Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc
Dư Phất01-07-2025 04:58:38
Lục Tranh bị hỏi đến sửng sốt, mà Tiêu Minh Nguyệt ở bên cạnh vẻ mặt bỡn cợt nhìn truyện cười của anh.
"Rất xin lỗi, không thể trả lời." Nói xong anh bước đến bên cạnh xe lên xe, Tiêu Minh Nguyệt cười ha ha cũng theo lên theo.
Lục Tranh khởi động xe thấy cô còn đang cười, thì lạnh giọng hỏi: "Rất buồn cười sao?"
Đối diện với anh cố bày ra mặt lạnh, Tiêu Minh Nguyệt không sợ hãi một chút nào, rất phối hợp gật đầu:
"Rất buồn cười."
Lục Tranh: "..."
Lục Tranh dứt khoát không để ý tới cô nữa, lái xe đi về phía nhà ga.
Đến nơi xong, Tiêu Minh Nguyệt đưa một túi đồ ăn cho Vương Thúy Hoa, lại lấy 50 tệ trong túi áo ra nhét vào tay cô ta.
Khi rời nhà Trương Huệ Lan nhét cho cô 100 tệ, nói là lộ phí đi đường.
"Không, không, chị không thể nhận được." Vương Thúy Hoa vội vàng từ chối.
Tiêu Minh Nguyệt lại nhét tiền vào tay cô ta: "Tiền này xem như em cho chị vay, sau này chị trả cả vốn lẫn lãi cho em là được."
Vương Thúy Hoa nắm chặt tiền trong tay, sau đó khịt mũi nói: "Được, sau này chị sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho em."
Số tiền này rất quan trọng đối với cô ấy, cô ấy mua vé xe xong trong tay không còn tiền, có lẽ sau này phải ăn ngủ đầu đường.
Tiêu Minh Nguyệt cười ha ha: "Chị Thúy Hoa, chị có mệnh cách đại phú đại quý, kiên trì tiếp chị sẽ có nhân sinh khác biệt."
Vương Thúy Hoa không nghĩ tới cô có thể nói ra những lời như vậy, nhưng mà vẫn liên tục gật đầu:
"Minh Nguyệt, ân tình của em cả đời này chị đều sẽ nhớ rõ."
Tiêu Minh Nguyệt vẫy tay, hai người tạm biệt.
Lại lên xe, Lục Tranh vừa khởi động xe vừa hỏi cô: "Vì sao lại giúp cô ta như vậy?"
Tiêu Minh Nguyệt nhàn nhã dựa vào ghế ngồi, xe một túi hoa quả khô nói: "Đầu tư, cô ấy có mệnh đại phú đại quý, bây giờ chỉ là rồng nằm ở khu vực nước cạn mà thôi."
Lục Tranh từ chối cho ý kiến đối với lời nói của cô, cô và Vương Thúy Hoa kia rõ ràng không phải người cùng đường, hoàn toàn không cần thiết đi đầu tư cho Vương Thúy Hoa kia.
Tiêu Minh Nguyệt thấy vẻ mặt anh không tin, nghĩ tới bọn họ xem như có duyên, ra tay cũng hào phóng như vậy, lập tức vẻ mặt nghiêm túc hơn nói:
"Người tu hành chúng tôi xem trọng nhân quả, tôi có duyên với cô ấy, bây giờ cô ấy gặp nạn tôi giúp đỡ một chút, kết thiện duyên mà thôi."
Lục Tranh quay đầu nhìn cô: "Những lời này tôi tin."
Tiêu Minh Nguyệt hừ một tiếng: "Coi như tôi thích nói dối đi."
Lục Tranh chỉ cười không nói chuyện.
Kế tiếp Tiêu Minh Nguyệt ăn đồ ăn vặt một lát, sau đó bắt đầu ngồi trên ghế ngồi thiền, trong thần thức lẳng lặng thong thả cung cấp linh khí cho cô.
Đối thủ trốn sau lưng rõ ràng là rất mạnh, cô tất phải khiến bản thân nhanh chóng mạnh hơn.
Lục Tranh không hổ là quân nhân hơn hai mươi tuổi đã làm đến thiếu tá, thể chất đúng là rất mạnh, lái xe cả ngày cũng không thấy anh có chút mệt mỏi.
Tới tám giờ tối, hai người tới một thị trấn, Lục Tranh lái xe tới thẳng khách sạn nhân dân, lấy giấy chứng nhận sĩ quan ra thuê hai gian phòng.
Cầm chìa khóa phòng thuê, Lục Tranh đi lấy nước cho Tiêu Minh Nguyệt rửa mặt chải đầu, sau đó không biết anh dùng biện pháp gì còn kiếm được một cái màn tới, mắc cho Tiêu Minh Nguyệt.
Nhìn anh ở trong phòng mình bận tới bận lui, Tiêu Minh Nguyệt cảm thấy đồng chí giải phóng quân đúng là đều là người tốt.
"Phòng tôi ở ngay bên cạnh, buổi tối có chuyện gì gọi tôi là được." Lục Tranh mắc màn xong, nói với Tiêu Minh Nguyệt.
Tiêu Minh Nguyệt muốn nói một người có thể dùng tay đánh lệ quỷ như tôi, còn có thể gặp phiền phức gì?
Nhưng người ta là có ý tốt, Tiêu Minh Nguyệt cũng rất ngoan ngoãn gật đầu, bày tỏ đã biết.
Lục Tranh lại nhìn căn phòng này, thấy không còn vấn đề gì nữa mới đi ra ngoài.
Nhưng Tiêu Minh Nguyệt cũng không đi ngủ, mà ngồi khoanh chân trên giường, bắt đầu ngồi thiền tu luyện.
Lục Tranh ở phòng bên cạnh trái lại nằm xuống là ngủ, bởi vì ngày mai anh còn phải lái xe một ngày.
Ngày hôm sau trời vừa hửng sáng hai người ra khỏi khách sạn, ăn chút đồ ăn đơn giản sau đó bắt đầu rời đi, buổi tối lại nghỉ ngơi ở một thị trấn.
Chạng vạng ngày thứ ba, cuối cùng hai người cũng tới thủ đô.
"Quân doanh gặp chuyện không may, cách nội thành thủ đô còn hơn hai tiếng lái xe." Lục Tranh nói với Tiêu Minh Nguyệt: "Tối nay cô nghỉ ngơi ở nhà tôi một đêm, ngày mai lại đến quân doanh."