"Uhm, không đi." Quý Kiến Quân gật đầu, đánh giá bức tường mà bọn họ đã xây xong, nói: "Tường này xây lên vẫn bỏ đi không ít gạch đá."
"Cũng hao không ít, có điều những khối gạch vỡ này đều có thể dùng, gộp lại cũng tạm ổn." Cha Quý liếc mắt nhìn anh, thấy anh không có chuyện gì lớn, lúc này mới nói.
Còn có Hứa Ái Đảng, Quý Hồng Quân cũng đều không có chuyện gì với việc Quý Kiến Quân từ chức thì nói gì nữa, hơn nữa vườn trái cây hiện tại này là tình hình gì, bọn họ cũng đều nhìn thấy, đây khẳng định là sắp phất lên, Quý Kiến Quân trở lại mà nói thì vừa vặn, không thì một mảnh vườn ăn trái lớn như vậy, dựa vào Tô Đan Hồng còn thêm cha Quý mẹ Quý khẳng định sẽ không trấn giữ được.
Đối với việc xây tường, Quý Kiến Quân đúng là nóng lòng muốn thử, có điều bị cha Quý ngăn lại: "Con đừng làm, chờ thương thế trên người con tốt rồi thì hãy lại làm, lúc đó cha cũng không ngăn con."
Bởi vì đi công vụ bị thương mới từ chức, mọi người cũng đều đã biết rồi.
Bởi vậy đều nói với Quý Kiến Quân, để vết thương khỏi rồi lại tới.
Vết thương trên ngực của Quý Kiến Quân đã không quá đáng lo, còn trên đùi xác thực cần tiếp tục dưỡng, vì vậy cũng không cưỡng cầu.
Tán gẫu với mọi người nữa giờ, Quý Kiến Quân đã xuống núi quay về.
Về đến nhà, anh lập tức đem chuyện vườn cây ăn trái nói qua một lần: "chúng ta còn có nhiều nơi chưa trồng cây như vậy, vợ à, em nói trồng cái gì thì tốt đây?"
"Anh xem mà làm thôi, có điều em rất thích ăn anh đào, lại trồng nhiều thêm một ít." Tô Đan Hồng nói.
"Được, anh đã xem một chuyến, vườn cây của chúng ta còn chưa có cây đào." Quý Kiến Quân nói.
"Vậy thì tiếp tục trồng ít đào quả, đúng rồi, lại trồng ít quả dâu, em cũng rất thích ăn." Tô Đan Hồng suy nghĩ một lát, nói.
"Hiện tại thời gian này có chút không đúng vụ, chúng ta chờ đầu xuân sang năm thì trồng?" Quý Kiến Quân hỏi.
"Không có việc gì, anh cứ việc trồng là được, hỏi ông chủ Tần xem có quả giống hay không, để ông ấy cho người chở tới đây." Tô Đan Hồng nói.
Có linh tuyền trong tay, cô một chút cũng không lo không trồng ra được cây quả giống.
"Đan Hồng, chúng ta không vội? Thương thế chân anh còn chưa khỏi, nếu như hiện tại trồng, vậy thì lại phải thuê người lên núi tưới nước." Quý Kiến Quân nói.
Tô Đan Hồng nhìn hắn, tức giận nói: "Em thật không có định để anh đi gánh nước tưới cho cây giống, một ngày muốn gánh bao nhiêu nước? Một mình anh bận cả một ngày thì đừng mong làm chuyện khác!"
Mấu chốt nhất chính là, cô làm sao cam lòng để Quý Kiến Quân đi làm việc này? Một chút tiền công đã có thể giải quyết, vậy thì không cần tự thân đi làm.
"Đan Hồng." Quý Kiến Quân còn có thể không hiểu ý tứ của vợ anh sao? Đây là không nỡ để anh đi làm loại việc này.
Tô Đan Hồng nhìn dáng vẻ này của chồng thì nói: "Loại chuyện gánh nước làm việc v. v chờ chân anh khỏi hoàn toàn rồi nói, hơn nữa sau này cắt tỉa cành lá v. v, những việc đó cũng đều cần anh làm, em là làm không nổi, cũng không leo cây được, anh vẫn là đi ra ngoài tìm người học hỏi, những việc này cũng là việc, cũng là việc then chốt xem vườn cây của chúng ta có thể lớn lên khỏe mạnh hay không, em cảm thấy Kiến Quân anh nên đi học những việc này."
Cô cảm thấy vẫn không nên đả kích lòng tự tin của nam nhân, vì vậy nên chỉ có thể đề nghị một cách uyển chuyển.
Quý Kiến Quân bị cô nói đến sững sờ, anh đúng là quên mất việc này.
Quả là, so với những việc gánh nước, ông chủ vườn cây như anh xác thực là nên đi học những thứ có ích.
"Những việc thuê người, cả năm trôi qua cũng tốn bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa cũng không phải là năm nào cũng cần, chờ cây giống sống, cơ bản đã không cần lại đi tưới nước, dùng không bao nhiêu tiền, chúng ta dùng thời gian này đi học hỏi quản lý vườn cây, đây mới là trọng yếu nhất, Kiến Quân, anh nói xem?" Tô Đan Hồng hỏi anh.
