Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc
Dư Phất01-07-2025 04:58:38
Loại chuyện như nhóm lửa này không thể để cô làm.
Tiêu Minh Nguyệt đoán được tâm tư của bà ấy, cười nói:
"Mẹ, sau này cho dù con biến thành thần tiên, cũng là con gái của mẹ, cũng phải nhóm lửa cho mẹ."
Trương Huệ Lan nở nụ cười: "Như vậy không được, con gái mẹ biến thành thần tiền, thì không thể nhóm lửa, nói ra sẽ khiến thần tiên khác cười mất."
Những lời này khiến Tiêu Minh Nguyệt vui vẻ, cười khanh khách theo.
Lúc này một giọng nói truyền đến: "Ồ, hai mẹ con nói gì mà vui vẻ như vậy."
Tiêu Minh Nguyệt và Trương Huệ Lan quay đầu nhìn về phía cửa, thì thấy thím Trương nhà bên dựa người vào khung cửa, tươi cười trên mặt hai mẹ con đều phai nhạt đi một chút.
Thím Trương này là loa to nổi tiếng trong thôn.
"Ăn chưa?" Trương Huệ Lan hỏi.
"Còn chưa nấu." Thím Trương liếc mắt nhìn Tiêu Minh Nguyệt đang nhóm lửa, nói: "Minh Nguyệt nhà cô càng ngày càng thủy nộn, cả trấn Thanh Hà chúng ta đều không tìm ra được cô bé nào xinh đẹp hơn Minh Nguyệt nhà cô."
Trương Huệ Lan cười nói: "Những lời này tôi không dám nhận đâu."
Thím Trương rời đề tài: "Tối qua gió đúng là to, khiến cây đại thụ ở cửa thôn bị gió thổi gãy."
Nói xong bà ta lại nhìn bên ngoài một lát, hạ giọng nói: "Tôi nghe người ta nói là oan hồn của thanh niên trí thức Lý kia đến, tìm Trương gia báo thù."
Tiêu Minh Nguyệt và Trương Huệ Lan biết chân tướng nhất thời không biết nói tiếp với bà ta kiểu gì, nhưng mà thím Trương không có ý để bọn họ nói tiếp, lại nhỏ giọng nói:
"Tôi cảm thấy cũng là Trương gia đáng đời, sao Trương Lai Phúc kia lại xấu xa như vậy?"
Trương Huệ Lan nghĩ tới Tiêu Kiến Chương suýt nữa trở thành tội phạm giết người, lập tức nghiến răng nói:
"Người đang làm thì trời đang nhìn, làm chuyện táng tận lương tâm sớm muộn gì cũng gặp báo ứng."
Thím Trương gật đầu theo, lúc này loa to trong thôn vang lên: "Alo alo, Lục Tranh, Lục Tranh, đến trụ sở của thôn nghe điện thoại, Lục Tranh đến trụ sở của thôn nghe điện thoại."
Tiêu Minh Nguyệt và Trương Huệ Lan nghe thấy cái tên Lục Tranh trong loa to, vẻ mặt đều sửng sốt, trong thôn không có họ Lục đúng không?
Nhưng mà chuyện không liên quan tới bọn họ, hai người đều không thèm để ý.
Mà thím Trương vốn sửng sốt một lát, sau đó nói: "Lục Tranh này không phải là cháu ngoại của ông Tần ở chuồng bò đấy chứ?"
Tiêu Minh Nguyệt và Trương Huệ Lan lại sửng sốt, thì nghe thím Trương nói: "Hai người không biết sao? Tối qua tôi còn thấy xe của cậu ta đỗ ở cửa nhà hai người mà."
Tiêu Minh Nguyệt đã sớm nghĩ tới, có người sẽ hỏi chuyện tối qua.
Tuy bùa cách âm của cô có thể đoạn tuyệt âm thanh trong sân không truyền ra ngoài, nhưng chuyện tối qua Lục Tranh đến nhà cô không giấu diếm được.
Trong thôn không có giải trí gì, có một chút việc cũng sẽ bị người ta chú ý.
Chỉ nghe cô nói: "Cha cháu quen biết với ông Tần, tối qua có chút việc cần đến trong trấn, nên ông Tần bảo cháu ngoại ông ấy đưa chúng cháu đến trong trấn."
Hôm nay thím Trương tới là muốn nghe chuyện tối qua, mở miệng định hỏi gì đó đó lúc này Trương Huệ Lan lại nói:
"Nhà chị nấu cơm xong chưa?"
Thím Trương biết bà ấy là không có ý tiếp tục nói chuyện, nên thức thời rời đi, hai mẹ con tiếp tục nấu cơm.
Chỉ một lát sau nấu cơm xong, người một nhà cùng nhau ăn cơm.
Cơm vừa mới ăn được nửa bóng dáng màu xanh xuất hiện ở cửa sân nhà bọn họ, là Lục Tranh.
Tiêu Minh Viễn đứng dậy đi qua: "... Ăn chưa?"
Anh ta đột nhiên nhớ ra, mình còn chưa biết đồng chí giải phóng quân này tên là gì.
"Tôi tên là Lục Tranh." Lục Tranh tự giới thiệu trước, sau đó nói: "Tôi có chút việc tìm đồng chí Tiêu Minh Nguyệt."
"Tiến vào trước đi."
Tiêu Minh Viễn dẫn người vào trong sân, lại cầm ghế để anh ngồi xuống, còn mời anh cùng ăn cơm.
Nhưng Lục Tranh từ chối, Tiêu Minh Nguyệt đứng dậy nói: "Chúng ta vào trong phòng nói đi."
Không thể người một nhà bọn họ ăn cơm, để Lục Tranh đợi được.
Lục Tranh đi theo Tiêu Minh Nguyệt đi vào phòng của cô, dù sao cũng là phòng con gái, anh không đánh giá nhiều nhưng vẫn có thể cảm nhận được phòng rất sạch sẽ, còn bày hoa hồng nhạt trên núi ở trên bàn làm tăng hơi thở thanh xuân cho căn phòng.
"Tôi vừa mới nhận được điện thoại." Anh nói: "Tối qua sáu đoàn viên văn công của quân khu thủ đô khi đang diễn đột nhiên biến mất khỏi hư không."
Khi anh nói chuyện vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Tiêu Minh Nguyệt vẫn thấy được vẻ nghiêm trọng từ trong mắt anh.