Chương 35: Thu hồi chút tâm tư của cô đi

Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc

Dư Phất 01-07-2025 04:58:39

Mà Lý Mạn Hồng bay vào xong, nhìn thấy Trương Lai Phúc lập tức muốn tiến lên cắn, nhưng bị Tiêu Minh Nguyệt ngăn cản: "Hiện giờ ông ta là lệ quỷ, cô không đánh lại được đâu." Lý Mạn Hồng nắm chặt tay đứng trước mặt Tiêu Minh Nguyệt: "Em gái Tiêu gia, ông ta không phải là người tốt, em nên trừ ma vệ đạo, khiến ông ta hồn phi phách tán đi." Tiêu Minh Nguyệt liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Thu hồi chút tâm tư của cô đi, bảo cô tới đây là đối chất với ông ta. Có phải Lưu Hồng Binh nói với cô, Trương Lai Phúc háo sắc, bảo cô tìm Trương Lai Phúc viết thư tiến cử hay không?" Lý Mạn Hồng gật đầu: "Đúng vậy." "Có phải ông ta tặng cho cô một túi sữa mạch nha, bên trong có thuốc khiến người ta đột phát bệnh tim hay không?" Tiêu Minh Nguyệt lại hỏi. Lần này Lý Mạn Hồng nhìn cô một cái, trong sữa mạch nha có thuốc hay không cô ta thật sự không biết. Nhưng gương mặt Tiêu Minh Nguyệt lạnh lùng, ra hiệu bằng mắt với cô ta. Lý Mạn Hồng suy nghĩ kỹ một lát, cũng rất chắc chắn gật đầu, vẻ mặt oán hận nói: "Đúng vậy, tôi cũng là sau khi chết mới biết trong sữa mạch nha kia có thuốc. Là thuốc đó hại chết tôi, bây giờ tôi ước gì có thể xé Lưu Hồng Binh..." Lúc này Tiêu Minh Nguyệt lại cho cô ta một ánh mắt như vậy đủ rồi, lại nói tiếp thì hơi quá mức, Lý Mạn Hồng im miệng. "Đều đã nghe hiểu chưa?" Tiêu Minh Nguyệt nhìn Trương Lai Phúc hỏi: "Lưu Hồng Binh nói với ông thế nào?" Lệ khí trên người Trương Lai Phúc càng ngày càng nồng, thậm chí vượt qua lúc trước. Ông ta nghiến răng nói: "Lưu Hồng Binh nói với tôi, ông ta đã ngủ với Lý Mạn Hồng, hương vị rất tuyệt, tôi cũng có thể nếm thử. Còn nói trong kho hàng đặt dụng cụ của thôn không tệ..." Tiêu Kiến Chương và Trương Huệ Lan, cùng với Tiêu Minh Dương và Tiêu Minh Thanh bây giờ mới biết được, lúc trước Tiêu Kiến Chương bị bắt vào đồn công an không hoàn toàn là tai bay vạ gió, căn bản là có người cố ý nhằm vào Tiêu Kiến Chương, hay là nói cố ý nhằm vào nhà bọn họ. Nhưng mà vì sao? Bọn họ không thù không oán với Lưu Hồng Binh, thậm chí lúc trước đều chưa từng nghe nói tới cái tên này, vì sao Lưu Hồng Binh lại hại Tiêu Kiến Chương? Còn dùng mưu kế sâu như thế. Bọn họ nghĩ mãi không ra. Lúc này lại nghe Tiêu Minh Nguyệt nói với Trương Lai Phúc biến thành lệ quỷ lần nữa: "Ngu ngốc, bây giờ ông đã biết rõ là ai làm hại ông rồi hả? Muốn báo thù thì đi tìm chính chủ Lưu Hồng Binh." Lệ khí trên người Trương Lai Phúc gần như thành thực chất, ông ta đứng dậy muốn bay ra ngoài, nhưng lúc này Lục Tranh lại chặn trước mặt ông ta, Trương Lai Phúc chịu dương khí trên người anh ảnh hưởng, bay về sau mấy mét. "Đồng chí Tiêu..." Lục Tranh nhìn Tiêu Minh Nguyệt giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Tình hình của ông ta hiện giờ rất nguy hiểm, nếu để ông ta chạy sẽ gây nguy hiểm cho người vô tội." Toàn thân anh chính trực nghiêm nghị, Tiêu Minh Nguyệt cũng nghiêm túc gật đầu: "Đúng thế, nhưng mà ông ta là lệ quỷ, muốn đi báo thù tôi có thể có biện pháp nào?" Lục Tranh: "..." Cô không có biện pháp ư? Vừa rồi cô bắt lệ quỷ đánh một trận, tôi thấy được rất rõ. Nhưng anh biết nếu anh nói như vậy với cô gái nhỏ này, có lẽ cô gái nhỏ này cũng không nghe. Anh nói: "Đồng chí Tiêu, người giới huyền học các cô có trách nhiệm hàng yêu trừ ma, không cho những thứ này gây tai họa cho nhân loại đúng không?" Tiêu Minh Nguyệt giang tay: "Tôi không nghe nói." Lục Tranh híp mắt, người quen biết anh đều biết anh như vậy là không kiên nhẫn rồi. Nhưng mà anh vẫn kiên nhẫn nói: "Nhân gian có luật pháp của nhân gian, tội mà Lưu Hồng Binh kia phạm phải đều có luật pháp ở nhân gian trừng trị ông ta, không nên để một lệ quỷ đi trừng trị." Tiêu Minh Nguyệt giang tay: "Tôi còn là vị thành niên, không hiểu mấy thứ này." Dù sao hôm nay cô muốn Lưu Hồng Binh chết, cho dù người nào ngăn cản. Lục Tranh đứng thẳng như một khẩu súng ở đó, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Minh Nguyệt lạnh nhạt, lại khiến người ta áp lực vô tận. Tiêu Minh Nguyệt thì cười nhìn anh, tươi cười đó đơn thuần còn xinh đẹp. Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, đều không có ý nhượng bộ. Một lúc lâu sau Lục Tranh nhếch miệng, trên gương mặt cương nghị của anh là tươi cười xấu xa. Anh rời mắt đối diện với Tiêu Minh Nguyệt, nhìn về phía Tiêu Kiến Chương nói: "Đồng chí Tiêu, tuy tôi không phải là người trong Huyền Môn, nhưng cũng biết huyền học xem trọng nhân quả. Nếu tiểu đồng chí Tiêu để lệ quỷ chạy đi như vậy, nếu lệ quỷ này gây nguy hiểm cho người vô tội, tiểu đồng chí Tiêu sẽ phải gánh vác nhân quả." Người Tiêu gia nghe xong những lời này của anh thì sợ hãi, đều có chút lo lắng nhìn Tiêu Minh Nguyệt.