Chương 50: Cô là người Huyền Môn anh Tranh mời tới sao
Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc
Dư Phất01-07-2025 04:58:38
Tiêu Minh Nguyệt ừ một tiếng: "Trên người anh lây dính âm khí, đương nhiên sẽ xui xẻo. Nhưng mà âm khí trên người anh không nặng, cho nên chỉ hơi xui xẻo thôi."
Kiều Quan Ngọc kinh hãi há to miệng, Tiêu Minh Nguyệt nhìn anh ta lại hỏi: "Gần đây trên người anh có xảy ra chuyện gì lạ hay không?"
"Cô là người Huyền Môn anh Tranh mời tới sao?" Kiều Quan Ngọc hỏi.
Anh ta biết Lục Tranh nhận nhiệm vụ thành lập cục số 9.
Tiêu Minh Nguyệt không trả lời câu hỏi của anh ta, lại hỏi: "Gần đây trên người anh có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"
Kiều Quan Ngọc nhìn Lục Tranh, nhận được ánh mắt trấn an của anh mới nói:
"Là mấy ngày hôm trước, tôi lật một quyển ảnh chụp trong nhà nhìn thấy ảnh gia đình nhà tôi, trong đó có người tôi không quen nên tôi hỏi ông nội bà nội tôi, nhưng bọn họ đều nói không thấy được người mà tôi nói trong ảnh. Nhưng mà tôi thấy được rất rõ, phía trên có một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, mặc sườn xám đứng bên cạnh ông nội tôi."
"Trừ anh ra, người khác đều không nhìn thấy người phụ nữ kia sao?" Tiêu Minh Nguyệt hỏi.
Kiều Quan Ngọc gật đầu: "Tôi còn cầm ảnh chụp hỏi cô tôi, anh họ em họ tôi, bọn họ đều không nhìn thấy."
"Bây giờ ảnh chụp ở đâu?" Tiêu Minh Nguyệt hỏi.
Kiều Quan Ngọc: "Bị ông nội tôi thu mất."
"Có lẽ là có người thân tới tìm anh." Tiêu Minh Nguyệt nói: "Cung cha của anh lõm xuống, cho thấy cha anh đã qua đời. Nhưng mà bên cạnh cung cha, có một sợi dây như ẩn như hiện, có lẽ người thân này có liên quan tới cha anh."
Kiều Quan Ngọc bị lời nói của cô làm cho mơ hồ, anh ta nhìn Lục Tranh một lát lại nhìn về phía Tiêu Minh Nguyệt:
"Người thân của cha tôi ư? Tôi đều quen biết người thân của cha tôi mà? Nhưng mà người phụ nữ kia tôi thật sự không quen."
"Tôi phải xem ảnh chụp mới có thể chắc chắn là chuyện gì xảy ra." Tiêu Minh Nguyệt nói.
"Nhưng mà ảnh chụp bị ông nội tôi cất đi rồi." Kiều Quan Ngọc bất đắc dĩ nói: "Tôi luôn cảm thấy ông bà nội tôi đang gạt tôi gì đó."
Tiêu Minh Nguyệt lấy một lá bùa hộ mệnh trong túi ra, đưa cho Kiều Quan Ngọc: "Mang theo bùa hộ mệnh, tạm thời có thể khiến anh không gặp xui xẻo."
Kiều Quan Ngọc nhận lấy bùa hộ mệnh Tiêu Minh Nguyệt đưa cho, cầm trong tay lật tới lật lui xem, anh ta thấy được được chữ phía sau "lá bùa", đây là giấy xé từ sách bài tập ra, sau đó xếp thành hình tam giác đúng không?
Anh ta không chắc chắn nhìn về phía Lục Tranh, chỉ nghe anh nói: "Mang theo bên người đi."
Lần này Kiều Quan Ngọc tin, lập tức nói: "Tôi kiếm dây tơ hồng đeo bên trong cổ được không?"
Tiêu Minh Nguyệt không nhịn được muốn cười, Kiều Quan Ngọc này đúng là thú vị.
Mà Lục Tranh cảm thấy anh ta ngốc đến mức không nỡ nhìn thẳng, thản nhiên nói: "Để túi tiền mang theo người là được."
"À... À..." Kiều Quan Ngọc vội vàng cho bùa hộ mệnh vào túi, sau đó đôi mắt lấp lánh nhìn Tiêu Minh Nguyệt nói: "Chuyện đó... Em gái... Không phải..."
Anh ta nhất thời không biết nên xưng hô với Tiêu Minh Nguyệt thế nào, Tiêu Minh Nguyệt cười nói:
"Cứ gọi tên tôi là được."
"Ừm, Minh Nguyệt." Kiều Quan Ngọc đánh rắn phải đánh dập đầu, cầu xin nói: "Cô có thể cho tôi một số lá bùa rất lợi hại được không?"
Tiêu Minh Nguyệt: "... Bùa lợi hại gì cơ?"
"Chính là loại ném ra thì bốc cháy, sét đánh tia chớp ấy." Kiều Quan Ngọc khoa chân múa tay nói.
Tiêu Minh Nguyệt hết nói nổi: "Cho dù anh biết dùng, không sợ sét đánh trúng người mình sao?"
Kiều Quan Ngọc do dự, nhưng mà vẻ mặt nóng lòng muốn thử, Tiêu Minh Nguyệt cười bất đắc dĩ.
Lục Tranh trợn mắt nhìn anh ta: "Cậu đừng làm ầm ĩ nữa."
Sau đó anh nhìn Tiêu Minh Nguyệt hỏi: "Chuyện của cậu ấy giải quyết thế nào?"
"Tôi phải xem bức ảnh kia, hay là đến trong nhà anh ấy nhìn xem." Tiêu Minh Nguyệt nói: "Nhưng mà chuyện của anh ấy không nghiêm trọng, có lẽ đối phương không có ý hại anh ấy, đợi chuyện của đoàn văn công giải quyết xong, lại giải quyết chuyện của anh ấy là được."
Lục Tranh nghe cô nói như vậy thì yên tâm hơn, sau đó nhìn Kiều Quan Ngọc nói: "Trả thù lao?"
Kiều Quan Ngọc sửng sốt một lát, lập tức lấy ví tiền ra rút mấy tờ 10 tệ đưa qua.
Tiêu Minh Nguyệt cũng không khách sáo, rút ba tờ trong tay anh ta: "30 tệ là được, chuyện khác tính sau."
Tuy đây là lần đầu tiên Kiều Quan Ngọc trải qua loại chuyện này, cũng biết đạo lý không thể để người ta ra tay miễn phí, vội vàng nói:
"Cần phải vậy."