Chương 34: Ước gì có thể xé nát ông ta, giết ông ta
Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc
Dư Phất01-07-2025 04:58:39
Tiêu Minh Nguyệt thấy ông ta giả chết hừ lạnh một tiếng:
"Lý Mạn Hồng vì ông mà chết, ông bị bắt vào tù theo lý thường là chuyện phải làm. Ông ở ngục giam bị người ta hại chết, lại càng không có chút xíu liên quan nào đến nhà tôi, sao ông lại chạy tới nhà tôi gây sự?"
Trương Lai Phúc vẫn không hé răng, ông ta là bị người ta hạ độc vào thức ăn mà chết.
Mà trước khi ông ta ăn cơm, trong đầu đều nghĩ chính là oán trách cả nhà Tiêu Kiến Chương, nếu Tiêu Kiến Chương an phận gánh tội thay cho ông ta, ông ta đã không bị bắt.
Ăn đồ ăn bị hạ độc, ông ta đau tới mức lăn lộn trong tù, đồng thời trong lòng rất hận, nhưng ông ta lại không biết là ai muốn giết ông ta, trong đầu hận chỉ còn lại người Tiêu gia.
Cho nên ông ta biến thành lệ quỷ, lập tức muốn tới tìm người Tiêu gia báo thù trước tiên.
Bây giờ có hung thần Tiêu Minh Nguyệt ở đây, đương nhiên là ông ta không dám nói những lời này.
Nhưng lúc này Tiêu Minh Nguyệt lại mở miệng, chỉ nghe cô nói: "Tôi nói ông chính là tên ngốc, đồ nhát gan."
Trương Lai Phúc bị những lời này của cô làm cho tức giận, ngẩng đầu hung ác nhìn Tiêu Minh Nguyệt.
Đương nhiên là Tiêu Minh Nguyệt không sợ, cô nhàn nhã ngồi ở đó, lại nói:
"Chính ông bị người ta tính kế cũng không biết, không phải kẻ ngốc thì là gì? Ông chết biến thành lệ quỷ không dám đi tìm người chân chính hại ông, lại tới tìm nhà chúng tôi gây sự, không phải nhát gan thì là gì?"
"Cô nói cái gì? Tôi là bị người ta tính kế sao?"
Cuối cùng Trương Lai Phúc cũng mở miệng, Tiêu Minh Nguyệt tràn ngập hưng phấn nói ra suy đoán của mình với ông ta:
"Ông và Lý Mạn Hồng làm chuyện đó ở kho hàng cha tôi trông giữ, là ai đề nghị ông?"
Trương Lai Phúc nhếch miệng, hung ác trong mắt càng ngày càng nồng.
Tiêu Minh Nguyệt rất hài lòng đối với chuyện này, hơi thở lệ quỷ trên người Trương Lai Phúc vừa rồi gần như bị mình đánh không còn, cô muốn chính là Trương Lai Phúc biến thành lệ quỷ lần nữa.
"Lưu Hồng Binh chủ nhiệm ủy ban cách mạng của thị trấn đúng không?" Cô hỏi.
Lần này khí đen trên người Trương Lai Phúc chậm rãi dày đặc hơn, Tiêu Minh Nguyệt nhếch miệng cười, vô cùng xán lạn.
Nhưng nói ra những lời sai lệch quá nhiều, chỉ nghe cô nói: "Rất hận đúng không? Ước gì có thể báo thù, xé nát ông ta, giết ông ta."
"Sao tôi có thể tin tưởng những chuyện cô nói là thật?" Trương Lai Phúc hỏi.
Tiêu Minh Nguyệt
"Lưu Hồng Binh bảo Lý Mạn Hồng tìm ông viết thư tiến cử, tôi tin Lưu Hồng Binh cũng nói chuyện Lý Mạn Hồng với ông. Nhưng ông không biết là, Lưu Hồng Binh tặng cho Lý Mạn Hồng một túi sữa mạch nha, bên trong có thuốc khiến người ta đột phát bệnh tim. Cho nên Lý Mạn Hồng mới chết."
"Thật ư?" Trương Lai Phúc hỏi, lệ khí trên người ông ta càng ngày càng nồng.
Tiêu Minh Nguyệt nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên là thật, hay là tôi gọi Lý Mạn Hồng tới, ông tự mình hỏi nhé?"
Tiêu Minh Viễn đứng một bên mấp máy môi, em gái anh ta giỏi nói dối như vậy từ khi nào thế, trong sữa mạch nha có thuốc khiến người ta đột phát bệnh tim, rõ ràng đây chỉ là suy đoán.
Bên này Trương Lai Phúc suy nghĩ một lát mới nói: "Được, cô gọi Lý Mạn Hồng tới đây đi."
Thực ra ông ta đã cơ bản tin tưởng lời Tiêu Minh Nguyệt nói, chẳng qua không muốn tin tưởng mình thật sự bị người ta tính kế mà thôi.
"Được thôi!"
Tiêu Minh Nguyệt lấy bút máy và giấy sách bài tập ra vẽ bùa gọi hồn, theo tay vung lên phù triện bốc cháy, mà Trương Lai Phúc lập tức cảm nhận được mình như bị sức mạnh kéo đi, muốn đi về phía Tiêu Minh Nguyệt.
Tiêu Minh Nguyệt thấy thế vung tay với ông ta, loại cảm giác bị kéo đi này lập tức biến mất.
Đúng lúc này, Lý Mạn Hồng bay đến bên ngoài sân nhà Tiêu gia, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
"Em gái Tiêu gia."
Người Tiêu gia nhìn về phía truyền đến giọng nói, lại là một hồn ma bay tới, hiện giờ bọn họ không còn sợ hãi kinh ngạc nữa.
Nhưng mà Trương Huệ Lan nhỏ giọng nói với Tiêu Kiến Chương: "Hình như cô ta mặc đồ của đứa út."
Tiêu Kiến Chương gật đầu tán thành, nhưng mà hai người đều không nói gì nữa, rõ ràng là tình hình hiện giờ chuyện quần áo không quan trọng nữa.
"Cô vào đi!" Lúc này Tiêu Minh Nguyệt nói.
Mà Lý Mạn Hồng hơi sợ nhìn Lục Tranh, dương khí trên người anh quá nướng quỷ, cô ta không dám tới gần.
"Không sao, cô vào đi." Tiêu Minh Nguyệt lại vẫy tay với Lý Mạn Hồng.
Lý Mạn Hồng thật cẩn thận cách xa Lục Tranh mấy mét mới nhẹ nhàng bay vào, Lục Tranh đứng ở đó mặt không chút biểu cảm.