàn yên phăng phắc. Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan còn có Vân Lệ Lệ ánh mắt đều lập loè nhìn qua Tô Đan Hồng. Tô Đan Hồng đón nhận tầm mắt của bọn họ, đối với Quý Vân Vân cười nhạt nói: "Gà rừng kia tôi đang hầm trên bếp, anh ba cô dãi nắng dầm mưa, thừa dịp trở về tôi tính toán bồi bổ cho anh ấy, nên không mang lại đây." Thức ăn trên bàn có một nửa là góp đấy, còn muốn gây chuyện?! "Mười mấy món ăn còn không đủ lấp miệng con sao." Mẹ Quý trừng mắt đứa con gái hay thích gây chuyện nói . Quý Vân Vân thiếu chút nữa không ngồi nổi, trộm dấu đồ riêng còn hung hăng ngang ngược như vậy! Quý Kiến Quân đem bình rượu ra, mời ba Quý, còn có ba anh em cười nói: "Ba, anh cả anh hai, Kiến Văn, đêm nay chúng ta không say không về." "Được." Quý Kiến Quốc, Quý Kiến Nghiệp, Quý Kiến Văn đều cười, ba Quý cũng gật gật đầu.