"Vợ, sao em thông minh như vậy?" Quý Kiến Quân bỗng nhiên tỉnh ngộ, tựa như xô mây mù thấy trời quang vậy, hai mắt tỏa sáng nhìn vợ anh.
"Em chỗ nào là thông minh, em chỉ là tùy việc mà suy xét thôi, đến lúc vườn trái cây của chúng ta khẳng định sẽ làm lớn hơn, không chỉ vườn trái cây sẽ làm lớn, nông trại gà cũng phải làm lớn, những thứ này đều cần người, chúng ta chỉ cần học quản lý những người trong tay là được, những thứ khác không cần chúng ta làm, bọn họ sẽ quản lý thỏa đáng cho chúng ta, không như vậy chúng ta lập tức đổi người, những điều này đến lúc chúng ta gặp bọn họ đều nói rõ ràng, chẳng qua bởi vì là người trong thôn thì có thể thiên vị." Tô Đan Hồng nói.
Mẹ của cô đời trước đã ân cần dạy bảo cô một cách tận tâm thuật phóng quyền, chỉ cần kiểm soát tốt vài bà tử quản việc, các tiểu nha hoàn bên dưới cũng không cần cô quá để ý tới, một tầng quản một tầng là được rồi.
Bọn họ hiện tại muốn làm vườn trái cây, vườn trái cây lớn như vậy khẳng định không thể tự thân làm, thuê người là tất nhiên, có điều Kiến Quân nhà cô vẫn chưa thể tỉnh táo lại ngay lập tức, nhưng cũng không có chuyện gì, cô có thể chỉ điểm anh ấy một chút.
"Những việc này đều giao cho anh, anh đi làm." Quý Kiến Quân không nói hai lời.
"Em nếu như muốn gánh trách nhiệm thì không gì tốt hơn, những chuyện này đều là chuyện đắc tội người khác, em mới không tự nguyện làm đâu." Tô Đan Hồng liếc anh một cái.
Đàn ông không thể bác bỏ anh ta nhiều, trách nhiệm cùng với quyền hạn của đàn ông phải cho anh ta, như vậy anh ta mới có thể tự tin hơn, càng suy nghĩ vì gia đình hơn.
Trái tim Quý Kiến Quân đã nóng hầm hập, cùng vợ thân mật một lát, anh lập tức đến thôn ủy gọi điện thoại.
Lão Tần trong điện thoại vừa nghe nói anh từ chức, thay anh tiếc nuối một phen, tán gẫu một hồi, lúc này mới tiến vào chủ đề.
"Ông Tần, cháu còn muốn một ít quả giống, chính là cùng phẩm chất mà lần trước ông đưa tới." Quý Kiến Quân nói.
"Không thành vấn đề, cháu muốn dạng gì, chỗ này của ông nếu là không có, ông cũng có đường khác chuẩn bị đến cho cháu, cháu yên tâm, quả giống đưa cho cháu, những thứ đó đều là tốt nhất." Ông Tần nói.
Quý Kiến Quân lập tức đem quả giống mong muốn báo cho ông ấy, số lượng cũng không ít, lần này gần như muốn chia hai xe đưa tới.
"Những cây lần trước đưa tới sống bao nhiêu?" Ông Tần hỏi.
"Đều sống cả." Quý Kiến Quân cười nói.
Ông Tần sững sờ, ngay lập tức nở nụ cười: "Được đó, xem ra bọn cháu thích hợp trồng cây, xong nhé, ngày mai ông có thể cho người đưa trước một xe qua cho cháu, có điều mầm anh đào còn có quả dâu chuyển chậm một chút, ông đi nơi khác chuẩn bị cho cháu."
"Vâng." Quý Kiến Quân đáp lại.
Cúp điện thoại, Quý Kiến Quân thanh toán một đồng tiền điện thoại, có chút đau lòng, trong lòng tính toán lúc nào thì nhà mình cũng lắp một cái, chẳng qua nơi này của bọn họ còn chưa có điện đây, buổi tối còn phải đốt đèn dầu, không thuận tiện lắm.
Lúc anh trở lại, Tô Đan Hồng đã ở nhà bếp nấu cơm, nấu một nồi thịt bò hầm củ cải, chia một bàn nhỏ ra nói: "Kiến Quân, anh mang sang cho mẹ."
Quý Kiến Quân cười, lập tức bê sang cho mẹ anh.
"Nói Đan Hồng không cần đặc biệt làm thêm thịt mang sang, con cùng với nó mới cần bồi bổ." Mẹ Quý nói.
"Đây là Đan Hồng hiếu kính mẹ cùng cha, hơn nữa cha hiện tại mỗi ngày cũng làm không ít việc, thế nào cũng phải để ông ấy ăn một ít." Quý Kiến Quân cười nói.
Mẹ Quý cười, lúc này mới không nói gì.
Lúc chạng vạng thì cha Quý trở lại, còn kém chột chút là tới giờ cơm, nhìn thấy thịt bò hầm bày trên bàn, nói: "Nhà thằng ba cầm sang à?"
"Ngoại trừ Đan Hồng còn có thể là ai? Con bé kêu Kiến Quân đưa tới." Mẹ Quý cười.
Cha Quý gật gù, ăn thịt bò hầm củ cải đến ba chén cơm lớn: "Đúng là mùi thịt hầm của nhà thằng ba!"